Chương 13: Hoa Lại Chi Vẫn Nở

Xin chào Tướng Công

Chương 8:Hoa Lại Chi vẫn nở(phần 4)

_Hoàng Thượng có tin khẩn từ Châu Linh...

Anh Tài đang ngồi trong thẩm cung nghiên cứu cách đưa thần thức của Gia Nhi về Hiện Đại thì có Mật Thám đến báo cáo.

_Nói!

_Dạ ,Dương Khải Tuấn đã bỏ trốn khỏi Dương phủ trước khi Lư Chấn Hầu gia đến Châu Linh ,Hứa Quốc Sư tự ý đột nhập Dương phủ đồ sát nhiều người,Lư Chấn Hầu bị hắn đánh trọng thương đã hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh,và còn...Phó Tướng Thành Châu Linh Dương Khải Thành đã dẫn theo Thất Phu nhân Quách Mỹ Nhân và Thiếu Gia Dương Khải Quân bỏ trốn khỏi phủ,Lão Thái phu nhân bị,bị ...ừm bị Quận Chúa Oanh Oanh cho thuộc hạ giết chết rồi...

Anh Tài trợn mắt

_Quách Mỹ Nhân bỏ chạy khỏi Dương phủ?

_Dạ....

_"Hừ...khốn kiếp tên Hứa Lâm này dám phản lại ý của ta,ngươi tưởng có trong tay hai mãnh đá Huyền Ảnh là có thể chống lại ta sao?mơ mộng....Dương phủ bị đồ sát ...tên Dương Khải Tuấn vẫn không xuất hiện sao?Đã trốn đi đâu chứ?."

_..Theo lệnh của trẫm cho người truy tìm Dương Khải Tuấn khắp An Lý ,nếu gặp giết không tha,còn nữa phái quân lính truy tìm tung tích của Quách Mỹ Nhân bảo vệ nàng ấy an toàn....hừm Trẫm sẽ đến Châu Linh một chuyến.

_Dạ...tuân lệnh...

...Tại một ngôi nhà Hoang trong thành Châu Linh...

_Thất nương ...con đói...con đói quá à Thất Nương ...hic hic....

Khải Quân vì cả ngày không được ăn gì nên kêu khóc,khiến cho Gia Nhi thương xót cả ruột.

_À à...Quân nhi ngoan...chờ một chút Thất nương ra ngoài mua bánh cho con ăn...ngoan đừng khóc nữa...ngoan...

Mấy hôm nay vì Khải Thành bị thương vẫn chưa khỏi không thể cử động nhiều,nên chàng không dám liều thân đưa Gia Nhi và Khải Quân xông ra khỏi cổng thành, đành trốn ở một căn nhà hoang xa khuất khỏi thị phố đông người .

Khải Thành ho sặc sụa nói.

_Thất tẩu ...ặc ặc...tẩu đừng ra ngoài...nguy hiểm lắm...Lý Oanh Oanh đã dán lệnh truy nã chúng ta khắp thành...quân lính Dương phủ đi tuần mọi nơi...nếu Tẩu bị ả bắt ...ả sẽ sẽ không tha mạng cho tẩu đâu...ặc...cả cả...bà bà mà ả cũng không tha...ặc...

_Đệ bị nội thương không nhẹ...nếu không uống thuốc chữa trị sẽ mất mạng...Quân nhi còn nhỏ không thể nhịn đói...ta sẽ không sao đâu...đệ ở lại trông chừng Quân nhi...

_Thất tẩu...ặc...ặc...

Gia Nhi xoa đầu Khải Quân nói

_Heo con ngoan...Thất nương ra ngoài mua thức ăn...con ở lại chăm sóc cho Biểu thúc thúc nha...

Khải Quân tròn xoe mắt hít mũi nói

_Dạ....

Gia Nhi đi vội nên không có mang theo ngân lượng ,cô cởi chiếc vòng vàng đeo trên tay đi đến một hiệu cầm đồ để bán đi.

_Thuốc chỉ có hai viên...mình và Heo con đã uống hết rồi...nếu còn thì cho Khải Thành uống không phải mạo hiểm đi mua thuốc thế này...Lần trước may mà có A Thảo kịp đón mình ở gần cổng thành thông báo mọi chuyện nếu không đã hại chết Khải Thành rồi...A Thảo không biết về Dương phủ có bị nghi ngờ không?Lý Oanh Oanh là thê thiếp của lão gia,sao ả lại độc ác đến như vậy?

Gia Nhi đi trên đường cứ đưa tay lên che ngang mũi ,lúng ta lúng túng sợ bị người ta nhận ra mình,đến khi nhìn vào tờ giấy truy nã dán trên một bảng thông cáo ven đường thì ngỡ ngàng.

_"Trời ơi vẽ mình y như đúc,răng hô mắt xếch,người lé cũng nhận ra mà...lần này khó mà trốn khỏi thành rồi..."

Đúng lúc đó thì có một tốp quân tuần tra đi qua,thấy Gia Nhi đưa tay áo che ngang mũi,nên sinh nghi,bèn đến gần tra hỏi.

_Ả kia...làm gì mà che mặt lại hả?bỏ tay ra cho ta xem mặt nào.?

Gia Nhi thót cả tim ,thân thể run lên bần bật,lắp bắp nói.

_Dạ,dạ ...thưa thưa quan gia...tiểu nữ...tiểu nữ bị cảm ...sợ ..ắt xì...ắt xì...sợ lây cho người khác nên lấy tay che mũi ạ....

_Hừm...đáng nghi thật...quay mặt qua đây mau....

_Á...a...không không...ắt xì...ắt xì...

Tên lính chụp vai Gia Nhi kéo cô quay mặt lại,một tên khác chụp tay Gia Nhi kéo xuống.

Gia Nhi sợ đến độ đơ cứng người

_Hức...tiêu rồi....

Thế nhưng vẻ mặt của hai tên lính lại chẳng có chút phản ứng gì.

_Hừm...cô nương bị bệnh thì đừng có đi lung tung...mau về nhà đi...

_Ơ...ơ...hả?

Bọn lính bỏ đi còn Gia Nhi thì đứng chôn chân khó hiểu một lúc mới dám bước đi.

_Không nhận ra mình sao?...lạ vậy?

Gia Nhi vẫn thấp thỏm mà đi mua thuốc với thức ăn mang về căn nhà hoang,thế nhưng trên đường về cô đi ngang qua một con suối chảy quanh khu rừng nhỏ ,thì phát bệnh,chú mê tâm lại khống chế trí nhớ của cô.

_A ...aaa...đầu của mình...đầu của mình sao đau quá vậy?aaaaa....

Đến chiều muộn Khải Thành vẫn không thấy Gia Nhi trở về chàng lo lắng ,dẫn theo Khải Quân khập khiễng ra ngoài tìm.Không may lại gặp phải quan binh.

_ Tướng quân Dương Khải Thành ,ngươi chạy không thoát đâu mau thả Dương thiếu gia ra...Quận chúa Lý Oanh Oanh sẽ cho ngươi chết toàn thây.

Khải Thành nghiến răng nói

_Hừm...ả độc phụ đó dựng chuyện hại người ...lợi dụng lúc Dương Gia ta lâm nguy thao túng quyền thế vu oan giá hoạ...Biểu Huynh Dương Khải Tuấn ta đúng là vô phúc mới rước ả về Dương phủ....muốn giết ta sao...lên hết đi đừng hòng ta cầu xin...yaaa....

Khải Thành tuy giỏi võ công nhưng chàng đang mang trọng thương lại phải bảo vệ Khải Quân nên chẳng chống chọi lâu đã bị bắt.

_Hừ...giải hắn về cho Quận Chúa...bế Dương Thiếu Gia đi luôn..

_Dạ...

_Hu huhu...Thúc thúc....thả thúc thúc ra huhu....

_Quân nhi...Quân nhi...

Lý Oanh Oanh không giết Khải Thành mà giam chàng trong nhà chứa củi của Dương phủ,còn Khải Quân thì đem đến Đông viện cho A Thảo chăm sóc.

Oanh Oanh vẫn chưa hài lòng,vẫn cho quân binh gắt gao tìm kiếm Gia Nhi.

_Hừm ...tìm ra ả tiện nhân kia rồi thì mang hai người bọn chúng đi diễu hành khắp thị phố sau đó bỏ chúng vào lồng heo dìm xuống sông,Mỹ Nhân ta sẽ cho ngươi chết một cách thê lương ,xấu hổ nhục nhã nhất....

