Một góc Trường An.
Lăng Phong dần dần hòa nhập vào số phận mới. Càng nhập vào, hắn càng muốn chửi hai tên đầu trâu mặt ngựa. Còn nói cái gì ưu đãi tốt này nọ, căn bản nói láo hết. Chết đã nhảm, thằng nào hại chết mình không biết nên không chửi được rồi. Nhưng hồi sinh cũng bị lừa đau bởi hai thằng trâu bò kia, càng nghĩ càng một bụng tức. Người ta nói "mặt người dạ thú", đây là "mặt thú dạ thú".
Xuất thân quá kém, thiếu gia công tử đã không phải, ít ra nhà trung nông cũng được đi. Đằng này nghèo khó đến không đỡ được. Một ngày ăn không đủ bữa, thịt cá là chuyện mơ tưởng, cơm toàn nát như hạt cát. Mãi cả tuần mới được một bữa cơm độn khoai, ăn vào no đâu chưa biết, chỉ biết sau đó cứng cả bụng ra.
Cái sức lực kiểu này, Lăng Phong thấy ngay cả muốn đi ăn cướp cũng sợ không xong, chỉ e chạy chưa được ba bước đã nằm ra rồi.
Điều đáng nói nhất là việc làm. Lăng Phong kiếp trước ấn tượng nhất đi tìm việc, đến kiếp này vẫn bị ảm ảnh.
Lâm thị làm chút thủ công nhưng rất khó khăn, không mấy ai thuê mướn. Lăng Phong thì căn bản phường "giá áo túi cơm", vô dụng đến không thể vô dụng hơn. Thậm chí, đến áo để treo cơm để đựng cũng không có. Lăng Phong vẫn thường thở dài, "anh hùng sinh không đúng thời thì chỉ thành phỉ tặc", thời cổ đại có kiểu kiếm ăn của cổ đại, người hiện đại như Lăng Phong không quen, hắn thật cảm thán cái kiếp trước của mình. Người ta vẫn hay đứng núi này trông núi nọ, cái đám thất nghiệp bạn bè hắn, lúc nào cũng chửi xã hội không công bằng, người tài không được trọng dụng. Tốt lắm, vứt hết về thời này, để xem bên nào chán hơn, ngay cả chỗ nộp đơn xin việc cũng không có.
Lúc đầu Lăng Phong còn xem Lâm thị như người ngoài, kiểu chỉ mẹ con trên danh nghĩa. Nhưng ngay cả như thế, hắn cũng dần thấy nhục cho chính mình. Một tên thanh niên to xác, không tự kiếm nổi bữa cơm, còn để mẫu thân nuôi mãi, nhìn kiểu gì cũng không xong.
Hắn ra ngoài kiếm ăn, cả tuần mới về nhà một lần, hắn thà chết đói ở ngoài còn hơn về nhà ngồi chờ cơm của Lâm thị. Khoan nói đến chuyện tìm mỹ nữ, dạo thanh lâu gì đó, một cái đùi gà vào bụng là mục tiêu cao nhất của Lăng Phong bây giờ.
"M**, người ta xuyên không ầm ầm, cũng đâu khởi đầu tệ hại thế này chứ. Xin bổ củi cũng không được. Còn may là vẫn khá đẹp trai." Lăng Phong lúc chán chường vẫn thường nghĩ vậy. Có điều thằng nào mà chả tự nghĩ mình đẹp trai.
Về lại thời cổ đại, tri thức đi trước người khác, tiện tay chôm văn thơ cũng thành người nổi tiếng, buồn buồn chế ra cái máy bay là đủ giàu còn gì?
Nhảm hết. Đời đâu có dễ dàng như vậy.
Lăng Phong trước kia là một kiểu thanh niên mạng điển hình, kiến thức tất cả nửa vời, chỉ biết vài cái tiêu đề, nhưng đi sâu thì mù tịt. Cần thì lên mạng tra rồi chém gió như kiểu mình biết mà thôi. Bây giờ ngồi liệt kê, một đống hỗn loạn, có lẽ số lượng từ chửi bậy là nhiều hơn cả.
