Chương 9: Nhà sau không thể dựa vào chân núi. (2)

Chương 9: Nhà sau không thể dựa vào chân núi. (2)

Trong trí nhớ của nàng, Đỗ Đức rất yêu thương thê tử, bởi vì thê tử của ông từng là một đóa hoa yêu kiều ở thôn bên. Hơn nữa nếu không có Đỗ Đức lo liệu từ bên trong, chỉ e rằng bây giờ đã phải họp thôn luôn rồi, sao có chuyện mọi người đứng ở đây hết chứ.

"Dao tỷ tỷ, tỷ nói thật ư?" Nghe thấy giọng nói của Dạ Dao Quang, Đỗ Quyên ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong nhìn nàng.

Tướng mạo của Đỗ Quyên rất đẹp, dù bây giờ các nét vẫn chưa rõ ràng, nhưng chỉ vài năm nữa thôi chắc chắn sẽ trở thành một tiểu mỹ nhân. Hơn nữa dựa vào thuật xem tướng của Dạ Dao Quang, Đỗ Quyên cũng là một người có phúc.

Mọi người trong thôn gọi nàng bằng rất nhiều tên, các trưởng bối đều gọi nàng là nha đầu Dao Quang, hoặc là Dao nha đầu, người cùng tuổi thì gọi Dao Quang, còn ít tuổi hơn thì gọi là Dao tỷ tỷ, mấy cách gọi này đều là do Liễu thị truyền bá. Như bình thường thì những nam tử trong đều được gọi là mấy Lang rồi thêm họ, nữ tử thì là mấy A và thêm họ. Nhưng Liễu thị xuất thân từ gia tộc lớn, con trai được gọi là Ca Nhi, con gái thì gọi là Tỷ Nhi. Ví dụ như Ôn Đình Trạm, tất cả mọi người đều gọi theo Liễu thị là Trạm Ca Nhi, nhưng cái tên Dạ Dao Quang dù gọi là Diêu Tỷ Nhi hay Quang Tỷ Nhi đều không dễ nghe một chút nào. Vì thế vợ chồng Liễu thị đã đặt cho nàng một nhũ danh, gọi là Dao Dao. Do đó người bên ngoài thường gọi là nha đầu Dao Quang, nhưng những người cùng thế hệ gọi như vậy thì lại rất thất lễ, do đó nàng mới có thêm mấy cái tên là Dao Quang và Dao tỷ tỷ.

"Thật mà.” Dạ Dao Quang gật đầu, sau đó đôi mắt bị tiếng nước phía đằng sau nhà thu hút.

Nhà Đỗ Đức được xây gần một con sông nhỏ phía cuối thôn, lưng dựa vào núi, nếu nhìn từ phía chính diện thì không khác gì một bức tranh sơn thủy nối tiếp nhau. Đa số mọi người đều cho rằng có núi có sông là một nơi tốt lành, nhưng nhà sau lại dựa vào chân núi, đây là điều tối kị trong phong thủy. Còn cái gọi là 'dựa chân núi' có nghĩa là chân núi có bọt nước bắn vào.

Nhà sau dựa vào chân núi, trong nhà ắt có người phụ nữ không tuân thủ nữ tắc.

Chẳng trách mẫu thân của Đỗ Quyên lại phóng túng bừa bãi như vậy.

Dựa vào điểm này, Dạ Dao Quang bắt đầu đánh giá hoàn cảnh của nhà Đỗ Đức. Thật sự là không xem thì không biết, nhưng vừa xem xong đã bị dọa cho nhảy dựng, bấm tay tính toán một lúc, nàng bèn xác định suy đoán của mình. Sân trước cửa lớn ở hướng Đông Nam (Tốn), phòng chính ở hướng Tây Bắc (Càn), phòng bếp lại ở hướng Tây (Đoái).

Như vậy chứng minh một câu, quẻ Càn, Đoái đổi chỗ kết hợp thành quẻ Chấn Tốn, trưởng nam trưởng nữ sẽ gặp phải tai ương.

