Xin chào Tướng Công
Chương 7:Yêu trong giấc mộng (phần 5)
Gia Nhi cố bường ra khỏi vòng tay của Như Mộng,cô rướn về hướng của Anh Tài,miệng cứ kêu ư ư khó hiểu,khiến Anh Tài thêm khó chịu.
_Đem ả đi cho mau đi...
_Dạ dạ....đi nào Thất phu nhân...
Gia Nhi bị Như Mộng kéo về phòng ,cô bất lực ngồi khóc thu lu trong một góc phòng,Như Mộng nhìn đến xót cả ruột nói.
_Muội đừng có khóc nữa...tên Lý Hiểu đó không phải là người tốt đâu...hắn đối xử tốt với muội là vì gương mặt của muội giống với Kim Gia Nhi thôi...muội nhìn xem bây giờ mặt của muội thành ra như thế này hắn đã không nhận ra muội rồi nè...xem đi...
Như Mộng đem một cái gương đến cho Gia Nhi xem,Gia Nhi thúc thít liếc mắt nhìn mình trong gương,nàng hoảng kinh khi thấy dung nhan của mình,càng khóc dữ dội hơn.
_Ư...ư....hic...hic....
_Muội đừng kích động như vậy...không khéo lại ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
Gia Nhi trợn to mắt nhìn Như Mộng,run run tay bám lấy vai của Như Mộng ,ư ử gào thét trong câm lặng.Như Mộng rối rắm đành giải chú câm cho cô,lập tức Gia Nhi nói thành tiếng.
_Ngươi nói cái gì?đứa bé gì chứ?ngươi nhân lúc ta bất tỉnh đã nhét đứa bé nào vào bụng của ta hả?ngươi thật độc ác...ngươi đã xấu xí còn ác như rắn độc...hu hu...không biết đâu ngươi lấy nó ra cho ta...huhu...ta sẽ mách lại với Chủ Nhân...sẽ bảo người chém đầu ngươi..huhu...
Như Mộng đơ cả người ,mặt đần ra nhìn Gia Nhi.
_Hả?Muội đang nói điên cái gì chứ,ta nhét đứa bé vô bụng của muội hả?Chuyện này muội đi mà hỏi Khải Tuấn nhé...thật là ngôn từ lộn xộn...
_Hú hú....ta không biết đâu ....Chủ Nhân ơi cứu thiếp với...huhuhu...đáng lẽ được ăn một bữa ngon với Chủ Nhân...huhu...bây giờ mặt mũi bị người ta nhàu thành một con lừa mắt xếch xấu xí huhu...còn bị nhét đứa bé vô bụng...huhu...thiếp sợ quá...huhu....
_Ái trời đừng khóc nữa...mặt muội đã xấu còn khóc nước mắt nước mũi tèm lem trông xấu hơn...Chú dị dung của ta chỉ có tác dụng hai tháng thôi...qua hai tháng mặt của muội sẽ xinh đẹp trở lại...nhưng muội không hỏi ta vì sao ta lại bắt cóc muội hay sao?không thắc mắc vì sao ai cũng gọi muội là Kim Gia Nhi hay sao?
Gia Nhi im bật đảo mắt qua lại suy nghĩ,rồi nói.
_Biết làm gì chứ?chuyện của các ngươi ta không cần biết,Chủ Nhân đã nói rồi chỉ cần mỗi ngày ta chăm chỉ học vẽ,học đàn,học viết chữ...tỉa hoa kiểng trong hoa viên là được rồi...mọi chuyện khác không cần quan tâm.
_Hả?tên Lý Hiểu đó chỉ cho muội bấy nhiêu ký ức thôi à?cả bản thân mình là ai cũng chẳng cần biết?
_Hic...ta chỉ cần mỗi ngày ăn no,mặc đẹp,ngủ ngon là được...hic...nghĩ nhiều chỉ đau đầu....đau lắm đấy.
_Huơ...không phải chứ?đơn giản đến khó giải luôn...hừm...đúng là rất độc ác...Lý Hiểu làm cho Gia Nhi không thể nghĩ nhiều về quá khứ nếu không sẽ bị chú yểm làm cho đầu óc đau nhức.
...vậy thì mình không thể nhắc lại chuyện cũ cho muội ấy nhớ rồi....Gia Nhi...muội phải tự tỉnh ngộ rồi...
Hứa Lâm bị giải đến trước mặt Anh Tài,khiến cho anh không khỏi bỡ ngỡ
_"Hừm...đúng là hắn rồi...nếu không có hắn mình cũng không thể nhập mộng đến An Lý tìm Gia Nhi...bây giờ dòng thời gian ở đây là quá khứ của Hiện Đại,nếu mình làm gì thì ký ức của hắn ở hiện đại cũng sẽ được thiết lập,nhưng tên Hứa Lâm này không biết mình là Anh Tài,phải giữ mạng hắn trước để dùng cho sau này."