Lăng Phong hơn người cổ đại, có lẽ nhờ kiến thức khoa học phổ thông. Phép toán biết một chút, chắc sẽ tính toán nhanh hơn đi. Giải thích được vài hiện tượng lý hóa sinh này nọ, đem ra chém gió cho trẻ con nghe thì được, chứ ứng dụng thực tế thành đồ vật thì lại chưa đến. Nói cho cùng, ở thời đại này, cầm kỳ thi họa mới là chính đạo, những thứ toán lý hóa chỉ xem như tiểu xảo lừa lọc mà thôi. Còn thơ ca phong nguyệt? Lăng Phong dốt nhất thứ này. Cái gần nhất với "cầm kỳ thi họa" mà hắn từng tiếp xúc, là mấy tấm ảnh lộ hàng của các ca sĩ thời trước đi. Thật thất bại.
"Ài, anh đây là người có học, thế mà bây giờ về chỗ này, chả khác gì thành vô học, một chút tác dụng cũng phất không lên." Lăng Phong thầm buồn bực.
Nghĩ lại mấy cái truyện xuyên không từng đọc, nếu không phải con nhà danh gia vọng tộc, thì ít ra cũng phải võ công thượng thừa, học phú năm xe, hoặc đẹp trai ngời ngời. Ra đường quét tay một cái, nhả vài câu thơ là gái gú xin chết chạy theo, đại thần thái tử kéo về dưới trướng. Hoặc nếu không cũng mang trong người bảo vật hay âm hồn gì đó, cứ thế mà tu luyện thăng tiến. Đâu có tệ hại thế này?
Nói mới nhớ, ở điện Chuyển Luân chẳng phải hai tên trâu ngựa kia nói có ưu đãi cho hắn sao?
Có điều, Lăng Phong cả tháng nay dần nghĩ có lẽ đã bị lừa một vố đau. Xem ra hai tên trâu ngựa kia chỉ an ủi hắn cho xong chuyện, rồi tống tiễn thằng ngu Hàn Phong lên lại. Bây giờ chuyện đã rồi biết kêu ai, không lẽ lại tự sát xuống đó ăn vạ.
"Bố mà xuống lại đấy, không tìm hai thằng đấy xử không làm người." Lăng Phong nghiến răng, quên mất tiêu đã xuống lại âm phủ thì đâu còn là người.
...
Một tháng trôi qua.
- Cho đại ca nè. - Một cánh tay giơ ra trước mặt Lăng Phong, kèm theo một miếng bánh bị cắn dở.
- Ngươi ăn nốt đi. - Lăng Phong vẫn nhìn vào mông lung nói, hắn biết ai đang đưa cho mình.
Đứng trước mặt hắn là một tiểu cô nương tầm 13 14 tuổi. Cô bé này tên Tiểu Hoa, quanh đây vẫn gọi là "tiểu ăn mày". Bản thân tiểu nha đầu cũng không biết tên thật của mình, tên Tiểu Hoa do Lăng Phong đặt cho. Hắn nói do cô bé mỗi khi cười nhìn như hoa nở nên đặt như vậy.
Tiểu Hoa đang tuổi lớn, nhưng cuộc sống quá khó khăn, ăn mặc thiếu thốn, khiến cô bé nhìn còn nhỏ hơn tuổi thật của mình. Tóc tai cắt ngắn như con trai, người gầy còm rách rưới, lăn lộn suốt ngày khắp người đều bụi đất. Điểm sáng nhất của cô bé là đôi mắt, đặc biệt trong suốt, nhất là khi cười luôn nheo lại, cả khuôn mặt bừng sáng như bông hoa nở.
Hắn đến thế giới này một thời gian, dần chán ngán tất cả mọi thứ. Thế nhưng mỗi khi nhìn Tiểu Hoa có lúc chỉ vì bắt được con dế nhỏ mà cười, cũng khiến Lăng Phong hắn lấy lại tinh thần. Cô gái nhỏ, không mục đích sống, không người thân, vẫn vui vẻ ăn xin sống sót qua ngày, lại cười đùa với hắn. Trong khi một đại nam nhân lại ngồi ủ rũ chửi đời bất công. Nghĩ đã thấy xấu hổ.
Người như Tiểu Hoa trong vạn kẻ ăn mày cũng không có. Đừng tưởng vì nhỏ tuổi không hiểu chuyện mới ngây thơ cười nói được. Từ nhỏ đã bươn chải kiếm sống, giành giật miếng ăn hàng ngày, không thể nào tâm tính đơn thuần mà trôi qua đến bây giờ được. Cái nghề đi xin ăn này, chịu khổ chịu nhục nhất trong mọi tầng lớp. Đắc tội người quyền quý thì phải làm sao? Xin được miếng ăn thì phải dùng thế nào? Mấy điểm này, Lăng Phong tự thấy mình cũng không bằng Tiểu Hoa.
