Chương 15: Bát tự không hợp.

Chương 15: Bát tự không hợp

Ngày thứ hai, khi sắc trời còn chưa sáng Dạ Dao Quang đã rời giường, trèo lên ngọn núi phía sau chùa. Dọc đường đi có không ít hòa thượng dậy sớm đi ngang qua, nàng tìm một vị trí thật tốt, sau đó ngồi xếp bằng, bắt đầu hấp thu khí ngũ hành.

Vị trí phong thủy của chùa Vĩnh An vô cùng tốt, khí ngũ hành càng thêm tinh khiết nồng đậm, đặc biệt là lúc ánh bình minh còn chưa hiện ra, ánh trăng còn chưa hoàn toàn biến mất, thời điểm mặt trời và mặt trăng thay thế nhau lại càng quý giá vô cùng. Từng luồng khí ngũ hành được đưa vào bên trong thân thể, khiến cho thân thể của nàng càng ngày càng đủ đầy, linh đài cũng theo đó mà trở nên thư thái.

Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, Dạ Dao Quang mở to mắt. Nàng thế nhưng phát hiện tầm mắt có thể nhìn xa hơn, rõ ràng hơn. Từ nơi này nhìn ra về phía sân tập võ cách đó năm mươi mét, Dạ Dao Quang có thể thấy rõ khuôn mặt của từng người. Giật giật lỗ tai, lại có thể nghe rõ những tiếng động dù là rất nhỏ trong phạm vi ba mươi mét, đó là thông Lục Thức (Nhãn thức, Nhĩ thức, Tỷ thức, Thiệt thức, Thân thức và Ý thức). Dạ Dao Quang vui mừng cũng định thử khứu giác một chút. Nàng hít vào một hơi, chẳng qua suýt chút nữa đã nôn mửa, một mùi hôi thối vô cùng ghê tởm!

"Má ơi, mùi gì vậy?"

Sau đó nàng cúi đầu nhìn xuống, thế nhưng lại tỏa ra từ trên người nàng! Trên cánh tay dính đầy vết bẩn màu nâu, may là nàng đang mặc quần áo luyện công do bản thân chế tạo ra, nếu không thì không biết hôm nay sẽ mặc thứ gì đi gặp người ta. Chẳng qua có thể bài trừ ra một tầng vết bẩn, chứng minh tu vi của nàng đã tăng lên! Dạ Dao Quang vui sướng đi về phòng, kêu Ôn Đình Trạm đang đọc sách đi lấy nước cho nàng.

Sau khi tắm rửa xong, nàng cảm thấy thân thể đã thoải mái hơn rất nhiều. Đây chẳng qua chỉ là thải ra một chút bụi bẩn ở trong lỗ chân lông. Những người ăn hoa màu ngũ cốc, rau củ thịt cá đều sẽ tích tụ độc tố ở trong thân thể. Tu luyện khí ngũ hành có thể thải độc, từ những vết bẩn ở trong lỗ chân lông cho tới da, nội tạng rồi đến gân mạch, cuối cùng là vết bẩn ở trong xương tủy. Sau khi loại bỏ tất cả độc tố thì có thể đắp nặn kim thân, ngưng kết Kim Đan. Và… đời trước nàng vừa mới ngưng kết Kim Đan không bao lâu thì đi đời nhà ma.

Kiếp trước, lần đầu tiên nàng thải độc là mất sáu tháng, bây giờ thế nhưng còn chưa đến một tháng. Tất nhiên là cũng có sự giúp đỡ của chùa Vĩnh An, nếu ở thôn Đỗ gia thì kiểu gì cũng phải mất ba tháng là ít. Chẳng qua cũng đã rút ngắn được kha khá thời gian, nàng cảm thấy như vậy là quá đủ rồi.

Sau khi Dạ Dao Quang ăn sáng xong, đang định để Ôn Đình Trạm đọc sách một mình, còn bản thân thì đi dạo, ai ngờ lại có một tiểu sa di tới tìm nàng: "Nữ thí chủ, bên ngoài có một vị tự xưng là Bát cô nương của Mạnh gia muốn gặp nữ thí chủ."

“Mạnh Bát cô nương?” Dạ Dao Quang có chút tò mò về lý do mà Mạnh Bát cô nương tới đây tìm nàng: "Làm phiền tiểu sư phụ mời tỷ ấy vào đây."

