Chương 22: Cửa Cấn Chủ Khôn (Sinh khí trạch).

Chương 22: Cửa Cấn Chủ Khôn (Sinh khí trạch).

“Dạ cô nương, lúc trước khi phủ đệ xây phòng bếp này, kẻ hèn cũng đã bỏ một số tiền lớn mời người về xem. Nhưng tên đó lại nói với kẻ hèn rằng xây phòng bếp ở hướng chính tây thì người và tài mới thịnh vượng!” Người xưa còn quan tâm chuyện phong thủy hơn cả người hiện đại. Tiền viên ngoại không khỏi nghĩ tới ngày trước bản thân đã bỏ ra mấy ngàn lượng mời người về xem gia trạch. Ai ngờ lại bị mấy lời ba hoa chích chòe lừa tận mười mấy năm, mà cái giá phải trả cũng đắt vô cùng.

“Người viên ngoại mời chắc chỉ là một tên gà mờ.” Dạ Dao Quang đáp: “Xây phòng bếp ở hướng chính Tây đúng là ‘nhân tài nhị vượng’, nhưng điều kiện tiên quyết là cổng phải đặt ở vị trí Cấn, cũng chính là hướng Đông Bắc, nhưng cổng của quý phủ lại đặt ở vị trí Khảm, chính là hướng chính Bắc. Điểm sai lệch này lại trở thành ranh giới giữa hung và cát.”

“Vậy xin hỏi Dạ cô nương, phủ của kẻ hèn này phải thay đổi vị trí cổng hay là vị trí phòng bếp?” Tiền viên ngoại nghe xong bèn cảm thấy cả người đều không khỏe. Nghĩ đến những ấm ức mà mình phải chịu mười mấy năm nay, ông hận không thể bắt lấy người đã chỉ điểm cho ông năm đó rồi chém thành nghìn mảnh. Vì đã từng chịu đau khổ, thế nên Tiền viên ngoại càng thêm cẩn thận.

“Sau khi ta xác định được vị trí của chủ viện thì mới có thể kết luận nên đổi cổng hay đổi bếp.” Dạ Dao Quang nói: “Nếu nhà chính tương khắc với cổng, cũng không thể đổi sang hướng Đông Bắc. Bằng không vừa giải quyết được cái hung này thì sẽ lại xuất hiện cái hung khác.”

“Dạ cô nương, mời bên này, mời đi bên này.” Tiền viên ngoại vội vàng đích thân dẫn Dạ Dao Quang đi đến nhà chính.

Tối qua Dạ Dao Quang đã tới nhà chính, nhưng không phải nội viện. Thật ra cũng không cần đến nội viện, chỉ cần đứng ở bên ngoài sân nhà chính, dùng la bàn của nàng đo lường là sẽ biết được phương hướng gì. Không nghĩ tới nhà chính lại nằm ở vị trí Khôn, không thể không nói chủ nhân của Tiền phủ lúc xây dựng nhà này đã gặp được một thầy Phong Thủy lợi hại.

Nếu cổng nằm ở vị trí Cấn, nhà chính nằm ở vị trí Khôn, vậy chính là − Cửa Cấn Chủ Khôn: Ruộng nương tiền của dồi dào! Xem tổng thể thì ngôi nhà này chính là bố cục phong thủy nghi tài.

Dạ Dao Quang nói xong, phu thê Tiền viên ngoại lập tức mừng rỡ, Tiền viên ngoại lo lắng hỏi: “Nếu thay đổi cổng, nhà chính và cổng, bếp và cổng tất cả đều thích hợp, nhưng không biết nhà chính và bếp...”

“Tiền viên ngoại yên tâm, những người làm nghề như chúng đều sẽ xử lý thỏa đáng mọi chuyện. Nếu bởi vì ta xem phong thủy cho viên ngoại mà gây ra nguồn tai vạ trong nhà viên ngoại, như vậy ta cũng sẽ nghiệp chướng chồng chất.” Dạ Dao Quang nói tiếp: “Cửa Cấn Chủ Khôn, phải tránh để bếp ở vị trí Chấn, khắc cổng khắc chủ, chắc chắn sẽ xảy ra tai họa bất ngờ; vị trí Tốn, Mộc Thổ thương tổn lẫn nhau, tuyệt tự; vị trí Ly tuy rằng sanh môn sanh chủ, nhưng lại gây ra nhụt chí, đàn bà thì đanh đá; còn vị trí Khảm thì chính là đại hung. Bởi vậy, phòng bếp của quý phủ không thể bố trí ở vị trí Chấn hướng chính Đông, vị trí Tốn hướng Đông Nam, vị trí Li hướng Chánh Nam, vị trí Khảm hướng chính Bắc, các hướng còn lại đều tốt lành. Còn nếu quý phủ bố trí ở vị trí Đoài hướng chính Tây, vừa đúng là cùng chủ tương sinh, đại cát đại lợi!”

