Chương 21: Quẻ Khốn, hung trạch.

Chương 21 : Quẻ Khốn, hung trạch.

Sau giờ ngọ của năm ngày sau, nhóm người của Dạ Dao Quang cuối cùng cũng đến được Tiền phủ ở phủ thành. Trong những cuộc trò chuyện dọc đường mấy ngày nay, Dạ Dao Quang biết được Tiền phủ thế nhưng là nhà phú hào hạng nhất nhì của quận Dự Chương, chủ yếu làm nghề gốm sứ, nghe nói mấy năm nay còn lấn chân sang nghề đóng thuyền.

Nói đến đồ gốm sứ, nơi người hiện đại nghĩ tới đầu tiên tất nhiên là trấn Cảnh Đức, mà trấn Cảnh Đức trùng hợp lại ở Giang Tây, cũng chính là quận Dự Chương. Mà Tiền phủ cũng là nơi cung ứng đồ sứ cho Hoàng Cung – hay còn gọi hoàng thương. Mà hai năm nay Tiền gia cũng không cho ra mắt đồ gốm gì quá nổi trội, có dấu hiệu dần dần bị Lăng gia cùng nghề vượt xa, con nối dõi lại không thuận, buôn bán cũng không hưng thịnh, đây tuyệt đối là vấn đề liên quan đến nhà cửa.

Vừa xuống xe ngựa, Dạ Dao Quang đã cảm thấy phong thủy đại trạch của Tiền phủ có vấn đề. Nhưng nhà cửa ở cổ đại có diện tích vô cùng lớn, không giống như hiện đại, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra manh mối. Nơi này bắt buộc phải dùng la bàn dò ra phương hướng chính xác rồi vị trí lành dữ, như vậy mới có thể xác định được nơi có vấn đề.

“Phu nhân...” Vừa vào cửa lớn, lướt qua bức tường phù điêu, Dạ Dao Quang nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc vô cùng tinh tế. Người này khoảng chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, để râu. Lúc nhìn thấy Tiền phu nhân, ông ấy vừa kinh ngạc vui mừng lại vừa có chút ngập ngừng, chần chừ.

Người đứng đầu một gia đình đích thân ra đón, hơn nữa lại lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt bao nhiêu hạ nhân, đủ thấy được sự coi trọng mà vị Tiền viên ngoại này dành cho Tiền phu nhân.

Tiền phu nhân không để ý đến Tiền viên ngoại, mà nghiêng đầu khách khí nói với Dạ Dao Quang: “Dạ cô nương, quãng đường này cô nương đã vất vả rồi. Ta cũng đã phái người thu xếp sương phòng, cô nương cứ nghỉ ngơi một ngày trước đã, có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói.” Nói xong, bà bèn căn dặn một nha hoàn đang đứng bên cạnh: “Bích Ngọc, từ hôm nay trở đi ngươi hầu hạ Dạ cô nương.”

“Dạ, phu nhân.” Nhìn cách ăn mặc của nha hoàn Bích Ngọc này, xem ra là nha hoàn nhất đẳng bên người Tiền phu nhân. Nàng ấy lập tức đi tới trước mặt Dạ Dao Quang, sau đó nói: “Dạ cô nương, mời đi theo nô tỳ.”

Dạ Dao Quang vô cùng tự nhiên đi theo Bích Ngọc. Về thân phận của Bích Ngọc, Dạ Dao Quang đã biết từ lúc trên đường tới Tiền phủ. Nàng ấy chính là một trong tứ đại nha hoàn của Tiền phu nhân, rõ ràng Tiền phu nhân muốn thể hiện sự coi trọng đối với nàng.

“Đây là Lan Viên, ba ngày trước phu nhân cũng đã truyền tin về. Nơi này đều do nô tỳ bố trí, cô nương xem có chỗ nào không vừa ý không?” Sương phòng mà Tiền phu nhân chuẩn bị cho Dạ Dao Quang là một viện nhỏ độc lập. Tiền phủ rất rộng, trên đường đi tới đây, nàng đoán thế nào cũng phải khoảng trên dưới hai mươi mẫu đất.

