Chương 19: Tiền không đủ dùng.

Chương 19: Tiền không đủ dùng.

Tiệm bán ngọc có sáu mặt tiền, hai tầng lầu. Chưởng quầy hẳn là biết Dương Tử Quân, vừa nhìn thấy cậu đã niềm nở ra nghênh đón: “Dương nhị công tử sao lại đích thân đến đây? Ngài cần gì cứ phái người chuyển lời, tiểu nhân sẽ cho người đưa đến Dương phủ.”

“Không phải bổn công tử cần, bổn công tử là phụng mệnh của mẫu thân đến đây cùng vị cô nương này.” Dương Tử Quân bày ra dáng vẻ kiêu ngạo nói với chưởng quầy.

Vị chưởng quầy này rất có mắt nhìn, liếc mắt một cái đã đoán ra giá trị trên người Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm. Nhưng có lời nói của Dương Tử Quân trước đó, Dạ Dao Quang hẳn là khách quý của mẹ cậu, chưởng quầy chắc chắn không dám thất lễ: “Tiểu nhân họ Tống, mời cô nương và công tử lên lầu.”

Hai người Ôn Đình Trạm khách sáo gọi một tiếng Tống chưởng quầy, sau đó bèn đi theo ông lên lầu hai. Lầu hai được bố trí vô cùng lịch sự rộng rãi, mỗi gian phòng đều được tách riêng. Tống chưởng quầy dẫn họ đến một gian phòng, lập tức có người mang trà nước và điểm tâm đến.

Dạo quanh một vòng, Dạ Dao Quang cũng đã thấy đói, thế là không khách khí cầm một miếng bánh hoa quế cho vào miệng. Kỹ thuật chế biến bánh ngọt ở cổ đại chắc chắn tới hiện đại thì đã bị thất truyền, bánh hoa quế này thơm mà không ngấy, mềm xốp hợp khẩu vị.

“Không biết hai vị muốn ngọc gì.” Chưởng quầy Tống khách khí hỏi.

Dạ Dao Quang nuốt điểm tâm xuống, phun ra hai chữ: “Ngọc tốt.”

Không yêu cầu chủng loại, không yêu cầu kiểu dáng, chỉ cần là ngọc tốt.

“Công tử và cô nương dùng chút trà bánh, tiểu nhân đi một lát sẽ trở lại.” Tống chưởng quầy đã ngầm hiểu ra.

“Dao Dao, tỷ mua ngọc làm gì vậy?” Đợi Tống chưởng quầy đi rồi, Ôn Đình Trạm mới hỏi. Mặc dù không quan tâm Dạ Dao Quang tiêu tiền thế nào, nhưng nhà bọn họ cũng không cần ngọc, thứ này thật sự quá đắt.

“Làm pháp khí.” Dạ Dao Quang cũng không che giấu: “Trở về tỷ sẽ bày một trận dưỡng pháp khí trong nhà. Những thứ này đều là dưỡng tốt rồi bán cho người cần, tỷ sẽ khiến cho giá tiền của nó cao hơn gấp bội.”

“Tỷ tỷ muốn bày trận địa trong nhà? Đệ có thể đến xem thử không?” Dương Tử Quân trước nay không hề cảm thấy những thứ này chỉ để lừa người, hơn nữa Dạ Dao Quang là do mẫu thân đưa về nhà, ngay cả người thông minh như mẫu thân còn tin tưởng Dạ Dao Quang, đương nhiên là cậu cũng tin rồi.

“Đương nhiên là được, đệ và Trạm Ca Nhi là bạn đồng môn, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nhà tỷ chơi.” Dạ Dao Quang rất hoan nghênh, nhân duyên của người buôn bán không thể xem thường. Người của Dương gia cũng không tệ, qua lại thân thiết là một chuyện có lợi cho cả đôi bên, nàng tin Dương đại thái thái cũng sẽ không từ chối.

