Chương 12: Hoa Lại Chi Vẫn Nở

Xin chào Tướng Công

Chương 8:Hoa Lại Chi vẫn nở(phần 1)

Đào Nga mở một kết giới nhằm nhốt Lý Hiểu vào cách ngăn không cho ai yểm trợ hắn,kết giới chỉ duy trì hai canh giờ,nên đã để Trúc Nô và Đan Nô ở bên ngoài hộ pháp nếu quá hai cánh giờ vẫn chưa đánh bại được Lý Hiểu thì cả hai phải độ linh lực để duy trì kết giới.

Anh Tài đánh một chưởng lực về phía Đào Nga và Như Mộng khiến cho hai người tách ra tránh né.Đào Nga đánh trả một chưởng lực màu tím vào ngực Anh Tài,mộng rằng một chưởng có thể đánh vỡ linh đan tụ linh lực trong người anh,nhúng Anh Tài dùng một tay đã thu gọn chưởng lực đó ,tụ thành một khối to lớn đánh ngược lại Đào Nga,nhanh như chớp đánh giữa trời ,khiến Đào Nga chưa kịp suy nghĩ gì chưởng lực đã đến gần bên,Như Mộng vội đánh một chưởng lực cản lại ,hai chưởng lực đối đầu nổ tung,sức công phá khiến Đào Nga cũng bị dạt lùi ra sau .

Anh Tài mỉm cười đầy ma mãnh ,anh vận công một chốc những sợi gân trên cổ và mặt nổi cộm lên trở thành màu đen,hai mắt anh đỏ lên sồng sọc,ánh nhìn trở nên dữ tợn,miệng anh phát ra những âm thanh grừ..grừ...nho nhỏ...

Như Mộng mở to mắt kinh ngạc

_Biến,biến thể Tu La...

Đào Nga lên tiếng

_Không phải ,vẫn chưa thành...nếu hắn biến thể Tu La hai bàn tay sẽ mọc mống độc ...nhưng vẫn phải cẩn thận.

Đào Nga chưa dứt lời thì Anh Tài đã tấn công liên tục,chưởng pháp đánh ra càng hung bạo,Như Mộng hợp sức Đào Nga đánh trả, cả ba đánh ngang tài,ngang sức kéo dài hơn hai canh giờ...có biểu hiện mệt mỏi.

Hứa Lâm nhìn thấy kết giới,thấy cả vị trí hộ pháp của Trúc Nô và Đan Nô ,nhưng hắn không vội ra tay,đứng chờ cả ba người trong kết giới đánh đến khi nào lưỡng bại câu thương thì mới nghĩ đến bước tiếp theo.

Như Mộng lấy ra hai mãnh Huyền Ảnh đã hợp nhất để lợi dụng sức mạnh của Huyền Ảnh tiếp linh lực đánh Anh Tài,không ngờ Anh Tài cũng tung lên không trung một mãnh Huyền Ảnh to hơn,và đánh linh lực vào nó lợi dụng nó khuyếch trương linh lực gấp bốn lần đánh Như Mộng và Đào Nga văng vào thân cây bị trọng thương.

_Ầm...

Trúc Nô và Đan nô cũng bị ảnh hưởng bởi lực đánh ,kết giới bị phá hủy,cả hai vội chạy đến đánh cản chân Anh Tài.

_Tộc Trưởng,Đào hộ pháp hãy chạy đi để Trúc nô cản hắn...

_Tộc trưởng chạy đi,Đan nô cản hắn...

Đào Nga ôm Như Mộng đang bị thương nặng hơn nàng, dùng thuật dịch chuyển chạy khỏi khu rừng.Khi cả hai biến đi còn nghe tiếng la hét của Trúc Nô và Đan nô vang dội,Anh Tài bị cản chân liền giết chết Trúc Nô và Đan nô ,nhưng đã để Đào Nga và Như Mộng chạy mất,anh tức giận kêu gào khiến khu rừng như rung chuyển.

_Yaaaaa.....

Hứa Lâm nhìn thấy cũng chẳng sợ hãi.

_Hừm hắn có hẳn một mãnh đá to như vậy,cũng đủ cho ta mở lối vào Huyền Ảnh Cốc rồi...ha ha ha...

Lúc đó một tốp cấm vệ quân chạy đến

_Hoàng Thượng người không sao chứ?thần cứu giá chậm trễ xin Hoàng Thượng tha tội.

_Hừm...trẫm không sao ...quay về trại trước đã...

_Dạ...tuân lệnh...

Khi Anh Tài về lại Trại thì thấy đám Hoàng Thất đang đứng quanh một thi thể ,thi thể này được đặt trên bàn có phủ tấm vải màu Vàng,biểu trưng cho người Hoàng Tộc.

_Có chuyện gì vậy?

_Bẩm Hoàng Thượng Tam Vương Gia đã tạ thế rồi...là do Dương Khải Tuấn Tổng Binh đã giết ngài ấy...chính mắt thần đã nhìn thấy...

Anh Tài tỏ ra ngạc nhiên và đau xót đi đến mở tấm vải ra xem mặt Mẫn Di

_Tam Hoàng huynh,hoàng huynh sao lại như thế,...là Khải Tuấn sao....tại sao chứ?

_Hoàng Thượng xin nén đau lòng...chúng ta nên mang thi thể của Tam Vương Gia về Vương phủ lo tang sự trước...

Anh Tài ra lệnh.

_Hồi Cung...trẫm phải điều tra chuyện này.

_Dạ...tuân lệnh...

...Châu Linh....

Gia Nhi ở chung phòng với Khải Tuấn ban đầu cô ngần ngại chưa quen ,nhưng sau vài đêm cứ liên tục mơ thấy những chuyện trong ký ức,dần dần cô cũng không e ngại Khải Tuấn nữa.

_Thật kỳ lạ,tại sao ta cảm giác chuyện trong giấc mơ cứ y như thật ấy,cứ như bản thân ta đã từng trải qua vậy,lúc trước Chủ Nhân ôm lấy ta là ta đã sợ xanh mặt,vậy mà cái tên Tướng công này không những ôm còn hôn ta mà sao ta không giận chút nào nhỉ?

Do mãi suy nghĩ nên Gia Nhi đã đi ra hoa viên lúc nào không hay,cô nhìn thấy Khải Quân đang lay hoay chơi con bông vụ,nhưng cậu không biết cách làm nó quay,cứ quăng lung tung.

_Nè Heo Con...để ta dạy con cách chơi bông vụ...

_A ha...Lừa bụng bự...lừa bụng bự...

Gia Nhi không giận khi bị Khải Quân gọi mình như vậy,cô cười tít mắt.