Luyến cô bên cạnh hỏi

_Vậy còn Thiếu gia thì sao ạ?

_Khải Quân giữ lại để cho Khải Tuấn còn lý do mà trở về Dương phủ nữa chứ....phụ tử tình thâm ,ta không tin chàng sẽ bỏ mặt nó...đã đem tin xấu của Dương phủ truyền đi chưa?

_Dạ...đã truyền khắp lục thành...

_Ừm...tốt...dù chàng có trốn ở đâu thì cũng sẽ nghe thấy mà quay về Châu Linh.

...Đêm đến ánh trăng sáng chiếu soi khắp Châu Linh ,một thư sinh y phục xanh ngọc cầm quạt thông thả dạo bước ,bên cạnh chàng có một tiểu đồng cầm theo chiếc đèn lồng soi đường.

Tiểu đồng run run nói.

_Thiếu...thiếu gia...hay là chúng ta quay về đi....con... con suối đó thật sự có hồ yêu xuất hiện đó...Bát Ca ở đầu thôn đã nói vào đêm trăng tròn nó sẽ hiện ra chải tóc bên suối....hic ...thân thể là nữ nhi nhưng mặt nó là mặt hồ ly ....bị nó hút hồn là chết đó Thiếu Gia hic hic....

Chàng thư sinh gấp quạt lại mỉm cười

_Ha haha...vậy thì càng thú vị ta sẽ bắt nó về nhốt vào lồng,ậy...bán vé cho người ta đến xem...náo nhiệt lại kiếm được tiền...ha ha...

_Thiếu gia ,đừng đi nhanh quá đợi nô tài với....

Khi họ đi đến bờ suối thì tên tiểu đồng há hốc miệng ,mặt trắng bệch không còn chút máu,cầm cây đèn lồng run như nhún nhảy.

_Có...có....hồ....xỉu...

Tên tiểu đồng ngã bạch xuống đất ngất đi khiến cho chiếc đèn lồng cũng phựt cháy ,ánh sáng của ngọn lửa bùng lên soi rõ có một dáng người đang đứng ở bờ suối.

Chàng thư sinh cũng đứng chôn chân hồi lâu,mắt chàng mở to nhìn chầm chập vào người đó.

_Có Hồ Tiên thật sao?vô lý ...không thể nào...

Người đó thấy ánh lửa liền quay đầu nhìn chàng thư sinh hỏi.

_Ngươi là ai vậy?

Lúc này chàng thư sinh mới Hoàng hồn khi nhìn thấy gương mặt vị cô nương đứng đối diện mình.

_Nàng,nàng...là người mà...ơ ta ta là Trương Phúc Ân nhà ở trấn Thụy Hương ,còn nàng?

Gia Nhi sau khi phát bệnh đã ngất đi rất lâu đến khi tỉnh lại thì không còn nhớ gì nữa,kể cả ký ức giả mà Lý Hiểu đã dùng chú mê tâm yểm lên cô.

_Ta...ta không biết....ta ...chỉ nhớ khi ta tỉnh lại trong tay cầm túi bánh và bầu sữa ....ta đói bụng nên ăn rồi...ta không biết mình là ai,đây là đâu vậy?ngươi cho ta biết đi?

Phúc Ân ngẩn ngơ một chút,suy nghĩ

_"Y phục của cô nương ấy tuy bẩn nhưng chất liệu vải rất tốt,không phải người dân thường có thể mua được...thân phận không phải tầm thường...mặt mũi tuy dính chút bụi bặm nhưng ngũ quan hài hoà...lại xinh đẹp hẳn là một tiểu thư đi lạc chăng?"

_Này ,sao ngươi đứng im lặng vậy?

_Ta ta..không biết cô nương là ai,nhưng cô nương ở giữa rừng vào đêm khuya như vậy nguy hiểm lắm,hay theo ta về quán trọ nghỉ ngơi,sáng mai hãy đi tìm người thân!

Gia Nhi nghe qua có chút mơ hồ,đầu lại đau.

_Người thân?...người thân của ta là ai?ta là ai?á...đau quá...đầu của ta đau quá...

_Cô nương,cô nương....

Gia Nhi vì đau mà ngất đi ,khiến cho Phúc Ân hoảng hốt,chàng vội bế Gia Nhi lên,dùng chân đá vào mông của tên tiểu đồng gọi hắn dậy,cùng nhau trở về quán trọ trong thị phố.

...Khải Tuấn trên đường đến Hồ Lĩnh thì nghe tin tức về Dương Phủ ở Châu Linh,chàng như sụp đỗ vì đau lòng thương xót Bà Bà bị giết hại ,nhưng không tin chuyện Khải Thành và Gia Nhi thông dâm,lại lo cho đứa bé trong bụng của cô và Khải Quân không thể yên lòng mà đi đến Hồ Lĩnh ,vội thúc ngựa quay trở lại Châu Linh.

Hứa Lâm có trong tay hai mãnh đá Huyền Ảnh không vội tu luyện Huyết Linh thuật mà lợi dụng nó gia tăng linh lực tạo nguyệt quan ảnh tìm kiếm Gia Nhi.

_Tên Lý Hiểu độc ác ,cả Hoàng huynh cũng giết thì ta hắn sẽ chẳng mở lòng từ bi mà tha mạng,hừm lần trước hắn lợi dụng pháp thuật của ta đỗ tội oan cho Khải Tuấn để có cớ giết hắn,lại còn dùng hai mãnh Huyền Ảnh chiêu dụ ta mở lối vào Huyền Ảnh Cốc,phải chăng hắn đã biết ở trong Cốc vẫn còn một phiến đá Huyền Ảnh?Lý Hiểu ngươi thật có dã tâm quá lớn ,Hứa Lâm ta bội phục ...nhưng ta đâu phải là con rối chứ,ngươi giật dây thì ta phải múa sao?Ả Kim Gia Nhi là linh lực phân tán của ta,nếu không hút cạn nguyên thần của ả thì ta cho dù tu luyện cả đời linh lực vẫn không lưu giữ lâu...đá Huyền Ảnh cũng chẳng giúp được gì.Hiện giờ tìm ra Kim Gia Nhi là quan trọng nhất...ừm...Nguyệt quang ảnh...

Nguyệt quang ảnh mở ra nhưng hình ảnh lại không rõ ràng,mờ mờ,ảo ảo khiến Hứa Lâm lo lắng.

_Không phải chứ?U hồn của ả sắp lìa thân xác rồi sao?linh lực yếu như vậy có khi nào ả sẽ tan biến không?Nơi này là cái nơi quỷ gì vậy?không nhìn ra được gì...trấn....Thụy...Thụy gì vậy nè...hừ....

Ngoại vi thành Châu Linh có đến ba trấn nhỏ tên đầu là chữ Thụy,Hứa Lâm cứ mờ mịt mà đi tìm từng trấn một,tìm đến cả tháng sau vẫn chỉ tìm hết một trấn Thụy Kiều, nhưng không gặp được Gia Nhi,trong khi đó Anh Tài đã dẫn quân đến Châu Linh tìm Gia Nhi,Khải Tuấn cũng về đến trấn Thụy Hương

......

Xin chào Tướng Công

Chương 8:Hoa Lại Chi vẫn nở(phần 5)

Phúc Ân cầm quyển sách vờ đọc vài câu rồi chốc chốc ngước mắt nhìn Gia Nhi đang giặt y phục gần đấy.

_Mắt long lanh ,to đen ,môi chúm chím anh đào ,mũi cao vừa cân xứng ,cổ thon thon...đẹp,tuyệt đẹp...

Tên tiểu đồng A Vượng ngó thấy thiếu gia mình ngơ ngẩn đến phát ngốc nên to tiếng gọi.

_Thiếu gia,THIẾU Gia!

Bị gọi cho giật mình Phúc Ân vừa giận vừa ngượng đỏ mặt nói.

_Ngươi muốn chết hả?sao lại gọi ta lớn như vậy?

_Ấy ấy Thiếu gia đừng giận,việc này là do bà chủ căn dặn em,nếu thấy thiếu gia nhìn Hồ cô nương lâu một chút là phải gọi thiếu gia tỉnh lại ,nếu không thiếu gia sẽ bị cô nương ấy bắt mất hồn...mà nghĩ cũng thật lạ bà chủ đã cảm thấy Hồ cô nương là Hồ Yêu thì đuổi cô ấy đi cho xong,sao nhận giữ lại chứ?

Phúc Ân đập quyển sách vào đầu A Vượng bậm môi nói.

