Chương 24: Mỹ nam đẹp tựa Nguyệt Thần.

Chương 24: Mỹ nam đẹp tựa Nguyệt Thần.

Ngày hôm sau Dạ Dao Quang vẫn theo thói quen dậy sớm. Nàng vừa dùng xong bữa sáng thì đã thấy Hạ tam gia mang theo cả một xe ngựa chứa đồ tới.

“Dạ cô nương, ngài rất lợi hại, đêm qua chúng ta đi theo phương hướng mà ngài đã chỉ, quả thật đã bắt được tên trộm ở rừng cây ven sông phía Đông Bắc, cũng lấy lại được đồ đã mất.” Hạ tam gia gặp được chuyện vui nên tâm trạng vô cùng sảng khoái, vừa tới đã chắp tay thi lễ với Dạ Dao Quang, sau đó đưa một chiếc rương nhỏ cho nàng: “Dạ cô nương, đa tạ ngài đã chỉ điểm, nếu không trong phủ ắt sẽ gặp đại nạn. Đây là một chút lòng thành của ta, mong ngài hãy nhận lấy. Ngoài ra phủ của kẻ hèn này lập nghiệp bằng nghề dệt vải, thế nên đã chuẩn bị một vài loại vải do nhà tự dệt và một chút đồ vật nhỏ để tặng cho Dạ cô nương, hi vọng ngài sẽ không ghét bỏ.”

Chiếc rương này lớn hơn cả chiếc mà nàng bán kinh Phật lần trước, nếu bên trong chứa vàng thì chắc chắn sẽ không ít hơn một ngàn lượng. Trên mặt rương còn có một tờ giấy màu đỏ, hiển nhiên là danh sách những món quà Hạ tam gia đã chuẩn bị cho nàng. Xem ra đồ vật mà Hạ tam gia bị mất không phải là một thứ bình thường, chẳng qua tướng mạo của ông cũng không phải là một kẻ gian ác, Dạ Dao Quang cũng lười hỏi, vì thế ai đến cũng không từ chối, đồ gì nàng cũng nhận sạch.

Bởi vì Dạ Dao Quang là một nữ hài tử đã mười hai tuổi, dù cho Hạ tam gia có ý bắt chuyện nhưng cũng không nên quá nhiều lời, vì thế bèn mời nàng đến phủ làm khách. Dạ Dao Quang lại lấy lí do hôm nay chuẩn bị khởi hành trở về nhà để từ chối, Hạ tam gia cảm thấy vô cùng đáng tiếc, đành hỏi nhà nàng ở đâu rồi sau đó cáo từ.

Vì vợ chồng Tiền viên ngoại cứ giữ nàng ở lại nên Dạ Dao Quang đã quyết định ăn trưa xong rồi mới đi. Lúc xuất phát, Tiền phu nhân đã đưa cho nàng một túi tiền lớn, cầm lên thấy khá nhẹ. Bên cạnh đó Tiền viên ngoại cũng tặng một bộ đồ sứ có chất lượng rất tốt, còn có một ít trà, rượu và mấy thứ văn phòng tứ bảo,... Thế nên lúc Dạ Dao Quang trở về đã mang theo cả bốn chiếc xe ngựa vô cùng hoành tráng.

Là một người tham tiền, đương nhiên khi xe ngựa vừa mới lăn bánh, Dạ Dao Quang đã muốn xem lần này nàng ‘kiếm chác’ được bao nhiêu. Mở chiếc rương nhỏ của Hạ tam gia trước, bên trong quả nhiên là vàng, còn là mười lượng một thỏi, tổng cộng có hai mươi thỏi, cũng chính là hai ngàn lượng bạc trắng. Còn trong túi tiền của Tiền phu nhân thế nhưng là hai tờ ngân phiếu có giá năm ngàn lượng! Dạ Dao Quang sợ tới mức hai tay đang cầm lấy túi tiền run rẩy không thôi.

Mười ngàn lượng tương đương với ba triệu nhân dân tệ (khoảng mười tỷ tiền Việt), Tiền gia không hổ là họ Tiền, bọn họ thật sự rất có tiền!

