Chương 12: Tướng mệnh sẽ chết.

Chương 12: Tướng mệnh sẽ chết

Lời của Dạ Dao Quang khiến Ôn Đình Trạm hận không thể đào một cái hố tự chôn mình xuống.

“Tiểu thí chủ nói rất đúng, tướng mạo của chúng sinh đều không có gì khác biệt. Đẹp và xấu mà người đời quyết định, người đẹp thì thích, người xấu thì ghét bỏ, đều là quyền của thế nhân.” Nguyên Ân vẫn nở nụ cười ôn hòa.

“Hòa thượng, nói tiếng người đi.” Thứ Dạ Dao Quang mất kiên nhẫn nhất chính là nghe những từ chi, hồ, giả, dả này*

*Nguyên văn: 之乎者也 4 từ nối thường được dùng để hình dung lời nói trong văn chương (trong câu nói của Nguyên Ân có dùng những từ này)

“Dao Dao!” Ôn Đình Trạm cao giọng quát nàng một tiếng: “Không được vô lễ với đại sư.”

“Đệ ngốc quá.” Dạ Dao Quang trợn mắt nhìn Ôn Đình Trạm: “Hòa thượng chính là cao tăng đắc đạo, là trụ trì của cả một ngôi chùa. Nếu không phải có chuyện nhờ chúng ta thì sao phải phí lời như vậy, e là từ sáng sớm đã đứng ở đây chờ chúng ta đưa tới cửa đó!”

“Ha ha ha…” Nguyên Ân phát ra một tiếng cười trong trẻo, tiếng cười đó giống như chuông Phật được gõ nhè nhẹ, có thể khu trừ sự nóng nảy, rửa sạch tâm hồn: “Tiểu thí chủ có đôi mắt rất tinh thường, hôm qua lão nạp đã biết hôm nay sẽ có khách quý từ Tây Nam đến, mang theo bảo vật đến tặng bổn chùa, vì vậy đã ra đây nghênh đón từ sớm.”

“Hòa thượng, ngài đừng nghĩ rằng ngài có thể dùng sắc đẹp để mê hoặc ta. Chỉ với đôi câu đường mật đã muốn ta tặng kinh Phật mà ta đã hao tổn tâm thần, ngày đêm nắn nót, mất ăn mất ngủ, dốc hết tâm huyết để chép cho ngài.” Dạ Dao Quang nói khoác không biết ngượng mồm, liên tục kể ra công lao vất vả của mình: “Ta không phải hòa thượng, ta chỉ là một người phàm tục, ta thích nhất là mấy thứ có màu vàng và trắng.”

Ôn Đình Trạm lặng lẽ lùi về phía sau một bước, giấu mình phía sau Dạ Dao Quang, thật sự là quá mất mặt!

“Thứ này cũng không phải thứ bổn chùa cần, tự có quý nhân muốn đạt được. Chi bằng để lão nạp giới thiệu giúp cô nương?” Nguyên Ân không hề để ý lời nói của Dạ Dao Quang, vẫn duy trì nụ cười ôn hòa nhã nhặn.

“Không cần không cần, những người đó ta không thể đụng vào, ngươi nhớ phải giữ bí mật cho ta, thứ này giao cho ngài.” Bây giờ Dạ Dao Quang chưa muốn bị người khác “nhớ thương”, bèn trực tiếp giao đồ cho Nguyên Ân: “Hòa thượng à, gần đây ta rất nghèo. Phật gia thường nói, giúp người khác cũng là giúp chính bản thân mình, vì thế nhớ phải giúp ta bán với giá tốt một chút nhé.”

Tuy rằng người có thể khiến Nguyên Ân để tâm thì chắc chắn là người rất cao quý, sẽ rất có lợi cho việc Ôn Đình Trạm làm quan sau này. Nhưng người với người chỉ có đứng chung một độ cao với nhau thì mới có thể coi trọng giúp đỡ nhau, bây giờ nàng và Ôn Đình Trạm đều không đứng ở độ cao này. Dù sao Dạ Dao Quang cũng tin vào nhân phẩm của Nguyên Ân, ân tình này nàng tất nhiên sẽ ghi nhớ, chờ sau này tiết lộ, lúc cần thiết sẽ có được nhiều lợi ích hơn.