_Hihihi...đúng đúng...ta là lừa bụng bự...nhưng bụng của ta không phải bự vì mập đâu mà là trong bụng ta đang có mang em bé...

Khải Quân tròn xoe mắt,hai má bụ bẫm ửng đỏ lên.

_Woa...hay quá...có em bé ở bên trong...em ơi,em ơi..

_Ừm...em bé ngủ rồi...hay để Thất nương dạy con chơi...đưa cho ta...

Gia Nhi quăng con bông vụ quay tít mù,khiến cho Khải Quân vui hớn hở...

_Hay quá...hihi...hay quá...

Chuyện này đã bị Tú Liên nhìn thấy,ả ta liền sai Đông Nhi đi dựng chuyện nói xấu.

_Đi làm việc đi...

_Dạ,phu nhân.

Đông Nhi nghe lời liền bưng một khay trà ,đón đầu một tốp nô tỳ ,nô tài của phủ đang đi ngang qua hoa viên.

_Ế mọi người nhìn kìa,Thất Phu nhân và thiếu gia đang chơi cùng kìa.

_Hừm,có gì lạ đâu...ngày nào mà thiếu gia không ra đây chơi

_Ủa hôm nay không có Phan Thất,Lập Phú hầu thiếu gia sao.

_Họ đang đi lấy thêm đồ chơi ra cho thiếu gia chơi.

Đông Nhi nói tiếp

_Các người không thấy kỳ quái sao...vị Thất Phu Nhân này xấu xí như vậy tại sao lại có thể được Lão Gia yêu thương đến thế?bái đường với Lão gia chưa bao lâu đã có thai hơn bốn tháng ,bây giờ lại tỏ ra rất thân thiết với thiếu gia...có khi nào...bà ta biết yêu pháp không?

_Ê đừng nói bậy...lão gia mà nghe được là xử cả bọn phạt gia pháp đó.

_Không đâu Đông Nhi nói cũng đúng đó...Thất Phu nhân vừa mới về phủ sao lại mang thai trước mấy vị phu nhân khác chứ?

Đông Nhi nhấn mạnh.

_Là yêu thuật đó...vị Thất phu nhân này chắc chắn là biết yêu thuật...nói không chừng bào thai đang mang cũng là yêu tà...bà ta tiếp cận thiếu gia là muốn hút khí đồng tử đó,chứ lẽ nào bà ta là thứ thiếp lại yêu thương con trai của chính thê chứ...

_Nói bậy quá...Nhị phu nhân không phải cũng là thứ thiếp hay sao ?không bằng không cứ đừng nói bừa bãi...

_Hừ...Nhị phu nhân là dì ruột của Thiếu gia mà..

_Thôi thôi...đi làm việc đi...

Mấy ngày sau Gia Nhi vẫn đến hoa viên chơi đùa với Khải Quân càng lúc càng thân thiết hơn.

Gia Nhi chơi đùa mệt vội đi về phòng

_A Thảo em đến bếp chuẩn bị cơm cho ta ăn đi,ta đói rồi không chờ lão gia ăn cùng đâu..

_Dạ...

_A Tố em thì chuẩn bị thùng gỗ nấu nước cho ta tắm...nghỉ mệt xong ta sẽ tắm cho mát...

_Dạ...

Gia Nhi đẩy cửa phòng đi vào ,cô đi một nước vào phía phòng trong,đang ngăn cách bằng tấm bình phong,mà chẳng để ý phía bên trên tấm bình phong có vắt một bộ y phục.

Gia Nhi vừa bước qua tấm bình phong thì đứng chôn chân ,há họng,mắt mở to khi nhìn thấy Khải Tuấn cũng vừa bước ra khỏi thùng gỗ lớn,chàng đang tắm.

Gia Nhi cơ hồ nghe thấy tiếng trống tim của mình đập thình thịch,hai má cô đỏ ửng ,cổ họng nóng rang,cô nuốt khan một cái.

_Ực..

Trước mắt cô là một thân nam tử trần trụi từ trên xuống dưới ,tóc buộc cao đuôi ngựa ,có mấy lọn nhỏ lơi rơi ,cơ bắp săn chắc ,eo thon hữu lực,chân dài thẳng tắp,làn da trắng mịn màng như tuyết ,những giọt nước tuông chảy lăn nhẹ trên da xuống như hơi sương đọng trên cánh hoa sớm ươn ướt.

"_Củ cải trắng hấp tàu hũ mới ra lò nóng hổi....nhìn kìa cái cổ thon Cao trắng ngần ,da nơi đó vừa mềm vừa mịn,muốn cắn quá....môi đỏ hồng cong cong,chạm một cái....ực..."

_Nàng nhìn đủ chưa?

Khải Tuấn mặt không biểu cảm lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ chứa đầy nhục dục của Gia Nhi,chàng dường như cảm thấy chút tình xuân trong mắt của Gia Nhi ,nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Gia Nhi bậm môi quay mặt đi,có chút ngượng nói.

_Sao,sao chàng tắm lúc này?

_Tại sao ta không thể tắm vào lúc này?nàng cho dù có ở cùng phòng với ta,nhưng khi vào phòng cũng nên biết quan sát một chút chứ.

_Ừm...

Khải Tuấn mặc xong y phục đi đến ôm Gia Nhi từ đằng sau,nghiêng đầu hôn lên má cô.

_Chụt!

_Có mệt không?

_Không mệt!

_Chơi đùa với Quân Nhi cả ngày vậy mà không biết mệt à?nàng đang mang thai không nên chạy giỡn quá sức,sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.

Gia Nhi bẽn lẽn da mặt đỏ lên

_Thiếp nghe lời Lão gia không có chạy nhảy chỉ chơi trò trí tuệ thôi.

_Ừm...ngoan...

Bổng lúc đó có tiếng của Đông Nhi bên ngoài cửa.

_Lão gia,lão gia...thiếu gia xảy ra chuyện rồi...

Khải Tuấn lo lắng đi ra không quên căn dặn Gia Nhi.

_Ta đi xem Quân Nhi...nàng ở yên trong phòng...

_Dạ....

Khải Tuấn chạy đến phòng của Khải Quân thì thấy Tú Liên đang đứng khóc lóc,Ngô đại phu thì lắc đầu,còn Khải Quân thì da mặt trắng bệch môi tím tái,nằm thiếp trên giường .

_Quân nhi con sao vậy,Quân nhi?Ngô đại phu con trai ta sao vậy?

_Lão phu xin lỗi Tướng Quân,lão phu không thể chữa được...bệnh của thiếu gia đã đến hồi cuối rồi...