“Hay quá, trở về đệ sẽ nói với mẫu thân cho đệ đi cùng hai người.” Dương Tử Quân và Ôn Đình Trạm cùng tuổi, nhưng cậu lớn hơn Ôn Đình Trạm sáu tháng. Có điều do hoàn cảnh sống khác nhau, tính cách của Dương Tử Quân lại không thành thục như Ôn Đình Trạm, vừa nghe được ra ngoài chơi, thật sự là vui đến điên rồi.

Vào lúc này, Tống chưởng quầy mang theo vài người bước vào. Trong tay mỗi người đều cầm một chiếc khay, trên khay đã lót vải đỏ, phía trên có đủ loại ngọc to nhỏ khác nhau.

“Cô nương và công tử xem xem, không biết hai người thích loại nào?”

Dạ Dao Quang đảo mắt một vòng. Trên khay có đủ loại ngọc, có bạch ngọc, có hòa điền ngọc, có lam điền ngọc, còn có mặc ngọc hoàng ngọc, đều là thượng phẩm, không phải những loại hiếm thấy, nhưng cũng coi như không tệ.

“Mấy miếng ngọc nhỏ này không tệ.” Dạ Dao Quang nhìn thấy một bộ ngọc, có mười hai miếng, mỗi một miếng được điệu khắc hình vẽ cầm tinh, ước chừng cao ba centimet, rộng năm centimet, trông rất tinh xảo.

Dạ Dao Quang mới nhìn lần đầu tiên thì đã thích bộ ngọc bài này, bởi vì bản thân miếng ngọc là màu trắng, nhưng góc phải bên dưới mỗi miếng ngọc đều phớt nhẹ một chút màu lục, như một phiến lá liễu. Dạ Dao Quang biết đây là màu sắc pha trộn của ngọc, được thầy thiết kế dụng tâm tỉ mỉ thiết kế ra.

“Cô nương rất có mắt nhìn, đây là ngọc vừa được đưa đến từ chỗ sư phụ chạm ngọc. Cô nương là vị khách đầu tiên được xem, loại ngọc này cũng là lam điền ngọc hảo hạng.” Tống chưởng quầy nói: “Ban đầu định sẽ đưa nó đến phủ thành, đây cũng là cơ may của cô nương rồi.”

“Bộ ngọc này bao nhiêu tiền?” Dạ Dao Quang hỏi, nàng thật sự coi trọng bộ ngọc này. Điêu khắc cầm tinh rất khéo léo, sinh động như thật, bồi dưỡng nó thành pháp khí, đối với những người đặc biệt sẽ càng tốt hơn.

“Cô nương là khách của Dương đại thái thái, tiểu nhân cũng không dám giấu diếm, bộ ngọc này có giá ba nghìn lượng.” Tống chưởng quầy mở miệng.

Ba nghìn lượng bạc trắng ở đây quả thật là một cái giá rất cao. Hơn nữa sau khi đưa đến thành phủ, giá cả còn có thể tăng cao hơn một chút. Ba nghìn lượng bạc trắng tương đương chín trăm ngàn nhân dân tệ (Khoảng ba tỷ tiền Việt), ở hiện đại căn bản không mua được bộ ngọc này.

Nhưng Dạ Dao Quang lại khổ tâm, bây giờ nàng chỉ còn một ngàn một trăm lượng, nhưng bộ ngọc này thật sự rất hợp mắt nàng, vì thế đành nói với Tống chưởng quầy: “Tống chưởng quầy, hiện tại ta chưa có đủ tiền. Ta đưa trước một ngàn lượng tiền đặt cọc, ông giúp ta giữ ba ngày, ba ngày sau ta mang hai ngàn lượng còn lại đến lấy. Nếu ba ngày không đến ông có thể bán cho người khác, đến lúc đó trả lại cho ta chín trăm lượng là được.”