Từ phủ thành về đến trấn Thái Hòa bắt buộc phải đi qua ba huyện thành và mười thị trấn. Sau khi đi được ba ngày, đoàn người cuối cùng cũng ra khỏi Phong Thành, chuẩn bị đi vào địa phận của huyện Lư Lăng. Trời đã chạng vạng tối mà vẫn còn ba canh giờ nữa mới đến được nơi nghỉ chân, Dạ Dao Quang đành kêu nhị quản sự của Tiền phủ tạm nghỉ lại ở trấn Hoà Phong này.

Bởi vì chỉ là một trấn qua đường, trấn Hoà Phong thật sự rất đông đúc, ngay cả khi trời đã tối cũng có người đi kẻ lại. Buổi tối Dạ Dao Quang cũng không gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên trên phòng mà trực tiếp đi xuống đại đường. Nhị quản sự họ Lý của Tiền phủ đối xử với nàng vô cùng khách khí, giống như nàng chính là chủ nhân của ông ta vậy.

Nghĩ đến đây, Dạ Dao Quang quyết định sau khi trở về sẽ mua một vài người hầu kẻ hạ. Căn nhà cần phải được dọn dẹp sạch sẽ, về sau khách đến nhà sẽ càng ngày càng nhiều, chắc không thể đến một người phục vụ hay người bưng trà rót nước cũng không có chứ? Và còn cả người nấu cơm! Dạ Dao Quang thật sự rất hận mấy việc như nấu cơm. Khoan bàn đến hương vị thế nào, chỉ thao tác nấu thôi cũng đã quá phức tạp rồi, nàng nhất định phải mua một người nấu ăn thật giỏi.

“Lý quản sự ngồi đi, ta không quá quan trọng hình thức đâu. Ông kêu nhiều món như vậy, thật sự là một mình ta ăn không hết.” Dạ Dao Quang nói với Lý quản sự đang đứng bên cạnh, chỉ vào chỗ ngồi đối diện với nàng.

Lý quản sự vội vàng xua tay: “Không dám không dám, tiểu nhân đi xem bọn họ đã thu xếp đồ của Dạ cô nương ổn thỏa chưa đã.”

Nói xong ông ta lập tức chạy đi, sợ lại bị Dạ Dao Quang bắt ngồi xuống ăn cơm.

Dạ Dao Quang thấy vậy cũng không miễn cưỡng, lập tức cầm đũa lên bắt đầu ăn. Đồ ăn ở nơi này quả thật kém xa Dương phủ, không phải do nguyên liệu nấu ăn mà là do tay nghề có sự chênh lệch. Chẳng qua cũng không kém hơn đồ nàng làm là bao, thế nên đối với người không có nhu cầu quá lớn về đồ ăn như Dạ Dao Quang, nàng cũng không xét nét quá nhiều.

Đang ăn vui vẻ, Dạ Dao Quang vô tình ngẩng đầu, sau đó lập tức ngây người. Đôi đũa vẫn còn ngậm ở trong miệng nhưng đôi mắt của nàng đã sớm bất động… bởi vì một vị nam tử ‘khoác’ ánh trăng vừa mới bước vào đại đường.

Vị nam tử này khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt của hắn vô cùng tinh xảo không một chút tì vết, lông mày hơi xếch về phía tóc mai, đôi mắt sáng ngời như những vì tinh tú trên bầu trời đêm, chiếc mũi cao thẳng đẹp đẽ, đôi môi không mỏng không dày có chút nhợt nhạt. Dáng người thon dài rắn chắc, làn da khoẻ mạnh trắng nõn, cho dù là ở dưới ánh đèn cũng tỏa ra một thứ ánh sáng như ngọc.

Đã gần đến Trung Thu, thời tiết tuy rằng có chút lạnh nhưng hầu hết mọi người đều chỉ khoác thêm một chiếc áo ở bên ngoài, ấy vậy mà vị nam tử này lại khoác một chiếc áo lông chồn màu tím nhạt sang trọng. Hắn bước vào từ ngoài cửa, ánh trăng và ánh đèn đan xen tạo ra những vòng sáng diễm lệ, có thể nói là đẹp tựa Nguyệt Thần.

