Chương 25: Hiếm khi có lòng tốt.

Chương 25: Hiếm khi có lòng tốt.

Ngoại trừ Mộc Tứ ra, mọi người đều cảm thấy hành động của Dạ Dao Quang không hề lỗ mãng, trái lại còn mang theo vài phần nghịch ngợm, khiến người ta chẳng những không hề cảm thấy phản cảm, còn không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, ngay cả Nguyệt Thần công tử cũng cười khẽ một tiếng.

Mỹ nam cười, đúng là khuynh quốc khuynh thành khuynh chúng sinh.

Đôi mắt của Dạ Dao Quang suýt chút nữa đã biến thành hai hình trái tim!

Đương nhiên, Dạ Dao Quang cũng không định bắt chuyện với hắn, nhìn sơ thôi cũng biết thân phận của đối phương không hề đơn giản. Nơi này lại không phải là hiện đại, nếu không nàng đã chạy tới để xin số điện thoại rồi. Vì thế hai mắt nhìn chằm chằm mỹ nam, bắt đầu ăn cơm. Nàng cũng không bởi vì có mỹ nam ở đây mà chú ý tới hình tượng, sau khi ăn ngấu nghiến hết sạch một chén cơm, bèn đặt chén đũa xuống, mười ngón tay đan vào nhau, chống cằm ‘thưởng thức’ mỹ nam.

Nguyệt Thần công tử ngồi ở phía đối diện gần như làm lơ đôi mắt nóng rực của Dạ Dao Quang, ăn uống thong thả ung dung, ưu nhã quý khí. Sau khi ăn xong, bọn họ thế nhưng không định tìm nơi để ngủ trọ, thanh toán xong bèn lập tức rời đi.

Đoàn người vừa mới đi tới cửa, chỉ cảm thấy có một cơn gió khiến người ta cảm thấy tinh thần sảng khái lướt qua bên tai, sau đó bèn thấy Dạ Dao Quang đang khoanh tay tựa người vào cửa.

“Cô nương có việc gì sao?” Mộc Tam – người vừa cứu Mộc Tứ khỏi tay của Dạ Dao Quang mở miệng hỏi.

“Không phải ta có việc.” Dạ Dao Quang giơ ngón tay chỉ về phía Nguyệt Thần công tử: “Mà là hắn có việc.”

Sắc mặt của mấy người ở đây lập tức thay đổi, Mộc Tam trầm giọng hỏi: “Cô nương nói vậy là có ý gì?”

Thấy mấy người xung quanh Nguyệt Thần công tử đã làm tư thế sẵn sàng chiến đấu, Dạ Dao Quang không khỏi nhếch môi: “Đêm nay công tử nhà các ngươi sẽ gặp phải tai họa đổ máu. Nếu ngủ ở đây thì bản cô nương sẽ giúp công tử của các ngươi thoát khỏi kiếp nạn lần này, nếu không…” Dạ Dao Quang bất đắc dĩ buông tay: “Bản cô nương sẽ không làm hỏng quy củ, chỉ có thể lực bất tòng tâm.”

Lời nói của Dạ Dao Quang không khỏi khiến mấy người ở đây sa sẩm mặt mày, Mộc Tam nhỏ giọng nói: “Công tử, ngài thấy thế nào…”

“Nói hươu nói vượn! Ngươi nói công tử nhà ta sẽ gặp phải tai họa đổ máu, vậy ngươi nói xem vì sao công tử nhà ta lại gặp tai họa đổ máu, khi nào thì xảy ra tai họa đổ máu?” Mộc Tứ không thể chấp nhận một tiểu cô nương như Dạ Dao Quang vậy mà lại là một kẻ háo sắc. Trong mắt nàng ta, Dạ Dao Quang vì muốn công tử nhà bọn họ chú ý nên mới bịa chuyện như vậy.