Khải Tuấn bần thần như mới nghe tiếng sấm.nổ vang rền trên đỉnh đầu...chàng mất hết bình tĩnh nói như sắp khóc.

_Ông nói gì vậy?bệnh tình của Quân nhi là do ông chữa trị từ bé đến giờ...sao ông lại nói như thế,ta cầu xin ông hãy cứu lấy con ta,đánh đổi gì ta cũng chịu...đại phu cứu con ta đi...

_Lão phu xin lỗi...

Khải Tuấn như sụp đổ chàng ngồi chết lặng bên Khải Quân,đưa tay run run vuốt đầu con trẻ.

_Quân Nhi...

Từ đó tin đồn Thất Phu Nhân dùng yêu pháp hút sinh khí của đồng tử cũng lan truyền mạnh mẽ,mấy gia nô rảnh thì giờ là bàn tán sôi nổi.

_Đông Nhi nói đúng rồi...thiếu gia chỉ mới tiếp cận Thất phu nhân có mấy ngày đã phát bệnh nằm luôn rồi.

_Ghê quá...bà ta quả là độc ác ,đến trẻ con cũng không tha...

Oanh Oanh nghe báo lại ngẫm qua cũng biết trong chuyện này có vấn đề,liền sai Luyến Cô điều tra.

_Quận chúa đoán không sai,là do Nhị phu nhân bày trò.

Oanh Oanh mỉm cười thâm hiểm.

_Hay lắm...vậy thì chúng ta giúp cho ả một tay đẩy Quách Mỹ Nhân cả mẹ lẫn con vào hố đao đi...xong chuyện còn có thể tiễn ả Tú Liên theo cùng.

_Quận chúa muốn làm gì?

_Đến đây...như vầy...như vầy....

Ánh mắt nham hiểm của Oanh Oanh loé sáng cười đắc ý.

_Khải Tuấn vì để chàng chú ý đến thiếp ,thiếp chỉ còn cách loại bỏ những vật cản giữa hai chúng ta thôi,chàng đừng trách thiếp.

Xin chào Tướng Công

Chương 8:Hoa Lại Chi vẫn nở(phần 2)

Khải Tuấn túc trực bên giường bệnh của Khải Quân suốt hai ngày hai đêm,chàng rất mệt mỏi nhưng vẫn không muốn đi nghỉ,Tú Liên khuyên mãi chàng mới chịu rời đi để ăn chút điểm tâm lót dạ.

Vừa thấy Khải Tuấn rời đi Tú Liên liền sai Đông Nhi canh ở cửa,còn ả thì vào trong cho Khải Quân ngửi một hương nang mà ả đeo ở thất lưng.

_Tỉnh đi chứ,sao vẫn không tỉnh vậy?Ngươi phải cho Cha của ngươi thấy ta đã cứu sống ngươi chứ?

Nhưng Khải Quân vẫn không có phản ứng gì,ngược lại càng làm cho Tú Liên hoảng sợ.

_Không ,không thể nào sao lại như vậy?những lần trước đều công hiệu mà...sao bây giờ...

Tú Liên tuy là em gái song sinh của Tú Hão mẹ ruột của Khải Quân,nhưng Khải Tuấn không bao giờ chú ý đến nàng,vì trong lòng của Khải Tuấn chỉ xem nàng là muội thê ,chàng cũng chẳng yêu Tú Hão, nên dù Tú Liên có giống Tú Hão y đúc thì chàng vẫn không bận tâm.Biết được điều đó nên Tú Liên muốn lợi dụng Khải Quân để gây chú ý với Khải Tuấn,ả mua chuộc Ngô đại phu,bảo ông ta chế thuốc để làm Khải Quân mắc bệnh,không ai dỗ dành được chỉ khi tiếp xúc với ả Khải Quân mới khỏi bệnh.Tú Liên mang thuốc độc và thuốc giải bỏ vào hai hương nang,khi muốn Khải Quân phát bệnh thì mở miệng túi hương nang chứa độc để Khải Quân ngửi phải,khi muốn Khải Quân bình phục thì mở miệng túi hương nang chứa thuốc giải.Đó là nguyên nhân vì sao khi Khải Quân phát bệnh ,Tú Liên chỉ gọi đến Ngô đại phu để chữa bệnh.

_Lão Gia,Lục Phu Nhân....xin đừng vào...

Nghe tiếng của Đông Nhi hốt hoảng ngoài cửa ,Tú Liên lúng túng ngồi dậy ,đánh rơi một túi hương xuống đất,lúc này Khải Tuấn và Oanh Oanh đã vào đến.

Tú Liên lắp bắp

_Lão,lão gia sao người quay lại sớm vậy?

Khải Tuấn vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tú Liên

_Nàng đang làm gì vậy?

_Thiếp,thiếp chỉ lau mồ hôi cho Quân nhi.

Oanh Oanh nhìn thấy túi hương liền nhặt lên

_Đây là gì?

Tú Liên mặt biến sắc ,hơi run

_Là túi hương của ta,Lục muội trả cho ta.

_Của tỷ ?trong đây chứa gì?

_Hừ...túi hương thì chứa phấn thơm rồi...muội hỏi lạ vậy?

_Vậy sao?Trần đại phu...ông xem trong này chứa những gì?

Thì ra khi Khải Tuấn đi khỏi phòng của Khải Quân đã gặp Oanh Oanh đứng chờ,nàng ta thuật lại những chuyện mà nàng ta đã cho người theo dõi điều tra Tú Liên cho Khải Tuấn biết,và cùng chàng đến phòng Khải Quân đối chất với Tú Liên.

Trần đại phu từ cửa đi vào,khiến cho Tú Liên thêm sửng sờ,đứng không vững.

_Trần đại phu gì chứ?..trả túi lại cho ta...

Khải Tuấn lên tiếng.

_Trần đại phu...trong túi hương này chứa những gì?

Qua một lúc xem xét,Trần đại phu nói

_Dạ bẩm Tướng Quân...trong đây ngoài chứa một ít bột hoa oải hương thì có chứa bột hoa Mạn Đà La Tây Vực...loại hoa này nếu hít phải sẽ gây choáng,hít lâu sẽ tích độc tố trong thân thể,khó chữa trị.

Khải Tuấn nghe xong trợn mắt nhìn Tú Liên

_Ngươi...vì sao ngươi lại mang thứ độc dược này bên người...vì sao? nói?

_Thiếp,thiếp...thiếp...không biết....Thiếp không có hại Quân nhi...

Oanh Oanh mỉm cười mỉa mai nói.

_Lão gia chưa hỏi mà tỷ đã tự khai rồi...tỷ thật độc ác dám hạ độc Quân nhi...dù sao nó cũng là con của Lão gia và tỷ tỷ ruột của tỷ mà.