_ Hắn chính là yêu nhân đã từng quấy rối Kim Mỹ Nhân vào thời gian trước,trẫm đã để hắn chạy mất,vậy trẫm sẽ giải hắn về Hoàng Cung tra xét thêm ,tìm hiểu xem đồng bọn của hắn có bao nhiêu tên...còn chuyện của Kim Mỹ Nhân vẫn chưa xong đâu...Mẫn Di huynh khó mà thoát hiềm nghi...Trẫm sẽ cấm túc huynh trong Vương phủ ,chờ trẫm điều tra kỹ nếu không liên quan huynh trẫm sẽ thả huynh ra...
Mẫn Di há hốc mồm lắp bắp
_Lại,lại cấm túc...
Nói xong Anh Tài nhìn Khải Tuấn suy nghĩ.
_"Người có mới nới cũ như vậy mà Gia Nhi vẫn si mê được hay sao?thật ngu muội mà...hừ...không có chứng cứ buộc tội hắn đành phải chờ dịp khác vậy,nhưng biết tìm Gia Nhi ở đâu chứ?"
Nói đọạn anh lại nhìn sang Hứa Lâm.
_"Đúng rồi hắn cũng biết pháp thuật...biết đâu có thể tìm thấy Gia Nhi...còn có thể giúp mình giết Như Mộng,và còn....hừm."
Anh Tài đứng lên nói
_Không tìm ra Kim Mỹ Nhân ở đây ,Trẫm không có lý do gì ở lại đây nữa...hồi cung.
Khải Tuấn chau mài ,ánh mắt khó chịu nhìn Anh Tài quay bước,mà cúi đầu thi lễ.
_Cung tiễn Hoàng Thượng.
Mẫn Di sầu não nhìn Khải Tuấn cũng bái biệt đi khỏi phủ.
_Bái biệt huynh,ta về Vương phủ chịu đựng tháng ngày lạnh lẽo buồn chán đây...hic...huynh về Châu Linh thượng lộ bình an...
_Đa tạ huynh...
Sau khi thấy tất cả quân lính rút đi hết,Khải Tuấn vội chạy vào phòng tìm Gia Nhi,ngạc nhiên khi thấy cô ngồi ăn uống say sưa.chàng đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Như Mộng,Như Mộng nhếch khoé miệng cười gượng nói.
_Muội ấy tuy không còn ký ức của Gia Nhi nhưng tính khí vẫn không thay đổi,chỉ là hơi mềm yếu hơn trước kia,dễ khóc nhưng cũng dễ dỗ...tính háu ăn vẫn y chang...ta gọi muội ấy là Gia Nhi nhưng muội ấy không chịu,chỉ trả lời khi gọi là Mỹ Nhân thôi.
_Vậy nàng ấy có phản ứng gì khi nhắc đến chuyện cũ không?
_Đừng nha...Lý Hiểu không chỉ đơn giản lặp ký ức giả cho muội ấy mà còn ngăn cản muội ấy nhớ về chuyện cũ,chỉ cần muội ấy suy nghĩ đến chuyện phức tạp là đầu sẽ đau dữ dội...đừng nhắc thì hơn...
Khải Tuấn nhìn Gia Nhi xót xa ánh mắt như ngấn lệ ,đuôi mắt có chút đỏ .
_Khổ thân nàng....đừng lo ta sẽ đưa nàng về Châu Linh...lần này không để nàng chịu khổ nữa.
_À có chuyện này ta quên nói cho ngươi biết,khi ta bắt mạch cho muội ấy đã phát hiện muội ấy đã mang thai.
Khải Tuấn mặt biến sắc,máu ghen trong lòng dậy sóng khiến da đầu tê rần lên,khàn khàn giọng mà hỏi lại Như Mộng.
_Cô nương nói sao?nàng ấy đã...đã mang thai?
_Ừm...
Khải Tuấn đi đến nắm chật cổ tay Gia Nhi kéo lên khỏi ghế ,chàng hét lên như muốn ăn tươi nuốt sống cô ,khiến cho cô hoảng vía.
_Nàng nói đi...hai tháng qua nàng với Lý Hiểu đã làm gì?nàng và hắn đã làm gì hả?
_Á...ngươi làm cái gì vậy hả?đau đau...buông tay ta ra...hu hu...Chủ Nhân ơi cứu thiếp...huhu...
Gia Nhi kêu khóc gọi Lý Hiểu cầu cứu càng khiến cơn ghen trong đầu của Khải Tuấn bùng nổ.
_Nàng câm ngay...nàng gọi ai thế hả?không biết xấu hổ...ta mới là phu quân của nàng,lần đầu tiên của nàng thuộc về ta,nàng là của Dương Khải Tuấn này ...
