Chương 10: Dùng khí ngũ hành chép kinh Phật.
Chuyện nhà Đỗ Đức cũng không ảnh hưởng gì mấy đến Dạ Dao Quang, bây giờ chuyện nàng quan tâm nhất chính là làm thế nào để kiếm được tiền. Tiền bạc trong nhà đều do Dạ Dao Quang quản lý, nàng rất rõ bây giờ toàn bộ gia sản nhà họ chỉ còn có bốn trăm năm mươi ba đồng, cứ cho là tiết kiệm cũng chỉ có thể đủ ăn hơn hai tháng, đấy là nàng đã tính theo chi phí ở vùng nông thôn thời cổ đại rồi đấy.
Ngoài huyền học phong thủy ra thì nàng không biết một thứ gì, lúc trước nguyên chủ còn có thể thêu khăn tay, hà bao rồi lên trấn trên đổi lấy chút tiền. Không thể không thừa nhận Liễu thị đã bồi dưỡng nguyên chủ rất tốt, cầm kì thi họa mọi thứ đều tinh thông, trù nghệ nữ tắc không gì là không biết, dạy bảo rất tận tình, vì thế nguyên chủ rất giỏi những việc của nữ nhân. Nàng cũng làm theo nguyên chủ nhận một vài công việc liên quan đến thêu thùa, lúc mới bắt đầu thật sự cảm thấy rất mới lạ, nhưng dần dần cũng thuận tay. Chẳng qua kĩ thuật thêu của nàng lại không sống động bằng nguyên chủ, nói gì đi nữa cũng không phải cùng một người, hoàn toàn chỉ dựa vào trí nhớ của nguyên chủ. Vả lại mấy chuyện này rất tốn thời gian mà không kiếm được bao nhiêu tiền.
"Trạm Ca Nhi, đệ đang làm gì vậy?" Hôm nay là ngày hưu mộc*, lúc trước Ôn Đình Trạm sinh hoạt rất có nề nếp, cơm nước xong sẽ đi tiêu thực, sau đó mới đi đọc sách học hành. Nhưng mấy hôm nay hắn vừa buông chén đã vội chạy ngay vào thư phòng, buổi tối đến khi nào nến chảy hết thì mới chịu đi ngủ, trên cửa sổ ẩn hiện bóng dáng hắn đang dựa vào bàn viết viết gì đó.
*Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội.
"Đệ đang chép sách cho tiệm sách ở thôn trên." Ôn Đình Trạm đầu cũng không ngẩng lên, nói với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang đi qua, thấy chữ của Ôn Đình Trạm, ngoại trừ việc do còn nhỏ nên lực ở cổ tay chưa đủ ra thì nét chữ của hắn chẳng những tinh tế thanh tú mà còn mượt mà như ngọc, vô cùng đẹp mắt: "Tại sao lại viết chữ Triện?"
Mấy ngày nay nàng đã sớm bù lại kiến thức mà mình muốn biết. Hóa ra sau triều Tống, đột nhiên xuất hiện một vị thiên tài thay thế vị trí của Nguyên Thái Tổ Hốt Tất Liệt, lập nên triều Đại Nguyên của người Hán, vị Nguyên Thái Tổ kia ngoại trừ quân sự ra cũng không can thiệp gì nhiều, mọi thứ vẫn phát triển theo dòng chảy của lịch sử. Chẳng qua về phần chữ viết, tuy rằng Nguyên Thái Tổ không thi hành chữ giản thể, nhưng bởi vì ông có sở thích về hành thư* nên đã phần nào ảnh hưởng đến trào lưu thời đó, dẫn đến việc in ấn thư tịch đa số đều là hành thư.
Hành thư (行書) là một phong cách viết chữ Hán bắt nguồn từ thảo thư.
