Chương 17: Tới Dương phủ làm khách.
Dương đại thái thái nghe xong thì kinh hãi không thôi, bà vội nói: “Cô nương, có phải lấy đi chuỗi lục lạc vàng kia thì tiểu nữ không cần thuốc mà vẫn có thể khỏi bệnh?”
“Lấy lục lạc vàng đi, rồi lại tìm đại phu là có thể chữa khỏi. Bệnh trong cơ thể của Dương cô nương vẫn nên cần đại phu chữa trị.” Dạ Dao Quang giải thích.
“Liệu có thể phiền cô nương đến phủ một chuyến, xem trong phòng tiểu nữ có còn chỗ nào không ổn nữa không.” Dương đại thái thái vẫn không yên tâm, tha thiết cầu xin Dạ Dao Quang, sau đó lại bổ sung thêm một câu, “Cô nương yên tâm, tuyệt đối sẽ không thiếu thù lao của cô nương đâu.”
“Đã rời nhà hai ngày, ta đã quyết định hôm nay phải trở về rồi.” Dạ Dao Quang bèn nói, nàng còn rất nhiều chuyện cần làm. Tiểu thư Dương gia mắc bệnh một năm mà vẫn không chết yểu, rõ ràng đã không còn chuyện gì khác.
“Không biết nhà của Dạ cô nương ở đâu?” Dương đại thái thái có chút nôn nóng hỏi.
“Thôn Đỗ gia.” Dạ Dao Quang trả lời, đột nhiên nhớ đến lời của Nguyên Ân, sau đó nhìn sang Dương đại thái thái: “Chắc sẽ không tiện đường với Dương phủ chứ?”
Trùng hợp Dương đại thái thái cũng kích động nói: “Đúng là tiện đường với Dương phủ, đây chắc chắn là duyên phận. Ta bảo đảm nhất định sẽ đưa cô nương về nhà bình an, khẩn cầu cô nương hãy đến phủ một chuyến.”
Đúng là rất có duyên, Dạ Dao Quang cũng không định từ chối. Dù sao vẫn thoải mái hơn ngồi trên chiếc xe bò của nàng, mặc dù bây giờ có vàng rồi, nhưng cũng không thể cầm một thỏi vàng đi thuê xe ngựa đúng không?
Vì thế nàng bèn gọi Ôn Đình Trạm, sau đó đi từ biệt Nguyên Ân, cuối cùng dẫn theo Ôn Đình Trạm ngồi trên xe ngựa của Dương gia trở về. Ôn Đình Trạm ngồi trong xe ngựa mà Dương gia đặc biệt thuê dưới chân núi, còn Dạ Dao Quang thì đi cùng với Dương đại thái thái, hưởng thụ đãi ngộ dọc đường đi không hề lắc lư một chút nào này.
Khi mặt trời sắp xuống núi, mấy người Dạ Dao Quang đã đến Dương gia thuộc trấn Thái Hòa, huyện Lư Lăng. Dương đại thái thái vừa về nhà, quản gia đích thân ra nghênh đón: “Thái thái, cơm canh đã chuẩn bị xong rồi.”
Dương phủ được xây theo kiểu tứ hợp viện, điêu lâu họa đống, kiến trúc đặc sắc lại ẩn chứa nét thi tình của Giang Nam, vô cùng thanh tú và tinh xảo. Người hầu trong phủ xếp thành nhóm, vừa nhìn đã biết đây là một nhà giàu có.
Dương đại thái thái rất biết cách làm người, cũng không gấp gáp kéo Dạ Dao Quang đến xem phòng của con gái, mà cho người hầu hạ rửa tay, đích thân dùng cơm cùng bọn họ. Chủ nhân của Dương gia không ở đây, mà Dương gia là một thương hộ, cũng không có quá nhiều quy tắc hà khắc. Dương đại thái thái gọi hai con trai và một con gái ra cùng ngồi vào bàn ăn, lại không ngờ con trai nhỏ của Dương gia – Dương Tử Quân lại là bạn đồng môn với Ôn Đình Trạm. Hơn nữa hình như hai người còn có chút giao tình, có tầng quan hệ này, bầu không khí lại càng trở nên hòa hợp hơn.
Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi trong chốc lát, bấy giờ Dạ Dao Quang mới đi theo Dương đại thái thái và trưởng nữ - Dương Tịch Hà, đi vào viện của con gái Dương Tịch Dung. Đến đây thì đúng là có chút vấn đề nhỏ, ví dụ như trong viện của Dương Tịch Dung bày rất nhiều hoa cỏ, một ít đặt ở phía Tây và phía Tây Bắc, hai phương hướng này cũng sẽ mang đến mầm bệnh cho Dương Tịch Dung, chắc chắn là phải chỉ điểm một phen.
Sau khi nhìn quanh một lượt, Dạ Dao Quang cũng làm hết trách nhiệm của bản thân - nói với họ những điều kiêng kỵ trong vườn của Dương Tịch Dung.
Làm xong thì đêm cũng đã khuya, thế là Dương đại thái thái giữ bọn họ ngủ lại một đêm, Dạ Dao Quang nghĩ ngày mai phải đến tiền trang đổi bạc, tiện thể mua thêm một vài thứ, thế nên cũng đồng ý với bà.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, Dạ Dao Quang mở chiếc hộp của Mạnh Bát cô nương cho nàng ra xem, lại nhìn thấy bên trong có một hầu bao được thêu vô cùng tinh xảo và phức tạp. Hầu bao rất nhẹ, không cần nói cũng biết chắc chắn là ngân phiếu. Nhưng thứ phía dưới hầu bao mới khiến cho đôi mắt của Dạ Dao Quang sáng rực lên, là một bộ trâm ngọc! Tổng cộng có ba cây, hình dáng phía trên mỗi cây đều là hoa loa kèn, phần thân được điêu khắc lần lượt là các hình mai lan trúc, nhưng cố tình lại thiếu cúc.
*Mai lan cúc trúc thường là chủ đề trong thơ ca, văn học, thư pháp, hội hoa... của Trung Quốc.
Dạ Dao Quang đưa tay gõ mặt bàn, không có lí nào lại tặng người khác mà không tặng cả bộ. Chẳng qua sau khi suy nghĩ sơ lược một hồi nàng đã ngay lập tức hiểu ra. Mạnh Bát cô nương đã đi hỏi thăm về nàng, chắc chắn nàng ấy cũng biết được chuyện của Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm đã nói thẳng hoa cúc là một thứ tầm thường, đoán chừng Mạnh Bát cô nương sợ nàng sẽ cảm thấy bản thân bị hạ thấp, thế nên mới không tặng hoa cúc.
“Tên phá gia chi tử này, không có việc gì lại đi làm thơ lung tung làm chi không biết!” Dạ Dao Quang không khỏi nghiến răng nghiến lợi, đây là dương chi bạch ngọc hảo hạng đó, loại ngọc này ở hiện đại đắt đến mức khiến người khác phải sợ hãi, hơn nưa còn không phải muốn mua là mua được! Nhưng vì một bài thơ của hắn, hại nàng thiếu mất một cây trâm ngọc!
Quan trọng nhất là loại ngọc tốt này, dưỡng thành pháp khí sẽ càng tốt hơn nữa.
Dạ Dao Quang mang theo tâm trạng vô cùng hậm hực mở hầu bao, rút từ bên trong ra ba tờ ngân phiếu có giá trị hai trăm lượng, lúc này gương mặt từ nhiều mây đen mới chuyền thành trong xanh.
Ôm ngân phiếu rồi ngã xuống chiếc giường mềm mại, mơ mộng nghĩ, bây giờ nàng đã có một ngàn bảy trăm lượng bạc, cũng chính là năm mươi mốt vạn nhân dân tệ (Gần một trăm bảy mươi triệu tiền Việt).
Ôm ngân phiếu thích thú chìm vào giấc ngủ. Đến khi trời vừa sáng Dạ Dao Quang đã rời giường, sau đó ngồi xếp bằng hấp thu khí ngũ hành, lại phát hiện ra khí Kim của Dương gia vô cùng dồi dào, không hổ là gia đình có tiền, không biết trong nhà còn dấu bao nhiêu vàng nữa.
