Chương 17: Trần gia (ái nữ Trần Yến Nhi)
Bà Tử vừa nói xong cười sang sảng đem ra một tờ giấy có vẻ một cô nương,
Hàn Di nhận lấy nhìn kỹ, chỉ thấy trong tấm ảnh là một cô gái khoảng chừng 15tuổi, dung mạo cũng bình thường tướng tá có chút mũm mĩm, Hàn Di sắt mặt tối sầm lại định lên tiếng
Thì Bà Tử đã giành nói trước
-Hàn Di, không phải bà muốn con dâu giàu có sao, bà biết người này là ai không
Hàn Di nhìn Bà Tử lắc đầu í bảo mình không biết
- Cô nương này là con gái cưng của Trần gia, ở Trấn trên Trần gia độ giàu có chỉ đứng sau Cố phủ, vừa mới cặp kê một tháng trước vì dung mạo có chút bình thường, với lại thân hình có chút mập, nên đã ra thông báo ai mà lấy con gái mình sẽ tặng thêm 5mẫu ruộng nước, 50lượng vàng
Vừa nge xong, Hàn Di mắt mở to hết cỡ, miệng chữ O, có chút không tin nhanh chóng hỏi lại
-Bà... Bà nói là thật chứ
Bà Tử gật đầu khẳng định
Hàn Di hít một hơi thật sâu bình ổn con sâu tham trong lòng mình, miệng nở nụ cười tươi nhìn Bà Tử thâm í nói
-Tôi đồng ý hôn sự này, Bà mau lên nhà gái lấy ngày sanh tháng đẻ để tôi đi chọn ngày thành thân
Bà Tử thấy mình đã làm tốt phận sự liền cười híp mắt, phe phẩy cái quạt trong tay nói
-Được, được cái này thì dễ mà bà ở nhà đợi tin tốt của tôi..
Bà mối Tử vừa đi về thì Ông Hùng cũng vừa về nhà, bây giờ mới là gần trưa Hàn Di trong mắt hiện lên tia khó chịu hỏi
-A Hùng sao ông về sớm vậy vẫn chưa đến giờ cơm trưa nha
Ông Hùng trầm mặt không nói gì, Ông tuổi cũng 50 nên sức khỏe cũng không được như hồi trẻ ,lúc trước đều là nhờ vào A Đại làm còn bây giờ mọi chuyện đều bị đổ dồn trên vai ông, chứng đau lưng lại tái phát ông không chịu nổi nên mới bỏ việc đi về sớm .
Vừa về tới nhà, vợ mình không một chút quan tâm còn tỏ ra khó chịu, Ông không thích cãi nhau nên mới im lặng đi về phòng.
Hàn Di thấy ông không để í tới mình thì càng khí hơn, chỉ vào ông quát
-Nè ông bị điếc sao tôi nói ông giám làm lơ
Ông Hùng quay người lại nhìn chằm chằm Hàn Di ánh mắt có chút tức giận
Hàn Di lần đầu tiên thấy chồng mình nhìn mình bằng ánh mắt đó thì cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng như thối cũ nghĩ ông có bao giờ phản bát Bà đau, nên cũng không sợ trừng lại ông
-Ông còn trừng tôi, có tin tôi đánh ông không
Ông Hùng không phải không dám phản bát mà trước giờ là ông nhịn, ông nghĩ vợ mình cũng không nên so đo làm gì
Nhưng mà bay giờ ông bỗng không muốn nhịn nữa, sống mà phải cuối đầu ông mệt mỏi quá rồi, ông nhìn Hàn Di cao giọng nói
-Đánh nói tới là đánh, Bà xem tôi là gì là tướng công của bà hay là người ở
Hàn Di không thể tin được là có ngày chồng mình lại cãi lại bà, bà nge ông nói thì có chút chột dạ nhưng cũng không chịu yếu thế liền cãi lại
-Thì sao, ông nhìn lại mình xem lúc tôi lấy ông tôi được cái gì, còn phải ngậm ngùi nuôi thêm cái tên nghiệt chủng kia, bây giờ ông còn không biết ơn mà đứng đó rống to
-Chê tôi ngèo, chê con riêng của tôi là dã loại sao lúc đó bà còn đồng ý lấy tôi, mấy năm nay tôi đối xử với bà thế nào, mà bà thì đối xử với A Đại ra sao, sao Bà không nhìn lại lương tâm của mình đi, nếu bà còn như vậy tôi sẽ hưu Bà
-Ông.... Ông....