"Tiệm sách yêu cầu, nói là có người cố ý đặt hàng. Đệ chép xong cuốn sách này là có thể nhận được một lượng bạc." Bây giờ có rất ít người luyện viết chữ Triện, ở huyện Lư Lăng lại càng không có mấy người, học được thì đa số đều là người có gia cảnh không tồi, vì thế cũng không ai muốn nhận công việc này, trùng hợp Ôn Đình Trạm lại gặp được.
Một lượng bạc không phải là con số ít, nếu tiết kiệm thì sẽ đủ cho ba người một nhà ở nông thôn ăn uống nửa năm.
Chẳng qua đối với Dạ Dao Quang mà nói, một lượng bạc thật sự không bõ dính răng. Nhưng nhìn Ôn Đình Trạm chép sách, ánh mắt của Dạ Dao Quang bỗng nhiên sáng rực lên, lôi kéo Ôn Đình Trạm nói: "Trạm Ca Nhi, ngày mai chúng ta tới chùa Vĩnh An đi, tỷ muốn chép kinh Phật mang đến chùa Vĩnh An."
Chép kinh Phật mang đến chùa Vĩnh An? Ôn Đình Trạm không rõ ý đồ của Dạ Dao Quang, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của Dạ Dao Quang tươi sáng linh động như những vì sao lấp lánh, hắn bèn nói: "Chép kinh Phật không thể qua loa được, lúc trước mẫu thân để lại một khối mực Tùng Yên và một ít giấy, để đệ đi tìm cho tỷ."
"Trạm Ca Nhi, đệ thật tốt.” Dạ Dao Quang cực kì vui sướng, nếu có bút, mực, giấy tốt thì kinh Phật sẽ càng có giá trị. Nàng duỗi tay ôm lấy Ôn Đình Trạm, hôn lên mặt hắn một cái.
Ôn Đình Trạm bị dọa đến nỗi cả người cứng lại, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, hắn ngay lập tức bỏ chạy. Thấy Ôn Đình Trạm chạy trối chết, Dạ Dao Quang mới nhận ra bây giờ đã khác xưa. Tuy rằng dưới sự ảnh hưởng của Nguyên Thái Tổ, dân phong của Nguyên triều đã cởi mở hơn Đường triều, địa vị của nữ tử cũng được đề cao, trong cung có nữ quan, ngày xưa Thái Tổ còn phong tước cho ba vị nữ Hầu gia. Nhưng bây giờ đã là Nguyên triều năm hai trăm mấy, hoàng đế đã thay đổi năm lần rồi, rất nhiều thứ đã là người đi trà nguội, địa vị của nữ tử mặc dù đã cao hơn thời Tống rất nhiều nhưng không thể so được với lúc Nguyên Thái Tổ còn sống.
Hành động của Dạ Dao Quang vừa rồi đúng thật là rất càn rỡ, nhưng Ôn Đình Trạm không mắng nàng, chứng tỏ đầu óc vẫn chưa đần độn vì học quá nhiều. Dạ Dao Quang rất hài lòng về điểm này, sau này nếu không có chuyện gì là có thể trêu chọc Ôn Đình Trạm nhiều hơn, cũng có thể coi là một thú vui.
Ôn Đình Trạm đưa đồ tới cho Dạ Dao Quang, sau đó tự động tránh Dạ Dao Quang thật xa. Hễ Dạ Dao Quang có hành động gì, hắn sẽ lập tức cử động thân thể, cứ như đề phòng Dạ Dao Quang bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào về phía hắn vậy. Phát hiện ra điểm này, Dạ Dạo Quang thường cố ý cử động, nhìn như là hoạt động gân cốt, nhưng thực tế là đang trêu tiểu tướng quân nhà mình.
Hai người chép sách cả một buổi chiều. Ôn Đình Trạm chép được hơn mười trang, trong suốt khoảng thời gian này Dạ Dao Quang thường thường trêu chọc hắn, do đó ảnh hưởng rất lớn đến hiệu suất của hắn. Mà Dạ Dao Quang chép còn ít hơn, chỉ được năm trang.