_Ngươi im đi...ngươi ngậm máu phun người..

Lão gia đừng tin lời ả...

Tú Liên vừa nói vừa vịn vào tay của Khải Tuấn,chàng hắt tay xô ả ra ,đồng thời giựt đứt cái túi hương còn lại.

_Vu oan cho ngươi à?Còn cái này là gì?Trần đại phu ông xem.

_Dạ...

Sau khi mở túi ra xem xét,Trần đại phu nói

_Túi này chứa thuốc giải,thưa Tướng Quân.

Khải Tuấn nóng giận kéo tay Tú Liên lên,rồi thẳng tay tát ả một cái,khiến miệng của ả bậc cả máu.

_Độc phụ,con ta đã đắc tội gì với ngươi mà ngươi lại đối xử với nó như vậy?Hoá ra Đây là lý do tại sao Quân nhi mỗi lần phát bệnh thì chỉ gọi ngươi đến bế nó,ngươi hạ độc con ta để nó đau đớn rồi vờ dỗ dành cho nó ngửi thuốc giải làm dịu cơn đau...đê tiện...

_Á...lão gia bớt giận,thiếp bị oan là ..là...

Tú Liên liếc sang Oanh Oanh nói như hét

_Là ngươi,ngươi hại ta...

Oanh Oanh cười khẩy nói

_Hứ...Nhị tỷ...tỷ thật là độc ác ,muốn hại chết Quân nhi còn vu khống cho ta ....người đâu giải Đông Nhi vào đây.

Đông Nhi bị lôi vào ,ả sợ hãi quỳ dưới đất vừa khóc vừa xin tha mạng.

_Hu hu...lão gia tha mạng...nô tỳ chỉ làm theo lời sai khiến của Nhị phu nhân thôi...là Nhị Phu nhân cấu kết với Ngô đại phu bào chế thuốc làm hại Thiếu gia để được Lão gia chú ý quan tâm...bà ấy còn sai nô tỳ tung tin đồn làm hại Thất phu nhân để Lão gia chán ghét Thất phu nhân...huhu....nô tỳ xin lão gia tha tội.

Tú Liên điên tiết nắm tóc Đông Nhi

_Đồ phản phúc...sao ngươi lại hại ta...đê tiện...

_Á...huhu....

Khải Tuấn giận đỏ mặt nói trong cơn thịnh nộ.

_Tiện nhân...Dương Khải Tuấn này không có thê thiếp như ngươi ta sẽ viết thư từ thê cho ngươi...người đâu giải ả tiện nhân này và Đông nhi giao cho Nha môn xử tội...đến tiệm thuốc bắt tên Ngô Tứ quy án.

_Dạ...

_Lão gia người không thể đối xử với thiếp như vậy...lão gia...buông ta ra....lão gia...

Dù sau đó Trần đại phu có bắt mạch chữa trị cho Khải Quân,nhưng do độc tính đã ngấm quá lâu,Trần đại phu cũng không thể chữa khỏi cho cậu bé,chỉ kê thuốc kéo dài mạng sống thêm vài ngày.

Đêm đó Gia Nhi đến phòng của Khải Quân thăm cậu bé.

_Heo con...hic...con mở mắt ra nhìn Thất nương đi...hic...con đừng ngủ nữa lần này con thức dậy Thất Nương sẽ dẫn con đi thả diều...hic Thất Nương hứa đó...hic....ông trời ơi xin ông hãy nhủ lòng thương,ban phép màu cứu Heo con...hic....

Gia Nhi vì khóc nhiều nên mệt lã và ngủ gật bên giường của Khải Quân,cô lại nằm mơ.

_"...lão già mặt trái thanh long,mặt bánh đa,mặt thèo lèo...thuốc tiên...tiên dược...."

_Á...nhức đầu quá...aaa....

Gia Nhi mơ về chuyện cũ ,cô mơ lại lúc cô và Khải Tuấn đến Phụng Tỷ Lầu ăn cơm đã cứu một ông lão bán thuốc giả,khiến cho Chú mê tâm phát huy tác dụng ngăn trí nhớ của cô quay lại làm đầu cô nhức nhói.

A Thảo cũng đang ngủ gục trên bàn trà,nghe tiếng Gia Nhi rên rỉ nàng giật mình tỉnh giấc.

_Thất phu nhân bà sao vậy,phu nhân,phu nhân..

Gia Nhi mặt trắng bệch,mồ hôi đầy trán ,nâng chiếc vòng tay bằng vàng trạm hoa nổi có hai cái chốt gài lên nói với A Thảo

_Mau...mở nó ra...aaa....mở ra...lấy thuốc cho ..thiếu gia uống...mau đi...

A Thảo tuy không hiểu gì,nhưng lời của chủ tử nàng cũng phải làm theo,liền mở chiếc vòng trên tay Gia Nhi ra ,phát hiện thì ra vòng rỗng ruột,nàng trút chỗ mấu gài vào lòng bàn tay thì có một viên thuốc màu đỏ rơi ra.

_A...đây là....

_Cho thiếu gia uống...mau...aaa...

A Thảo liền lấy tách trà đỡ Khải Quân ngồi dậy và mớm thuốc cho cậu bé uống,vừa xong thì nàng thấy Gia Nhi đau đến ngất đi khiến nàng hoảng cả vía kêu cứu.

_Á...Thất phu nhân...người đâu,người đâu....

Ngày đó sau khi nhận lấy chai thuốc của lão già lang băm ,Gia Nhi liền đem đến hiệu thuốc danh tiếng ở Kinh Thành nhờ đại phu xem thử là thuốc thật hay thuốc giả .

_Phu nhân trong đây toàn chứa được liệu quý hiếm ...tuy ta không thể ngửi ra hết là những dược liệu gì,nhưng chắc chắc hai vị thuốc Linh Chi Huyết Thảo và Nội đan ngủ sắc xà là cực kỳ quý hiếm đều có trong đây...hai vị thuốc này trị bách độc,giúp phục hồi sức lực ,lành vết thương rất nhanh...

Gia Nhi ngẫm nghĩ

_Thuốc quý như vậy ta phải mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi phòng bất trắc,nhưng cái chai này còng kềnh quá lỡ bị rơi mất thì sao....ừm...á...mình đi đặt làm một chiếc vòng,bỏ thuốc vào đó đeo lên tay khỏi sợ mất..hihihi...mình thật thông minh...

...Hôm sau Gia Nhi tỉnh lại thì trời đã trưa,nắng bên ngoài hắt vào cửa sổ đang mở khiến cả phòng của Gia Nhi sáng bừng lên.