Tiểu sa di đáp một tiếng rồi sau đó rời đi. Rất nhanh Mạnh Bát cô nương đã mang theo hai nha hoàn Lâm Hạnh, Lâm Đào tiến vào. Lần này Mạnh Bát cô nương không đeo mạng che mặt, Dạ Dao Quang có thể nhìn thấy rõ dung mạo của nàng ấy.

Lông mày như thúy vũ, da trắng tựa tuyết, vòng eo thon nhỏ, bên trên mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh lục thêu hoa đào, bên dưới mặc một chiếc váy dài màu hồng đào. Chiếc khăn màu hồng nhạt choàng qua vai, tóc đen được búi theo kiểu song hoàn thùy kế*, cài thêm hai đóa hoa lụa có nhụy là đá hồng ngọc, còn có mấy dải lụa màu hồng nhạt rũ xuống trước ngực, cả người xinh đẹp tựa hoa đào, trong veo hồn nhiên, không khỏi khiến cho người ta vừa nhìn là đã có thiện cảm. Nếu không phải sắc mặt của nàng ấy có chút tái nhợt, đôi mắt lại thêm một chút thần thái, có lẽ sẽ càng thêm động lòng người.

Trang phục của thời đại này đã có chút cải biến so với thời Đường, nhưng đa phần vẫn bắt chước thời Đường. Chuyện này cũng bắt nguồn từ việc Nguyên Thái Tổ thích nữ tử mặc trang phục có tay áo tung bay.

Dạ Dao Quang nhíu mày, cũng không đứng dậy nghênh đón mà chỉ vào vị trí đối diện bàn trà, sau đó nói với Mạnh Bát cô nương: "Mời ngồi."

Chờ Mạnh Bát cô nương ngồi xuống, nàng mới xắn tay áo, sau đó nâng ấm trà, đích thân châm cho Mạnh Bát cô nương một ly trà. Sau khi đưa chén trà cho Mạnh Bát cô nương xong, Dạ Dao Quang mới mở miệng nói: "Chúc mừng tỷ đã vượt qua đại kiếp."

Bàn tay đang cầm ly trà của Mạnh Bát cô nương khẽ run một cái, nước trà cũng văng ra bên ngoài. Nha hoàn Lâm Hạnh ở bên cạnh vội vàng lấy khăn lụa ra lau giúp Mạnh Bát cô nương, còn Lâm Đào thì dọn dẹp bàn trà gọn gàng ngăn nắp.

Chờ đến khi mọi thứ đều được thu dọn thỏa đáng, Mạnh Bát cô nương mới ngước nhìn Dạ Dao Quang vẫn đang thản nhiên uống trà: "Dạ cô nương, sao muội lại biết?"

"Biết chuyện gì?" Dạ Dao Quang đặt chén trà xuống: "Biết vì sao tỷ lại gặp tai hoạ… hay là biết có người đã chắn tai ương giúp tỷ?"

Sắc mặt của Mạnh Bát cô nương càng trở nên tái nhợt.

Dạ Dao Quang tiếp tục nói: "Bát cô nương, từ lúc còn nhỏ muội đã nghiên cứu «Dịch Kinh», «Thôi Bối Đồ», «Ngọc Hạp ký» và «Táng Kinh»."

Mạnh Bát cô nương sinh ra trong một gia đình có dòng dõi thư hương, tất nhiên sẽ biết đây là loại sách gì. Nàng ấy không khỏi trợn tròn mắt nhìn Dạ Dao Quang, bởi vì tuổi của Dạ Dao Quang thật sự còn quá nhỏ!

"Hôm qua tỷ cố ý đụng vào muội, muội nhìn thấy tử khí trên ấn đường của tỷ đã lan đến mép tóc - đây là điềm đại hung không còn sống được bao lâu nữa. Nếu không phải do tướng mạo của tỷ khiến muội cảm thấy kinh ngạc thì tỷ làm sao có thể đụng vào muội chứ."

