Chương 19 Động Phòng
Cố Thủy Linh ngồi trên giường, không e dè mà xốc khăn voan lên ,Tiểu Sen đi lên giúp tiểu thư nhà mình tháo toàn bộ trang sức nặng trĩu trên đầu xuống, rồi đem thau nước ấm đến cho cô
Cố Thủy Linh nhẹ nhàng lau đi phấn trên mặt, rồi đi đến bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn, nàng ưu nhã ăn cơm, ăn xong thì đi đến trên mép bàn, theo thói quen mà đọc thư án.... Lâu lâu mắt lại liếc nhìn cái vòng đỏ trên tay, tinh oánh dịch thấu như là làm để cho nàng ....ánh mắt mị lên rồi nhiễm í cười
Đây là vật lúc nãy hắn vội nhét vào tay nàng trước khi được nàng đưa vào phòng tân hôn
Tuy nàng không phải không bao giờ thấy qua, nhưng nó là thứ vô cùng í nghĩa đối với nàng
Lúc nãy nàng cuối đầu, bị khăn che mặt che khuất tầm nhìn nhưng loáng thoáng nàng thấy được bên hong hắn có treo một miếng ngọc bội, nàng ngạc nhiên không nói nên lời, Ngọc bội nàng tặng hắn lại trân quý như vậy tới bây giờ còn giữ lại, làm tim nàng đập rất nhanh, lòng dân lên cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có....
Tiểu Sen làm hết phận sự rồi lui ra ngoài, cũng không để nàng đợi lâu, có tiếng bước chân hướng phòng nàng đi đến
Két... Cánh cửa mở ra A Đại nhanh chóng bước vào rồi đóng cửa lại....
Vừa quay người lại A Đại liền si ngốc, hắn uống có một chút rượu sao lại say rồi ánh mắt nhìn Cố Thủy Linh dần mê ly
Chỉ thấy thiếu nữ xõa dài tóc tùy ý tán loạn sau lưng, nữa sườn mặt được ánh đèn mờ ảo chiếu vào nhìn càng thêm câu hồn đoạt phách, bộ aó ngủ có chút rộng mở lộ ra xương quai xanh xinh đẹp,
Hít.... Trời ạ hắn cư nhiên chảy máu mũi, xong rồi Nương tử mà thấy được nhất định sẽ cười chết hắn, bây giờ phải làm sao đây..... Chỉ biết dùng tay bụm mũi lại ngăn không cho máu chảy ra
Nhưng hắn càng ngăn thì máu mũi chảy càng nhìu, Cố Thủy Linh thu hết động tác ngốc ngếch si mê của hắn vào mắt, nàng thật sự muốn cười, bất quá nàng chỉ đành ngẹn lại không thôi hắn sẽ không vui vì xấu hổ mất...
Cố Thủy Linh đi tới trước mặt hắn, cầm tay hắn lôi tới giường, ấn hắn ngồi xuống, nàng đem khăn tay ra sát máu mũi cho hắn
Hắn chỉ biết bị động, mặt vì xấu hổ mà đỏ lên, mặc cho nàng làm gì thì làm....
Cố Thủy Linh biết hắn chậm chạp liền giúp hắn mở tóc, mái tóc dài được buôn xuống dài quá mông, y phục cũng được nàng cởi ra một bên....
Sau đó nàng nhìn hắn chằm chằm, nhìn hắn tỉ mỉ từng chút một, hắn mắt ,hắn mũi, hắn môi lại có thân thể cao lớn cường tráng được che dưới lớp vải kia, đây là phu quân của nàng, là người mà nàng nắm tay cả đời
Nàng nhìn thấy trong mắt hắn hình bóng của nàng, dịu dàng cầm đôi tay khẩn trương có chút chai sần của hắn nói
-Tướng công, chàng yêu ta sao
-Yêu, yêu rất nhiều, rất rất nhiều... Hắn không do dự mà trả lời ngay...
-Vậy chàng nguyện cùng ta nắm tay đi hết quãng đường còn lại sao
-Ta nguyện ý,
Ngô..... Hắn vừa nói xong là Cố Thủy Linh đã chặn môi hắn, tay nàng vòng lên cổ hắn, hắn lúc đầu còn bất ngờ, chỉ sau một lúc từ bị động thành chủ động, hôn trúc trắc mút nhẹ môi nàng đáp trả một cách cuồng nhiệt....
Quần Áo hai người không biết từ khi nào đã rơi đầy đất, A Đại nhìn Cơ thể hoàn mỹ của Nương tử mình mà miệng đắng lưỡi khô, thân nhiệt của hắn nóng lên, vật tự hào nhất của hắn đã sẵn sàng ngênh hợp...