“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Dạ Dao Quang cũng không thèm nhìn Mộc Tứ, sau đó hơi nghiêng người, chừa lại lối đi cửa chính cho bọn họ: “Hôm nay nhắc nhở ngươi là bởi vì ta không muốn một đóa hoa yêu kiều như vậy phải điêu tàn. Đây đã là phá lệ rồi, tin hay không thì các ngươi tự mình quyết định đi.”

Hành động này của Dạ Dao Quang khiến mấy người ở đây càng xem không hiểu, thậm chí còn xem nhẹ cả cách hình dung khiến người ta tức điên của nàng.

“Đi thôi.” Nguyệt Thần công tử chỉ liếc nhìn Dạ Dao Quang với ánh mắt chứa đầy ẩn ý, sau đó lập tức rời đi.

Bên ngoài cửa đã có người dắt ngựa tới cho bọn họ, mấy người lập tức xoay người lên ngựa. Nguyệt Thần công tử còn quay đầu lại liếc nhìn Dạ Dao Quang một cái, thấy trong mắt nàng chứa đầy sự thương tiếc rồi lại liên tục lắc đầu, bàn tay đang cầm dây cương không tự giác nắm chặt lại. Nhưng hắn cũng không nói lời nào, lập tức thúc ngựa rời đi.

“Dạ cô nương, ngài ở đây sao. Tiểu nhân có chuyện muốn hỏi ngài một chút.” Lý quản sự tìm Dạ Dao Quang khắp nơi, nhìn thấy nàng bèn vội vàng chạy tới: “Tiểu nhân mang theo ba người, vốn dĩ đã đặt ba phòng nhị đẳng dành cho khách. Trùng hợp lại gặp được vị tiêu đầu mà tiểu nhân quen, bọn họ hỏi có thể nhường cho bọn họ một phòng được không.”

Ánh mắt của Dạ Dao Quang nhìn về hướng mà Lý quản sự chỉ. Mấy người mặc trang phục tiêu sư nhìn thấy bèn ôm quyền với Dạ Dao Quang. Có lẽ bọn họ cảm thấy một tiểu cô nương như nàng không nên hẹn riêng để nói chuyện, do đó mới nhờ Lý quản sự nói giúp.

“Các ngươi ở được là được.” Lý quản sự hỏi là vì tôn trọng nàng, Dạ Dao Quang tất nhiên sẽ không chen chân vào, dù sao cũng không phải là lấy phòng của nàng.

“Ở được ở được.” Lý quản sự tiếp tục nói: “Vậy tiểu nhân sẽ dẫn bọn họ đi thu xếp.”

Dạ Dao Quang phẩy tay, không nói gì, hai tay nhỏ đặt ở sau lưng, chậm rãi trở về phòng. Sau đó nàng nằm xuống giường, không khỏi nặng nề thở dài một hơi. Vị công tử kia và thuộc hạ của hắn đêm nay sẽ gặp đại nạn, có thể nói là cửu tử nhất sinh. Dạ Dao Quang cũng không lừa bọn họ, mấy người làm nghề này như nàng, chủ động lên tiếng nhắc nhở đã là giới hạn rồi, coi như đã có ý định thay đổi ý trời. Hiếm khi nàng mới có lòng tốt như vậy, đáng tiếc người ta lại không hề cảm kích. Thế nên Dạ Dao Quang cũng chỉ có thể thở dài, nếu cứ tùy tiện làm xáo trộn thiên cơ, kẻ phải chịu tội chính là nàng chứ ai.

Ngân lượng rất quý, mỹ nam cũng rất quý, nhưng liên quan đến lợi ích của bản thân thì nàng bắt buộc phải bỏ cả hai.

Nàng cũng không có suy nghĩ muốn hy sinh bản thân. Không thân cũng chẳng quen, nếu không phải dáng vẻ của người kia không tồi, nàng mới không nhiều chuyện như vậy đâu. Híp mắt lại, Dạ Dao Quang kêu tiểu nhị nấu một chậu nước ấm, vô cùng sảng khoái tắm rửa, sau đó lập tức chìm vào giấc ngủ.

