Chương 20: Bộ ngọc tới tay.

Chương 20: Bộ ngọc tới tay.

Sáng ngày hôm sau, Dạ Dao Quang vẫn dậy sớm hấp thụ khí ngũ hành như thường lệ, sau đó đi dùng bữa. Nàng dự định sau khi ăn xong sẽ ra ngoài tìm mấy mối làm ăn lớn để kiếm đủ hai ngàn lượng bạc trắng.

Dạ Dao Quang vừa chuẩn bị đi thì bị Dương đại thái thái kêu lại, nói là có việc muốn thương lượng với nàng. Trong lòng Dạ Dao Quang đã có phỏng đoán, nhưng sau khi Dương đại thái thái dẫn nàng đến gặp một người, Dạ Dao Quang vẫn không thể nào kìm nén được sự vui sướng - Bởi vì người này chính một khách hàng lớn của nàng!

“Đây là Tiền thái thái, hai người chúng ta vốn là tỷ muội thân thiết nhiều năm. Về sau lại có duyên gả đến cùng một nơi, phu quân nhà ta và Tiền viên ngoại cũng có giao tình rất tốt.” Dương đại thái thái giới thiệu cho Dạ Dao Quang. Vị Tiền phu nhân này rõ ràng nhỏ hơn Dương đại thái thái ba tuổi nhưng vẻ bề ngoài lại trông già hơn cả chục tuổi.

“Tiền phu nhân.” Dạ Dao Quang gật đầu, đơn giản chào một tiếng.

“Dạ cô nương.” Tuy rằng khuôn mặt của Tiền phu nhân có chút sầu khổ tiều tụy, nhưng giọng nói của bà vẫn rất ôn hoà, cũng không tỏ ra nghi ngờ vì tuổi của nàng còn rất nhỏ, chắc là Dương đại thái thái đã sớm nói qua về nàng.

Sau khi ba người ngồi xuống bèn đi thẳng vào vấn đề: “Dạ cô nương, Hàn tỷ tỷ đã kể cho ta nghe về bản lĩnh của cô nương rồi. Nếu ngay cả Nguyên Ân đại sư cũng tin tưởng cô nương thì ta xin được phép nói thẳng: Ta và phu quân đã lấy nhau được mười hai năm mà vẫn chưa có một mụn con nào. Thành hôn đến năm thứ hai thì ta từng có hài tử nhưng lại bất hạnh sẩy mất, kể từ đó cũng không có thêm bất cứ động tĩnh gì. Ban đầu ta còn tưởng nguyên nhân là do mình, thế nên đã đi khám vô số đại phu. Các đại phu đều nói thân thể của ta tuy có chút yếu ớt nhưng không đến nỗi không thể có con. Sau khi thành thân được năm năm, ta vẫn không có con, thế nên đành phải giúp phu quân nạp thêm hai thiếp thất. Năm sau cả hai người này đều có tin vui nhưng cũng lần lượt sẩy mất. Sau đó phu quân lại tự mình ra ngoài tìm một nữ tử đàng hoàng nạp vào trong phủ. Kết quả vẫn như cũ...” Nói tới đây, hai mắt của Tiền phu nhân lập tức đỏ hoe: “Người bên ngoài biết được chuyện này đều nói là do tổ tiên Tiền gia chúng ta ăn ở thất đức, ông trời nhìn thấy chướng mắt nên mới bắt Tiền gia phải tuyệt hậu...”

“Phu nhân.” Nha hoàn do Tiền phu nhân mang tới lập tức đưa khăn cho bà.

“Muội muội đừng khóc nữa, nghe xem Dạ cô nương nói thế nào đã.” Dương đại thái thái họ Hàn khuyên nhủ.

“Khiến Hàn tỷ tỷ và Dạ cô nương chê cười rồi.” Tiền phu nhân lau mắt, sau đó nói.

Dạ Dao Quang tỏ vẻ thông cảm. Dừng nói việc này chỉ là vấn đề về con nối dõi ở cổ đại, cho dù là ở hiện đại, không có con sau mười hai năm kết hôn thì e là cũng sẽ lo lắng đến bạc đầu, vì thế nàng bèn nở một nụ cười đầy thiện ý: “Tiền phu nhân có thể cho ta biết sinh thần bát tự của ngươi không?”