Một mẫu đất là sáu trăm sáu mươi sáu mét vuông, có thể tưởng tượng được Tiền phủ rộng lớn cỡ nào.

“Làm phiền Bích Ngọc cô nương rồi.” Dạ Dao Quang quan sát một phen, trong lành, lịch sự, tao nhã, có cảm giác thoải mái như ở nhà: “Rất tốt, ta rất thích.”

“Nô tỳ không dám nhận một tiếng ‘cô nương’ của Dạ cô nương, cô nương gọi nô tỳ Bích Ngọc là được rồi.” Bích Ngọc nở một nụ cười khiêm tốn mà không hèn mọn: “Mấy ngày này nô tỳ sẽ hầu hạ cô nương, cô nương có việc gì thì cứ căn dặn nô tỳ một tiếng là được.”

Bích Ngọc đang nói, đã có hạ nhân xách hộp đựng thức ăn đi vào. Bích Ngọc lại đích thân bưng từng đĩa ra: “Cô nương dùng chút điểm tâm trước đã. Nô tỳ đã bảo hạ nhân nấu nước nóng, sau khi cô nương ăn xong là có thể tắm gội bất kỳ lúc nào.”

Đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang được hầu hạ tận tình như vậy. Con người đều có tính lười biếng, Dạ Dao Quang cũng không ngoại lệ, nàng cũng không cảm thấy bản thân đang sống ở thời đại bình đẳng, được người ta hầu hạ bèn cảm thấy không quen gì đó. Trước kia lúc ở nhà cũng có người giúp việc, bảo mẫu, thật ra tính chất cũng không khác biệt lắm.

Ăn chút ít điểm tâm, thức ăn của Tiền phủ quả thật rất vừa miệng, nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng thì nàng đi tắm gội, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi. Năm ngày ngồi trên xe ngựa, mặc dù buổi tối đều ngủ ở khách điếm hay thôn trang, nhưng Dạ Dao Quang vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, thế nên nàng chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Lúc hoàng hôn, Dạ Dao Quang mới tỉnh. Dưới sự hầu hạ của Bích Ngọc, nàng thay quần áo rửa mặt, dùng hai cây trâm ngọc hoa mai và hoa lan do Mạnh Bát cô nương tặng búi một búi tóc đơn giản, sau đó đi theo Bích Ngọc tới dùng bữa ở chính viện.

Dạ Dao Quang là người đến cuối cùng. Đương nhiên phu thê hai người đều đang đợi nàng, Dạ Dao Quang không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng. Tiền phu nhân vẫy tay với nàng, Tiền viên ngoại cũng ở bên cạnh. Mặc dù Dạ Dao Quang có ký ức về những lễ nghi mà nguyên chủ đã học qua, nhưng nàng học không tới nơi tới chốn, vì vậy cũng chỉ gật đầu hỏi thăm Tiền viên ngoại.

Tiền viên ngoại cũng không cảm thấy có gì không ổn, trái lại còn đích thân đứng dậy chào đón: “Dạ cô nương, mời ngồi.”

Ba người bắt đầu dùng bữa, Tiền phu nhân chiếu cố Dạ Dao Quang rất nhiều. có điều Tiền viên ngoại lại không nói câu nào, càng không dùng ánh mắt âm thầm quan sát nàng. Sau bữa cơm, Dạ Dao Quang cho rằng Tiền viên ngoại chí ít cũng phải hỏi dò đôi chút, ai ngờ ông vừa dùng bữa xong thì đã đi mất. Sau đó nàng nói chuyện với Tiền phu nhân chừng mười lăm phút thì trở về sân nhỏ của mình.

Sáng sớm ngày thứ hai, Dạ Dao Quang dậy thật sớm hấp thụ khí ngũ hành, không giống với Dương phủ, khí ngũ hành Kim Thổ của Tiền phủ vô cùng dồi dào. Bởi vì Tiền phủ chủ yếu làm nghề gốm sứ, cũng chính là Thổ, mà Kim thì hiển nhiên là Tiền phủ rất có tiền chứ sao!