Gia Nhi ngồi dậy vươn vai cảm giác cơ thể khoẻ khoắn ,cô bước xuống giường ,rửa mặt ,chải tóc...

_Hừm...mặt xấu như lừa ấy....

Cô xoa xoa bụng

_Con yêu của ta...sau này con ra ngoài phải đẹp như Cha có biết không?đừng xấu như mẹ nha...

_Két...ttt

Tiếng cửa mở ra,A Thảo đi vào.

_Phu nhân bà tỉnh rồi...

_Ừm....ngủ một giấc khoẻ quá...đi ăn nào...Lão gia đang ở đâu vậy?

_Dạ đang chơi đùa với Thiếu gia ngoài hoa viên .

_Ơ...Heo con tỉnh rồi sao?hay quá...Ngô đại phu đó thật cao minh.

_Ngô đại phu bị lão gia cho người giải đến nha môn rồi,đâu có chữa bệnh cho Thiếu gia ,Đêm qua phu nhân ngất đi,được Lão gia bế về phòng...một lúc thì Thiếu Gia tỉnh lại.

_Ta ngất á....tại sao ngất?Còn Ngô đại phu đó sao lại bị bắt?Nhị tỷ quý ông ta lắm đấy...

_Ơ Thấy phu nhân bà không nhớ sao,Nhị phu nhân cũng bị bắt nhốt luôn rồi...

_Ơ...sao thế?ta,ta...không nhớ gì hết...

Gia Nhi đi ra hoa viên thấy Khải Quân chạy giỡn vui vẻ cùng Khải Tuấn,như chưa hề bị bệnh,lòng của vô vui sướng vô cùng.

_Heo con,con hết bệnh rồi...

_A Thất nương...hihihi....

_Mỹ Nhân...nàng tỉnh rồi...làm cho ta sợ quá đấy...

_Lão Gia....

Cả ba cười nói vui vẻ,một lúc cùng đi đến Đại Sảnh ,Oanh Oanh đứng từ xa quan sát,nàng cắn nhẹ môi dưới ,ánh mắt thâm hiểm nhìn Gia Nhi.

_Cứ cười đi...ngươi không còn nhiều thời gian để cười nữa rồi...

Luyến cô nói

_Cái thằng bé Khải Quân này thật kỳ lạ,rõ ràng chúng ta đã tăng liều thuốc độc vào hương nang của Tú Liên vậy mà nó bây giờ vẫn chưa chết còn khoẻ mạnh chạy nhảy.

_Nó chỉ là trẻ con,đối phó lúc nào cũng được...Cái ả Quách Mỹ Nhân đó đã uống mấy lần canh rồi?

_Dạ...thêm hai lần nữa thì cả mẹ và con đều khó cứu.

_Có phải là khiến cho ả đau đớn xuất huyết đến chết không?

_Dạ...Ngô đại phu đó có nói...chỉ cần chia nhỏ liều lượng...thuốc sẽ tích tụ lại trong người ,độc tính vẫn phát huy mạnh mẽ,khiến thai phụ sinh sớm,băng huyết khó cầm,độc theo máu chảy hết...chết cũng không lưu lại chứng cứ.

Oanh Oanh đắc ý ,ánh mắt sáng Hoắc cười như hổ dữ nhe nanh.

_Ha ha ha....hay...hay....không uổng công ta lót tiền cho tên quan phủ giảm nhẹ tội cho hắn...

...Kinh Thành....

Như lời hứa Anh Tài ban thưởng cho Hứa Lâm hai mãnh Đá Huyền Ảnh.

_Trẫm phong ngươi làm Quốc sư,từ nay theo phò trợ trẫm ...hãy giúp trẫm mở lối vào Huyền Ảnh Cốc.

_Đa tạ Hoàng Thượng...nhưng lối vào Huyền Ảnh Cốc có yểm chú thuật thượng cổ,cần ít nhất bốn mãnh đá Huyền Ảnh mới mong mở ra được.

_Vậy sao?ừm...vậy thì phải truy tìm tung tích của Như Mộng ,trong tay ả đang giữ hai mãnh đá..Huyền Ảnh...Khanh hãy đi tìm ả đi....lúc ở rừng săn trẫm đã đánh ả trọng thương...không biết là ả lẫn trốn ở đâu rồi.

_Dạ...

Khi Hứa Lâm đi rồi thì có Mật Thám đi vào.

_Bẩm Hoàng Thượng,Dương Khải Tuấn vẫn ở Châu Linh...Hắn đã từ thê Nhị phu nhân Tú Liên của mình ,Tam phu nhân Liễu Tuyết vì chuyện hại chết ngũ phu nhân Tư Mỹ Nhân của hắn mà bị hắn thờ ơ khiến bà ta ít ra khỏi phòng,chuyên tụng kinh sám hối,Quận chúa Oanh Oanh đã thích ứng lối sống của Dương phủ,ít khi ra ngoài,còn Thất Phu nhân Quách Mỹ Nhân đã mang thai bốn tháng...không có gì nổi bậc.

Nghe tin Gia Nhi đang mang thai bốn tháng ,Anh Tài run run môi ,hai tay nắm chật thành quyền,sắc mặt tím đỏ ghen tức.

_Có,có ...thai rồi sao?đáng ghét....yaaa....

_Xỏang..

Anh Tài không nén được cơn tức ,anh lùa hết tấu chương,bút nghiêng xuống khỏi bàn án thư.

Hòng hộc thở ,ánh mắt đỏ ngầu giận dữ

_Hoàng Thượng,bớt giận...

Anh Tài chớp chớp mắt ,điều hoà hơi thở một lúc để lấy lại bình tĩnh.

"_Anh Tài mày đang làm gì vậy?Gia Nhi chỉ là đang mơ thôi...đây là giấc mơ của em ấy...chỉ cần khiến cho em ấy tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ tan biến...thân thể của em ấy vẫn còn ở Hiện Đại...phải...đây là giấc mơ...không phải thật..."

_Lui đi...

_Dạ...

_Tịnh công công ,Truyền Lư Chấn vào Cung cho Trẫm...lần này trẫm sẽ truy sát Dương Khải Tuấn đến cùng....hừ....

_Dạ...tuân lệnh...

Xin chào Tướng Công

Chương 8:Hoa Lại Chi vẫn nở(phần 3)

Lư Chấn vào Cung mà chẳng biết lý do tại sao tự nhiên Lý Hiểu lại truyền mình đến gặp mặt.

_Thần Lư Chấn tham kiến Hoàng Thượng...

