Chương 16: Lại nhận một đơn hàng khác

Chương 16: Lại nhận một đơn hàng khác.

Dạ Dao Quang vừa nhắc tới điều này, Mạnh Bát cô nương không khỏi nhớ lại từ khi bọn họ quen biết tới nay, giữa hai người luôn có những điều không may xảy đến. Mà mỗi lần đều là nàng liên lụy đến hắn… Càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, cuối cùng Mạnh Bát cô nương gục đầu xuống bàn khóc nức nở.

Dạ Dao Quang bất lực nhìn nàng ấy. Kiếp trước nàng đã nhìn thấy cảnh này vô số lần, sớm đã chết lặng, vì thế chỉ biết lạnh nhạt nhìn hai nha hoàn đang trấn an Mạnh Bát cô nương. Thấm thoát đã trôi qua nửa canh giờ, có lẽ đã khóc mệt, Mạnh Bát cô nương cũng ngừng khóc, chẳng qua hai mắt đã sưng hết cả lên.

“Dạ cô nương, không có cách nào hóa giải được sao?” Mạnh Bát cô nương nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn yếu ớt.

“Trừ khi nghịch thiên sửa mệnh.” Dạ Dao Quang nói đúng sự thật: “Mọi chuyện đều có phương pháp phá giải, chỉ có điều phải xem có trả được cái giá để phá giải nó không thôi. Bát cô nương là người đọc sách hiểu lý lẽ, chắc hẳn tỷ biết không có ai sẽ đi làm trái ý trời, bởi vì cái giá phải trả thật sự rất thê thảm.”

Ngừng một chút, Dạ Dao Quang không nhịn được mà an ủi nàng ấy một câu: “Bát cô nương, trên thế gian này không một ai có thể chuyện gì cũng được như ý muốn của bản thân. Tỷ là một người sáng suốt, tỷ có được rất nhiều thứ mà nữ tử trên thế gian này mong muốn, là đích nữ, có đủ cha mẹ, có địa vị cao trong nhà, trên có ca ca chăm sóc, dưới có đệ đệ nhường nhịn, vừa sinh ra đã sống trong cảnh giàu sang phú quý. Con người… phải biết đủ mới có thể sống vui vẻ. Tỷ sinh ra không chỉ sống vì một người, yêu thương cha mẹ của tỷ, quan tâm tới thủ túc của tỷ. Nếu tỷ vẫn cố chấp ở cùng với chủ nhân của bát tự này, chắc chắn sẽ phải xa lìa cha mẹ, đoạn tuyệt quan hệ với thủ túc. Chẳng lẽ người nam nhân này đáng để tỷ từ bỏ những người thân đã luôn bên cạnh tỷ suốt mười mấy năm sao?”

Từng câu từng chữ mà Dạ Dao Quang nói ra đều khảm sâu vào trong lòng Mạnh Bát cô nương, đè nặng lên trái tim vốn dĩ đã vô cùng đau khổ của nàng ấy. Mạnh Bát cô nương không khỏi bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc, đổi lấy một kết cục như vậy thật sự đáng giá sao?

Dạ Dao Quang nhún vai, sau đó đứng lên, cũng không tiếp tục quấy rầy Mạnh Bát cô nương. Nàng rời khỏi phòng, tiếp tục thực hiện kế hoạch du ngoạn ngắm cảnh của mình. Về phần tiền nong gì đó, Mạnh Bát cô nương là một người thông minh, chắc chắn sẽ không quỵt tiền đâu!

Quả nhiên, không ngoại dự đoán của Dạ Dao Quang, chờ nàng đi dạo một vòng rồi trở về phòng, Mạnh Bát cô nương đã không thấy, chỉ có Lâm Đào đứng chờ ở đó, trong tay cầm một chiếc hộp vuông khắc hoa văn. Nhìn thấy Dạ Dao Quang trở về, nàng ta lập tức bước tới, cúi người thi lễ với nàng, sau đó đưa chiếc hộp cho Dạ Dao Quang: “Dạ cô nương, cô nương nhà nô tỳ nhờ nô tỳ đưa thứ này cho ngài, cũng cảm ơn ngài vì đã chỉ ra sai lầm của cô nương.”

Dạ Dao Quang không hề khách sáo nhận lấy. Sau đó nàng gật đầu một cái, Lâm Đào lập tức rời đi.