Luyện công xong nàng bèn ra ngoài tìm Ôn Đình Trạm. Hắn ở cùng với Dương Tử Quân, còn chưa bước vào sân thì đã nhìn thấy Ôn Đình Trạm đang đánh quyền trong sân, trong lòng nàng vô cùng hài lòng với chuyện này. Còn Dương Tử Quân thì y phục chỉnh tề đứng ôm cột cửa, gật gà gật gù nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
Đến khi Ôn Đình Trạm đánh quyền xong, Dạ Dao Quang mới bước ra: “Mau đi rửa mặt đi, rồi chúng ta đi mua một ít đồ, sau đó sẽ về nhà.”
Sau khi Ôn Đình Trạm rửa mặt xong xuôi, dắt theo Dương Tử Quân – ba người đi cùng với hạ nhân đến nhà chính dùng bữa. Gia phong Dương gia hòa thuận vui vẻ, không có nhiều con cái, chủ nhân của Dương gia ngoài hai người thông phòng thì cũng không có thiếp thất, cho nên khi dùng bữa ngoại trừ là cơ thể không thoải mái, còn không thì đều ăn ở nhà chính.
Dùng bữa xong, Dạ Dao Quang cũng nói ra dự định của bản thân. Dương đại thái thái bèn đề nghị nàng liệt kê đồ cần mua thành một danh sách, bà sẽ cho người đi mua. Nhưng Dạ Dao Quang lại từ chối, nàng rất muốn xem thử đường phố cùng với cách buôn bán ở cổ đại có hình dáng thế nào. Mặc dù có ký ức của nguyên chủ, nhưng vẫn rất mơ hồ. Dương đại thái thái cũng không miễn cưỡng, phái quản sự đắc lực đi theo, cả Dương Tử Quân cũng đi cùng.
Trước tiên là tới tiền trang, vừa hay Dương gia có tiền trang ở trấn trên, Dạ Dao Quang cũng tranh thủ. Đổi tiền ở nơi khác chắc chắn sẽ bị khấu trừ một ít, nhưng đến tiền trang của Dương gia thì sẽ không cần phải lo tới chuyện này nữa. Nàng đổi tất cả vàng thành ngân phiếu, mệnh giá không giống nhau, lại đổi lẻ tẻ thêm một ít bạc vụn. Dạ Dao Quang vội vàng đi mua sắm, thứ đầu tiên phải mua đương nhiên là mua gạo.
Bởi vì mùa màng năm nay không tốt nên lương thực ở đây giá có hơi cao. Gạo là hai lạng bạc một thạch, một thạch ở đây tương đương với tám mươi tám kí, loại tốt nhất dĩ nhiên còn lên đến năm lượng một thạch. Dạ Dao Quang đã xem qua loại gạo đó rồi, đúng là rất tốt. Nàng đang trong giai đoạn dạy thì, còn Ôn Đình Trạm thì đang lúc phát triển vóc dáng, thứ cần ăn đương nhiên phải là đồ tốt nhất, thế là nàng mua mười thạch, kho lương trong nhà rất rộng, không sợ không chứa được, hơn nữa có Dương gia đưa đồ tận cửa, cũng càng tiện hơn. Sau đó là dầu, muối, tương, giấm, trà và các gia vị khác, mỗi một thứ đều chọn mua loại tốt nhất, còn mua thêm một ít vải đẹp, nàng cũng muốn mua y phục may sẵn, nhưng luôn cảm thấy không vừa người, đo thân thể rồi làm theo yêu cầu lại phải đợi mấy ngày mới đến lấy, phường thêu nói có thể gửi đến tận nhà. Dạ Dao Quang may cho mỗi người bốn bộ mặc tạm, vẫn là tự mình ra tay, đã có sẵn kỹ năng là thiên phú mà ông trời ban cho, dù sao cũng không thể lãng phí.
Lại mua thêm giấy và bút mực, cuối cùng đã chất đầy cả xe, lúc này nàng mới phái quản sự đưa về Dương gia trước, còn mình thì đi dạo, mua thứ mà nàng thật sự cần.