_Á...buôn tay ta ra huhuhu...cứu với...
Như Mộng vội chạy đến cản ngăn Khải Tuấn
_Ấy ấy ngươi làm gì thế hả...muội ấy đã có thai hơn ba tháng rồi,nếu muội ấy có lỗi gì với ngươi thì đứa bé cũng không phải của Lý Hiểu.
Khải Tuấn buông tay Gia Nhi ra ,cố lấy bình tĩnh lại nhìn Gia Nhi đang run rẩy nấp sau lưng Như Mộng khóc thúc thít.Nhưng dù cho đứa bé trong bụng Gia Nhi là con của chàng ,những cảnh ân ân ái ái của cô với Lý Hiểu không ngừng hiện ra trong đầu Khải Tuấn ,chàng vẫn không buông tha cho Gia Nhi,cất giọng gần như uất nghẹn hỏi.
_Nàng nói thật đi Mỹ Nhân...nàng nói thật với ta đi...nàng và Lý Hiểu...cái tên Chủ Nhân đáng nguyền rủa của nàng và ta đó...có làm chuyện mờ ám trên giường hay không hả?nói đi...Nói...
_Hic..hic ta không biết...hic...hic...
Như Mộng vỗ về Gia Nhi
_Muội đừng sợ,đừng sợ...có tỷ ở đây muội đừng ngại nói...ý của Khải Tuấn muốn hỏi muội có lần nào ngủ chung giường với Chủ Nhân của muội không?
_Hic...không có...không có lần nào cả...Chủ Nhân biết ta sợ nên không có ngủ chung giường với ta...hic hic....không có....
Như Mộng lườm Khải Tuấn
_Ngươi vừa lòng chưa?nam nhân các ngươi thật đáng ghét.
Khải Tuấn hạ cơn nóng giận xuống ,tay vẫn còn run run,nhịp thở vẫn chưa đều hoà,nhìn Gia Nhi áy náy nói
_Ta khi nãy không thể kiềm chế cơn ghen tức...ta xin lỗi nàng...ta... ta...
Đoạn lại nhìn sang Như Mộng nói như cầu xin
_Như Mộng cô nương phiền cô nương chăm sóc nàng...ta ..ta...ra ngoài để nàng ấy bình tâm lại...ta xin lỗi...
Khải Tuấn rời khỏi phòng đi thẳng ra sân,ngước mặt lên trời hít thở một lúc.
_Ngươi làm gì vậy Khải Tuấn?ngươi đã làm nàng hoảng sợ,tại sao ngươi không kiềm chế được cơn ghen tức đó chứ.?...Gia Nhi không có lỗi,lỗi là tại ngươi,ngươi không bảo vệ nàng thật tốt nên mới để nàng bị Lý Hiểu cướp đi...hừ...từ nay dù có bỏ cả mạng này nhất quyết không để nàng rời xa ngươi ....còn có đứa bé trong bụng nàng nữa...
Qua thêm vài ngày sau khi Gia Nhi chịu yên phận nhận Khải Tuấn làm Tướng Công theo về Châu Linh thì Như Mộng mới cáo từ Khải Tuấn để cùng Đào Nga phối hợp đánh tan linh đan trong người của Lý Hiểu.
Đào Nga nghe qua cũng sửng sốt lo lắng.
_Tộc Trưởng chúng ta chưa hề giao chiến với Lý Hiểu ,nên thực lực của hắn đến đâu chúng ta vẫn chưa rõ,huống hồ bảo vệ hắn còn có hàng ngàn cấm vệ quân ,mạo muội vào Hoàng Cung đòi đá Huyền Ảnh quá sức nguy hiểm.
_Chuyện này Lý Mẫn Di đã bày kế ,hắn dụ Lý Hiểu đến rừng săn bắn ,tách Lý Hiểu ra để chúng ta đối phó.
_Nếu vậy ...chúng ta thử liều một chuyến...lần này lấy lại toàn bộ đá Huyền Ảnh chúng ta về xây dựng lại một Huyền Ảnh Cốc bền vững không thể xâm phạm.
_Ừm...
Anh Tài sau khi bắt Hứa Lâm về thì đối đãi như thượng khách,điều này khiến cho Hứa Lâm nghi hoặc,không ngại mà thẳng thắng hỏi.
_Ngươi đối xử tốt với ta ắt có chuyện gì muốn ta giúp nhỉ?
Anh Tài cười khảy.
_Hừ...ngươi cũng không ngốc lắm...ta muốn ngươi tìm kiếm tung tích của Kim Gia Nhi.
Hứa Lâm nghe xong thì cười sằng sặc,nói.
_Ha ha ha...ngươi đang chọc cười ta sao?Lý Hiểu ...ngươi đùa vui thật đó...