Ôm chiếc hộp, Dạ Dao Quang vui vẻ đi tới phòng của Ôn Đình Trạm. Trong phòng đã dọn sẵn cơm trưa, thế nhưng là phần ăn của ba người, vừa nhìn đã biết là Ôn Đình Trạm cố ý chuẩn bị thêm một phần cho nàng.

Nàng đặt chiếc hộp lên trên bàn, ngồi xuống cầm lấy đôi đũa, bắt đầu dùng cơm.

“Dao Dao, đệ vừa mới hỏi Nguyên Ân đại sư, đại sư nói người tiết lộ quá nhiều thiên cơ sẽ rất dễ bị trời phạt, tỷ…” Hiếm khi thấy shota mở miệng trong lúc ăn cơm, vẻ mặt của hắn chứa đầy sự sầu lo nhìn Dạ Dao Quang.

“Yên tâm đi, tỷ biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Hơn nữa tỷ cũng tu luyện mà. Về sau chúng ta làm nhiều việc thiện là có thể tích lũy công đức, như vậy sẽ không cần phải sợ bị trời phạt nữa.” Dạ Dao Quang vừa ăn, vừa nói một cách thản nhiên: “Chưa hết, đệ phải làm một vị quan tốt, chờ đến khi mệnh của đệ càng quý, sự che chở dành cho tỷ cũng sẽ theo đó mà lớn dần lên.”

“Thật vậy sao?” Đôi mắt của Ôn Đình Trạm lập tức sáng rực. Gần đây hắn bị Dạ Dao Quang đả kích, cảm thấy bản thân đã trở thành một kẻ vô dụng, không nghĩ tới hắn cũng có thể giúp được nàng.

“Đương nhiên là thật rồi.” Dạ Dao Quang khẳng định: “Dù tỷ có cứu được nhiều người hơn nữa thì cũng chỉ là một người, một nhà một hộ, nhiều nhất là một tộc. Nhưng nếu đệ làm quan, tạo phúc một phương, thì lượng công đức ấy sẽ lớn vô cùng.”

Còn có một câu mà Dạ Dao Quang không nói: Nếu như Ôn Đình Trạm có thể quyền khinh thiên hạ, tạo phúc cho chúng sinh, vậy thì công đức vô lượng. Dưới vầng hào quang công đức của hắn, cho dù nàng thỉnh thoảng làm mấy chuyện trái với ý trời thì vẫn có thể tránh được kiếp nạn.

Chẳng qua chỉ với mấy lời Dạ Dao Quang vừa nói đã đủ để kích phát hùng tâm tráng chí trong lòng Ôn Đình Trạm rồi. Hắn cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện, chẳng qua ánh mắt trong trẻo lại càng trở nên kiên định, sau đó vô cùng thanh nhã dùng cơm.

Sau khi ăn xong, Dạ Dao Quang chờ Mạnh gia phái người tới đưa nàng về thôn. Bởi vì nàng cho rằng người trong miệng Nguyên Ân đại sư chính là Mạnh Bát cô nương. Nhưng chưa tới mười lăm phút, đã có một tiểu sa di dẫn một vị phu nhân trung niên ăn mặc phú quý đi tới. Đi theo vị phu nhân đó chỉ có một ma ma khoảng chừng năm mươi tuổi. Dù tuổi đã lớn nhưng trông bà ấy vẫn vô cùng nhanh nhẹn.

“Dạ thí chủ, đây là khách nhân mà chủ trì phương trượng nhờ tiểu tăng đưa tới.” Tiểu sa di nói với Dạ Dao Quang.

“Tiểu sư phụ, đây là người mà đại sư nói có thể chữa bệnh cho tiểu thư nhà ta?” Dạ Dao Quang chưa kịp mở miệng, lão ma ma đã mở miệng, giọng điệu vô cùng kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Tiểu sa di trả lời.

“Nhưng, nhưng đây chỉ là một tiểu cô nương…”

“Nhũ nương.” Lời của lão ma ma bị vị phu nhân trung niên kia cắt ngang, sau đó bà nở một nụ cười ôn hòa, nhìn Dạ Dao Quang nói: “Nếu cô nương là người do Nguyên Ân đại sư giới thiệu, tất nhiên là có chỗ hơn người. Phu quân của ta họ Dương, Dạ cô nương cứ gọi ta một tiếng Dương đại thái thái.”