“Tốt, tốt quá rồi!” Tiền viên ngoại nghe vậy thì vô cùng vui mừng, sau đó ông lại hỏi: “Dạ cô nương có thể tính ngày giúp chúng ta không, khi nào động thổ là tốt nhất.”

“Được, sau khi ta tính toán xong sẽ bảo Bích Ngọc mang đến cho viên ngoại và phu nhân.” Về việc tính ngày cũng phải kỹ càng một chút, sau đó nàng nói với hai vợ chồng: “Nếu chuyện trong phủ đã được giải quyết, ngày mai ta sẽ trở về. Ta ở đâu thì phu nhân cũng biết, nếu có gì không ổn thì có thể phái người tới tìm ta.”

“Cô nương chẳng lẽ không thể...”

“Cô nương yên tâm, tối nay ta sẽ sắp xếp người, ngày mai đưa cô nương về.” Tiền viên ngoại vốn định giữ Dạ Dao Quang lại, đợi sau khi sửa sang nhà cửa xong thì xem tiếp một lần nữa, nhưng lại bị Tiền phu nhân ngăn lại. Bởi vì Tiền phu nhân rất hiểu Dạ Dao Quang, chắc chắn là nàng đang lo lắng cho người trong nhà.

“Đa tạ phu nhân.” Dạ Dao Quang gật đầu một cái, sau đó bèn trở về phòng nghỉ ngơi.

Đám người Bích Ngọc đều biết Dạ Dao Quang làm gì, vì thế ánh mắt chứa đầy sự kính nể nhìn về phía nàng. Dạ Dao Quang tính toán canh giờ có thể động thổ gần nhất rồi đưa cho Bích Ngọc, bảo nàng ấy giao cho vợ chồng Tiền viên ngoại, đồng thời cũng dặn dò sẽ dùng bữa trưa ở trong phòng. Bấy giờ Dạ Dao Quang mới đi nghỉ ngơi một phen.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Dạ Dao Quang tính ra ngoài đi dạo một vòng. Đã đến phủ thành một chuyến thì cũng phải mang chút quà về cho Ôn Đình Trạm, còn có những người trong thôn đã chăm sóc cho bọn họ nữa. Chẳng qua trong túi Dạ Dao Quang cũng không còn bao nhiêu tiền, với lại đồ ở phủ thành cũng mắc hơn trấn Thái Hòa rất nhiều, bởi vậy nàng cũng chỉ định đi dạo một chút.

Cuối cùng đi đến tiệm bút, nàng dự định sẽ mua vài cây bút tốt cho Ôn Đình Trạm.

“Cô nương xem bút sao? Bút trong tiệm chúng ta là tốt nhất phủ thành đó.” Dạ Dao Quang dẫn theo Bích Ngọc bước vào tiệm bút. Tiểu nhị ngay lập tức nhiệt tình nghênh đón, thấy Dạ Dao Quang đi tới chỗ để bút, hắn bèn vội hỏi: “Cô nương muốn mua bút lông mềm hay bút lông cứng, dùng để vẽ tranh hay để tập viết?”

“Bút lông mềm, bút lông cứng, bút lông kiêm hào*, có bộ nào có cả ba loại không?” Dạ Dao Quang hỏi.

*Bút lông kiêm hào: Làm bằng lông sói và lông dê.

“Dạ có, xin cô nương chờ một chút.” Tiểu nhị lập tức lấy ra một bộ bút: “Cô nương, ngài xem xem. Bộ bút này được làm từ cùng một cây trúc tía, lông cũng là lông tử hào*, lông dê. Cây bút lông kiêm hào này được làm từ năm phần lông thỏ và năm phần lông dê.”