_Hừm...có gì mà đáng cười hả?
_Mấy hôm trước Kim Gia Nhi ở trong Dương phủ,ngươi dẫn cả ngàn quân đến lục soát sao không đưa nàng ta về Cung,giờ lại nhờ ta truy tìm nàng ấy?
Anh Tài mở to mắt khó hiểu nhìn Hứa Lâm.
_Ngươi nói gì?Gia Nhi nàng ấy ở trong Dương phủ sao?khi nào?sao ta lại không tìm ra nàng ấy?
_Hừm...ta và Gia Nhi là liên kết sinh mạng,linh hồn tựa hồ nhập một,nàng ta ở đâu đương nhiên là ta cũng đều cảm nhận ra,ta không hiểu tại sao khi đó ngươi lại không tìm thấy nàng ta!
Anh Tài suy nghĩ lại thì bất giác nhớ đến cử chỉ của Quách Mỹ Nhân,vị phu nhân mới của Khải Tuấn đã có hành vi tựa như cầu cứu anh,bần thần như vừa ăn phải cú lừa đau đớn từ Khải Tuấn,Anh Tài tức đến đỏ mặt.
_Lý nào là vậy?Chú dị dung?lý nào chứ...yaaaa...
_Ầm!
Anh Tài phát công đánh sập cái bàn đang đặt nhiều món ăn trước mặt,khiến cho Hứa Lâm sửng sốt.
_"Hừm...linh lực của hắn không ngờ mạnh như vậy"
Anh Tài nói như ra lệnh cho Hứa Lâm
_Ngươi mau truy tìm xem Gia Nhi hiện giờ đang ở đâu...nếu như ngươi có cách đưa nàng về Hoàng Cung an toàn,Trẫm sẽ thưởng hai mãnh đá Huyền Ảnh cho ngươi,còn phong ngươi làm Quốc sư.
Hứa Lâm nhoẻn miệng cười lòng suy nghĩ.
_"Ta mà thèm làm Quốc Sư ư?Ngươi tưởng chỉ có hai mãnh đá Huyền Ảnh là bắt Hứa Lâm này cúi đầu làm sai vặt cho ngươi à?hừm Lý Hiểu ngươi xem thường ta quá rồi."
_Ừm...cũng được...nhưng linh lực ta bị suy yếu cần tịnh dưỡng một thời gian mới hồi phục,mới có thể mở liên kết linh hồn.
_Ngươi cứ tịnh dưỡng ...ta muốn ngươi một khi ra tay là phải đạt mục đích,không có chuyện thất bại.
Anh Tài vừa nói vừa dùng ánh mắt tựa như hăm doạ nhìn Hứa Lâm, như muốn cho Hứa Lâm biết nếu nhiệm vụ thất bại thì Hứa Lâm cũng khó giữ mạng.
_Hừm,đa tạ Hoàng Thượng...!
...Châu Linh...
Luyến Cô vội vội vàng vàng đi về Tây Viện báo tin cho Oanh Oanh.
_Quận chúa,Quận chúa....
Oanh Oanh đang ngồi trong phòng phe phẩy quạt giấy,mắt ngắm nhìn những đoá hoa cúc trồng bên ngoài hành lang ,giọng như phớt lờ nói.
_Có chuyện gì?
Luyến cô thở hỗn hễnh nói
_Lão gia về rồi...
Oanh Oanh như bừng tỉnh sau cơn mê ,ánh mắt sáng lên vội chạy đến bên bàn trang điểm.
_Lão gia về rồi sao?Hạ Nhi mau mau trang điểm thật lộng lẫy cho ta ,để ta đi ra đón Lão Gia hồi phủ..
Luyến cô ngập ngừng
_Quận chúa...lão gia còn dẫn về theo một Thất Phu Nhân.
_Xoảng!
Chiếc vòng cẩm thạch trên tay của Oanh Oanh rơi xuống đất vỡ toang.
Ánh mắt nàng rực đỏ chứa sự giận dữ
_Cô cô nói gì?Khải Tuấn lại nạp thiếp sao?
_Dạ...đã nạp ở Kinh Thành...dung nhan còn y như Tư Mỹ Nhân...tên gọi cũng giống hệt...là Quách Mỹ Nhân.
Oanh Oanh cười khinh khỉnh trong vẻ mặt bần thần.
_Ha ha....chàng điên rồi sao?si tình con chuột tinh đó đến nổi lấy một ả xấu xí khác về làm thê thiếp ư?điên rồi...chàng ấy quả là điên rồi...
Đi ,đi xem thử ả xấu xí nào dám bước vào Dương phủ tranh Khải Tuấn với ta ?