_Có ngươi là Hồ Đồ tiểu đồng thì có ...Như Nguyệt cô nương thông minh lanh lợi,hoạt bát,xinh đẹp, làm việc lại nhanh cho nên Mẹ ta mới giữ nàng ấy lại ...từ khi có nàng ấy mọi sắp xếp trong nhà gọn gàng hơn,việc bếp núc cũng ổn thỏa mẹ ta có thời gian lo cho cửa tiệm nhiều hơn...nàng giỏi gấp hai ba lần ngươi ,đương nhiên là mẹ ta muốn giữ nàng lại rồi...

_Nàng ta làm việc giỏi thì sao?đầu óc lại chẳng nhớ được gì về lại lịch của chính mình....em thấy là cô nương ấy đang ra sức lấy lòng mọi người thôi ...sau đó sẽ hút hết hồn của chúng ta để tu luyện...

_Xùy...cái tên nhát gan này....

_Thiếu gia!

Nghe tiếng Gia Nhi gọi Phúc Ân quay lưng lại nhìn chàng thấy mặt của Gia Nhi hồng hồng ,miệng mỉm cười ,hai tay ươn ướt cầm chậu gỗ ,tóc mai hai bên tai cô vài sợi nhỏ bám dính vào má ,ánh mắt long lanh khiến Phúc Ân xao xuyến.

_Ừm...Như Nguyệt....giặt y phục xong rồi hả?

_Dạ,em giặt xong rồi...định dẹp chậu gỗ xong sẽ mang cơm canh ra cửa tiệm cho bà chủ dùng...Thiếu Gia có muốn em mua gì về không?

_À...à....mua mua hạt dưa rang cho ta nhé....đi nhanh về nhanh nha...ta còn có việc nhờ em..

_Dạ....

Gia Nhi nói xong quay lưng bỏ đi,Phúc Ân nhìn theo dáng cô mỉm cười vui trong bụng nhưng chợt chàng lại thở dài mang vẻ mặt lo lắng.

_"Ta đã cho người dò la khắp thành Châu Linh chẳng ai nhận biết nàng ấy cả....có khi nào như mẹ nói...nàng là Tiểu Thiếp bỏ trốn của nhà phú hộ nào đó chăng?...ầy không đúng,không đúng....có lẽ là tiểu thư nhà lành nào đó bị lạc trong rừng trúc ,vì hoảng sợ quá mà mất trí nhớ thôi...ừm...đúng đấy...Nhưng lỡ như đúng như lời mẹ nói thì sao? người nhà của cô nương ấy cũng đang vất vả tìm nàng thì sao?...ta....ta thật chẳng muốn nàng ấy rời đi..."

Nghĩ đoạn Phúc Ân lên tiếng gọi Gia Nhi

_Như Nguyệt...đợi ta....ta đi với em...

Gia Nhi xoay mặt lại mỉm cười

_Dạ...

Cả hai đi ra thị phố đến cửa tiệm bán gạo của nhà Phúc Ân thì thấy một phụ nữ trung niên mặc y phục màu trà ,dáng người hơi tròn đang cân đong gạo,đó là Phúc Nương mẹ của Phúc Ân,Phúc Nương có tính tình hào sảng phóng khoáng,nghĩa khí như nam nhân.

_Bà chủ con mang cơm canh đến rồi....

_A...Tiểu Nguyệt ...đến đúng lúc lắm con mang túi đậu xanh này giao cho quán chè Hải Ký cuối trấn phía tây đi...nhanh nhanh....

Phúc Ân chau mài giọng như giận dỗi

_Mẹ....Như Nguyệt không phải A Hoàn của nhà ta đâu đấy...Lục Ca,Thất thúc đâu cả rồi sao mẹ lại không sai bảo họ đi giao hàng chứ.?

_Họ đi giao gạo chưa về....đi đi Tiểu Nguyệt.

Gia Nhi vui vẻ vác túi đậu lên vai nhẹ nhàng rời đi

_Dạ con đi ngay...

_Ta đi với em...

_Con không được đi ,mẹ có chuyện muốn nói với con đây....

_Mẹ...

_Thiếu Gia yên tâm túi đậu này nhẹ lắm ,Tiểu Nguyệt đi rồi về rất nhanh...

Đợi Gia Nhi đi rồi Phúc Nương mới nói.

_Cái tên thư sinh lười nhà con,học hành không lo mà lo yêu thương hả?

Phúc Ân lúng túng,cơ hồ mặt đỏ lên một ít

_Yêu ...yêu gì chứ...bậy bạ...

_Hừm...mẹ là tiền bối nhìn sơ qua là biết bụng dạ của con nghĩ gì rồi...con à Hồ Như Nguyệt là cái tên con tự đặt cho người ta,bị lạc người thân cũng là do con bịa ra gạt Tiểu Nguyệt ...suy cho cùng lai lịch của Tiểu Nguyệt ra sao cả mẹ và con đều không biết...con đừng si tâm vọng tưởng...đến khi hiểu ra sự thật ắt sẽ đau lòng vỡ mộng...biết đâu Tiểu Nguyệt đã có phu quân...và con cái rồi thì sao?Bỏ đi con...nhà chúng ta từ nghèo khó mà dựng được một cửa tiệm nhỏ này mẹ vất vả buôn bán để nuôi con bao năm đèn sách học đỗ tú tài...con gắng chăm chỉ mà thi đỗ trạng nguyên cho mẹ nở mặt đi...chuyện cùng Tiểu Nguyệt tạm quên đi con...

_Mẹ...mẹ thật là...con đi tìm Như Nguyệt....

_Này,này....hừm...

Gia Nhi đến tiệm chè giao xong đậu thì quay ra,trong khoảnh khắc đó nàng nhìn thấy Khải Tuấn dẫn con ngựa đi qua ,tuy chàng đội đấu lạp hạn chế đi tầm nhìn của người khác nhìn vào gương mặt chàng ,nhưng do Gia Nhi thấp hơn Khải Tuấn ,cô chỉ đứng tới vai của chàng cho nên dù đứng ở khoảng cách xa cô vẫn nhìn rõ khuôn mặt của Khải Tuấn.

_Người này....trông quen quá....

_Như Nguyệt!

Gia Nhi chưa kịp nhớ ra gì thì Phúc Ân đã đứng trước mặt cô che đi hình ảnh của Khải Tuấn,đến khi cô nghiêng đầu sang để nhìn tiếp thì Khải Tuấn đã đi mất.

_Đang nhìn gì vậy?về thôi...chúng ta về thi ai viết chữ đẹp đi...ai thắng thưởng đùi ngỗng quay...

_Ừm...vui đó...Tiểu Nguyệt sẽ thắng thiếu gia...hihi...

__Hừ chưa gì đã ngạo mạng...đi nào...

_Dạ....

Khải Tuấn nhìn thấy một tốp quân binh đi đến nên vội rẽ lối vào con hẻm nhỏ lánh mặt ,đến khi toán lính đi qua chàng dẫn ngựa đi trở ra thì Gia Nhi đã quay lưng đi hướng ngược lại,hai người cứ thế đi xa nhau mà không hề nghĩ đến người mình mông nhớ yêu thương đang ở ngay sau lưng mình,chỉ cần quay đầu một lần là sẽ gặp nhau.

Như Mộng bị trọng thương,nhờ vào đá huyền ảnh và Đào Nga độ linh lực mà trong vòng một tháng đã khôi phục,nàng nhận được chim yến truyền tin của Khải Tuấn vội đến Châu Linh.

_Trong thanh đao của Khải Tuấn có sức mạnh đá Huyền Ảnh ,nếu có sự giúp đỡ của chàng ta,chúng ta sẽ có thể đánh bại Lý Hiểu.

_Tộc trưởng tên Lý Hiểu đó biết lợi dụng đá Huyền Ảnh để nhân lực phát công lên gấp bốn....ta e chúng ta khó mà đánh thắng...

_Nếu có thêm Gia Nhi thì tốt quá linh lực một phần của muội ấy cũng đủ đánh cản phá một phần.

Đào Nga thở dài

_Hôm trước ta nhận được tin của Bao lão ...Huyền Ảnh Cốc lại bị lung lay...chúng ta không thể lưu lại đây mãi...các trưởng lão không đủ linh lực mà kéo dài thời gian của phiến đá Huyền Ảnh.

_Đúng chúng ta cần phải kết thúc việc thu thập các mãnh đá bị lưu lạc....ta không muốn bôn ba nữa...ta nhớ Huyền Ảnh Tộc.