*Bút lông tử hào: Làm từ phần lông ở lưng của thỏ núi, cứng hơn lông dê.

Dạ Dao Quang cầm lên rồi xem thật kỹ, quả thực là một bộ bút tốt: “Không biết giá cả bao nhiêu?”

“Cô nương, bộ bút này có giá hai trăm lượng.” Tiểu nhị giơ hai ngón tay lên.

Dù đã biết bút mực rất đắt, ba cây bút mà có giá tận sáu vạn tệ, nhưng bộ bút này từ góc độ nào cũng đều rất tốt, hiếm lắm mới có một bộ.

“Bộ bút này không tệ, gói lại cho thiếu gia ta.” Dạ Dao Quang đang định mở miệng thì đột nhiên có một giọng nói ngang ngược vang lên bên tai.

“Ấy, hóa ra là Liễu Tứ thiếu gia. Tứ thiếu gia cũng tới mua bút sao?” Tiểu nhị hiển nhiên là quen biết với người này, bèn cười đáp: “Tứ thiếu gia, chỗ chúng ta còn một bộ tốt hơn. Để tiểu nhân lấy cho ngài xem nhé?”

“Sao? Bổn thiếu gia không mua được bộ bút này hả?” Liễu Tứ thiếu gia rất là không vui hỏi.

“Chuyện này... Tứ thiếu gia, vị cô nương đây đã xem bộ bút này trước rồi. Chưởng quầy đã định ra quy củ, nếu tiểu nhân làm trái quy củ, chắc chắn sẽ bị mất việc đó.” Tiểu nhị nói với vẻ mặt đáng thương.

Họ Liễu? Dạ Dao Quang rất mẫn cảm với họ này, trùng hợp nơi này lại là phủ thành. Nàng nhìn về phía Liễu Tứ thiếu, dáng dấp không tệ, có mấy phần thanh tú, có điều ánh mắt phù phiếm, nhìn một cái đã biết đây là người ham mê tửu sắc.

“Chưởng quầy của các người đâu, mau gọi ra đây. Bổn thiếu gia muốn xem xem, ông ta có dám đắc tội với bổn thiếu gia hay không? Có phải không để Liễu gia ở quận Dự Chương vào mắt hay không!” Liễu Tứ thiếu lạnh lùng quát.

Liễu gia của quận Dự Chương, một tia sáng lạnh lướt qua trong đôi mắt của Dạ Dao Quang. Thiên Lân từ trong tay áo tuột xuống lòng bàn tay, bởi vì rất nhỏ nên hoàn toàn bị bàn tay của nàng che lại. Ở nơi không ai nhìn thấy, Dạ Dao Quang vận khí ngũ hành, đầu ngón tay đặt lên thân dao, một luồng âm sát khí bay vào bên trong cơ thể của vị Liễu Tứ thiếu này.

Liễu Tứ thiếu bỗng nhiên cảm thấy cơ thể trở nên lạnh lẽo, gã không khỏi run rẩy, sau đó không thoải mái nhíu mày: “Bỏ đi bỏ đi, bổn thiếu gia chướng mắt bộ bút của các ngươi.”

Nói xong gã lập tức bỏ đi.

“Cô nương, khi nãy thật xin lỗi...” Liễu Tứ thiếu đi rồi, tiểu nhị vội vàng xin lỗi Dạ Dao Quang.

“Không sao, ta muốn bộ bút này.” Dạ Dao Quang vừa dứt lời, bèn lấy hai tờ ngân phiếu có giá một trăm lượng ra đưa cho tiểu nhị.

Tiểu nhị đã gói bộ bút kĩ càng, còn tặng cho nàng đồ rửa bút. Bích Ngọc xách đồ theo Dạ Dao Quang đi ra cửa. Hai người vừa mới ra cửa, lại nghe thấy tiếng người bàn luận: “Liễu Tứ thiếu gia đó thật là xui xẻo, không hiểu tại sao lại đâm vào sạp hàng của người ta. Mà không chỉ đụng hư sạp hàng của người ta, còn bị một nồi nước sôi đổ vào người.”

Dạ Dao Quang nghe xong bèn nhếch môi. Sát khí xâm nhập vào cơ thể, nếu không xui xẻo thì ai xui xẻo?