Xin chào Tướng Công
Chương 7:Yêu trong giấc mộng(phần 6)
Bởi vì Gia Nhi mang thai không thể đi xe ngựa xốc lên xốc xuống cho nên Khải Tuấn đã thuê một con thuyền ,theo đường thủy mà về Châu Linh,để có người hầu hạ cho Gia Nhi ,Khải Tuấn dẫn theo một a hoàn A Tố và hai tùy tùng.
Nếu tính theo đường bộ thì từ Châu Linh đến Kinh Thành bình thường phải đi mất 15 ngày ,đi nhanh mất ít nhất 10 ngày,còn đường thủy thì lâu hơn,phải mất đến hơn hai mươi ngày .
Trên đường đi Khải Tuấn luôn quan tâm chăm sóc Gia Nhi ,chuyện gì cô không thích,chàng tiệt đối không miễn cưỡng,nhưng suốt ngày Gia Nhi cứ nhắc đến Lý Hiểu và muốn trở về Hoàng Cung,điều này khiến cho Khải Tuấn khó chịu.
_Nếu nàng cứ luôn miệng nhắc đến tên chủ nhân đó,ta sẽ không cho nàng ăn ngon,mỗi ngày ta chỉ cho nàng ăn cỏ khô.
_Hả...ta có phải là con lừa đâu chứ,sao cho ta ăn cỏ khô,cả lừa cũng chẳng thèm ăn.
_Vậy thì nàng nghe lời đi... khi về đến Châu Linh nàng ngoan ngoãn dưỡng thai cho tốt,rồi sinh cho ta một đứa bé bụ bẫm,lúc đó nàng muốn gì ta cũng chấp thụận.
Gia Nhi mím môi mếu máo.
_Hức...tự dưng lại phải sinh em bé....ngươi nói thì nhớ mà giữ lời đó...
_Ừm...."đợi nàng sinh xong có khi nàng lại chẳng muốn rời xa con mình...."
....
Gia Nhi một tay chống cằm ,một tay cầm bánh bao ăn nhóp nhép suy nghĩ.
_"Chủ Nhân ta xin lỗi ta tạm thời không nhớ đến chủ nhân nữa,tên Khải Tuấn này hung dữ lắm nếu ta nhắc đến ngươi hắn sẽ không cho ta ăn ngon...miam...ực...ta còn phải ăn cho em bé trong bụng nữa ...miam...tạm quên ngươi nha..."
A Tố trãi xong chăn thì quay sang nói.
_Phu nhân nô tỳ đã chuẩn bị xong chỗ ngủ rồi bà mau đi ngủ sớm đi...Lão Gia nói phu nhân cần phải tịnh dưỡng nhiều.
_Ừm...huơ ...ngoáp...ta cũng buồn ngủ rồi...em cũng đi ngủ sớm đi...
_Dạ...
Đêm đó Gia Nhi đã mơ.
Trong giấc mơ cô thấy mình và Khải Tuấn đang ở trên thị phố mua đồ,Khải Tuấn vác một bao vải lớn toàn chứa đồ chơi cho trẻ nhỏ,hai người đang tranh luận về việc sinh em bé.
_Tướng công hay là sinh một năm hai đứa,sinh bốn đứa cộng với Heo Con là đủ Ngũ Phúc lâm môn..nha...nha Tướng công...
Khải Tuấn mặt đỏ bừng lí nhí đáp
_Ừm...ừm...bốn thì bốn...
Bổng dưng Gia Nhi xụ mặt lo lắng,khiến cho Khải Tuấn cũng ngạc nhiên ,chàng hỏi.
_Nàng sao vậy?đang vui lại xụ hết mặt xuống như vậy?nàng mệt rồi hả?hay vẫn chưa ăn no...ta đi mua bánh hấp cho nàng ăn nha.
_Không có....không phải vậy đâu Tướng công...thiếp đang lo...
_Lo,nàng lo lắng chuyện gì?
_Thiếp lo cho mấy đứa con của chúng ta,nếu sinh ra giống chàng thì vui rồi vừa tuấn tú vừa tài giỏi...nhưng nếu chúng nó giống thiếp thì sao?hu hu....Tướng Công chúng nó sẽ thành những con chuột con....hu hu...Tướng công thiếp sợ lắm...con của chúng ta là những con chuột....hic hic..
Khải Tuấn dở cười dở khóc mà an ủi Gia Nhi.
_Ậy ậy...nín đi nín đi...không sao hết...dù là chuột ,mèo hay lợn....miễn là do nàng sinh ra đều là con của ta,bảo bối của ta,ta đều yêu thương hết...
_Hic,hic...tướng công....
Ở ngoài hiện thực Gia Nhi cũng rơi nước mắt và lảm nhảm nói.
_Chuột con....sinh chuột con...hic...hic...
