Chương 11: Hòa thượng đẹp trai.
Khí ngũ hành tương ứng với ngũ tạng, có công hiệu bồi dưỡng cho ngũ tạng. Trên kinh Phật này lại chứa đầy khí ngũ hành do nàng luyện ra, cho dù là người không biết tu luyện, ngày ngày đều mở ra xem, khí tức bám ở bên trên sẽ chảy vào bên trong cơ thể người đó, dĩ nhiên sẽ bách bệnh không xâm. Hơn nữa nữa đây là kinh Phật, có thêm khí ngũ hành, tất nhiên có tác dụng trừ tà nhất định, trừ khi là lệ quỷ và oan hồn, nếu không những thứ không sạch sẽ thông thường tuyệt đối sẽ không vào được cơ thể.
“Tỷ chép xong rồi sao?” Đọc một lượt từ đầu tới cuối, dù không quá hiểu về kinh thư, nhưng hắn có thể cảm nhận được là xong rồi.
“Đây là , vốn chỉ có hai trăm sáu bảy chữ, đương nhiên là chép xong rồi.” Nàng đã cố tình chọn kinh Phật ít chữ nhất, lý do là vì bây giờ khí ngũ hành trong cơ thể đang thiếu hụt, hơn nữa nàng cũng đang cần bạc gấp!
“Cho đệ xem lại đi.” Thấy Dạ Dao Quang muốn lấy về, Ôn Đình Trạm vội ngăn lại.
Dạ Dao Quang vung tay hắn ra: “Đây có tính là gì, đợi đến khi tỷ có bạc rồi, chuẩn bị đầy đủ đồ nghề, tìm được phong thủy cát huyện, tỷ sẽ dưỡng cho đệ một món pháp khí, còn tốt hơn cái này nhiều. Thứ này không xem nhiều được, xem nhiều thì khí tức trên đó sẽ tản đi hết hết, đến lúc đó sẽ phải hạ giá!”
Nghe mấy câu đầu, trong lòng Ôn Đình Trạm vô cùng cảm động, nhưng sau khi nghe mấy câu sau, Ôn Đình Trạm lại muốn hộc máu. Nàng đang cầm một bộ kinh Phật, câu nào câu nấy đều nói tới giá bán của nó, từ cổ chí kim chỉ e cũng chỉ có một mình người trước mắt này là như vậy.
“Đi, chúng ta đi ăn cơm thôi, đói chết rồi.”
Bởi vì tiêu hao một lượng khí ngũ hành lớn, Dạ Dao Quang cảm thấy nàng có thể ăn sạch một con bò, thực tế thì nàng ăn cũng không ít. Nguyên liệu nấu ăn còn sót lại trong nhà, vốn dĩ đủ ăn ba ngày đều đã bị Dạ Dao Quang nấu hết sạch, hơn nữa nàng còn ăn sạch sành sanh.
“Đừng có mặt ủ mày chau, ngày mai chúng ta sẽ có tiền thôi.” Thấy mình đã ăn sạch tất cả lương thực trong nhà, Ôn Đình Trạm lại lộ ra vẻ mặt khổ qua*, Dạ Dao Quang vội nói: “Tối nay cũng không được thức khuya chép sách nữa, tỷ đã dọn hết nến rồi, trong nhà không có dầu để thắp đâu.”
*Vẻ mặt buồn rầu.
Nghe vậy, mặt của Ôn Đình Trạm càng rầu rĩ hơn. Thoáng nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên gương mặt Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm lập tức thu lại vẻ mặt khổ qua, đã sống với nhau nửa tháng, sự thông minh của hắn đã nhìn thấu tính cách của Dạ Dao Quang, nụ cười của nàng càng rạng rỡ thì sẽ càng khiến người ta khó mà chịu đựng.
“Hôm nay trời hẵng còn chưa tối, không đọc sách cũng không chép sách, vậy chẳng phải sẽ lãng phí thời gian sao?” Ôn Đình Trạm thử khuyên Dạ Dao Quang để nàng thưởng cho hắn một cây nến.