Anh Tài đến Dương phủ ,khiến Oanh Oanh cảm thấy rất kỳ lạ vì dù cho Khải Tuấn có là trọng phạm thì việc truy bắt cũng đã có quan chức các thành đảm trách không cần phải khiến cho chàng nhọc lòng đích thân đi làm.

_Oanh Oanh tham kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.

Anh Tài ngồi xuống ghế chủ toạ ở Đại Sảnh đưa ánh mắt lạnh lùng hỏi .

_Quách Mỹ Nhân đâu?

Oanh Oanh nhăn ấn đường khó hiểu

_Gì ạ?...dạ ả ta thông dâm với Khải Thành đã bỏ chạy khỏi Dương phủ...mấy ngày trước Oanh nhi đã bắt được Khải Thành ,còn ả tiện nhân đó vẫn còn lẫn trốn.

Anh Tài mặt đỏ bừng ,bước đến gần Oanh Oanh thẳng tay tát ả một cái,khiến ả té ngã ,khoé miệng còn vương chút máu không rõ là môi bị đánh tét hay răng đã bị lung lay.

Oanh Oanh cả kinh có chút run sợ trong lòng,nhưng tính khí kiêu ngạo của ả vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

_Hoàng Thượng bớt giận,không biết Oanh nhi đã làm gì khiến cho Hoàng Thượng tức giận?

_Hừ...ở dưới chân Thiên Tử mà ngươi dám che trời à?Ngươi tưởng ta ở Hoàng Cung thì không biết những chuyện ngươi làm ở Châu Linh hay sao?Ngươi giết Lão Thái Phu nhân ta không truy cứu...giết cả nhà Dương phủ ta cũng không màng ,tại sao....tại sao lại bức ép Quách Mỹ Nhân trốn khỏi Dương phủ...còn dám vu oan nàng tội thông dâm dán giấy truy nã làm cho nàng mất hết tôn nghiêm bị người khác chê cười nguyền rủa.?

_Oanh nhi...Oanh nhi....

_Hừ....người đâu đem Quận Chúa Oanh Oanh nhốt lại trong Tây viện Dương phủ không có lệnh của trẫm không cho ả rời khỏi phòng nửa bước....Đợi trẫm tìm được Mỹ Nhân sẽ xử ngươi sau....giải đi...

_Dạ tuân lệnh...

Oanh Oanh mở to mắt khó hiểu nhìn Anh Tài,ả không ngờ vị Hoàng Thúc yêu thương nuông chiều ả như con ruột này ,lại có thể đối xử với ả như phạm nhân vì một tiểu thiếp xấu xí của Hạ Thần.

_Hoàng Thượng...Hoàng Thượng....

Khải Thành tuy không mang tội gì nhưng Anh Tài biết Khải Thành biết tung tích của Khải Tuấn,cho nên đã cho Thái y hết lòng chữa trị thương tích cho Khải Thành,còn cho phép Khải Thành tự do đi lại,quản việc binh lính doanh trại như cũ.

Phan Thất,Lập Phú đẩy một xe chứa hai sọt rác lớn ra cửa sau của Dương phủ thì bị cấm vệ quân cản lại.

_Đứng lại ..các ngươi định đi đâu?

_Dạ dạ...rác đã nhiều ...chúng tôi phải đẩy đi đổ...

_Hừ...kiểm tra...

Hai tên lính vừa giở nấp đây ra đã chịu không nổi mùi hôi thối,lấy mũi giáo đâm qua quýt mấy cái rồi tránh ra.

_Dạ...không có gì hết....ụa...

_Hừ...đi đi...

Cả hai nhanh chóng đẩy xe đi,đi ra khỏi cổng Dương phủ,đi đến một góc thị phố vắng vẻ liền mở nắp sọt rác,bới một lúc thì có một tấm vải đậy ,Phan Thất giở ra .

_A Thảo ra ngoài.

A Thảo ôm Khải Quân đứng lên bước ra ngoài,tay cô đã bị dính máu

Lập Phú lúng túng

_Tay cô sao thế?

_Ừm...không sao đâu...khi nãy bị mũi giáo đâm trúng...đi thôi...

Khải Quân ngây thơ hỏi

_Chúng ta trốn thoát sói già chưa?

A Thảo lại dỗ dành Khải Quân

_Thiếu Gia chúng ta đã thắng sói già rồi...giờ chơi tiếp ,chúng ta trốn Hổ đói nha...

_Ừ ừ...hihihi...

A Thảo lại bế Khải Quân chui vào một thùng gỗ đặt sẵng ở đó,Phân Thất và Lập Phú khiêng lên xe tiếp tục đẩy ra đường lớn, lại đi đến cổng thành ,bị quân binh gác thành chặng lại.

_Cái gì đây?

_Dạ rau cải của Dương phủ đem đến doanh trại cho Dương phó tướng.

_Ừm...đi đi...

Cả hai đẩy xe ra khỏi thành ,đẩy đến một khu rừng gần đó,nơi đó Khải Thành và Khải Tuấn đã đứng đợi từ lâu.

Khi thấy A Thảo bế Khải Quân bước ra,Khải Tuấn vui mừng ,ôm lấy con trai như báo vật mới tìm lại được.

_Quân nhi.

_Cha..cha...hức hức...con nhớ cha....hức...

_Ừm...ừm...ngoan đừng khóc...

Phan Thất nói

_Bọn nô tài rất thuận lợi ra khỏi thành ,quân binh khi nghe đến đây là rau cải đưa cho Dương phó tướng thì đã cho qua rất dễ dàng.

_Phải đó bọn họ còn không dám lục xét như ở Dương phủ...

Khải Tuấn sinh nghi

_Vô lý...thành đang có lệnh giới nghiêm sao lại dễ dàng để các ngươi đẩy xe rau đi qua mà không lục xét chứ?Trúng kế....chạy mau.

Lúc này thì quân binh của Anh Tài đã bao vây kín khu rừng ,đích thân Anh Tài cũng cưỡi ngựa đi đến.

_Dương Khải Tuấn...lần này thì ngươi khó thoát...Dương Khải Thành ngươi bao che tội phạm truy nã xử đồng tội...người đâu ngoài Dương Khải Quân...tất cả giết hết không tha.

_Dạ....

Xin chào Tướng Công

Chương 8:Hoa Lại Chi vẫn nở(phần 6)

Nửa tháng trước Khải Tuấn rời trấn Thụy Hương đến Châu Linh,vì chàng nắm rõ địa hình Châu Linh như lòng bàn tay ,nên không khó khăn khi dùng mật hiệu liên lạc với Khải Thành,hẹn gặp nhau tại khu rừng ngoại vi thành Châu Linh.

Anh Tài không biết Khải Tuấn lẩn trốn ở đâu nhưng anh chắc chắn chàng sẽ tìm cách đưa Khải Quân đi.Vì thế đã lợi dụng Khải Thành để tìm ra tung tích của Khải Tuấn,anh cho Thái y ngày đêm chữa trị cho Khải Thành lành thương ,cho phép Khải Thành đến doanh trại ngoại vi thành Châu Linh,nhưng lại ngầm ra lệnh cho người theo dõi nhất cử nhất động của chàng,bảo vị cô cô đang cùng chăm sóc Khải Quân giám sát A Thảo,cứ mắt nhắm mắt mở để A Thảo tự do đưa Khải Quân đi chơi.

Quả nhiên Khải Thành đã mắc kế,chàng theo lời Khải Tuấn tìm A Thảo,Lập Phú,Phan Thất giúp đỡ đưa Khải Quân ra khỏi thành,mọi chuyện tưởng êm xuôi hoá ra lại rơi vào bẫy của Anh Tài.

Khải Tuấn đưa Khải Quân cho Khải Thành bế,một tay cầm trường đao ,ánh mắt kiên định nhìn Anh Tài.

_Hoàng Thượng...thần không hiểu tại sao Người lại muốn dồn thần vào con đường chết,Dương gia bao đời trung liệt không ngại máu đổ đầu rơi trên sa trường cũng gắng gìn giữ giang sơn cho Hoàng Tộc họ Lý,cớ sao lại nhận lấy kết quả tan nhà nát cửa ,phu phụ ly tán,phụ tử chia xa?

Anh Tài cười khẩy một cái nói.

_Kết cục này của ngươi là vì ngươi đã dám đến một nơi mà vốn dĩ ngươi không thuộc về,cướp đi báu vật mà ta yêu quý nhất....