_Miễn lễ...Khanh đem Chiếu chỉ của Trẫm đến Châu Linh ,bắt Dương Khải Tuấn về Kinh Thành quy án...nếu hắn chống trả ,giết không tha...người nhà họ Dương không liên can,không cần quan tâm.

Lư Chấn vẻ mặt khó hiểu

_Ơ...dạ...thần tuân lệnh...

Anh Tài thở nhẹ như trút khỏi người một ít lo lắng.

_"Hừ...giết chết hắn rồi thì chẳng còn ai ra khỏi giấc mơ mà đến Hiện Đại cướp Gia Nhi đi."

Triển Bình phi ngựa đi ngày đêm để đến Châu Linh trước quân binh của Lư Chấn vài ngày .

_Khải Tuấn huynh....

_Triển Bình huynh...có chuyện gì mà huynh có vẻ nghiêm trọng vậy?

_Huynh mau bỏ trốn đi Hoàng Thượng đã phái Lư Chấn dẫn theo cả ngàn quân lính đến Châu Linh để bắt huynh về Kinh Thành quy án.

Khải Tuấn khó hiểu hỏi lại.

_Quy án?ta phạm tội gì mà Hoàng Thượng muốn bắt ta chứ?

_Ta không biết là ai đã bày trò giả làm huynh giết chết Mẫn Di trong buổi đi săn của Hoàng Tộc,bây giờ Hoàng Thượng khẳng định chính huynh là hung thủ nên muốn bắt huynh về Kinh Thành.

Khải Tuấn cả kinh,ánh mắt đỏ lên

_Huynh nói gì?Mẫn Di chết rồi?sao có thể,đây là một âm mưu có người giá hoạ cho ta.

_Ta biết....nhưng huynh phải trốn đi ,nếu lần này bị bắt huynh chắc chắn sẽ bị xử tử.

_Ta không sợ...ta không có giết người cớ sao phải bỏ trốn,bỏ trốn rồi ta sẽ mang oan tội giết người,huống hồ Dương gia trên dưới vẫn còn lão ấu,thê tử cần ta chăm sóc...

Triển Bình khàn khàn nhấn mạnh

_Khải Tuấn đến bây giờ mà huynh vẫn chưa hiểu hay sao?Mẫn Di vừa chết thì tên Hứa Lâm được phong làm Quốc Sư,chuyện huynh xuất hiện ở khu rừng săn bắn chắc chắn là do hắn giở trò,mà tại sao hắn lại làm như vậy?lý do không phải là Hoàng Thượng sai khiến hay sao?Đây không phải là lúc để huynh ngoan cường ,chứng minh thanh danh mà là lúc cho huynh thấu hiểu thâm kế của Hoàng Thượng,dù cho huynh không giết ai nhưng Hoàng Thượng vẫn muốn huynh chết...huynh đang giẫm vào vết xe đỗ của nhà họ Hùynh ta năm xưa...Mẫn Di tại vì sao bị giết chết?không phải là vì huynh ấy năm lần bảy lượt ngăn cản Hoàng Đế tu luyện yêu pháp hay sao?Hoàng Thượng lệnh cho Lư Chấn chỉ bắt một mình huynh thôi,người nhà họ Dương không liên can không động đến...huynh mau đi đi...

Khải Tuấn lo lắng

_"Mình không thể bỏ mặc Gia Nhi và Khải Quân...nhưng không thể để họ trông thấy mình bị giết chết như vậy..."

_Trời đất bao la...An Lý chỗ nào cũng là đất của Lý Hiểu...huynh bảo ta trốn đi đâu?

_Hãy đến Hồ Lĩnh...lãnh địa của yêu nhân...mặc dù đã hoang phế rất lâu nhưng chẳng ai dám bén mãn đến...là một nơi rất thích hợp lẫn trốn..

đi đi...

Đêm đến Khải Tuấn chuẩn bị hành trang để rời đi ,chàng lưu luyến không đành lòng bỏ lại Gia Nhi và Khải Quân.

Gia Nhi tuy vô tư nhưng nhìn thấy vẻ mặt ưu sầu của Khải Tuấn ,cô thắc mắc hỏi.

_Đêm đã khuya rồi Lão gia hãy về phòng ngủ đi...thiếp dỗ Quân nhi một lúc là cũng đi ngủ luôn .

Vì Tú Liên đã bị giam ở nha môn nên không ai chăm sóc Khải Quân,Gia Nhi phải đến ở cùng cậu để dỗ cho cậu bé ngủ vào mỗi tối.

Khải Tuấn cúi người hôn lên trán Khải Quân ,cậu bé đã ngủ say trên giường,không biết gì nhếch nhếch mép rồi lại thở đều đều ,Khải Tuấn trông thấy mỉm cười rồi đi đến sau lưng Gia Nhi ôm Gia Nhi vào lòng nhẹ nhàng căn dặn.

_Ta phải đi xa một thời gian nàng ở lại phủ mọi chuyện đều cẩn thận,nhất là phải dưỡng thai cho tốt .

_Ơ...chàng đi đâu?sao lại đi xa vào lúc này?

_Nàng đừng lo ta đi rồi sẽ về mà....

_Lão gia đi bao lâu...?

_Ta cũng không biết,xong việc sớm thì về sớm ,Nàng và Quân nhi đều là mạng của ta ,ta nhất định sẽ trở về chăm nôm mà...đừng lo...

_Ừm...

Sau khi thấy Gia Nhi nằm lên giường ngủ thiếp đi,Khải Tuấn mới nhẹ nhàng rời đi,bên ngoài sân Khải Thành đã đứng đợi chàng.

_Biểu ca...hay là đệ đi điều tra ,tìm tên Hứa Lâm bắt hắn nói ra sự thật để minh oan cho huynh...

_Đệ khờ quá...Hứa Lâm bây giờ là tay sai của Hoàng Thượng ,hắn có chịu nghe lời đệ mà nói ra hắn có liên quan đến Cái chết của Mẫn Di không?Khải Thành huynh đi rồi trên dưới Dương phủ nhờ một tay đệ lo lắng,nhất là Khải Quân..thằng bé cần được dạy dỗ cho tốt...và còn...

_Thất Tẩu đang mang thai không được lo lắng,buồn bực hay nhọc sức ...huynh đã căn dặn đệ hơn trăm lần rồi...huynh yên tâm đệ sẽ chú ý...

_Nàng đang mang thai lại bị chú mê tâm hoành hành,trí nhớ nàng ấy lúc có lúc không ta lo lắm...lần này ta cũng muốn đi tìm Như Mộng cô nương,nhờ cô nương ấy đến chuẩn bệnh cho Mỹ Nhân.