Dạ Dao Quang ngủ đến nửa đêm, lại bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức. Vừa mới mở mắt, nàng đã ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, nheo mặt hỏi: “Là ai?”

“Cô, cô nương… Là tiểu nhân…”

Thế nhưng là giọng nói của Lý quản sự. Nghe thấy giọng nói run rẩy kia thôi cũng đủ biết Lý quản sự đang bị người khác uy hiếp, huống chi nhìn vào ánh trăng chiếu lên cửa sổ, có một thanh kiếm đang đặt trên cổ ông.

Búng tay một cái, một luồng khí bay về phía cửa, Dạ Dao Quang nhanh chóng khoác áo, vòng qua bình phong đi ra ngoài: “Đẩy cửa vào đi, ông ấy cũng chỉ là một hạ nhân mà thôi, đừng gây khó dễ cho ông ấy.”

Rất nhanh đã có người đẩy cửa vào – chính là Mộc Tam và Mộc Tứ. Cả người Mộc Tam toàn là máu, đang cõng công tử nhà bọn họ, lúc này người nọ cũng đã hôn mê. Còn Mộc Tứ thì vô cùng chật vật, chỉ có ba người này trốn thoát. Dạ Dao Quang biết những người khác đã không thể trở về nữa rồi.

“Đặt công tử của các ngươi lên trên giường đi.” Yên lặng thở dài một hơi, nàng đốt đèn dầu: “Lý quản sự, ông đi gọi đại phu giỏi nhất trong trấn tới đây, kêu ông ta mang nhiều dược liệu chữa thương một chút.”

“Không được đi!” Lý quản sự đang định xoay người, Mộc Tứ lại giơ kiếm lên.

Ánh mắt của Dạ Dao Quang trở nên vô cùng lạnh lùng. Nàng búng ngón tay, một luồng khí bắn về phía cổ tay của Mộc Tứ. Giờ phút này đã không còn giống như lúc chiều, luồng khí trực tiếp xuyên qua cổ tay nàng ta, máu tươi bắn ra, kiếm cũng rơi xuống đất.

Dạ Dao Quang lạnh mặt: “Bản cô nương hận nhất là có người động đao động thương ở trước mặt ta.”

“Tứ Nhi, không được vô lễ với cô nương.” Mộc Tam đặt công tử nằm xuống, quát lớn một tiếng.

“Tam Ca, ai biết nàng ta có phải là đồng bọn của đám người đó hay không…”

“Câm miệng!” Không chờ Mộc Tứ nói xong, Mộc Tam đã quát lớn: “Mau nhận lỗi với cô nương!”

Mộc Tứ nghe vậy bèn nghểnh cổ, nắm lấy cổ tay bị Dạ Dao Quang đả thương, vẫn không chịu cúi đầu.

Dạ Dao Quang cũng mặc kệ nàng ta: “Lý quản sự, ông đi mau đi.”

“Vâng vâng vâng, tiểu nhân đi ngay.” Lý quản sự vội vàng rời khỏi.

“Cô nương thứ tội, muội muội của ta vô lễ, Mộc Tam thay muội ấy nhận lỗi với cô nương.” Mộc Tam bước tới, định quỳ xuống trước mặt Dạ Dao Quang.

Có điều rõ ràng hắn còn cách Dạ Dao Quang ba bước chân, hai chân đang chuẩn bị quỳ xuống lại bị một luồng khí vô hình ngăn cản, làm thế nào cũng không quỳ xuống được. Trong lòng Mộc Tam không khỏi cảm thấy hoảng hốt, giương mắt nhìn về phía Dạ Dao Quang, ánh mắt chứa đầy sự hoảng sợ.

Mộc Tứ cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Mấy người tập võ như bọn họ hoàn toàn không biết Dạ Dao Quang đang huy động khí ngũ hành rải rác ở bốn phía, chỉ cho rằng nàng là một vị cao thủ tuyệt thế mà bọn họ không thể nào tưởng tượng được.