Chương 27: Cứu một con khỉ.
Sau khi Mộc Tam và Mục Đồng ra ngoài nửa canh giờ, cuối cùng bọn họ cũng mang thuốc về. Mạch Khâm cũng trở về căn phòng mà Lý quản sự thu dọn ban nãy để nghỉ ngơi. Trời vẫn còn chưa sáng, trong phòng lại có một người đang nằm, Dạ Dao Quang đã từ chối ý tốt của Lý quản sự là thu dọn căn phòng cuối cùng, sau đó nàng leo lên nóc nhà khoanh chân ngồi tu luyện.
Bầu trời ngay cả một chút ánh sáng cũng không có, đúng là thời điểm mọi thứ đều đang chìm trong sự tĩnh lặng, Dạ Dao Quang hấp thu khí ngũ hành từ bốn phương tám hướng. Do đã tiêu hao hơn phân nửa khí ngũ hành để cứu người, lúc này ngũ tạng của nàng đang hấp thu một cách vô cùng đói khát, tốc độ rõ ràng đã trở nên nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Mới đầu Dạ Dao Quang còn cho rằng là vì muốn lấp đầy những chỗ bị hao hụt, nhưng đến khi nàng đã bổ sung đầy đủ khí ngũ hành, vẫn có một lượng lớn đang tràn vào bên trong cơ thể. Hiện tượng như vậy không làm cho Dạ Dao Quang vui vẻ, nàng vội vàng thu thế, ngừng việc tu luyện lại.
Đây là sự cám dỗ trong tu luyện, nàng hoàn toàn không khống chế được một lượng lớn khí ngũ hành tràn vào như vậy. Nếu như không ngăn cản được sự cám dỗ, hậu quả chỉ có thể là gân mạch nổ tung. Người tu luyện bao giờ cũng phải trải qua sự cám dỗ bất ngờ, chỉ có ngăn cản ham muốn, giữ tâm bình tĩnh thì mới có thể chống đỡ được.
Mở to mắt, Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, trời cũng đã dần dần sáng lên. Nhìn bốn phía xung quanh, thấy phòng bếp của khách điếm đã có khói bay lên, nàng bèn nhún người nhảy xuống, đi tìm Mộc Tứ, dặn hắn nói với Lý quản sự chờ nàng ở đây, còn mình thì rời khỏi khách điếm.
Trấn nhỏ này dựa lưng vào một ngọn núi lớn, Dạ Dao Quang đột nhiên hứng khởi chạy một vòng trên núi. Do tu luyện đạt được một chút thành tựu, bước chân của nàng vô cùng nhanh nhẹn, lách qua những thôn xóm dưới trấn, chớp mắt đã chạy đến chân núi, hơn nữa còn không hề thở gấp. Lúc này giữa núi đã có các hộ nông dân cần cù ra ngoài xem xét ruộng đồng đã gần đến mùa thu hoạch.
“Cô nương, đừng đi sâu vào trong núi, có cọp đó.” Một lão nông vừa xoay người bèn nhìn thấy một vị cô nương đột nhiên xuất hiện, ông không khỏi có chút kinh ngạc. Nhưng khi nhìn sang phương hướng mà cô nương đó muốn đi, lão nông vẫn tốt bụng nhắc nhở một câu.
“Đa tạ lão bá.” Dạ Dao Quang nở nụ cười chứa đầy thiện ý.
Nhưng chân vẫn không ngừng chạy vào bên trong núi.
“Cha, cô nương đó…” Tốp thanh niên bên cạnh lão nông nhìn thấy Dạ Dao Quang vậy mà lại chạy vào bên trong núi, bọn họ không khỏi trợn tròn mắt: “Chúng ta có nên tập hợp người đưa cô nương đó trở về không?”
Phía sau núi là nơi nhiều thú dữ có tiếng, vì thế ở thôn này cũng chỉ có khoảng mười hộ dân, người có chút năng lực đều chuyển lên trấn trên cả rồi.
“Cô nương đó chạy rất nhanh, chắc chắn không phải người bình thường.” Do thôn của lão nông ở rất gần thị trấn, ngày thường còn hay xuống trấn bán ít đồ, vì thế ông đã gặp qua không ít người.
Dạ Dao Quang cũng không biết vì sao mình phải chạy vào trong núi sâu, chỉ là nàng có một loại cảm giác, dường như phía trước có thứ gì đó đang đợi mình, khiến cho nàng có chút hưng phấn, đồng thời cũng có chút chờ mong.
Nhưng khi nàng đi sâu vào trong núi, sau khi nghe thấy một tiếng hổ gầm, Dạ Dao Quang lập tức cứng đờ cả người.
“Chết tiệt, đang đùa ta đó à? Thứ đang đợi ta là thứ này sao, ông trời cảm thấy bản cô nương có cuộc sống quá thoải mái dễ chịu nên ghen ghét đố kị, vì thế mới tìm cho ta một chút việc vui hả?” Dạ Dao Quang không nhịn được mà chửi thề một câu.
Sau đó nàng không chút do dự quay đầu trở về phủ. Mặc dù bây giờ nàng đã có chút căn cơ, nhưng chưa có bản lĩnh lớn đến mức có thể đối phó được với mấy thứ này.
Nhưng Dạ Dao Quang vừa mới xoay người, lại nghe thấy trong tiếng hổ gầm còn xen lẫn tiếng kêu ‘ô ô ô’ vừa hỗn loạn vừa hoảng sợ. Âm thanh này rất kỳ lạ, giống khỉ mà lại không giống khỉ. Có điều một người ích kỷ như Dạ Dao Quang khi nghe thấy âm thanh này, vậy mà lại động lòng trắc ẩn!