_Biểu huynh đừng đi lung tung , hãy đến Hồ Lĩnh tránh mặt trước...Như Mộng cô nương nếu nhận được chim yến truyền tin của huynh ắt sẽ đến Châu Linh ...

_Ta....hừm...không còn sớm nữa ta phải đi rồi....

_Biểu huynh bảo trọng...

Hai ngày sau quân binh của Lư Chấn kéo đến ,nhưng không gặp được Khải Tuấn,vì lệnh của Hoàng Đế không cho làm hại người nhà của chàng ,nên Lư Chấn phát lệnh truy nã ,cho quân binh tìm kiếm Khải Tuấn khắp nơi.

Gia Nhi bây giờ mới hiểu rõ vì sao Khải Tuấn lại u sầu như vậy.

_Chàng đã đi đâu rồi?Khải Tuấn nhất định chàng phải luôn bình an,mẹ con thiếp chờ chàng....

Một đêm mưa gió ngập trời Gia Nhi bị động thai đau đớn dữ dội,khiến cho cả phủ cuống cuồng .Khải Thành lo lắng đứng bên ngoài cửa phòng đi đi lại lại không yên ,bên trong Trần đại phu và A Thảo ,A Tố vừa nấu thuốc,vừa nấu nước,châm cứu ,mớm thuốc,đến gần sáng tất cả như kiệt sức ,vẻ mặt bơ phờ.

_Két...ttt...

Thấy Trần đại phu đi ra ,vạt tay áo dính lốm đốm máu Khải Thành sắc mặt trắng bệch hỏi.

_Trần..Trần đại phu...Thất tẩu của ta sao rồi...?

Trần đại phu lắc đầu nói

_Thai nhi chết lưu trong bụng,cũng may có viên thuốc cứu mạng mà A Thảo cô nương nhắc nhở giấu trong chiếc vòng đeo trên tay của phu nhân mà lão phu kịp cho phu nhân uống giữ mạng.Phu nhân tuy đã qua cơn nguy hiểm nhưng mất nhiều máu đã ngất đi cần phải tịnh dưỡng một thời gian ,thai nhi đã được lấy ra ngoài....Tướng Quân ngài tự vào trong xem...

Khải Thành như chết lặng khi nhớ đến lời hứa chăm sóc tốt cho Thất tẩu với Khải Tuấn ,bây giờ mọi chuyện lại ra nông nổi này.

_"Ta còn mặt mũi nào mà nhìn biểu huynh đây..."

_Người đâu theo Trần đại phu đi hốt thuốc về ...

_Dạ...

Khải Thành vào trong thì thấy A Thảo,A Tố vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc,nằm bên cạnh Gia Nhi ở trên giường là bào thai nhỏ như bàn tay đỏ hỏn đầy máu được bảo bọc trong tấm vải trắng.

_Hic ...Biểu lão Gia ...hic ...tiểu thiếu gia đã đi rồi...hic...

_Nô tỳ không biết xử trí thế nào,Phu nhân tỉnh lại mà nhìn thấy hẳn rất đau lòng...hic...nhưng dù sao tiểu thiếu gia cũng là con của phu nhân,phải để phu nhân gặp mặt một lần...hic..hic...

Khải Thành cho người làm tang sự cho đứa bé,đặt thi thể nó vào một cỗ quan tài nhỏ để ở từ đường,chờ Gia Nhi tỉnh lại.

Ba ngày sau Gia Nhi mới bình phục ,sờ vào bụng mình thấy phẳng lì,cô hốt hoảng hỏi A Thảo.

_A Thảo con của ta đâu?con của ta đâu rồi hả?

_Phu nhân,phu nhân bình tĩnh...tiểu thiếu gia...thiếu gia đã đi rồi...Biểu lão gia đã đặt linh cửu của tiểu thiếu gia ở từ đường...

Gia Nhi bủn rủn bước xuống giường,cô không ngừng rơi nước mắt,cảm thấy đất trời như sụp đổ.

_Sao lại như vậy,sao có thể như vậy?...hức hức...A Thảo ta đã đi rất chậm,ngồi rất nhẹ,không ăn bậy bạ,không buồn,không tức giận...tại sao,tại sao con ta lại bỏ ta đi chứ?hức hức...tại sao....ta không tin hu hu...ta không tin....A Thảo gọi Trần đại phu đi...gọi ông ấy đến cứu con ta đi...huhu..

_Hic...phu nhân...tiểu thiếu gia thật sự đã chết rồi....bà nên đến gặp cậu ấy lần cuối...

_Hức hức....không phải...hức...hức...

A Thảo dìu Gia Nhi đi đến từ đường,thấy A Tố đang quỳ đốt giấy tiền mã trước cỗ quan tài vẫn chưa đậy nắp.

Gia Nhi đến bế đứa bé đang quấn trong tấm vải lụa trắng lên ,cô ôm vào lòng nức nở.

_Con của mẹ...hức hức....ngủ ngoan nào...hức...ngủ ngoan...

A Thảo nói

_Tiểu thiếu gia cần được đặt tên để khi xuống dưới cửu tuyền, tổ tiên đến nhận vào dòng tộc họ Dương ...phu nhân người hãy đặt tên cho tiểu thiếu gia...

Gia Nhi rũ mắt nhìn con trẻ thân thể nhỏ xíu như một chú mèo con,còn chưa mở mắt đã phải rời bỏ cõi đời,nước mắt đau thương không ngừng rơi,cô nhỏ giọng nói.

_Cha đi xa chưa về...để mẹ đặt tên cho con nha....Dương Khải Sinh...mong cho con kiếp sau lại khởi đầu sống một cuộc đời trọn vẹn hạnh phúc....hức hức....

....

Hứa Lâm nhận lệnh đi truy tìm Như Mộng nhưng hắn không đi mà lại đến Châu Linh tìm Gia Nhi vì biết Khải Tuấn không ở Dương phủ mà bảo vệ cô.

Hắn đột nhập vào phủ giết chết nhiều thị vệ và giao đấu với Khải Thành.

_Tên khốn kiếp ngươi dám đến Dương phủ gây chiến à?

_Haha...Hứa Lâm ta muốn đến đâu thì đến ai dám cản chân ta...mau giao Kim Gia Nhi ra đây.

_Hừm...Kim Cô nương đã mất tích từ lâu ngươi đến đây tìm kiếm vô ích...cút đi....

_Hừm...ngươi tưởng ta giống như Lý Hiểu dễ bị Dương Khải Tuấn lừa gạt vậy sao....ả Như Mộng chết tiệt đã dùng chú dị dung giúp Kim Gia Nhi ngụy trang rời Kinh Thành bây giờ là Quách Mỹ Nhân Thất tẩu của ngươi...mau giao ả ra đây không ta sẽ tắm máu Dương phủ.