Quẻ Càn, Đoái thuộc hệ Kim, Chấn, Tốn thuộc hệ Mộc; Kim Mộc tương khắc, mà Chấn đại diện cho trưởng nam, Kim nhập cung Chấn tất nhiên sẽ tổn hại đến con trai trưởng. Ở một nơi như vậy, người trong nhà rất dễ bị thương gân động cốt, nếu ở thời hiện đại thì chắc chắn sẽ bị tai nạn xe cộ. Chẳng trách cả nhà Đỗ Đức mới dọn đến chỗ này ở chưa đầy một tháng, từ một người có thân thể khỏe mạnh cường tráng như Đỗ Đức chỉ đi chặt củi thôi mà cũng có thể bị ngã gãy chân, thì ra ngọn nguồn là từ đây mà ra.

Nếu không hóa giải sớm, e rằng nhà họ sẽ gặp phải càng nhiều tai họa.

Để phá giải cũng là một quá trình gian nan, bắt buộc phải thay đổi kết cấu nơi ở. Với lại bây giờ nàng nói ra những lời này cũng không có sức thuyết phục, nhưng nếu không phá giải, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn cả nhà họ gặp tai họa hay sao?

Nhìn Đỗ Quyên bên cạnh, mới phát hiện ra không biết nha đầu này đã biến mất từ khi nào. Vừa nãy khi xem tướng mạo cho cô bé, mặc dù nhật nguyệt của tiểu nha đầu này chính là quan phụ mẫu có hơi lệch, nhưng điều đó có nghĩa là gia cảnh nhà Đỗ Quyên tuy không giàu có nhưng lại không thiếu thứ gì, cũng chính là không gặp cảnh còn trẻ mà đã mồ côi cha mẹ. Nhưng nếu cứ ở mãi căn nhà này, Kim nhập cung Chấn sẽ tổn hại con trưởng, Kim nhập cung Tốn sẽ tổn hại dâu trưởng. Hai hung tinh lại gặp hung tinh, đợi đến lúc chúng va vào nhau chắc chắn sẽ trở thành đại hung.

"Dao Dao, sao tỷ lại ở đây?" Dạo Dao Quang đang rầu rĩ không biết có nên nhúng tay vào chuyện này hay không, bất thình lình giọng nói của Ôn Đình Trạm vang lên bên tai, nàng ngoảnh sang đã thấy hắn đứng bên cạnh mình từ lúc nào.

"Tỷ bị Hà Tam Tẩu kéo tới đây, bên trong nhiều người quá nên không định chen vào." Dạ Dao Quang giải thích, nhìn vào sân thấy mọi người đã đi hết, bèn hỏi: "Mọi người về hết rồi sao? Chuyện này giải quyết như thế nào?"

"Cả nhà Đỗ Đức thúc quỳ xuống cầu xin lí chính, hai tỷ đệ Đỗ Quyên và Đỗ Mao khóc thương tâm như vậy, mẫu thân của Đỗ Quyên cũng đã thành tâm sám hối. Lí chính và mấy vị trưởng lão cảm thấy có thể cho mẫu thân của Đỗ Quyên một cơ hội để sám hối nên đã đồng ý cho qua chuyện này. Nếu về sau mẫu thân của Đỗ Quyên không sống tử tế thì sẽ phải chịu cả hai tội." Ôn Đình Trạm nói kết quả cho Dạ Dao Quang nghe.

"Trưởng lão, lí chính và thôn dân đa phần đều là những người lương thiện." Dạ Dao Quang không khỏi cảm thán một câu.

Nếu lí chính và nhóm trưởng lão bảo thủ, xem trọng danh dự của thôn, chỉ sợ mẫu thân của Đỗ Quyên đã bị cho vào lồng heo thả trôi sông rồi. Tất nhiên còn có cả các thôn dân, nếu đồng lòng cùng nhau giữ gìn thanh danh của thôn, lí chính cũng không thể phản đối ý kiến của số đông được.

Phải biết rằng nếu chuyện của mẫu thân Đỗ Quyên truyền ra ngoài, việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến những cô nương chưa gả đi trong thôn Đỗ gia. Trong thôn có rất nhiều cô nương chưa gả, nhưng niệm tình Đỗ Quyên và Đỗ Mao còn nhỏ nên cuối cùng mọi người vẫn quyết định tha cho mẫu thân của Đỗ Quyên.