Khải Tuấn chau mài khó hiểu

_Hoàng Thượng nói về chuyện gì thần không hiểu....thần chưa bao giờ làm chuyện bất trung với người....

Anh Tài hạ mài kiếm ,lạnh lùng nói

_Ngươi không cần phải hiểu....ngoan ngoãn mà chết đi....GIẾT!

Lệnh ban ra lập tức cả trăm quân tiên phong lao đến tấn công bọn người của Khải Tuấn,chàng vung đao chém ngang tạo ra một luồng khí đánh văng mấy chục tên lính,miệng hét lớn.

_Khải Thành! lên ngựa đưa Quân Nhi rời đi...ta mở đường.

_Dạ....

Khải Tuấn là Thiết Diện Dạ Xoa tướng quân quả không hổ danh bất hư truyền,dù có cả trăm binh lính cứ dồn dập từng đợt lao đến chàng vẫn có thể đánh văng ra ,mở được một con đường máu để Khải Thành vừa ôm Khải Quân,vừa cưỡi ngựa chạy đi.

Nhưng Anh Tài không dễ dàng để bọn họ thoát vòng vây,anh dùng Cung Bách Tiễn bắn ra cả trăm mũi tên ánh sáng,mặc dầu Khải Tuấn đánh liên tục đỡ tên bắn đến cho Khải Thành và bọn A Thảo chạy,nhưng họ vẫn bị trúng tên,Lập Phú,Phan Thất và A Thảo đều chết,Khải Thành bị thương nhưng thoát khỏi vòng vây ôm Khải Quân cưỡi ngựa chạy mất.

Khải Tuấn cũng bị thương ở vai và bụng,máu nhuộm đỏ y phục màu xám của chàng ,số quân lính mà Anh Tài dẫn theo cũng chết đi phân nửa.Khải Tuấn vừa đánh vừa chạy cuối cùng bị dồn đến bên bờ vực thẳm ,Anh Tài vẫn ngồi trên lưng ngựa nhìn Khải Tuấn không còn đường tháo chạy ,ánh mắt lộ vẻ đắc ý,miệng nhếch lên cười nhạt,đưa Cung kéo dây nhắm thẳng Khải Tuấn.

_Giờ thì ngươi hết đường để chạy rồi....

Khải Tuấn ho khan mấy cái ,một tay che vết thương ở bụng một tay cầm chật cán trường đao Huyền Ảnh,vẻ mặt đã lạnh buốt ,nhưng ánh mắt vẫn giữ thần thái nghiêm nghị.

_Hừm...Lý Hiểu...ngươi đường đường là Vua một nước lại tu luyện tà thuật,giết Hoàng Huynh ,hại trung thần....quá hoang đường ,quá vô luân...Trời sẽ không tha cho ngươi...Dương Khải Tuấn ta hôm nay có chết cũng không muốn chết dưới bàn tay bẩn thỉu của ngươi....yaaaa....

Anh Tài vội buông dây cung bắn ra trăm mũi tên ánh sáng ,nhưng Khải Tuấn đã nhảy xuống vực,mấy mũi tên bay thẳng vào không trung mất hút.

Anh Tài tức giận hét lớn

_Khốn kiếp! Người đâu mau tìm cách xuống vực...lùng sục đến khi nào tìm ra xác của hắn mới thôi....Hừ....

_Dạ tuân lệnh...

Oanh Oanh ở Dương phủ nghe tin tức biết Khải

Tuấn bị trọng thương lại nhảy xuống vực,lòng ả như lửa đốt,đau thương,phẫn uất tìm gặp Anh Tài kêu khóc.

_Hoàng Thượng sao người có thể lãnh khốc vô tình như vậy?Dù sao Khải Tuấn cũng là Quận Mã,chàng cùng người chung một ân sư học văn,học võ ,cùng lớn lên,đã bảo vệ người trong trận chiến Yêu Tộc...tại sao,tại sao người không niệm tình mà cho chàng một phiên xét xử,không cho chàng sống thêm vài ngày....hức hức....tại sao?

Anh Tài không phải Lý Hiểu nên những ân nghĩa Lý Hiểu mang trên người không liên quan đến anh,mục đích anh đến An Lý chỉ để giết Khải Tuấn và Như Mộng ,ngoài ra chẳng cần bận tâm gì.

Anh Tài lạnh lùng nói

_Ai cho ngươi rời khỏi phòng?dám chống lại lệnh của trẫm ,ngươi muốn tuẫn táng chung với Khải Tuấn sao?

Oanh Oanh run run môi,cơ hồ vẫn không muốn chết theo phu quân,với ả yêu điên cuồng là một chuyện,chết vì Khải Tuấn lại là một chuyện khác,ả chớp mắt vài cái,tròng mắt đỏ ngầu ,khoé mắt rơi vài giọt lệ,hai tay bấu nhẹ vào tay áo, nói.

_Oanh nhi không dám chống lại ý chỉ của Hoàng Thượng...chỉ là quá đau lòng khi mất phu quân...hức hức...

Anh Tài nhếch khoé môi khinh bỉ nói

_Ngươi cũng trọng tình thật,trẫm niệm tình ngươi là người Hoàng thất ,nên vụ thảm sát người ở Nam viện trẫm đã bưng kín ,bãi bỏ cấm túc cho ngươi...đợi trẫm tìm được xác của Dương Khải Tuấn sẽ trao trả cho ngươi an táng hắn.Xem như đặc ân xoá bỏ những tình nghĩa khi xưa mà hắn đã đối với trẫm.

_Đa tạ Hoàng Thượng....

Gia Nhi ra thị phố mua rau cá về nấu ăn ,cô rẽ vào một hẻm nhỏ để đi tắt một đoạn về lại Phúc Gia.Trên đường đi bỗng thấy có mấy cục đá xếp chồng lên nhau ,cao đến đầu gối đặt giữa đường,chắn hết lối đi .Gia Nhi gãi đầu khó hiểu.

_Gì đây?ai mà rỗi thì giờ vậy?

Tuy đá xếp không cao nhưng với vạt áo dài ngang gối ,Gia Nhi cũng khó khăn khi bước qua,đành bỏ giỏ thức ăn xuống,tự tay dời đống gạch đá qua một bên,trong khi cô cúi xuống lom khom dời đá,thì có một bàn tay bé xíu xách giỏ thức ăn lên ôm vào trước bụng rồi bỏ chạy.

Gia Nhi nghe tiếng lịch bịch liền quay đầu sang nhìn thì thấy một đứa bé khoảng chừng ba ,bốn tuổi mặc y phục cáu bẩn ôm giỏ thức ăn của mình bỏ chạy vào một lối nhỏ khác trong con hẻm.

_Ô hay.... trẻ con cướp vặt à?Đứng lại...thằng nhóc kia đứng lại...trả giỏ thức ăn cho ta....

Thằng nhóc chạy một hồi lại chạy đến ngõ cụt,hết đường chạy nó quay lưng lại mếu máo, vừa thở hỗn hễnh vừa nhìn Gia Nhi ,hai mắt ươn ướt sắp khóc.

Thì ra đứa bé là Khải Quân,nhưng Khải Quân chưa lần nào gặp qua gương mặt đẹp của Gia Nhi nên cậu bé không biết người đuổi theo cậu là Ngũ nương,Thất Nương của cậu,chỉ nghĩ là sắp bị tóm nên sợ muốn khóc.

Còn Gia Nhi thì đã mất trí nhớ không nhận ra Khải Quân.

_Nè nhóc...cha mẹ ngươi ở đâu hả?sao lại đi trộm đồ của người khác hả,có biết ăn cắp là xấu lắm không,sẽ bị đánh đấy,nặng hơn là sẽ bị nhốt...

Khải Quân sợ quá khóc lớn

_Hu huhu....hu hu hu....thúc thúc ơi...huhu...

_Nè nè...đừng khóc chứ...ta ta có làm gì ngươi đâu...đừng khóc mà...làm ơn đi ....

_Hu hu....đói quá...huhuhu....đói....huhu...

_Hả?

Để dỗ cho Khải Quân nín khóc,Gia Nhi đành dẫn nó đến một tiệm mì ven đường,cho nó ăn no.Nhìn Khải Quân ngây ngô ngồi ăn mì,đôi má phúng phính ,tuy mặt hơi bẩn nhưng đôi mắt to tròn long lanh lại ánh lên vẻ thông minh lanh lợi.