_Hừ...cuồng ngôn...người đâu giết hắn...yaaa...

_Hừ...muốn chết hả vậy thì ta giúp cho....yaaa...

Khải Thành đánh không lại Hứa Lâm nên bị thương nằm trên đất ,lúc nguy khốn thì Lư Chấn xông đến cứu giúp.

_Hứa Quốc Sư sao ngươi lại lạm sát vô can?Hoàng Thượng đã có lệnh không được đụng đến người nhà họ Dương,ngươi muốn kháng chỉ sao?

_Hừm...chuyện của ta khi nào mới đến lượt ngươi quản,cút đi...

_Hừ....thật ngông cuồng...yaaa...

Lợi dụng tình thế Lư Chấn và Hứa Lâm đánh nhau ,Khải Thành chạy đến Đông viện dẫn Gia Nhi và Khải Quân bỏ chạy.

_Thất Tẩu chạy mau...chúng ta đi tìm Biểu huynh...

_Tìm Khải Tuấn sao?Đệ biết Khải Tuấn ở đâu sao?

_Đệ biết...đi mau...

Khi cả ba chạy ra chính viện thì Hứa Lâm bay đến chặng lại ,hắn chưởng một chưởng đánh văng Khải Thành sang một bên bất tỉnh ,dùng linh lực bóp cổ Gia Nhi nhấc bổng lên không trung.

_Giờ thì ai cứu được ngươi?

Liễu Tuyết chạy đến lấy đá đập vào sau đầu của Hứa Lâm,vì quá bất ngờ hắn không có phòng bị,nên trúng đòn buông Gia Nhi ra ,hắn quay sang đá văng Liễu Tuyết vào cột hành lang,khiến nàng bị thương,rồi quay lại túm lấy cổ Gia Nhi.

_Hừ...chạy đi đâu?

_Buông ra buông ta ra...ặc ặc...

Lư Chấn bị thương miệng có chút máu lại chạy đến tấn công Hứa Lâm ,hắn buông Gia Nhi ra tiếp tục giao chiến với Lư Chấn

_Vẫn còn chưa chết à...hừ....

_Ya...yêu nhân...chết đi....

Gia Nhi ôm Khải Quân chạy đến lay tỉnh Khải Thành,khi cả ba định rời đi thì Liễu Tuyết cũng tỉnh lại..

_Mỹ Nhân..ặc...Mỹ Nhân...

Gia Nhi vội đỡ nàng lên

_Tam tỷ...

_Ta xin lỗi...đã hại muội...ặc ặc...hãy chăm sóc cho lão gia...ặc ặc...người mà chàng yêu nhất chính là muội....ặc...ụa....

Liễu Tuyết thổ huyết đầy miệng,hước vài cái sau cùng rồi tắt thở.

_Tam tỷ,Tam tỷ....

Khải Thành vội kéo Gia Nhi lên..

_Chạy đi...mau...

_Ầm...

Lư Chấn trúng đòn văng vào một gian phòng làm sập cả một góc,Hứa Lâm phủi tay quay lại xem thì Gia Nhi đã bỏ chạy.

_Hừ...đừng hòng trốn khỏi ta...aaaa...

Quân binh của Lư Chấn kéo đến bao vây Hứa Lâm,đánh nhau một hồi lại chết hơn trăm người,tiền sân hậu sân Dương phủ đầy máu,xác chết vương vãi khắp nơi,cảnh tượng thảm khốc.

Hứa Lâm không muốn phí thêm sức nên bỏ đi.

Oanh Oanh suốt từ đầu chỉ ở Tây viện nghe tin thông báo của thị vệ thân cận,không muốn nhúng tay vào,chờ yêu nhân giết bớt đi những cái gai trong mắt của mình.

_Cái gì?ngươi nói Khải Thành đã đưa Khải Quân và con tiện nhân kia đi tìm Lão Gia sao?Khốn kiếp thì ra từ đầu ả khốn đó đã biết chỗ của Khải Tuấn ẩn nấp...giờ muốn bỏ cả Dương phủ cùng nhau đoàn viên ở nơi khác sao?Đừng hòng?Người đâu truyền tin ra ngoài nói ả tiện nhân Quách Mỹ Nhân thông dâm biểu đệ Dương Khải Thành ,bắt cóc thiếu gia Khải Quân bỏ trốn,lệnh trên dưới Dương phủ đi truy nã bọn chúng bắt về phủ.

_Dạ...

Luyến Cô lên tiếng

_Quận chúa làm như vậy không ổn...chuyện hôm nay Lư Chấn Hầu Gia và binh lính của ông ấy đều thấy Khải Thành vì bảo vệ Mỹ Nhân khỏi tên yêu nhân y phục đỏ mà chạy khỏi phủ mà.

_Hừ...Liễu Tuyết đã chết,Lư Chấn bị thương nặng như vậy sống chết chưa rõ,còn bọn binh lính thấp hèn dám nói trái lệnh ta hay sao?Bọn chúng bảo vệ Hầu Gia không tốt tội chưa truy cứu còn dám lắm mồm sao?

_Dạ...vậy còn Lão Lão phu nhân ạ...Dương Khải Thành là do bà ta nuôi nấng từ nhỏ bà sẽ không tin chuyện này...huống hồ bây giờ không có Lão gia ,không có Tam phu nhân ,không có Biểu Lão gia,mọi chuyện bọn hạ nhân sẽ chỉ nghe lời Lão Lão phu nhân thôi.

_Hừ một bà lão bệnh tật ...sống đến tuổi này cũng lâu rồi...đưa bà ta theo cháu gái của bà ta luôn đi...

Luyến Cô giật nảy người vì kinh sợ

_Hả?...ơ dạ...

Đêm đó Nam viện của Lão Lão phu nhân lại chết thêm vài người,Dương phủ từ đó rơi vào tay của Lý Oanh Oanh,cả bọn hạ nhân trên dưới không ai dám nói ra sự thật để tự bảo vệ mạng sống của mình.

Như vẫn còn chưa thoả mãn Oanh Oanh còn vu cáo cho Khải Thành và Gia Nhi giết chết Lão Lão phu nhân khi trên đường trốn chạy bị bà phát hiện.

Lệnh truy nã Khải Thành và Gia Nhi bị dán khắp Châu Linh,khiến mọi người bàn tán và cho đó là thật.

Lư Chấn người biết sự thật và có quyền thế để làm sáng tỏ mọi chuyện đêm thảm sát ở Dương phủ ,lại bất tỉnh hôn mê không có dấu hiệu hồi phục.