Sáng hôm sau Gia Nhi rời khoan thuyền đi lên trên mạng thuyền,đã gặp Khải Tuấn đứng ở đây từ lâu,chàng mặc y phục màu trắng đang đứng ngắm những con chim bói cá bay quanh mặt sông,gương mặt thanh thoát trắng mịn,mắt phượng sáng trong như pha lê,tóc chàng buộc đuôi ngựa bay theo chiều gió ,nhìn vừa đĩnh đạc vừa trẻ trung.Gia Nhi đứng chôn chân ngắm một hồi lại nhớ đến giấc mơ đêm qua,cảm giác như mình đã trãi qua chuyện ấy rồi.Cô còn mãi suy tư thì A Tố lên tiếng.
_Lão Gia thật tuấn lãng phu nhân nhỉ!
Gia Nhi chớp chớp mắt nói.
_A Tố ta hỏi em...con lừa mẹ có thể sinh ra chuột con không?
A Tố thộn cả mặt gãi đầu lơ ngơ một lúc.
_Phu Nhân đùa nô tỳ có đúng không?Lừa sao sinh ra chuột được.
_Vậy ta hỏi em...mặt con chuột hay mặt con lừa đẹp hơn?
A Tú nhăn mặt,đầu mụ mị tăm tối
_Hả?lừa và chuột hả?...nô tỳ không biết...a nô tỳ có chuyện phải làm...nô tỳ đi chuẩn bị cơm trưa cho Lão gia và phu nhân...nô tỳ đi đây...
_Ê,ê ta chưa hỏi xong mà...em chạy đi đâu chứ...
_Ặc...sao nàng không hỏi ta...ta biết câu trả lời đó...
Gia Nhi bất chợt xoay người thì đã chạm phải Khải Tuấn đứng sau lưng mình từ lúc nào,cô bối rối ngã ra sau,Khải Tuấn nhanh như cắt đưa cánh tay hữu lực vòng qua eo cô ,ôm lấy cô kéo lại,cái bụng bầu nhô ra của cô chạm sát vào người Khải Tuấn ,khiến cô ngượng ngùng,còn Khải Tuấn thì lại mỉm cười đắc ý.
_Nàng cẩn thận chứ...phải nghĩ đến đứa bé trong bụng...
_Ưm...ta ta...biết rồi..
_Ừm...hôm nay dường như nàng đã béo ụ ra rồi đó...mặt no tròn...bàn tay múp míp rồi nè.
Gia Nhi chớp chớp mắt
_"Mập?"
_Ha ha....phải thôi phải thôi....nàng mang thai cũng được bốn tháng rồi kia mà...
Một gia nô đi đến nói.
_Bẩm lão gia thuyền sẽ cập bến thôn Trần Gia để bổ xung thêm lương thực ạ.
_Ừm...ta sẽ đưa Thất phu nhân cùng đi lên bờ ngắm cảnh vật chờ các ngươi,ngươi gọi A Tố theo giúp ngươi đi.
_Dạ...
Gia Nhi đang mang thai nên rất mê ngủ,lên bờ ngắm cảnh chưa lâu đã ngã lên vai của Khải Tuấn mà ngủ quên mất rồi.
Khải Tuấn không nở phá giấc ngủ của cô nên ngồi yên cho cô ngủ một giấc say.
Gia Nhi lại mơ,cô mơ mình cùng Khải Tuấn leo lên nhiều bậc thang mà đến một ngôi chùa,Khải Tuấn dẫn cô ra thung lũng phía sau ngôi chùa,hái hoa kết thành vòng ,đội lên đầu cô.
_Nhìn nàng như con chuột đội hoa ấy!
Bên ngoài hiện thực Gia Nhi cười thành tiếng rồi nói mớ.
_Hi hi hi....chuột đội hoa...Lại Chi hoa...chờ chàng đến....mãi mãi chờ chàng....
Khải Tuấn ngạc nhiên vì Gia Nhi nhắc đến hoa Lại Chi nên vịn hai vai cô dựng dậy.
_Gia Nhi nàng nói gì?Có phải nàng đã nhớ ra chuyện gì hay không?Gia Nhi...
Gia Nhi mơ màng tỉnh dậy
_Hửm...ăn cơm chưa?
Khải Tuấn vẫn nhớ lời của Như Mộng tiệt đối không ép Gia Nhi nhớ lại chuyện xưa nên chàng thở dài bỏ qua.
_Nàng....hừm...chúng ta xuống thuyền thôi...
Thoáng chốc hai người họ đã về đến Châu Linh,từ bến thuyền Khải Tuấn thuê kiệu lớn cùng ngồi với Gia Nhi về Phủ.
Khi vào đến Đại Sảnh đã gặp Tú Liên,Liễu Tuyết và Oanh Oanh đứng đợi.
Tú Liên nhìn thấy bụng của Gia Nhi đã sửng sờ ,nàng ta lo sợ suy nghĩ .