Đây là một cuộc mua bán không làm gì mà vẫn kiếm được một trăm lượng. Chỉ dựa vào thể diện của Dương đại thái thái thôi Tống chưởng quầy cũng phải đồng ý: “Được, tiểu nhân giữ giúp cô nương ba ngày, đợi ba ngày sau cô nương đến lấy.”

“Tỷ tỷ, ta có mang theo ngân lượng, mẫu thân nói...”

“Tử Quân, chúng ta về thôi.” Dạ Dao Quang ngắt lời của Dương Tử Quân.

Mặc dù Dương đại thái thái còn đang nợ tiền thù lao của nàng, nhưng nàng không định nhận hai ngàn lượng nhiều như vậy của Dương đại thái thái. Quyển kinh Phật kia của nàng cũng chỉ có giá một ngàn lượng thôi đó!

Sau khi về đến Dương phủ, Dạ Dao Quang cũng không nhắc đến chuyện tiền bạc, mà nàng chỉ hỏi Dương đại thái thái không biết bọn họ có thể quấy rầy quý phủ thêm hai ngày không. Dương đại thái thái đương nhiên vô cùng hoan nghênh.

Dạ Dao Quang chuẩn bị trong hai ngày này tìm được một đơn hàng lớn. Bây giờ nàng đã có pháp khí la bàn, rất nhiều chuyện đều dễ như trở bàn tay.

Ban đêm, Dương Tử Quân nói với Dương đại thái thái chuyện cậu chuẩn bị đến nhà Ôn Đình Trạm chơi. Dương đại thái thái kéo con trai lại hỏi kỹ càng chuyện xảy ra hôm nay. Dương Tử Quân trả lời rất chi tiết, sau đó lại tán gẫu thêm một chút, bà bèn tống cổ con trai ra ngoài.

“Dạ cô nương này có thể hỏi thái thái về tiền thù lao, nếu nàng ấy đã thích bộ ngọc đó, tại sao lại không nhận tiền của Quân Ca Nhi chứ?” Sau khi Dương Tử Quân đi, nhũ nương của Dương đại thái thái - Lưu ma ma rất buồn bực.

“Mặc dù Dạ cô nương trông như ngươi mê tiền, nhưng công tư phân minh, phẩm chất đa tài, Quân Ca Nhi qua lại với hai người họ sẽ nhận được rất nhiều ích lợi.” Dương đại thái thái vừa dỡ búi tóc, tháo trâm cài dưới sự hầu hạ của nha hoàn, vừa nói chuyện.

“Dạ cô nương là một người có bản lĩnh, Dung Tỷ Nhi nói hôm nay cơ thể đã dễ chịu hơn nhiều. Thái thái, chi bằng chúng ta mua bộ ngọc đó làm lễ vật?” Lưu ma ma đưa ra ý kiến.

“Dạ cô nương biết chuyện hôm nay không giấu được ta, nàng ngắt lời của Quân Ca Nhi chính là muốn nói với chúng ta: tiền thù lao là tiền thu lao, đồ của nàng thì nàng sẽ tự nghĩ cách.” Dương đại thái thái nói.

“Nhưng nàng làm thế nào để kiếm được hai ngàn lượng bạc trong hai ngay.” Đó cũng không phải một con số nhỏ.

“Ngươi đã quên bản lĩnh của nàng ấy rồi sao?” Dương đại thái thái nói: “Có lẽ chúng ta nên kết giao thân thiết với Dạ cô nương. Nếu nàng đã không muốn để chúng ta giúp đỡ về chuyện tiền bạc, vậy ta sẽ giới thiệu cho nàng một mối làm ăn.”

Lưu ma ma nghe vậy, đôi mắt không khỏi trợn to, nhỏ giọng nói: “Thái thái, người muốn giới thiệu phu nhân của Tiền gia cho Dạ cô nương sao?”

Dương đại thái thái gật đầu: “Ta còn muốn xem xem Dạ cô nương này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh. Như vậy sau này ta cũng biết chừng mực, chuyện gì có thể giới thiệu cho nàng, chuyện gì không thể.”