Ôn Đình Trạm không thể nghe tiếp được nữa, kéo kéo ống tay áo của Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang cứ coi như không nhìn thấy.

“Lão nạp nhất định sẽ làm hết sức mình.” Nguyên Ân nhận lấy kinh Phật của Dạ Dao Quang, sau đó dặn dò vị hòa thượng bên cạnh, nhìn qua có lẽ đã hơn bốn mươi: “Ngô Đức, ngươi đưa hai vị thí chủ đến thiền phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị thêm vài món ăn chay.”

“Vâng, sư thúc tổ.” Ngô Đức hòa thượng đứng thẳng tay thi lễ, sau đó nói với Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm: “Mời hai vị thí chủ theo bần tăng qua bên này.”

“Hòa thượng, ngài rất hiểu ý ta.” Dạ Dao Quang đã đói lả người rồi, vừa nghe đến thức ăn chay, không khỏi nháy mắt với Nguyên Ân một cái, sau đó vui sướng kéo theo Ôn Đình Trạm đã sắp hóa đá đi theo Ngô Đức. Nàng vừa đi vừa quan sát vẻ đẹp trong chùa, thỉnh thoảng tùy tiện nhận xét, Ngô Đức cũng rất đúng mực, giới thiệu cho Dạ Dao Quang.

Đột nhiên Dạ Dao Quang hỏi: “Pháp hiệu của sư phụ là Ngô Đức, không biết chùa của các người có Ngộ Tịnh không?”

“Trong chùa không có Ngộ Tịnh, nhưng pháp hiệu của sư huynh là Ngô Tịnh.” Ngô Đức hòa thượng trả lời đâu ra đấy.

Dạ Dao Quang cảm thấy nhàm chán, sau đó vẫn là quan sát cảnh vật quanh chùa. Trong chốc lát hai người đã được dẫn đến một chiếc sân nhỏ, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm được sắp xếp cho hai căn phòng đối diện nhau.

Dường như bọn họ vừa mới ngồi xuống, đã có tiểu sa di mang thức ăn đến. Dạ Dao Quang bất chấp tất cả, lập tức cầm đũa lên. Thức ăn chay của chùa Vĩnh An ngon có tiếng, đầu bếp vốn dĩ là ngự trù* trong cung, không biết đã phạm phải lỗi gì, tiên đế vốn định xử trảm, nhưng lại được Nguyên Ân tiến cung giảng kinh năm đó cứu giúp, từ đó về sau trở thành đệ tử tục gia của chùa Vĩnh An, làm chủ bếp của chùa.

*Ngự trù: Đầu bếp của vua.

“Ngon thật.” Không biết có phải do nàng quá đói hay không, kiếp trước nàng đã ăn tất cả đồ chay ở trong và ngoài nước, nhưng chưa nơi nào ngon bằng ở đây. Trong lòng nghĩ ngôi chùa này cách nhà bọn họ đi đi về về một ngày đường, sau này thường xuyên đến đây ăn cơm chực cũng hay.

“Dao Dao, hôm nay tỷ...”

Ôn Đình Trạm thấy Dạ Dao Quang đã ăn xong, định nói với nàng về chuyện hôm nay, nhưng Dạ Dao Quang không cho hắn cơ hội này, lập tức kéo hắn chạy ra ngoài: “Không phải vừa nãy Ngô Đức nói ở đây có một hồ sen sao, chúng ta đi xem xem.”

Hồ sen ở chùa Vĩnh An rất nổi tiếng. Vừa đến mùa hoa sen nở đã thu hút vô số văn nhân, thi sĩ đến ngâm thơ vẽ tranh, còn có các quý nữ, phu nhân của những gia tộc lớn đến đây thưởng hoa.