“Đi tiêu thực đi, sau đó ta dậy đệ một bộ quyền pháp, cơ thể của đệ cần phải được rèn luyện.” Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm đi ra ngoài.
Vừa nói xong câu này, ánh mắt của Ôn Đình Trạm lại sáng rực lên: “Dao Dao, đệ có thể luyện khí ngũ hành được không?”
Vừa nghĩ đến chuyện có thể dồn linh khí lên từng con chữ, tim của Ôn Đình Trạm không khỏi đập phình phịch phình phịch.
“Được.” Dạ Dao Quang gật đầu: “Nhưng phương pháp tu luyện này cần phải có ngộ tính, có thể thành công hay không thì đệ bắt buộc phải thử, không thành công thì cũng không cần miễn cưỡng, tỷ sẽ dạy đệ công pháp khác.”
Khí ngũ hành, bắt nguồn từ Đạo gia, nghe nói là do người tu tiên thời thượng cổ đã sáng chế ra, phần lớn người trên thế gian đều không có tiềm năng tu tiên. Về phương diện này, Dạ Dao Quang cũng không biết nên kết luận thế nào, vậy cứ để Ôn Đình Trạm thử xem sao.
Nếu như nàng tu luyện thành công, Ôn Đình Trạm cũng có thể tu luyện, họ có thể vứt bỏ thế tục, làm một đôi thần tiên quyến lữ*. Nhưng Dạ Dao Quang cũng không ôm hy vọng với chuyện này, bởi vì tướng mạo của Ôn Đình Trạm chính là một người sẽ làm nên việc lớn, người như vậy đều sẽ có sứ mệnh thế tục, bỏ không được, vứt cũng không xong.
*Đôi phu thê sống tự do tự tại, mỹ mãn giống thần tiên.
Đúng như những gì Dạ Dao Quang đã dự đoán, Ôn Đình Trạm rất thông minh, tâm pháp khẩu quyết hắn mới đọc một lần mà đã nhớ, nhưng hắn lại không thể nào dẫn khí vào cơ thể chứ đừng nói tới chuyện ngưng khí ở ngũ tạng.
“Mỗi người đều có duyên pháp của riêng họ, thế gian này nào có ai thập toàn thập mỹ, mọi thứ đều thông suốt chứ? Nam nhi không trải qua thất bại thì không phải nam nhi thật sự, nam nhi không chịu được thất bại thì cũng không phải là nam nhi tốt.” Nhìn thấy Ôn Đình Trạm chán nản cúi đầu, Dạ Dao Quang bèn lên tiếng giải thích: “Người cố hết sức vẫn không đạt được, có thể từ bỏ; Nhưng cứ cố chấp với nó thì làm sao có thể làm nên đại sự?”
Một câu nói đã đánh thẳng vào trái tim của Ôn Đình Trạm, hắn lập tức lấy lại tinh thần: “Đệ hiểu rồi.”
“Ừm.” Dạ Dao Quang lộ ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dậy: “Đi thôi, chúng ta đi chùa Vĩnh An.”
Chùa Vĩnh An nằm ở núi Thanh Lan, núi Thanh Lan lại nối liền với dãy núi mà Dạ Dao Quang đang trú ngụ. Nhưng Dạ Dao Quang muốn đến chùa Vĩnh An thì lại rất xa, bởi vì trong núi sâu có rất nhiều dã thú, không thể bay qua ngọn núi, chỉ có thể đi đường vòng, ngồi xe bò đến chân núi Thanh Lan rồi lại leo lên. Lúc đến được chùa Vĩnh An thì đã là giữa trưa, lúc này chỉ đành tá túc lại trong chùa một đêm, nếu không bọn họ căn bản không thể quay về kịp.
Chùa Vĩnh An là ngôi chùa nổi tiếng nhất quận Dự Chương, hương khói lúc nào đủ đầy, trong chùa thì sáng gõ chuông, chiều đánh trống, điều tuyệt vời nhất là leo bậc thang từ dưới chân núi, hai bên được bao phủ bởi những hàng trúc xanh, che phủ cả bầu trời, vô cùng tráng lệ.