Thật ra sau khi nghe Tiền phu nhân nói xong, Dạ Dao Quang đã biết đây là vấn đề liên quan tới gia trạch mà không phải là do bản thân Tiền phu nhân có vấn đề. Nhưng vẫn nên xem qua bát tự của Tiền phu nhân trước, xem mệnh của bà có thể có con hay không, nếu không dù có giải quyết được vấn đề về gia trạch, Tiền phu nhân cũng sẽ cảm thấy không yên lòng.

Hiển nhiên Tiền phu nhân đã sớm chuẩn bị từ trước, nha hoàn bên cạnh lập tức đưa sinh thần bát tự của bà cho nàng.

Dạ Dao Quang xem vô cùng cẩn thận rồi tính toán một chút, sau đó gật đầu nói: “Bát tự của Tiền phu nhân là bát tự lập tử vãn*.”

*Có con muộn.

Lập tử vãn, chỉ ba chữ nhưng lại khiến cho Tiền phu nhân vui mừng quá đỗi, điều này nghĩa là số mệnh của bà vẫn có thể có con. Tiền phu nhân kích động đến nỗi không thể nào kiềm chế được, ngay cả Dương đại thái thái cũng cảm thấy mừng thay cho bà.

“Chẳng qua theo như những gì Tiền phu nhân nói, trong phủ không thể có con nối dõi, chỉ sợ là vấn đề về gia trạch.” Dạ Dao Quang thẳng thắn nói: “Ta nghe nói nhà của phu nhân nằm ở phủ thành, lần này tới trấn Thái Hòa chẳng qua là ra ngoài giải sầu mà thôi.”

“Đúng vậy, không sợ Dạ cô nương chê cười, bởi vì có một số việc trong nhà mâu thuẫn với phu quân, lại nghe nói Hàn tỷ tỷ đang ở nhà cũ ở trấn Thái Hòa để giữ đạo hiếu, thế nên trong lúc tức giận đã chạy về đây, cũng xem như bầu bạn với Hàn tỷ tỷ.” Có lẽ vì Dạ Dao Quang nói số mệnh của Tiền phu nhân sẽ có con nên thái độ của bà đối với nàng cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

“Ta phải theo phu nhân tới phủ thành một chuyến xem sao.” Dạ Dao Quang có chút trầm tư, riêng việc đi lại thôi cũng đã cần ít nhất mười ngày, còn chưa tính đến việc sau khi tới đó sẽ trì hoãn thêm một khoảng thời gian nữa. Bộ ngọc của nàng… vì thế Dạ Dao Quang bèn nói: “Hay là đợi thêm hai ngày nữa...”

“Dạ cô nương, cô nương có chuyện gì khó xử thì cứ việc nói, bởi vì ta thật sự không thể chờ thêm một phút một giây nào nữa.” Tiền phu nhân vội vàng nắm lấy tay của Dạ Dao Quang. Vốn dĩ phu thê hai người rất yêu thương nhau, nếu không cũng sẽ không để tới tận năm năm sau mới để Tiền phu nhân làm chủ việc nạp thiếp. Nhưng bởi vì vấn đề con nối dõi cứ kéo dài, phu thê họ vì thế cũng ngày càng xa cách. Bà vẫn còn tình cảm với phu quân nên rất hi vọng có thể cứu vãn mọi chuyện, nếu bà có thể sinh hài tử sớm một chút...

Dạ Dao Quang vốn định trong hai ngày này sẽ tìm cách kiếm đủ hai ngàn lượng, nhưng nàng lại rất thông cảm cho nỗi lòng của Tiền phu nhân. Dù sao cũng đã nhận rồi, nàng làm sao có thể không quan tâm đến cảm nhận của khách hàng được chứ.

“Thôi được, để ta trở về thu xếp một số thứ, đồng thời dặn dò vài việc rồi sẽ cùng phu nhân đi phủ thành.” Dạ Dao Quang gật đầu, xem ra nàng không có duyên với bộ ngọc kia rồi.

“Đa tạ Dạ cô nương.” Tiền phu nhân nói xong bèn gỡ xuống một túi tiền ở bên hông, sau đó đưa cho Dạ Dao Quang: “Xin cô nương nhận lấy, đợi sau khi việc trong phủ được giải quyết, ta nhất định sẽ hậu tạ thêm.”