Nhớ lại ngày hôm qua, nàng vẫn chưa tới gần thì Dạ Dao Quang đã né sang một bên, rõ ràng đã sớm nhận ra. Sau đó nàng phản ứng lại chuẩn bị nhào tới, lúc Dạ Dao Quang nhìn thấy nàng đúng thật là có tỏ ra kinh ngạc, mới để cho nàng đụng ngã. Cuối cùng Dạ Dao Quang lại hỏi tuổi của nàng, căn dặn nàng không được đi về hướng chánh đông. Lúc ấy nàng đã cảm thấy vô cùng khiếp sợ, bởi vì địa điểm hẹn trong phong thư mà nàng đưa cho Dạ Dao Quang cũng nằm ở hướng chánh đông. Trong lòng cảm thấy nghi ngờ không thôi, cuối cùng nàng phái một nha hoàn nhị đẳng đi thay mình. Nha hoàn này là do người khác xếp vào trong viện của nàng, đồng thời nàng cũng đã chuẩn bị xong hết mọi thứ. Và đêm khuya hôm qua truyền đến tin tức, người nàng phái đi thế nhưng gặp cướp ở giữa đường, bị tra tấn lăng nhục đến chết.

Lúc ấy nàng sợ tới mức mất hồn mất vía, nếu không có Dạ Dao Quang nhắc nhở, như vậy...

Suốt đêm qua nàng đã phái người đi hỏi thăm tin tức của Dạ Dao Quang, sau đó biết được vị “muội muội” ở vườn hoa sen cũng ở đây. Nơi này là nơi chiêu đãi khách quý của chùa Vĩnh An, nhìn qua Dạ Dao Quang cũng không hề giống một vị quý nhân. Đồng thời nàng cũng đã nghe qua chuyện của Ôn Đình Trạm, Nguyên Ân đại sư vậy mà tự mình ra mặt, tỏ rõ thái độ che chở Ôn Đình Trạm. Vì thế Mạnh Bát cô nương khẳng định Dạ Dao Quang đã nhận được sự xem trọng của Nguyên Ân đại sư. Ngày hôm qua đã có phỏng đoán, bây giờ chẳng qua là xác nhận lại mà thôi.

“Tiểu nữ có thể mời Dạ... đại sư..."

“Gọi muội là Dạ cô nương là được, đại sư nghe vẻ không được tự nhiên cho lắm.”

“Không biết Dạ cô nương có thể xem bát tự giúp ta và người ấy được không?” Mạnh Bát cô nương rất nghe lời.

"Có tiền sẽ dễ nói chuyện hơn." Đôi mắt của Dạ Dao Quang một lần nữa rực sáng.

Dáng vẻ này của nàng không hề khiến cho Mạnh Bát cô nương cảm thấy phản cảm, trái lại tâm trạng của nàng ấy còn trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Mạnh Bát cô nương lập tức đưa hai cuộn giấy cho Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang nhận lấy rồi mở ra, một trong số đó đương nhiên là sinh thần bát tự của Mạnh Bát cô nương sinh năm Quý Mùi, bát tự còn lại thì sinh vào năm Nhâm Tý, rõ ràng là một vị nam tử đã qua tuổi nhược quán*. Dạ Dao Quang chỉ nhìn lướt qua, sau đó thở dài đưa cuộn giấy lại cho Mạnh Bát cô nương.

*Đó là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, nên người xưa dùng từ quán tuế (冠歲) để chỉ con trai 20 tuổi (quán là cái mũ, còn đọc là quan).

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng khẩn trương của Mạnh Bát cô nương, nàng bèn nói: "Cô nương, hãy quên mối tình này đi, coi như là vì tốt cho người đó."

Một câu này đã khiến cho nước mắt của Mạnh Bát cô nương rơi xuống như mưa.

Dạ Dao Quang bất đắc dĩ nói: "Khí âm dương dung hợp, mười hai địa chi* sinh ra lục hợp. Sau lục hợp lại có lục hại*, hại đầu tiên chính là Tý Mùi tương hại. Tỷ chẳng những sinh vào năm Quý Mùi, ngay cả canh giờ sinh ra cũng là giờ Mùi. Còn người đó trùng hợp lại trái ngược hoàn toàn với tỷ, không chỉ sinh ra vào năm Nhâm Tý, canh giờ sinh ra cũng là giờ Tý. Mùi thuộc hành Thổ, Tý thuộc hành Thủy, vốn dĩ Thổ đã khắc Thủy, hai hành kết hợp ắt sẽ có một bên chịu tổn hại. Tỷ nhớ lại xem lúc hai người ở bên nhau, có phải lúc nào cũng không yên ổn đúng không, luôn có một người gặp nạn? Hơn nữa còn là người đó gặp nạn nhiều hơn."

*Địa chi: gồm 12 chi, tý, sửu, dần, mão, thìn, tỵ, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi

*Lục hại: được hiểu là 6 cặp đôi con giáp xung hại nhau.