_Ăn từ từ thôi...ăn hết ta sẽ mua thêm cho ngươi...hừm...mặt tròn vo như cái bánh bao á...miệng ăn thì chúm chím...Heo Con...ngươi giống chú Heo Con lắm á...

Khải Quân vừa nhai vừa nói.

_Ta là Heo Con...

_Hả?tên Heo Con thật luôn à?

Khải Quân gật gật đầu.

Gia Nhi hỏi

_Này Heo Con ,cha mẹ ngươi ở đâu,nhà ở chỗ nào,sao để ngươi ra đường trộm cắp như vậy?may cho ngươi là gặp ta,nếu gặp kẻ khác e là đã bị người ta đánh đấy.

Khải Quân hít hít mấy cái lại mếu miệng nói

_Cha bị người ta đuổi đánh đã chạy mất rồi,mẹ đi đâu lâu lắm không biết ...thúc thúc thì nằm ngủ suốt...lưng thúc thúc dính máu ...hic hic....ta ngồi chờ thúc thức dậy để dẫn đi ăn...nhưng thúc không thức...hic...ta đói...nên đi ra ngoài tìm thức ăn,ta thấy mấy con gà chạy trên đường...ta làm tường đá để bắt gà...

_Hả?bắt gà?

_Ừm....gà sẽ chạy vào rồi ,có tường đá cản lại không tìm ra đường chạy thoát....

Gia Nhi cười hì hì vì tính ngây ngô của trẻ con.

_Này dẫn ta về chỗ thúc thúc đi....ta phải hỏi hắn trông trẻ kiểu gì mà để cho ngươi phải bôn ba ra ngoài bắt gà đây.

Gia Nhi bế Khải Quân đi lại vào con hẻm khi nãy,theo chỉ dẫn của Khải Quân cô tìm thấy một căn nhà hoang ,bên trong Khải Thành đã bất tỉnh vì vết thương ra máu quá nhiều.

_Ôi trời ...hắn bị thương nặng lắm đấy...

Sau một hồi lay mãi không dậy,Gia Nhi đành mời đại phu đến xem mạch cho Khải Thành,vì nhà hoang bụi bặm ,không có chỗ nằm đàng hoàng,Gia Nhi đành mang Khải Thành về Phúc Gia.Phúc Ân ở nhà chính đang uống trà thì thấy Gia Nhi kè vai dìu Khải Thành đi vào.

_Như Nguyệt em về rồi hả?ơ đây là ai?hắn sao vậy?

_Thiếu Gia...giúp em một tay...đưa hắn về phòng của em đi..

_Hả...không được...hắn là nam nhân sao có thể....ừm...đưa vào phòng của ta...

Sau một hồi kể hươu kể vượn,Phúc Ân đồng ý cho Khải Thành và Khải Quân ở lại Phúc Gia,xem như làm một việc nghĩa.

Suốt ba ngày chăm sóc Khải Thành hôn mê luôn là Phúc Ân giành làm,từ thay băng vải đắp thuốc đến mớm thuốc,đúc cháo.Chàng không muốn Gia Nhi tiếp xúc thân cận với Khải Thành nên đích thân làm hết.

Gia Nhi không nhớ ra ký ức nhưng lòng yêu quý trẻ con vẫn luôn có,nên chỉ vài ngày tiếp xúc Gia Nhi đã thân thiết với Khải Quân.

_Nguyệt cô ,mùi trên người Nguyệt cô rất giống với Ngũ nương và Thất nương...

_Ngũ nương và Thất nương?Nói vậy cha của ngươi có rất nhiều thê tử hả?

_Thê tử là gì?

_À...là mấy bà nương của ngươi đó.

_Nhà ta rộng lớn lắm ,có rất nhiều người có Nhị nương,Tam nương ,Tứ nương,Ngũ Nương,Lục Nương,Thất nương....

_Ầy...cha của ngươi đúng là háo sắc....chắc hắn mặt to, bụng bự,kiểu như mấy tên viên ngoại trong trấn chứ gì.

Khải Quân ngây ngô một chút rồi nói

_Cha không có bụng bự,mặt của cha đẹp lắm...

_Xì...mèo khen mèo dài đuôi..

_Ơ...cha không phải là mèo....

_Phải phải cha ngươi không phải mèo...cha ngươi là Heo Cha...mới sinh ra ngươi là Heo con...ha ha ha....

...Trong một hang động có kết giới bảo bọc Đào Nga và Như Mộng đang ra sức chữa trị cho Khải Tuấn.

Hôm Khải Tuấn bị bao vây ở vực thẳm Đào Nga và Như Mộng đã đến kịp lúc dùng linh lực dịch chuyển đưa Khải Tuấn cùng biến đi khi chàng vừa rơi xuống vực.

Mũi tên ánh sáng là do linh lực của đá Huyền Ảnh tạo thành cho nên lực sát thương rất lớn ,Khải Tuấn nhờ có nội công cường hãn nên giảm bớt được sự tổn thương ,tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng vết thương bị mất máu nhiều cũng trở nên nghiêm trọng.

Đào Nga thu lực lại ngưng thần một chút rồi nói.

_Cũng may là lúc bắn tên ra Lý Hiểu không dùng đến linh lực,nếu không hắn đã tan xác rồi.

Như Mộng đỡ Khải Tuấn đang bất tỉnh nằm xuống,rồi đứng dậy nói.

_Khải Tuấn bị thương nặng như vậy,trong lúc này khó mà nhờ hắn giúp sức đánh với Lý Hiểu...chúng ta phải chờ nữa rồi...

_Lý Hiểu giữ năm mãnh đá Huyền Ảnh trong tay ,lại tu luyện Huyết Linh thuật...ta nghĩ dù Khải Tuấn có giúp sức ....chúng ta cũng khó mà đánh thắng hắn.

_Huyết Linh thuật không có gì để hoá giải hay sao?

Đào Nga vẻ mặt ưu tư nói

_Huyết Linh thuật là yêu thuật thượng cổ,đứng đầu các pháp thuật tu linh của Huyền Ảnh Tộc,khi xưa Tộc Trưởng đời đầu thấy cách tu luyện nó quá tàn nhẫn nên đã cấm tộc nhân tu luyện,vì sợ trong tộc có tộc nhân phát sinh tà ý lén luyện Huyết Linh thuật nên trước khi viên tịch ông đã nghiên cứu cách hoá giải,tương truyền bí thuật đó được giấu trong cấm địa của Huyền Ảnh Cốc.

Như Mộng chớp mắt khó hiểu

_Ta ra vô Cấm địa hơn vạn lần ....có thấy gì đâu?

Đào Nga thở dài

_Tộc Trưởng Tiền Bối đã đem giấu không lẽ dễ để cho người khác phát hiện ra hay sao?

_Ừm...nói vậy phải về Huyền Ảnh Cốc tìm kiếm sao?Lúc quay lại chắc Lý Hiểu đã biến thể Tu La rồi.

_Nên tìm ra một cách chu toàn ...lấy trộm đá Huyền Ảnh của hắn đi.

_Châu Linh bây giờ như Tử Cấm Thành...quân binh trùng điệp,vào Dương Phủ nói thì dễ nhưng vào rồi có ra được không?Tỷ đừng quên Lý Hiểu cũng biết các pháp thuật ngăn cản thuật dịch chuyển của chúng ta..

_Hừm...Hoả Hổ đáng ghét...ả đã đem pháp thuật Huyền Ảnh Tộc dạy hết cho Lý Hiểu...

_Chính ả cũng chuốc lấy hậu quả thảm khốc rồi còn gì.

Đào Nga thở dài

_Chúng ta tu luyện nửa đời lại không thể đánh bại tên nhóc tu linh mấy năm.

_Nhẫn!rồi sẽ nghĩ ra cách thôi.

Xin chào Tướng Công

Chương 8:Hoa Lại Chi vẫn nở(phần 7)

Trời cuối thu chớm lạnh,Khải Tuấn tỉnh giấc bước ra khỏi hang động ,chàng thấy bên ngoài là cả một rừng hoa Lại Chi đủ màu khoe sắc dưới nắng sớm.

_Ha ha...hihi....

Tiếng trẻ con nô đùa làm cho chàng tò mò đi sâu hơn vào rừng cây xanh biếc ,từ đằng xa Khải Tuấn trông thấy một dáng dấp quen thuộc đang ngồi quay lưng lại hướng của chàng , người đó đang hái hoa ôm vào lòng,bên cạnh có hai đứa trẻ đang nô đùa.Chàng vui mừng cất tiếng gọi.