_"Cái ả xấu xí này đã có thai rồi ư?sao có thể?Lão gia đi Kinh Thành chỉ có một tháng...sao lại mau như vậy?"
Liễu Tuyết nhìn mặt Gia Nhi thì ngỡ ngàng,lại liếc nhìn sang Khải Tuấn.
_"Chàng si tình Tư Mỹ Nhân đến vậy sao?chọn thê thiếp cũng giống nàng ta."
Oanh Oanh thì giận tím cả mặt khi nhìn thấy dung mạo Thất Phu Nhân của Khải Tuấn,càng muốn thổ huyết ra khỏi miệng khi nghe Khải Tuấn báo tin vui Thất Phu Nhân đã mang thai.
_Ta yêu Quách Mỹ Nhân khi nhận lệnh trừ yêu nhân vào mấy tháng trước... do khi đó ta phải chuẩn bị thành thân với Oanh Oanh nên không thể đón nàng về phủ...ta đã bái đường với nàng ấy tháng trước rồi ,hôm nay dẫn nàng về Châu Linh sinh sống,tạm thời nàng ấy sẽ ở Chính Viện cùng ta,A Tố và A Thảo cùng nhau hầu hạ Thất Phu Nhân.
_Dạ,nô tỳ tuân lệnh...
Oanh Oanh khoé mắt đỏ lên
_"Khải Tuấn...chàng thật là nhẫn tâm...ta hận chàng...."
....
Anh Tài tuy không phải là Lý Hiểu nhưng anh vẫn biết cách xử lý chuyện triều chính,cứ như máu lãnh đạo đã chảy trong người anh từ nhiều đời vậy.
Lần lượt những chuyện mà quan văn võ thượng tấu đều được anh giải quyết rất hợp lý,Mẫn Di nhân cơ hội cũng đứng ra tâu
_Bẩm Hoàng Thượng trời đã sang thu...không biết Hoàng Thượng đã định ngày đi săn cho Hoàng Tộc chưa ạ?Thần mới được bỏ cấm túc ,cảm thấy nên cần có một dịp thư giãn gân cốt,đi săn bắn thoả chí tung hoành.
Anh Tài nhìn Mẫn Di nhếch mép cười không tiếng.
"_Lần trước không tại vì ngươi phối hợp với Khải Tuấn thì Gia Nhi đã không bị hắn dẫn về Châu Linh,ta xem như ngươi đã chống đối ta...danh sách người cần loại bỏ khỏi giấc mơ của Gia Nhi ta sẽ thêm tên ngươi vào..."
_Ừm...vậy hai ngày sau đi....hai ngày sau trẫm sẽ tổ chức đi săn cho Hoàng Tộc.
_Dạ...
Anh Tài đến tìm Hứa Lâm,Hứa Lâm đang luyện công ngồi trên giường,tuy vẫn tập trung vận khí nhưng Hứa Lâm vẫn cảm nhận được có người bước vào.
Anh Tài thông thả mà ngồi ở bàn trà nhìn Hứa Lâm.
_"Hừ,Huyết Linh thuật sao?so với Lý Hiểu thì hắn vẫn còn kém".
_Ngươi dừng lại đi,trẫm có chuyện muốn ngươi đi làm.
Hứa Lâm đều khí chầm chậm mở mắt ra.
"_Ra lệnh cho ta à,thật đáng ghét...đồ nhãi ranh,để sau khi ông mở được lối vào Huyền Ảnh Tộc,người ông giết trước nhất chính là ngươi."
_Hoàng Thượng lại muốn ta đến Châu Linh đưa Kim Gia Nhi về đây à?
_Gia Nhi không thể bị làm hoảng sợ...chuyện đó để sau...ta cần ngươi đến rừng Dạ Lăng giết Lý Mẫn Di.
Hứa Lâm tròn mắt nhìn Anh Tài.
_Hắn không phải là Hoàng Huynh ruột thịt của Hoàng Thượng hay sao?giết hắn ư?
_Chớ có nhiều lời...trẫm bảo giết thì ngươi cứ giết,lần này thành công trẫm sẽ ban thưởng ngay một mãnh đá huyền Ảnh.Nhớ thật gọn gàng không để lộ dấu tích,trẫm không muốn phiền phức...và còn...
Nói xong Anh Tài bỏ đi
Hứa Lâm nhìn theo bóng lưng Anh Tài mà có chút lạnh sống lưng.
_Hừm...đã thế còn vu oan cho Khải Tuấn nữa cơ...ngươi là vua muốn giết ai thì cứ giết cớ sao lại bày mưu tính kế cho phiền phức như thế...hắn trở nên tàn độc như vậy có khi nào đã bị Huyết Linh thuật thay đổi tâm tính?hừ....hay lắm...đường đường là một Hoàng Đế mà biến thành Tu La chắc thú vị lắm...