“Còn nhìn nữa là ta sẽ móc đôi mắt của ngươi xuống đấy.”

Dạ Dao Quang đang nhìn đắm đuối thì đột nhiên bị một thanh kiếm kề sát cổ. Một nử tữ bận y phục màu đen, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, trông vô cùng có khí phách đang lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.

Dạ Dao Quang khẽ cúi đầu nhìn thanh kiếm đang đặt ở cổ mình, hai ngón tay ẩn chứa khí ngũ hành, nhẹ nhàng búng tay một cái, thân kiếm lập tức rung lên dữ dội, cổ tay của nữ tữ bị tê liệt, kiếm lập tức rời khỏi tay rơi xuống.

Dạ Dao Quang duỗi chân ra, cổ chân vừa đúng lúc đỡ được thanh kiếm rơi xuống. Nàng nhẹ nhàng đá một cái, thanh kiếm lập tức bay về phía nữ tữ áo đen, ẩn chứa sức mạnh lớn đến mức khiến cho nàng ta sợ hãi lùi về sau.

Lúc này, một cánh tay vô cùng cơ bắp vươn ra nắm được chuôi kiếm. Người nọ có một khuôn mặt cương nghị, hắn ta nhìn Dạ Dao Quang với đôi mắt chứa đầy sự áp bách: “Cô nương còn nhỏ tuổi mà công phu đã lợi hại như vậy.”

“Tam ca, nàng ta đã mạo phạm công tử...”

Nữ tử áo đen còn chưa nói xong đã bị nam nhân cơ bắp kia giơ tay ngăn lại, sau đó hắn ta quay sang chắp tay với Dạ Dao Quang, nói: “Tiểu muội nhỏ tuổi, mong cô nương lượng thứ.”

“Nhỏ? Đúng là nhỏ thật, chỉ lớn hơn ta có sáu, bảy tuổi thôi.” Dạ Dao Quang gật đầu như thật. Sau đó phớt lờ khuôn mặt tái mét của nữ tử áo đen, nàng cười tủm tỉm nói: “Nói ta mạo phạm công tử của các ngươi, vậy ta đã đùa giỡn công tử của các ngươi… hay là ta đã làm mấy hành động khiếm nhã với công tử của các ngươi?”

“Ngươi...”

“Mộc Tứ.”

Nữ tử áo đen nghe Dạ Dao Quang nói xong, đang muốn động thủ thì một giọng nói mát lạnh như dòng suối chậm rãi chảy từ trên đỉnh núi xuống, có khí thế của núi, có sự dịu dàng của nước và có cả sự truyền cảm của tâm hồn vang lên.

Cái tính mê trai của Dạ Dao Quang lại bắt đầu xuất hiện, bàn tay đang nắm lấy chiếc đũa chống lấy cằm, giương đôi mắt nhìn vị nam tử đẹp tựa ánh trăng kia một cách đắm đuối.

Nguyệt Thần ơi, Nguyệt Thần à, tại sao người lại rơi xuống phàm trần này vậy? Thật sự khiến cho người ta rất khó để kiềm chế.

“Công tử...”

Thì ra nữ tử áo đen tên là Mộc Tứ, nàng ta muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của mỹ nam Nguyệt Thần, bèn ngoan ngoãn quay trở lại. Đương nhiên, trước khi đi, nàng ta vẫn không quên trợn mắt nhìn Dạ Dao Quang một cái.

Nhưng có một điều vô cùng đáng giận chính là Mộc Tứ lại chắn trước mặt nàng, ngăn không cho nàng thưởng thức vẻ đẹp của mỹ nam trước mặt.

Thật không thể nhịn được nữa!

Dạ Dao Quang lập tức bưng chén ngồi sang bên trái, một lần nữa nhìn mỹ nam Nguyệt Thần đắm đuối. Bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đang nhìn về phía mình, nàng cũng không quên nháy mắt một cái.