“Dám đặt quầy coi bói ở đây, lá gan đúng là không nhỏ.” Thế nhưng nhìn thấy bên ngoài chùa có một vị tiên sinh xem bói. Cổ đại không như hiện đại, một ngọn núi không thể có hai hổ, từ trước đến nay bên cạnh chùa không cho phép thầy tướng, thầy bói xuất hiện, đây là sự xung đột giữa hai nền văn hóa, thông thường rút quẻ hay bói đều làm ở trong chùa: “Nhìn vào điểm này thôi, Nguyên Ân hòa thượng đúng là một người rộng lượng.”
“Dao Dao…”
“A Di Đà Phật, lão nạp đa tạ tiểu thí chủ khen ngợi.”
Ôn Đình Trạm nghe thấy cách xưng hô mà Dạ Dao Quang dành cho Nguyên Ân, lập tức muốn sửa đúng. Ở chùa Vĩnh An này nếu bị người khác nghe được nàng bất kính với Nguyên Ân đại sư như vậy, chỉ sợ hai người bọn họ sẽ rước họa vào thân. Nhưng sợ cái gì liền đến cái đó, hắn còn chưa kịp mở miệng, giọng nói của Nguyên Ân đại sư đã vang lên phía sau bọn họ.
Mặt Ôn Đình Trạm xấu hổ đến mức đỏ ửng cả lên, mà người có liên quan - Dạ Dao Quang lại hồn nhiên không nhận ra, trái lại còn tùy tiện xoay người nói với Nguyên Ân đại sư: “Tấm lòng của đại sư vô cùng rộng lớn, ta chẳng qua chỉ là trần thuật lại sự thật mà thôi.”
Nguyên Ân đại sư không mặc áo cà sa của chủ trì mà chỉ mặc một bộ áo hòa thượng màu vàng, trong tay cầm một chuỗi phật châu. Điều càng khiến cho Dạ Dao Quang không thể ngờ là, trông Nguyên Ân không chỉ giống hai lăm hai sáu tuổi, mà y còn là một vị hòa thượng vô cùng đẹp trai. Dạ Dao Quang dám lấy sự vô liêm sỉ của nàng ra thề, sống hai kiếp người, đây là hòa thượng đẹp nhất mà nàng từng gặp sau khi tiếp xúc với vô số đệ tử của Phật gia, môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt hiền hậu, dáng người cao thẳng, toàn thân toát ra một tầng hào quang, khiến người khác muốn đến gần, lại sợ bản thân là người phàm tục sẽ làm vấy bẩn sự thánh khiết ấy, vì vậy chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Cao tăng đắc đạo, danh bất hư truyền.
“Dao Dao!” Ôn Đình Trạm cảm thấy mặt mũi của hắn mất sạch rồi, Dạ Dao Quang không chỉ bất kính với Nguyên Ân đại sư rồi bị bắt gặp, bây giờ nàng còn nhìn chằm chằm vào Nguyên Ân đại sư. Mặc dù lời đồn về tướng mạo của Nguyên Âm đại sư đã vang xa, nhưng Nguyên Ân đại sư sống đến bây giờ, chỉ sợ cũng không có nữ nhân nào dám mạo phạm y như vậy.
“Xinh đẹp không phải cho người khác nhìn à?” Dạ Dao Quang say sưa ngắm nhìn mỹ nam, bị Ôn Đình Trạm cắt ngang nên rất khó chịu, phải biết rằng hai sở thích lớn nhất trong cuộc đời nàng chính là tiền bạc và mỹ nam.
Hay nói cổ đại có rất nhiều mỹ nam, khó khăn lắm mới gặp được, vậy mà lại là một hòa thượng, không thể trêu ghẹo thì thôi, ngắm nhiều một chút để hai mắt được thỏa mãn mà cũng không cho, có còn muốn nàng sống nữa không đây!