Nói xong câu này, nàng thấy Ôn Đình Trạm bên cạnh đột nhiên trầm mặc, hơn nữa người tu luyện khí ngũ hành như Dạ Dao Quang có thể cảm nhận được rõ ràng khí lạnh quanh người hắn. Quay đầu nhìn qua, quả nhiên sắc mặt của Ôn Đình Trạm đã trở nên vô cùng u ám, lông mày thanh tú nhíu chặt lại.

Nghĩ thôi cũng biết Ôn Đình Trạm đang nhớ đến Liễu thị. Cùng một chuyện, nhưng Liễu thị chưa từng làm ra chuyện gì tổn hại đến gia phong, nhưng bà lại bị ép đến đường cùng, cuối cùng còn chết bất đắc kỳ tử. Nhưng người của thôn Đỗ gia lại đồng ý tha thứ cho sai lầm của mẫu thân Đỗ Quyên.

Biết rõ Ôn Đình Trạm đang nghĩ đến chuyện không vui, Dạ Dao Quang bèn vội vàng kéo hắn về nhà rồi đi thẳng vào trong bếp: "Tỷ rửa rau, đệ nhóm lửa trước đi, sau đó tỷ có chuyện muốn nói với đệ".

Ôn Đình Trạm yên lặng ngồi xuống chỗ nhóm lửa.

Dạ Dao Quang sắp xếp nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối xong, lúc bắt đầu nấu, ánh mắt của nàng lại lướt qua bếp nhìn cái ót của Ôn Đình Trạm, mở miệng nói: "Thật ra nhà Đỗ Đức thúc xảy ra chuyện này là do phong thủy của ngôi nhà mà ông ấy đang ở. Nhà Đỗ Đức thúc nằm ở vị trí đại hung."

Quả nhiên mấy lời này đã thành công thu hút sự chú ý của Ôn Đình Trạm. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Dao Quang. Nàng lại chú tâm vào đồ ăn trong chảo, vừa xào vừa nói: "Hôm nay tỷ đã xem qua nhà của Đỗ Đức thúc..."

Đến khi làm xong hai món ăn, cơm cũng sắp chín, Dạo Dao Quang mới nói ra mọi chuyện, giải thích nguyên nhân cho Ôn Đình Trạm nghe.

"Đệ nói xem, tỷ nên can thiệp hay mặc kệ chuyện này?" Sau khi dọn thức ăn ra, Ôn Đình Trạm ngồi trên bàn vẫn không hề mở miệng, vì thế Dạ Dao Quang bèn lên tiếng hỏi.

"Tỷ đã nói tướng mạo của Đỗ Quyên sẽ không phải chịu cảnh tuổi còn trẻ đã mất đi song thân, như vậy chắc chắn Đỗ Đức thúc có thể tránh khỏi kiếp nạn lần này, vậy thì tỷ cần gì phải nhúng tay vào?" Ôn Đình Trạm cầm đũa gắp quả trứng gà to nhất để vào trong chén của Dạ Dao Quang, sau đó sẻ hơn nửa bát cơm sang cho nàng: "Đệ không ăn được nhiều như vậy."

Dạ Dao Quang không để tâm đến hành động của Ôn Đình Trạm, mà ánh mắt chỉ tập trung nhìn hắn, gật đầu nói: "Đầu nhỏ mà thông minh thật."

Sao nàng lại không nghĩ đến điểm này nhỉ? Chỉ số thông minh của nàng bắt đầu giảm xuống từ khi nào vậy?

Mọi chuyện đúng như lời của Ôn Đình Trạm nói, mấy ngày sau cả nhà Đỗ Đức đã chuyển về ngôi nhà cũ. Hóa ra là do phụ thân của Đỗ Đức nói từ lúc dọn đến đây cả nhà đều không thuận lợi, chắc là nhà không hợp phong thủy, vì thế họ đã dọn về nhà cũ.