_Gia Nhi...Quân nhi....

Gia Nhi nghe gọi liền đứng lên quay lại nhìn chàng,gương mặt xinh xắn ,ánh mắt long lanh của cô khiến cho Khải Tuấn xao xuyến.

_Tướng công....

_Cha...cha....

Đứa bé lạ mặt tầm chừng một tuổi cũng chạy đến phía chàng,tất cả đều mang vẻ mặt hớn hở.Thế nhưng Lý Hiểu không biết từ đâu xuất hiện,hắn giương cung Bách Tiễn bắn về phía họ,Gia Nhi ,Khải Quân và cả đứa bé lạ kia cũng bị trúng tên,họ phun cả búng máu khỏi miệng và ngã xuống.Khải Tuấn kinh hãi hét lớn

_Không....KHÔNG....

_Ặc...ặc....ụa...ặc...

Khải Tuấn ngồi bật dậy,chàng đau đớn ọc ra một miệng máu,các vết thương cũng bị động mà rỉ máu làm cho y phục của chàng vốn dính máu đã khô lại thêm dơ hơn.

Khải Tuấn thở hỗn hễnh ,mồ hôi lạnh túa đầy trán,chàng đưa mắt nhìn quanh,thấy bản thân mình đang ở trong một hang động.

_Là mơ....ặc...ặc....Khải Thành nói đệ ấy đã lạc mất Gia Nhi khi lẩn trốn trong thành...ặc...Gia Nhi nàng ấy ....ặc...nàng sẽ không sao đâu...

Như Mộng đi ra ngoài xem xét tình hình thành Châu Linh chưa đi xa đã nghe tiếng Khải Tuấn la hét,hoảng vía nàng quay trở lại,vào đến hang động thấy tình trạng mơ hồ của Khải Tuấn ,bèn vận công điều tức,giúp Khải Tuấn ổn định nguyên khí.

_Ngươi bị thương không nhẹ đâu ,đừng xúc động mạnh như thế chứ.

_Ặc...là cô nương đã cứu ta sao?đa tạ...

_Ừm...là ta và Đào Nga tỷ đến kịp lúc ...cùng dùng thuật dịch chuyển mang ngươi đến đây.

_Hai cô nương có nhìn thấy đệ đệ ta Khải Thành và con trai của ta không?

_Không thấy gì ...nhưng mấy ngày qua ta nghe ngóng...Lý Hiểu không bắt được ai cả.

Khải Tuấn lại đứng dậy vẻ nôn nóng

_Ta phải đi tìm họ....

_Ấy ấy....ngươi đang bị thương đừng chạy lung tung,Đào Nga tỷ đã hoá trang đi vào thành do thám rồi...có tin tức gì thì tỷ ấy sẽ gửi chim yến truyền tin về...ngươi hãy yên tâm dưỡng thương đi...

_Nhưng ta lo lắm...còn Gia Nhi nữa...nàng ấy đã lạc mất khi trốn chạy khỏi thành ...

Như Mộng ngập ngừng nói.

_Ngươi đừng lo ...tội danh mà Dương phủ dùng để truy nã muội ấy đã bị bãi bỏ ,bây giờ khắp thành chỉ là thông cáo tìm người mất tích thôi,nếu ai gặp muội ấy cũng không gây khó dễ gì đâu...huống hồ chú dị dung của ta yểm lên người muội ấy đã hết thời gian ,muội ấy chắc đã lấy lại dung mạo xinh đẹp rồi....có điều ta chỉ lo ...tên Hứa Lâm tìm ra muội ấy thôi...hắn và muội ấy là liên kết linh hồn...hắn sẽ cảm nhận được linh lực Huyết Linh thuật trong người muội ấy...

Khải Tuấn nắm chật hai tay thành quyền,tức giận nói.

_Hừ...Hứa Lâm...hắn đã thảm sát Dương phủ...ta sẽ không tha cho hắn...

_Hứa Lâm tu luyện Huyết Linh thuật chưa thành, linh lực không cao như Lý Hiểu ,ta và Đào Nga tỷ có thể phối hợp đánh bại hắn...nhưng hắn biết cách nâng cao linh lực trong tạm thời bằng việc hút nguyên thần của trinh nữ....chuyện này cũng không giữ linh lực của hắn ổn định lâu ...muốn giữ lại linh lực được nâng cao hắn bắt buộc phải tìm lại một phần sinh mệnh trong thân thể Gia Nhi ...

Khải Tuấn chau mài

_Nói vậy Gia Nhi nàng ấy hiện rất nguy hiểm rồi...nếu Hứa Lâm tìm ra nàng....nàng sẽ....không được ta phải đi tìm nàng...ta phải đi....ặc,ặc...

Khải Tuấn ho khan mấy cái,nghiêng ngã bước liêu xiêu ra cửa hang,Như Mộng vội đỡ một bên tay của chàng.

_Ấy...ngươi như vậy là đi nạp mạng chứ cứu được ai...nghe lời ta dưỡng thương đi...ta ra ngoài tìm cho...Hứa Lâm là người Tộc ta, ta biết cách tìm ra hắn....ngăn hắn tiếp cận Gia Nhi....

Khải Tuấn thở dốc,đành nghe theo lời Như Mộng.

_Ặc...ặc....mọi chuyện nhờ cô nương...

Gần mười ngày trôi qua mà không tìm thấy xác Khải Tuấn hay tin tức của Gia Nhi,Anh Tài càng thêm tức giận,hay cáu gắt và mắng chửi quan binh làm việc thất trách.Điều này càng làm cho Oanh Oanh nghi ngờ.

_Xưa nay tính tình Hoàng Thúc ôn hoà,suy nghĩ thấu đáo ít khi nổi giận hiện ra mặt...tại sao lại vì một Quách Mỹ Nhân xấu xí kia lại trở nên cuồng loạn như vậy?Quách Mỹ Nhân thật sự là ai?với Hoàng Thượng là có mối quan hệ gì?

Anh Tài ngồi ở ghế chủ toạ trong Đại Sảnh chống tay lên tay vịnh ghế ngã đầu suy nghĩ.

_"Một người có dung mạo xấu như vậy,tại sao không ai nhận ra em ấy chứ...?Lẽ nào....lẽ nào chú dị dung của em ấy đã bị hoá giải....cho nên gương mặt đã trở lại xinh đẹp...hừm...rất có thể..."

_Người đâu?

_Dạ....Hoàng Thượng có gì căn dặn....

_Truyền Hoạ Sư vào gặp trẫm..

_Dạ....

Sau đó bức hoạ của Gia Nhi được dán khắp Châu Linh,từ thành lớn đến các trấn ,thôn nhỏ,bấy giờ Oanh Oanh mới hiểu ra,ả mím môi tức đến đỏ cả mặt,bức bối,giận dữ,xô đổ mọi thứ trong khuê phòng..

_Hừ...thì ra bấy lâu nay Khải Tuấn luôn lừa dối ta...cái gì mà Quách Mỹ Nhân...cái gì mà Thất phu nhân mới cưới...hừ toàn xảo trá....đó không phải là Kim Gia Nhi hay sao?một màng giả chết thật bẩn thỉu...

Luyến cô liền lên tiếng.

_Quận chúa xin nhỏ tiếng,người trong thông cáo này đã là Kim Mỹ Nhân sũng phi của Hoàng Thượng...Hoàng Thượng ngàn dặm đến Châu Linh cũng vì muốn cướp lại ả thôi...tội danh giết Hoàng Thất của Lão Gia chắc chỉ là cái cớ để loại bỏ Lão Gia...Quận chúa nghĩ xem...Lão Gia và Tam Vương Gia chơi thân từ nhỏ...tại sao lại vô cớ ra tay giết Ngài ấy chứ...?

Oanh Oanh lại càng sôi máu.

_Tiện nhân,đúng là tiện nhân...dám mê hoặc cả Hoàng Thượng...người đâu?

_Dạ...

_Hãy truy tìm tung tích của ả Kim Mỹ Nhân này trước quân binh của Hoàng Thượng....gặp ả giết không tha.

_Dạ...

Luyến cô trợn mắt ,sợ hãi.

_Quận chúa,người làm như vậy là trái lệnh của Hoàng Thượng...tội...tội ...xử chém đó..

_Hừm...nếu có chết ta cũng dùng xác của ả tiện nhân đó lót đường....

....

Khải Thành mở mắt mơ màng tỉnh dậy,chàng yếu ớt bước xuống giường,dò dẫm đi nghiêng ngã ra khỏi phòng.