Dạ Dao Quang không muốn trì hoãn quá lâu, vì thế sau khi ăn xong bữa sáng, nàng bèn đề nghị muốn giúp Tiền phu nhân xem xét nhà cửa. Lạ lùng là Tiền viên ngoại cũng không mất hút như lần trước, ông định cùng Tiền phu nhân tiếp đón Dạ Dao Quang. Đến đây thì Dạ Dao Quang đã hiểu, Tiền viên ngoại hiểu biết sâu rộng, vẫn sợ nàng là thần côn!

Đầu tiên Dạ Dao Quang ra ngoài cửa lớn đo lường phương hướng của Tiền phủ, cửa theo tập tục của phần lớn người xưa là mở ở phía Bắc. Sau khi xác định được điểm này, Dạ Dao Quang cũng không nhìn những thứ khác mà đi thẳng đến phòng bếp của Tiền phủ. Bởi vì phủ đệ rất lớn, mỗi một viện đều xây một phòng bếp nhỏ, nhưng người chịu ảnh hưởng không phải chỉ có một mình Tiền phu nhân, vậy thì không phải vấn đề của phòng bếp nhỏ.

Bếp, ngụ ý là bà chủ nhà.

Quả nhiên, vấn đề lập tức xuất hiện, la bàn của Dạ Dao Quang hiện ra quẻ thứ bốn mươi bảy trong sáu mươi bốn quẻ - quẻ Khốn! Đúng như những gì mà Dạ Dao Quang đã dự đoán.

Nhà bếp được bố trí ở vị trí Đoài – cũng chính là hướng Chính Tây, hay còn gọi là bếp Đoài cửa Khảm* điển hình của hung trạch! Sống trong một căn nhà như vậy, phụ nữ sanh non nhiều, đàn ông vì có nước ứ đọng nên dẫn tới bệnh di tinh, nhân khẩu cũng thưa thớt.

*Đây là Bếp Họa hại – hung táo

“Tiền phu nhân, phòng bếp này không hề có từ lúc xây nhà. Có lẽ nó được xây lại trước hoặc sau khi phu nhân và viên ngoại thành thân đúng không?” Dạ Dao Quang nhìn thấy phòng bếp này trông có vẻ mới hơn những nơi khác một chút. Hơn nữa đây là đại trạch của Tiền phủ, đã tồn tại được mấy thập niên, nếu Tiền viên ngoại có thể sinh ra, chứng tỏ trước đó chưa hề có.

“Một tháng trước khi chúng ta thành hôn thì nó được xây lên.” Tiền phu nhân lập tức hiểu ra vấn đề, bà bèn hỏi: “Có phải phòng bếp này có vấn đề đúng không?”

“Có vấn đề? Không phải chỉ có vấn đề, mà còn là vấn đề lớn! Cũng bởi vì phòng bếp này nên mới khiến gia trạch vốn là đại cát lại trở thành hung trạch, phu nhân cảm thấy vấn đề này có lớn hay không?” Dạ Dao Quang vô cùng tỉ mỉ kể cho phu thê hai người nghe về bếp Đoài cửa Khảm.

Sau khi nghe xong, hai người đều ngạc nhiên không thôi, hơn nữa lại không thể không tin. Tiền phủ vốn là thuận gió thuận nước, hình như đúng là sau khi xây lại phòng bếp này thì mọi thứ mới trở nên không thuận. Đặc biệt là vấn đề con nối dõi, bởi vì sau khi Tiền phu nhân vào cửa thì mới xảy ra vấn đề, trong tộc đều nói mệnh của Tiền phu nhân không tốt, khắc phu. Nếu không phải Tiền viên ngoại ra sức ngăn cản, đồng thời ông cũng là gia chủ của Tiền gia, chỉ sợ Tiền phu nhân đã bị hưu từ lâu rồi.