Hoa sen thông thường sẽ nở vào tháng sáu, thời kỳ hoa nở sẽ duy trì đến khoảng tháng chín, lúc này đã là đầu tháng tám, đã qua mùa hoa sen nở rộ nhất, nhưng hoa sen ở chùa Vĩnh An vẫn chưa hề lụi tàn, nghe nói hoa sen ở nơi này vẫn luôn nở đến tận cuối tháng mười. Có điều hôm nay người đến chùa Vĩnh An dâng hương không ít, nhưng người ở lại cũng không nhiều. Bước vào nội viện, Dạ Dao Quang cũng không thấy được mấy người, những gia đình nhà giàu ra ngoài bất kể là nam hay nữ đều mang theo không ít nha hoàn, sai vặt. Dạ Dao Quang không thể không suy đoán đây có lẽ là do Nguyên Ân vì vị quý nhân kia nên đã từ chối những người khác đến, để tránh xảy ra va chạm, sau đó lại mang đến tai họa cho người khác, như vậy cũng sẽ trở thành tội nghiệt của chùa Vĩnh An.

Đã đến viện hoa sen, vừa bước vào cổng vòm, bèn thấy ở hai bên trái phải, khách nữ đều đứng bên phải, còn khách nam đều tự giác đứng bên trái, Dạ Dao Quang không khỏi cúi đầu căn dặn Ôn Đình Trạm: “Đi một mình nên cẩn thận một chút.”

Dạ Dao Quang vẫn rất yên tâm về Ôn Đình Trạm. Mặc dù mới chín tuổi, nhưng hắn không khác gì một ông cụ non. Sau khi thấy Ôn Đình Trạm gật đầu, Dạ Dao Quang bèn tách khỏi hắn, mỗi người đi một hướng.

Y hương tấn ảnh, hoàn phì yên sấu*, gió vừa thổi nhẹ, tay áo tung bay.

*Chỉ y phục lộng lẫy của phụ nữ, mỗi ngừơi đều khác nhau ai cũng có vẻ đẹp riêng.

Bức tranh mỹ nữ sinh động như vậy, quả thực một từ “đep” không thể nào diễn tả hết, Dạ Dao Quang suýt chút đã quên luôn cả việc ngắm hoa.

Không dễ gì mới đưa tầm mắt nhìn hoa sen đang nở rộ, bỗng nhiên cảm thấy có một luồng khí hướng thẳng về phía nàng, Dạ Dao Quang theo bản năng đã né sang một bên nhường bước. Đáy mắt chợt thấy nữ tử đang đâm vào nàng, dường như nhận ra được sự né tránh của nàng nên đã dừng chân lại, sau đó đôi chân uốn éo ngã nhào về phía nàng.

Chẳng lẽ cố tình muốn ăn vạ nàng? Nữ tử này ăn vận rất sang trọng, nguyên chủ dưới sự dạy dỗ của Liễu thị đã nhận biết được không ít vải vóc - y phục trên người nữ tử này là lụa Hàng Châu mấy chục lượng bạc một cuộn, nhìn thế nào cũng không giống mấy người gây chuyện rồi ăn vạ. Hơn nữa ăn vạ cũng không cần tìm một tiểu nha đầu mặc quần áo làm từ vải thô như nàng. Vốn dĩ Dạ Dao Quang định né tránh, nhưng khi nhìn thấy trán của nữ tử, nàng đột nhiên lại dừng lại.

Bởi vì nàng nhìn thấy trên khuôn mặt của nữ tử này có tử khí, chẳng bao lâu nữa sẽ chết.

Trong lúc nàng đang ngây người, cô nương đó đã bổ nhào về phía nàng. Dạ Dao Quang đang nghiến răng nghiến lợi chịu đựng cơn đau phía sau lưng, nữ tử kia đã lấy một thứ gì đó nhét vào phía sau nàng, sau đó dùng ánh mắt cực kỳ khẩn thiết nhìn nàng.