...Đến ngày đi săn ,đoàn người của Hoàng Tộc dẫn theo quân lính đến rừng Dạ Lăng dựng lều,cuộc đi săn mùa thu này là tập tục có từ lâu trong Hoàng Thất,kéo dài khoảng một tháng .
Theo kế hoạch Mẫn Di tách Anh Tài ra khỏi đám quân hộ tống ,cả hai cưỡi ngựa chạy đuổi theo một con nai lớn,nhưng con nai này lại là pháp thuật do Đào Nga hoá thành để dẫn dụ Anh Tài đến khu rừng có kết giới bao bọc.
Anh Tài quả nhiên bị kết giới giam lại còn Mẫn Di thì đứng ngoài kết giới chờ đợi.
Thế nhưng chàng chưa đứng yên bao lâu thì một chưởng lực từ phía sau đánh tới ,chàng cảm nhận được sức mạnh liền nhảy khỏi con ngựa,con ngựa bị trúng chưởng nổ tung,máu thịt văng khắp nơi.Mẫn Di vội đứng lên nhìn kẻ thủ ác thì chàng hỏang hốt không tin vào mắt mình.
_Khải Tuấn?Huynh điên rồi sao ?sao lại tấn công ta hả?
Khải Tuấn mặc y phục màu đỏ ,vẻ mặt hung ác ,ánh mắt sắc bén nhìn Mẫn Di.
_Xuống mà hỏi Diêm La Vương....yaaa...
Chàng xuất chưởng đánh tiếp,Mẫn Di cũng phát công cản phá,gây ra tiếng nổ long trời,bọn quân lính hốt hoảng chạy về phía phát nổ.
_Có chuyện gì vậy?mau tìm Hoàng Thượng,mau hộ giá.
Mẫn Di không phải đối thủ của Khải Tuấn nên bị chàng đánh trọng thương,khi Mẫn Di trong cơn thập tử,thoi thóp,thì bọn lính ngự lâm chạy đến,thấy Khải Tuấn đánh Mẫn Di trọng thương.
_Dương Tướng quân ông làm gì vậy?Tam Vương Gia?
Khải Tuấn quay sang giết chết mấy tên lính,chừa đúng một tên bị thương nhẹ chạy thoát,sau đó chàng quay lại định kết thúc mạng của Mẫn Di thì có một thanh kiếm bay đến tấn công chàng,chàng đỡ đòn đánh gãy thanh kiếm ra nhiều đoạn,khi nhìn lại thì Mẫn Di đã biến mất.
_Hừm...có chạy thoát tay ta thì ngươi cũng sống không lâu nữa đâu...
Triển Bình ôm lấy Mẫn Di chạy khỏi khu rừng,nhưng đi không bao lâu Mẫn Di đã phun cả búng máu không thể chạy nữa.
_Ặc ặc...ta không xong rồi...ụa...
_Mẫn Di huynh cố lên ta đưa huynh đi tìm đại phu..
_Ặc ặc...đừng phí thời gian...ặc...ta ta không hiểu tại sao...Khải Tuấn lại muốn giết ta...ăc...
_Đó không phải Khải Tuấn...Khải Tuấn vẫn còn đang ở Châu Linh...
_Ặc..vậy...vậy..là ai...ụa...huynh phải giúp ta...điều tra....phải bảo vệ Hoàng Thượng....ặc....hơ...
_Mẫn Di,Mẫn Di...
Mẫn Di trào một ngụm máu rồi tắt thở,trên gương mặt tuấn mĩ của chàng vẫn còn lưu lại vẻ u uất,Triển Bình đau xót mà không ngăn được dòng lệ,chàng khóc cho một bằng hữu đã mãi mãi rời xa.
Đào Nga ,Như Mộng ở trong kết giới chạm mặt Anh Tài.
_Đào Nga?còn ngươi là...Như Mộng?
_Phải ta chính là Đinh Như Mộng ,Tộc Trưởng Huyền Ảnh Cốc.
_Hừ...hai ngươi đã bày ra cái bẫy này à?
Đào Nga lên tiếng
_Chúng ta được sự nhờ cậy đến khuyên ngươi từ bỏ tu luyện Huyết Linh Thuật,chỉ cần ngươi tự hủy nội đan thì chúng ta sẽ thả ngươi đi.
Anh Tài cười lớn
_Ha ha ha...dựa vào hai ngươi sao?Hay lắm đỡ tốn công ta đi tìm....Như Mộng mọi nguồn cơn cũng từ ngươi mà ra ,từ đá Huyền Ảnh chết tiệt của ngươi mà khiến cho hôn nhân của ta và Gia Nhi tan vỡ...ngươi phải chết...yaaa...
.