"Ánh mắt của đệ như vậy là có ý gì? Ghét bỏ tỷ lề mề chậm chạp?" Thấy Ôn Đình Trạm muốn nói rồi lại thôi, nhìn như không tiện mở miệng, nhưng lại cảm thấy không mở miệng thì vô cùng bứt rứt khó chịu, ánh mắt của hắn cũng vô cùng luống cuống. Vì thế Dạ Dao Quang bèn nhướng mày hỏi.
"Không phải chê tỷ chậm, mà là trái tim của tỷ không có lòng thành, tâm không tĩnh." Ôn Đình Trạm giải thích, tiện đà lo lắng hỏi: "Kinh Phật do tỷ chép thiếu linh tính như vậy, đại sư trụ trì của chùa Vĩnh An là cao tăng đắc đạo, ngài sẽ không nhận kinh Phật của tỷ đâu."
"Không nhận kinh Phật của tỷ?" Dạ Dao Quang cười khoa trương: "Nếu ông ấy không nhận kinh Phật của tỷ, như vậy chứng minh ông ta chỉ là một kẻ vô danh, có mắt như mù."
"Không được nói bậy, Nguyên Ân đại sư là niềm vinh dự của triều ta, chùa Vĩnh An cũng là một nơi mà các con cháu thế gia bắt buộc phải ghé qua khi tới Lư Lăng này." Khuôn mặt nhỏ của Ôn Đình Trạm nhăn lại, nói.
Dạ Dao Quang bĩu môi, không thèm cãi cọ với hắn nữa.
"Ủa?" Ôn Đình Trạm dọn xong đồ của mình, chuẩn bị giúp Dạ Dao Quang dọn dẹp, nhưng vừa thấy chữ của nàng, hắn lập tức sợ đến nỗi ngây người. Trước tiên là vui mừng cẩn thận cầm lên, xem từng chữ từng chữ một, hắn giống như nhìn thấy một tuyệt thế trân bảo, yêu thích đến nỗi không nỡ buông tay: "Sao có thể, sao có thể đẹp như vậy? Những chữ này giống như đã được thi pháp, không hiểu sao đệ nhìn vào lại cảm thấy tinh thần thoải mái dễ chịu cực kỳ.”
"Đó là đương nhiên, tỷ đã dùng khí ngũ hành để viết, tất nhiên là có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, nếu không sao tỷ dám mang đi bán ở chùa Vĩnh An chứ?" Dạ Dao Quang mặt mày hớn hở nói.
"Bán?" Ôn Đình Trạm cho rằng Dạ Dao Quang chỉ muốn mang đi cầu phúc hoặc thờ cúng, không nghĩ tới nàng lại mang đi bán. Mặc dù hắn cũng chép sách lấy tiền, nhưng giá trị của kinh Phật không giống thế, việc này... quả thật là rất vô lễ, khinh thường thần linh! Chẳng qua khi đối diện với ánh mắt chứa đầy ý cười của Dạ Dao Quang, hắn lại không dám nói ra, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, vì thế hắn cố kìm nén đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Dạ Dao Quang nhẹ nhàng cười, lấy lại kinh Phật nàng vừa chép xong từ tay Ôn Đình Trạm: "Đệ phải biết tỷ tu luyện khí ngũ hành khó khăn cỡ nào, mỗi một chữ đều ẩn chứa linh khí, người nào có chút duyên phận, ngày ngày xem nó, đảm bảo bách bệnh không xâm, tà linh không dám đến gần."
Chuyện này thật sự không phải Dạ Dao Quang thổi phồng lên, sở dĩ nàng chép chậm như vậy là bởi vì tu vi hiện giờ của nàng vẫn còn rất thấp. Cho dù khí ngũ hành ở đây rất tinh thuần, nhưng cũng phải từ từ mới có thể ngưng tụ, chiều hôm nay đã tiêu hao hơn phân nửa số linh khí mà nàng đã ngưng tụ mấy hôm nay rồi.