_Đây là đâu chứ?ặc...Quân nhi ...

Khải Thành đi qua một khoảng sân nhỏ thì ra đến nhà chính,chàng nghe tiếng Khải Quân và Gia Nhi cười đùa,bỡ ngỡ khi đến gần xác minh quả đúng là hai người bọn họ đang nô đùa ở sân lớn .

_Quân nhi,Ngũ Tẩu....

Khải Quân nghe gọi liền nhìn đến Khải Thành,cậu bé vui mừng chạy lại

_A..thúc thúc...thúc thúc thức dậy rồi...Quân nhi nhớ thúc lắm....

_Quân nhi...ngoan...

Gia Nhi cũng đi đến

_Ngươi chịu tỉnh rồi sao?ngươi đó đã bất tỉnh gần mười ngày luôn...tốn rất nhiều tiền thuốc của ta lắm đấy...

_Ngũ tẩu đây là đâu vậy?tại sao tẩu ra ngoài rồi mất tích luôn....tẩu không bị gì thì nên quay về tìm đệ và Quân nhi chứ....Tẩu biết không...Biểu Huynh đã về Châu Linh rồi...Hoàng Thượng đang truy sát bọn ta...

Gia Nhi nhăn mặt tỏ vẻ khó hiểu hỏi.

_Ngươi,ngươi gọi ta là gì?ngươi quen ta sao?ngươi là ai?

Khải Thành chưng hửng ,lo lắng

_Tẩu sao vậy?không nhận ra ta sao?...ừm ta quên mất ,Biểu huynh có nói qua,tẩu bị chú mê tâm nên chỉ nhớ mình là Quách Mỹ Nhân...ừm Thất tẩu..

Gia Nhi lại càng khó hiểu

_Ngươi bị gì vậy ?lúc gọi ta là Ngũ tẩu,lúc gọi ta là Thất tẩu,vậy sau cùng ta là ai hả?

_Tẩu là thê thiếp của Biểu huynh ta Dương Khải Tuấn.

Gia Nhi nghe tên ngẫm nghĩ,có chút ấn tượng

_Khải Tuấn?Khải Tuấn...tên nghe quen quá...

Khải Thành nhìn bộ dạng của Gia Nhi liền suy đoán

_Thất tẩu...không phải tẩu lại bị mất trí nhớ nữa chứ?

Gia Nhi tròn xoe mắt nhìn Khải Thành

_Hả...ta ta ta mất trí nhớ ....sao ngươi lại biết...ta đúng là chẳng nhớ gì hết á....

Khải Thành đành từ đầu đến cuối kể lại hết cho Gia Nhi nghe,nghe xong về thân phận của mình Gia Nhi sắc mặt biến đổi,phải nói là sợ đến trắng bệch mặt.

_Đúng là...đúng là A Vượng nói đúng...ta ta không phải là người...hức hức ta là U Hồn...hức hức....

Khải Thành lúng túng

_Tẩu đừng khóc...đây là bí mật tẩu đừng nói ra cho ai biết hết...hiện giờ chúng ta nên tìm ra tung tích của Biểu Huynh...

_Hức...tên Khải Tuấn đó tròn méo,mập ốm thế nào ta đâu nhớ chứ...tìm sao được....?

Khải Quân lại bi bô nói

_Cha đẹp lắm...

_Hừm...trên đời này chỉ có mình cha ngươi đẹp thôi sao hả?

Khải Thành lại hỏi Gia Nhi vì sao lại ở đây,Gia Nhi kể lại chuyện từ khi gặp Phúc Ân cho đến khi cứu chàng ở nhà hoang mang về Phúc Gia.

Đang lúc đó thì Phúc Ân và A Vượng trở về,trên tay y còn cầm một tờ thông cáo.Vừa nuối tiếc đưa mắt nhìn Gia NHi vừa ngạc nhiên nhìn Khải Thành.

_Như Nguyệt,Như Nguyệt ...thì ra em là Kim Phi của Hoàng Thượng.!ơ...ngươi tỉnh rồi sao?

Khải Thành đứng lên yếu ớt thi lễ

_Ơn cứu mạng của Phúc Công tử ,Khải Thành nguyện ghi nhớ cả đời,xin đa tạ.

_Ừm,đừng khách khí...chỉ là chuyện nhỏ thôi....

Khải Thành vẻ mặt dò xét hỏi Phúc Ân.

_Khi nãy Phúc Công tử nói gì?Thất tẩu ta là Kim Phi?

Phúc Ân chớp mắt liên tục ,mặt ngơ ngẩn

_Ngươi đang nói gì vậy?Thất,Thất tẩu?

_Vâng ,đây chính là Thất Tẩu của ta nàng tên Quách Mỹ Nhân...vì bị một cơn bạo bệnh mà trí nhớ của tẩu ấy không tốt...Chúng ta là con nhà buôn vải ở Kinh Thành...hơn một tháng trước chúng ta có chuyến về quê thăm mộ tổ tiên ở thành Châu Linh,chẳng may gặp cướp,thất lạc lẫn nhau,ta dẫn cháu ta là Khải Quân chạy thoát,Huynh trưởng ta dẫn Thất Tẩu chạy đường khác...khi ta quay lại tìm kiếm thì không tìm thấy ai....ta dẫn theo cháu trai lưu lạc vừa mãi võ kiếm lộ phí vừa tìm tung tích của họ...mấy hôm trước chẳng may bị thương trong lúc biểu diễn....nhưng ông trời phù hộ lại tìm gặp Thất tẩu ở đây.

Phúc Ân nghi ngờ nói

_Không đúng...ngươi xem tờ thông cáo của quan phủ mới vừa dán lên sáng nay....Như Nguyệt là là...Kim Mỹ Nhân,Kim Phi của Hoàng Thượng.

Khải Thành liền xem tờ thông cáo.

_Thưởng năm mươi vạn lạng vàng cho ai tìm thấy Kim Phi,Kim Mỹ Nhân ....Hừ...thật trơ trẽn...Lý Hiểu....ngươi đúng là hôn quân,bạo chúa,hại thần tử cướp thê thiếp.

Phúc Ân há hốc mồm

_Ngươi ,ngươi mắng Hoàng Đế...khi quân là tội chém đầu đấy....

Khải Thành đứng lên,có chút lảo đảo,nắm lấy tay Khải Quân và Gia Nhi.

_Đi...đi khỏi đây thôi Thất tẩu...chúng ta không thể lọt vào tay tên Lý Hiểu...đi tìm Biểu Huynh....

Gia Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra,nhưng cô chọn tin theo lời của Khải Thành vì trong tiềm thức của cô vẫn cảm nhận được Khải Thành và Khải Quân rất quen thuộc.

A Vượng và hai gia nhân Phúc Gia cản đường họ lại.

_Không được đi...Thiếu Gia...Kim Phi này là cả một kho vàng đó....đủ lộ phí mười năm cho cậu lên Kinh ứng thí,cho bà chủ mở thêm vài cửa tiệm,cho bọn hầu chúng em phát tài ...

Phúc Ân lúng túng,chàng biết mộng đẹp cưới Gia Nhi làm vợ đã tan tành,chàng không thể tranh mỹ nhân với Hoàng Đế,nhưng lại không muốn Gia Nhi về Hoàng Cung xa xôi ,cách trở,cứ đứng ngẩn ra không biết làm gì.

Khải Thành tuy yếu sức nhưng vẫn có thể thi triển công lực ,chàng đánh một chưởng không đủ lực sát thương,nhưng cũng đủ sức đánh ngã ba người cản đường.

_Chạy....

Gia Nhi bế Khải Quân cùng Khải Thành chạy khỏi Phúc Gia,A Vượng không muốn để vuột mất năm mươi vạn lạng vàng,nên hô hoán đuổi theo sau.

_Đứng lại...không được chạy....đuổi theo...

Cả bọn rượt đuổi chạy ra đường lớn của trấn,đúng lúc quân binh tuần tra thị phố đi qua.

_Đó là...là Kim Phi...đuổi theo...

Hứa Lâm đang ngó đông ngó tây tìm kiếm ,dò linh lực Huyết Linh thuật ẩn trong người Gia Nhi thì nhận ra ở một nơi trên thị phố có ánh sáng đỏ ẩn hiện phát lên bầu trời.Hắn hớn hở mỉm cười,nụ cười chứa muôn phần tà ý.

_Hừm...còn không phải là ngươi hay sao?Kim Gia Nhi.

.

.