Hàn Di nge xong thì tức muốn lòng phổi, tức giận thở hổn hển, bà ôm ngực người có chút loạng choạng muốn té ,khí tới không nói nên lời....
Ông Hùng cũng không đỡ bà mà lạnh lùng đi vào trong phòng mặc bà sống chết..
Hàn Di ngồi bệt xuống mặt đất khóc tức tưởi khóc tới kêu cha gọi mẹ, vừa khóc vừa chửi to tiếng
- Giỏi cho Ông, lợi dụng tôi xong thì đòi bỏ, đồ bạt bẽo đồ vô tình, hu.... Hu.... Tôi không muốn sống nữa, tôi sống còn í nghĩa gì
Mặc cho bà gào khóc mặc cho bà có la hét tới khang tiếng, cũng không đã động đến ông một chút
Hàn Di lòng nổi lên một sự bất an, Bà không biết sao hôm nay ông lại đổi tính cứng rắn hơn, như vậy có khi nào ông muốn dành của hồi môn cho con trai riêng của mình không.
Không... Không được bà không cho phép, toàn bộ là của con trai bà, làm sao để tiện nghi cho tên con riêng kia được, vậy bà phải làm sao bây giờ
Ngẫm nghĩ một hồi ánh mắt bà hiện lên tia sắt lạnh, dù sao khế đất khế nhà cũng đứng tên ông và Bà, chỉ cần hòa ly ông nói rõ chuyện tài sản với tính tình của ông sẽ không phản bát, vậy không còn ai dòm ngó tài sản của mình nữa...
Nghĩ thông suốt, Bà liền cười mĩa mai đi vào phòng nhìn chồng mình nói
-Được nếu như ông đã không muốn ở cùng với tôi nữa vậy chúng ta hòa ly đi đường ai nấy đi, nhưng với đều kiện tất cả tài sản phải để lại cho tôi cùng hai đứa nhỏ cũng coi như là ông bồi thường năm đó hai cha con ông nợ tôi
Ông Hùng không trả lời liền mà nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt mình, lúc trước bà gã qua chỉ được nhà mẹ mình chia cho một mẫu đất hoang, cha con ông lúc đó trắng tay
Chỉ là mảnh đất hoang, nhưng ông cùng A Đại ra sức làm như bán mặt cho đất bán lưng cho trời mới phát triển được như ngày hôm nay, ông còn không nhắc đến mà bà ta đã mở miệng ra là đòi nuốt hết, bà ta không sợ ngẹn sao.....
Thái độ của bà, lòng tham của bà làm tâm của Ông Hùng Lạnh đi, Ông sai rồi, sai thật rồi ,hít một hơi thật sau ông gật đầu đồng ý
Buổi tối hôm đó hai người đã chính thức hòa ly, ông Hùng đóng dấu tay để lại toàn bộ tài sản của mình cho Hàn Di, ông ra đi hai bàn tay trắng
Gom đồ đạt không được máy bộ ,ông đi ra ngoài nhìn hai đứa con đang cuối đầu, rồi nhìn căn nhà mình đã ở gần 20năm, ông cũng có chút luyến tiếc, ông lủi thủi bước ra khỏi nhà
Khuất dạng sau màng đêm, lúc ông ở với bà cũng hai bàn tay trắng, bay giờ ra đi cùng hai bàn tay trắng.... Ông không biết đi đau bèn đi tìm A Đại, ông có một chút đồ muốn đưa cho hắn coi như là củ hồi môn ông cho con mình để lấy vợ
Đây cũng là thứ duy nhất ông giữ lại bên mình ngay cả Hàn Di cũng không hề hay biết ông có thứ này
Đây là cái vòng ngọc màu đỏ ,vô cùng quý hiếm cũng là vật gia truyền của mẹ A Đại sau khi mất đã đưa ông, dặn ông phải giữ thật kỹ để sau này đưa cho con dâu của mình...