Nàng khom người, lẳng lặng đi đến nơi truyền tới tiếng hổ gầm, trốn trong bụi cây mới nhìn thấy một con hổ trưởng thành có cơ thể to lớn đang vờn vờn xung quanh một cái cây thấp. Ngước đâu lên nhìn thì chỉ thấy một nhúm lông màu vàng trên ngọn cây, màu vàng đó còn chói mắt hơn cả vàng*, nếu không phải nó đang cử động, Dạ Dao Quang sẽ cho rằng đó chính là một cục vàng.
*Vàng trong vàng bạc châu báu.
Là một giống khỉ mà Dạ Dao Quang chưa từng trông thấy bao giờ. Con khỉ này không những chỉ có một mình, hơn nữa còn xui xẻo tới mức bên cạnh không có nhánh cây nào để nó nhảy qua. Mấy gốc cây nối liền nhau rất thấp, vì thế con hổ này có thể nhảy lên. Nếu như con khỉ nhảy xuống cũng chưa chắc sẽ tránh được miệng hổ, gần đó cũng không có cây nào có thân cao.
Mà con hổ này nhảy lên thân cây, lại dọc theo thân cây từng bước tiến gần đến con khỉ màu vàng. Nhưng vì nhánh cây ngày càng nhỏ, hoàn toàn không chịu được cân nặng của con hổ, vì thể nó cũng không dám tiến thêm nữa, hai con cứ giằng co ở đó.
“Ô ô ô...” Đột nhiên một tay của con khỉ với lên một cành cây rất nhỏ, cơ thể hướng về phía Dạ Dao Quang đang ẩn náu, không ngừng vẫy tay cầu cứu.
“Chết tiệt, vậy mà cũng cảm nhận được sự tồn tại của ta à?” Dạ Dao Quang không khỏi có chút kinh hãi. Giống khỉ chưa từng nhìn thấy bao giờ này, năng lực nhận biết của nó có phải là quá mạnh rồi không?
Dạ Dao Quang sờ cằm, suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể cứu con khỉ này ra khỏi miệng hổ?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, tai phải khẽ giật giật, nghe thấy tiếng ‘khè khè khè’. Dạ Dao Quang nghiêng đầu bèn nhìn thấy trên một thân cây thấp cách đây mười mét có một con rắn to hơn cổ tay của nàng đang bò, dường như đang có ý định bò về phía nàng. Hay lắm, hóa ra mình đã trở thành con mồi của nó, nếu đã như vậy thì nàng cũng không cần phải khách khí nữa.
Dạ Dao Quang giả vờ như không nhìn thấy con rắn này, lỗ tai lại dựng thẳng lên, lắng nghe tiếng động của con rắn đang bò vào lùm cây. Nó bò về phía nàng rất nhanh, năm ngón tay hóa thành móng vuốt, đã vận đủ khí ngũ hành.
Ngay lúc con rắn này nhảy lên định tấn công Dạ Dao Quang từ đằng sau lưng, nàng lập tức xoay người, sau đó mũi chân chĩa xuống đất, nhanh chóng xoay vòng, bàn tay vô cùng chính xác chộp vào vị trí bảy tấc của con rắn kia.
Con rắn này quá to, bàn tay của Dạ Dao Quang căn bản không giữ nổi. Nếu không phải khí ngũ hành trên đầu ngón tay của nàng đâm xuyên qua da rắn, giữ chặt xương cốt bảy tấc của nó, chỉ sợ nàng đã không túm được con rắn này rồi. Nhưng cho dù đã bị Dạ Dao Quang giữ chặt bảy tấc, cái đuôi của con rắn vẫn vô cùng linh hoạt muốn cuốn chặt lấy nàng.
Dạ Dao Quang lại không cho nó cơ hội này, nàng kéo nó đi về phía trước, sau đó ném về phía con hổ đang canh chừng gốc cây rồi hét lớn: “Tên to con, tặng ngươi một món quà nè.”
Con rắn kia bị Dạ Dao Quang dùng hết sức ném về phía con hổ, vô cùng chuẩn xác không chút sai lệch ném lên người con hổ. Sau đó con hổ gầm lên một tiếng, từ trên thân cây nhảy xuống, mà con rắn đã bị Dạ Dao Quang chọc giận lại cắn con hổ một phát, cả hai cùng rơi xuống, móng vuốt to lớn mạnh mẽ của con hổ đã trực tiếp đập bẹp sống lưng của con rắn.
Dạ Dao Quang cũng không có tâm trạng xem kịch hay, nàng vội vàng quay đầu chạy như bay. Cũng không biết con rắn đó có phun độc vào con hổ cường tráng này hay không. Nếu không thì đợi đến lúc con hổ này ‘xử lý’ xong con rắn, đoán chừng tiếp theo nó sẽ đi ‘xử lý’ nàng.
Có thể nói là Dạ Dao Quang đã dùng hết sức bình sinh, chạy một hơi ra khỏi núi sâu, nhìn thấy nhà cửa xuất hiện thì nàng mới dừng lại, tim vẫn còn đập thình thịch thình thịch.
Nhưng chưa kịp bình tĩnh lại thì nàng đã cảm nhận được một luồng gió thổi quét tới. Dạ Dao Quang phản ứng rất nhanh, nghiêng người sang một bên, đưa tay bắt lấy, cuối cùng túm được một chiếc đuôi màu vàng có lông rất mềm mại.