- Ca ca, hôm nay Tiểu Hoa chùi giày cho một vị đại gia, mới được thưởng bánh đó. - Tiểu Hoa vẫn cầm miếng bánh dở, mắt tỏa sáng nói.
- Ử, muội ăn đi. - Lăng Phong xoa đầu Tiểu Hoa. Cô bé đáng yêu này vẫn thích kể chuyện lạc quan như vậy.
"Cái xã hội này, làm gì có thằng nào thưởng bánh cho ăn mày. Còn chưa đánh đập là may." Lăng Phong nhìn dấu răng trên bánh nghĩ thầm, tám phần tên đại gia kia cắn dở vứt ra đất, còn Tiểu Hoa lượm lại.
Lăng Phong có lần nhìn thấy cảnh Tiểu Hoa ôm thức ăn nằm co dưới đất, xung quanh người phun nước miếng kẻ dẫm đạp mà đau lòng. Cũng chính lần đó hắn chạy tới phá đám đông ôm cô bé chạy đi rồi quen biết. Thậm chí hắn còn bắt gặp cô bé bị chính đám ăn mày thiếu niên khác giành miếng ăn, có thể biết cuộc sống của cô bé khó khăn thế nào.
Lăng Phong hiện tại không còn là tên "Lăng Phong" ngu ngốc cũ nữa. Kiếp trước làm ở phòng marketing, nghiệp vụ không quên nhanh thế được. Chính vì thế, mặc dù vẫn chưa có việc gì ổn định, nhưng nhờ mồm mép tốt Lăng Phong cũng xin được vài việc thuê mướn, hết việc thì ra góc phố này ngồi chờ. Ai thuê gì làm đó, tất tần tật mọi việc, có lẽ đâm thuê chém mướn nếu giá cao hắn cũng sẽ làm cũng nên.
Nhóm làm thuê của Lăng Phong do một tên đại ca tên Hùng đảm nhiệm. Người này dáng như tên, to cao như con gấu, nghe nói trước kia từng làm trong nha môn quan phủ, đại loại canh ngục, sau vì phạm lỗi mà bị đuổi ra đây. Ngoài ra còn có ba người, một người tên Vinh, dáng người nhỏ gầy thư sinh, thích nịnh hót tên Hùng đại ca. Một người khác tên Diệp, mặt vuông râu ria, nhưng võ công xem ra khá nhất. Tên Diệp rất ít nói, chỉ biết dùng sức, tên Hùng phân phó gì làm đó. Còn lại một tên thiếu niên khác tuổi kém hơn Lăng Phong, khá đẹp trai, thân thiết với Lăng Phong nhất, tên Quyền.
Tham gia cái nhóm này, lúc đầu Lăng Phong rất không muốn. Hắn dù sao từng làm trong công ty, tự xem mình tầng lớp trung lưu, bây giờ lại trộn lẫn trong đám đầu trộm đuôi cướp thế này, ai cũng không thể thích thú nổi. Tuy nhiên, càng nói chuyện tiếp xúc, Lăng Phong nhận ra người ở tầng lớp nào cũng có cái hay riêng. Bề ngoài chợ búa, nhưng suy nghĩ thẳng thắn, nói là làm. So với đám nhiều chữ, suốt ngày phải suy tính, nói một đằng làm một nẻo.
Thực ra hắn cũng từng đi xin việc ở mấy tửu lầu này nọ, nhưng càng tìm mới hiểu ra không dễ. Đừng tưởng muốn làm tiểu nhị cứ xin là được. Thời này cái gì cũng thiếu, riêng thanh niên mù chữ thất nghiệp muốn làm tiểu nhị thì nhiều vô kể. Chưa kể đây là kinh thành, người quá đông. Những công việc lặt vặt tiểu nhị bốc vác gì kia, hầu hết đều giành cho con cháu xa hoặc hàng xóm này nọ, không dễ gì trên trời rơi xuống cho Lăng Phong.
Chỗ chợ thuê việc này và chỗ ở đám ăn mày của Tiểu Hoa khá gần nhau, vì thế cô bé thường xuyên chạy qua đây tìm hắn.
- Đây rồi, con ăn mày dơ bẩn, dám giật miếng ăn con chó nhỏ của ta. - Có tiếng the thé vang lên, Lăng Phong quay qua nhìn.