Dạ Dao Quang cũng không cảm thấy xấu hổ. Vừa rồi nàng đã giúp Tiền phu nhân xem bát tự, thế nên nhận số tiền này cũng không có gì phải thẹn cả. Sau khi bàn bạc xong xuôi, Dạ Dao Quang theo Dương đại thái thái trở về Dương phủ, sắp xếp cho Ôn Đình Trạm ở lại Dương phủ, mỗi ngày đi học cùng Dương Tử Quân. Thư viện của bọn họ nằm ở giữa thôn Đỗ gia và trấn Thái Hòa, đánh xe tới thư viện cũng không quá nửa canh giờ.

“Dao Dao, tỷ phải chăm sóc cho bản thân thật tốt.” Đây chính là lần đầu tiên Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm phải xa nhau lâu như thế, hắn cảm thấy có chút không nỡ, cũng có chút lo lắng, nhưng chung quy vẫn không phản đối việc nàng đi, chỉ liên tục dặn dò nàng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Tiểu tướng công đúng là càng ngày càng tri kỷ, tất nhiên trong lòng Dạ Dao Quang cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Nàng lấy ra vài tờ ngân phiếu kèm theo năm mươi lượng bạc đưa cho Ôn Đình Trạm: “Cầm lấy đi, tuy rằng đệ ở Dương phủ nhưng không thể cái gì cũng phụ thuộc vào người ta. Đệ cần gì thì cứ dùng số tiền này nhờ người khác mua giúp. Tỷ không ở đây thì đệ cũng không được tự ý ra ngoài một mình biết chưa? Cũng đã mấy ngày rồi đệ chưa đi học, nhớ phải giải thích lý do với tiên sinh, sau đó đóng bù tiền học phí mấy năm nay. Cũng đừng khiến cho tiên sinh cảm thấy khó xử, tỷ đã nhờ Dương đại thái thái cho người chuẩn bị giúp đệ một phần quà lễ, lúc chuẩn bị ra về thì hẵng đưa cho tiên sinh.”

Lải nhải dặn dò một đống việc, Dạ Dao Quang chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày nàng lại đủ kiên nhẫn lải nhải với một bé shota như vậy.

Đúng lúc này thì đại quản sự của Dương phủ tới.

“Dạ cô nương, đây là tiền thù lao mà thái thái sai tiểu nhân mang tới. Thái thái bảo người sắp phải đi phủ thành, trên người không thể để thiếu bạc.” Dương quản sự đưa cho nàng một túi tiền.

Dạ Dao Quang biết đây là tấm lòng của Dương đại thái thái, vì thế nàng cũng nhận lấy. Chờ đến khi Dương quản sự đi rồi, Dạ Dao Quang mới mở túi tiền ra. Dương đại thái thái cho nàng hai tờ ngân phiếu có giá một ngàn năm trăm lượng! Sau đó Dạ Dao Quang không thể chờ nổi, gấp gáp mở luôn túi bạc của Tiền phu nhân đưa cho mình, bên trong thế nhưng cũng ước chừng một ngàn lượng.

Dạ Dao Quang sướng đến điên rồi, lập tức lấy ra ba trăm lượng trong đống tiền mà Dương đại thái thái đưa. Sau đó nàng tìm Dương quản sự mới vừa rời đi không lâu kia, nhờ ông ấy phái người đưa đến chùa Vĩnh An, đây là tiền giọt dầu mà nàng đã hứa với Nguyên Ân!

Sau đó Dạ Dao Quang còn dư lại hai ngàn hai trăm lượng. Trong đó hai ngàn lượng sẽ dùng để mua bộ ngọc, giao cho Ôn Đình Trạm bảo quản, hơn nữa trên người vẫn còn một trăm lượng, nàng cho Ôn Đình Trạm năm mươi lượng, tính ra còn dư lại hai trăm năm mươi lượng.

250 (đồ ngốc)*, Dạ Dao Quang tuy không hài lòng với con số này lắm nhưng nàng vẫn quyết định mang nó bên mình để cùng Tiền phu nhân tới phủ thành.

*250 trong tiếng Trung khi phát âm sẽ nghe na ná như từ 二百五 (Èr bǎi wǔ) có nghĩa là “đồ ngốc”.