Theo bản năng đàn ông hắn không làm liền ,mà một chút một chút trên người nàng du tẩu, chọc cho nàng thốt ra tiếng rên khe khẽ,....
Thấy nàng đã động tình hắn cẩn thận xâm nhập nàng, vì là lần đầu hắn cũng chỉ nge được từ A Ngưu kể, nên cũng không có kinh nghiệm nhiều, đây chỉ là theo bản năng của đàn ông
A...... Cố Thủy Linh đau tới hét lên, mặt nhăn lại, sắt mặt tái đi..... Có chút ủy khuất nhìn A Đại nói
- Tướng Công ta đau, nhẹ một chút....
A Đại nge nàng nỉ non thì đau lòng, an ủi nàng,
-Nương tử, xin lỗi ta sẽ nhẹ thôi.... Nàng có đau thì nói cho ta biết
Cố Thủy linh nge hắn nói, nhìn thấy hắn vì nàng đau mà không dám động, nàng vô cùng hạnh phúc,.... đau đớn cùng giảm đi rất nhiều .....
A Đại thấy nàng thả lỏng thì mới bắt đầu luận động, khoái cảm dân trào làm hai người càng thêm kịch liệt, ánh nến lây động, màn trướng buôn xuống, bên trong thấp thoáng nge được tiếng nam nhân thở dốc cùng tiếng ngâm Nga của nữ nhân...
Gió nhẹ thổi, mang chút khí lạnh ùa vào, ông Trăng cũng xấu hổ trốn sau làn mây....
Sáng hôm sau, đã thức dậy từ sớm A Đại phát ngốc mà ôm chặt Nương Tử trong ngực, nhìn nàng trắng nõn làn da đã xanh tím vài chỗ, hắn vô cùng áy náy tự trách, là do hắn quá nặng tay, Nương tử hắn làn da mỏng như vậy làm sao chịu được...
Nhìn nàng dung nhan kiều diễm, chui rút chôn đầu ở ngực hắn như con mèo nhỏ, hắn nghĩ lại những hình ảnh ân ái tối qua, nàng yêu kiều ,nàng làm nũng nàng tư thái liêu nhân, tất cả đều là của hắn, hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn vô cùng hạnh phúc, nàng là Nương Tử của hắn là người mang đến cho hắn hi vọng
Kéo hắn từ hắc ám cô độc đến ánh bình minh ấm áp, Nương Tử Cảm ơn nàng, nàng là cứu tinh của cuộc đời ta
Cố Thủy Linh nhập nhèm mở mắt ,đập vào mắt là cặp mắt sáng quắt của hắn...
Nàng mỉm cười nhìn hắn, làm A Đại lại hoa si, hắn không nhịn được nói
-Nương tử, nàng cười thật đẹp...
Cố Thủy Linh nge hắn khen lòng như được ăn mật, giả vờ làm nũng nói
-Chàng học ở đau những lời đường mật này
A Đại mắt mị lên, thành thật trả lời
-Nương tử, là ta cảm nhận được từ con tim...
-Ba hoa
-Nương tử không thích sao
-Thích
-Hjhj...
Hắn lại vui vẻ cười ngốc ngếch khiến Cố Thủy Linh cũng cười theo.... Hai người nị oai một chút mới chịu rời giường.....
Tiểu Sen nge được hai người nói chuyện thì mở cửa đưa nước vào....
Hai người rửa mặt chải đầu xong thì cầm tay nhau đi đến sảnh chính kính trà cha mẹ...
Cố Thủy Linh không búi kiểu cầu kì, mà búi nhẹ một nửa tóc , một nửa còn lại nàng xõa tùy Ý, chỉ đơn giản một cái trâm ngọc Bích cài sau búi , một bộ màu Xanh váy dài tươi mát thanh nhã, hoa văn mẫu đơn bắt mắt càng làm cho nàng nổi bật tuyệt mỹ dung nhan ,vì trời lạnh nàng bên ngoài lại khoát thêm cái Áo choàng lông cáo, vừa đáng yêu lại vừa nhỏ xinh khiến người khác không dời được mắt
A Đại hôm nay không còn là Bộ quần Áo giá quê mùa, mà thay bằng bộ Lam y chất liệu thượng hạn, tóc hắn thúc cao bằng quang bạc, làm cho hắn cũng tuấn tú thư sinh hơn hẳn...
Hạ nhân xung quanh đều liếc mắt xem hắn, mọi người lại kinh ngạc gật đầu tán thưởng không thôi,