“Dương đại thái thái.” Dạ Dao Quang rất nghe lời: “Mời vào bên trong.”

Sau khi mời hai chủ tớ Dương đại thái thái vào trong phòng, Dạ Dao Quang ngồi xuống. Châm trà xong, nàng mới mở miệng hỏi: “Không biết Dương đại thái thái gặp phải chuyện lạ gì, xin hãy nói rõ một chút.”

“Vì sao cô nương biết ta gặp phải chuyện lạ?” Dương đại thái thái cũng không trả lời mà hỏi ngược lại.

Dạ Dao Quang cong môi: “Bởi vì ta chỉ biết giải những chuyện lạ.”

Dương đại thái thái nghe xong, bèn gật đầu một cái, sau đó nói: “Ta có một nữ nhi, lúc nhỏ vẫn bình thường không bị làm sao. Nhưng sau sinh nhật sáu tuổi thì rất hay bị bệnh. Ta đã mời vô số đại phu nhưng không tài nào trị dứt điểm được. Vị đại phu nào cũng nói bệnh của tiểu nữ không nặng, nhưng chạy chữa bao nhiêu lần vẫn không khỏi. Trông thấy tiểu nữ càng ngày càng trở nên gầy gò ốm yếu, ta lo lắng không thôi, thế nên mới tới chùa để cầu phúc, lại may mắn gặp được Nguyên Ân đại sư, được đại sư chỉ điểm tìm cô nương để hóa giải.”

“Không biết cô nương nhà thái thái sinh vào năm nào tháng nào?” Dạ Dao Quang lên tiếng hỏi, bệnh tật triền miên, chắc chắn là do bát tự xung khắc.

“Tiểu nữ sinh vào tháng Kỷ Mão năm Nhâm Thìn.” Dương đại thái thái trả lời.

“Xin hỏi thái thái, trước khi cô nương bị bệnh có cử thêm người nào tới để hầu hạ không?” Dạ Dao Quang lại hỏi.

“Cũng không, mấy nha hoàn bà tử đều được điều tới vào năm ngoái, bây giờ vẫn là mấy người đó.” Dương đại thái thái trả lời.

Vậy không phải là do người khắc, Dạ Dao Quang gật đầu. Năm Nhâm Thìn là rồng, sinh vào tháng hai, ngũ hành thuộc mệnh Trường Lưu Thủy*; Nhâm Thìn, tự khố chi thủy dã, kị kim lai quyết phá (Đập nước thì kỵ vàng), phương vị là phía đông nam. Đây mới là căn nguyên của mọi vấn đề, không thể sai sót, nếu không sẽ rất dễ bệnh tật quấn thân.

*Ta thấy “trường” có nghĩa là dài, “lưu” là chảy, ở đây chỉ nước chảy, còn “thủy” là nước. Vậy Trường Lưu Thủy tức là dòng nước chảy dày, con sông chảy dài có từ lâu đời để đổ ra biển lớn. Người mệnh này có tính cách lo xa, giỏi nghĩ về những điều lớn lao mà đôi khi lơ là mất tiểu tiết. Nhìn chung, họ đều là những người có đầu óc thông minh, lanh lợi nhưng cuộc sống cần phải trải qua khó khăn.

“Thái thái, từ sau sinh nhật sáu tuổi, có phải ở phía đông nam trong phòng ngủ của cô nương nhà ngươi có đặt một vật bằng vàng đúng không?” Dạ Dao Quang đại khái đã có kết luận, bèn mỉm cười hỏi, ánh mắt của nàng vô cùng chắc chắn.

Vừa mới dứt lời, Dương đại thái thái và lão ma ma đều trợn tròn mắt. Dương đại thái thái có chút thất thần gật đầu: “Sinh nhật sáu tuổi của tiểu nữ, cữu phụ đã tặng nó một chuỗi lục lạc bằng vàng. Nó vẫn hay treo ở góc giường, mà góc giường đúng là ở phía đông nam, không lẽ bởi vì thứ đó nên tiểu nữ mới bệnh tật triền miên? Không biết nguyên do là vì đâu?”

Dạ Dao Quang cũng không hề giấu giếm, thuật lại kết luận của nàng cho Dương đại thái thái nghe.