Chương 2: Diêm Vương còn chửi , ngán gì dị giới !

Hàn Phong tỉnh lại. Vừa rồi qua cửa luân hồi rất nhanh. Hắn còn tưởng sẽ bay vèo vèo như trong phim viễn tưởng, hóa ra nháy một cái là hết, rất mất hứng.

"Chỗ nào đây? Sao giống thời cổ đại thế này?" Hàn Phong quan sát xung quanh lẩm bẩm nghĩ thầm.

- Phong con, tỉnh rồi à? - Bỗng có giọng nói ôn nhu vang lên.

"Ai đây nhỉ?" Hàn Phong nhướng mày nhìn về phía cửa. Đồng thời một luồng ký ức lạ không biết từ đâu ào ào hiện ra trong não hắn.

Lăng Phong, 20 năm cuộc đời chả có gì đặc sắc. Kẻ này sống cùng mẫu thân trong căn nhà đất rách nát cũ kỹ. Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, người cha không chút ấn tượng. Cuộc sống của kẻ này vô cùng nhỏ hẹp, cả cái ký ức chỉ vài khuôn mặt trung niên hàng xóm, ngay cả bạn bè cũng không có. Còn thông tin khác lại càng không.

"Lăng Phong? Đều một chữ phong cả, cũng đỡ nhầm lẫn. Xin lỗi người anh em vậy. Từ giờ để ta thay thế ngươi thành Lăng Phong đi." Hàn Phong nghĩ thầm.

Từ giờ không có Hàn Phong, chỉ có Lăng Phong.

Bóng người mờ mờ kia chắc là mẹ hắn. Theo những gì trong đầu Lăng Phong, bà họ Lâm, tên không rõ, hàng xóm thường gọi Lâm đại nương. Làm con trai mà tên cha mẹ đều không rõ, Lăng Phong chả khác gì mồ côi.

Lăng Phong nghĩ gần đúng, kiếp này hắn là con rơi. Lăng Phong sinh ra sau một cuộc tình qua đêm của cha mẹ hắn. Cha hắn, tên Lăng Chiến, trêu hoa ghẹo nguyệt xong thì quên mất tiêu mẹ con hắn.

Lâm thị khổ sở sinh Lăng Phong lúc chỉ 17 18 tuổi. Nhưng bà vì chuyện này mà bị gia tộc chửi mắng đuổi đi. Gia tộc họ Lâm có tên tuổi không thấp, chuyện chửa hoang kiểu này đồn ra ảnh hưởng rất lớn. Ngoài ra còn thêm vài lý do tranh đấu gia tộc, mà Lâm thị bị hắt hủi như vậy. Bà cũng tìm tới nhà tên Lăng Chiến kia muốn hắn nhận lại con, nhưng bị đuổi hạ nhân đuổi đánh. Bà dù vậy vẫn gắng lấy họ Lăng cho Lăng Phong, hy vọng ngày nào đó lấy lại danh phận cho con. Nếu không như thế, có khi hắn phải lấy họ mẹ, thành tài tử điện ảnh Lâm Phong rồi.

Lăng Phong trải qua một tuổi thơ khổ nhục. Người khác ghen ghét đặt điều mẹ con hắn, ngay cả may vá kiếm sống cũng bị làm khó. Lâm thị từ một tiểu thư cành vàng lá ngọc, dần dần sống điệu thấp đến không thể thấp hơn. Còn Lăng Phong trở nên sống nội tâm, bạn bè không có, bàn tính lầm lì, đầy thù hận và cực đoan. Hắn ngoài Lâm thị và mõt vị lão bá ra, còn lại nhìn ai cũng muốn giết sạch hết.

Vô tình cái tính khí này khá trùng với Hàn Phong kiếp trước. Cũng loại chán đời chửi xã hội, thấy đứa nào cũng muốn chửi.

Lão bá kia họ Mặc, tên Lăng Phong cũng không rõ. Thằng này cái gì cũng chỉ biết một nửa, thật đau đầu.

Mặc lão là nô bộc của ông ngoại hắn ngày xưa, có thời gian phục vụ trong quân đội. Ông ngoại Lăng Phong mất trong chiến trận, Mặc lão rời quân đội trở về, gặp đúng lúc Lâm đại tiểu thư bị gia tộc đuổi đi, lão liền theo bảo vệ hai mẹ con. Âu cũng nhờ lão mà mẹ con yên ổn bấy lâu.

Lâm thị lúc tuổi trẻ xinh đẹp, lại ôn nhu hiền thục. Chỉ vì chút dại dột của thiếu nữ mà rung động với tên sở khanh kia. Nếu không, với gia thế của Lâm gia, bây giờ Lăng Phong có khi là nhị thế tổ nhà nào đó đang đùa gái ngoài phố, chứ không nghèo khó đến nỗi bệnh chết thế này. Lâm thị tuy bây giờ đã gần 40, nhưng thủ tiết bấy lâu, nét đẹp vẫn còn đó. Chẳng qua vì thời gian hao mòn, hoàn cảnh khắc nghiệt, khiến nhan sắc bà chút suy giảm thôi. Xung quanh không thiếu người để ý đến bà, chủ yếu mấy lão trung niên, bốc vác nông phu ở cái xóm nghèo này.

- Đói không? Để nương chuẩn bị ít đồ ăn cho con.

- Không đói, để chốc nữa. - Lăng Phong cố nói.

Lăng Phong vẫn chưa quen xưng hô, người mẹ này đối với hắn vẫn khá xa lạ. Hàn Phong tất nhiên còn có cha mẹ kiếp trước. Chỉ là tính khí hắn cô độc đã quen, tạm thời chưa thấy nhớ. Vả lại chuyện này xảy ra quá nhanh, giống như một giấc mơ chưa tỉnh lại. Bây giờ Lăng Phong giống như đang đi du lịch vài ngày ở nước ngoài vậy.

Lâm thị không hề biết, đứa con trai thực sự của mình, bị phong hàn nhẹ thế mà chết rồi. Kẻ đang nằm kia là một người xa lạ.

Suy nghĩ một lát, Lăng Phong lại ngủ thiếp đi, cái thân thể mới này xem ra khá yếu ớt.

...

"Nghèo quá." Lăng Phong đứng ở cổng nhà nhìn ra xung quanh, cảm thán buông một câu.

Đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài ngắm thế giới mới.

Hắn nằm liệt trong nhà mấy ngày mới đi lại được. Chỗ này vô cùng lụp xụp rách nát, lác đác có vài bóng người thất thểu qua lại, Lăng Phong thấy chả khác gì đám zombie trong phim từng xem.

Mấy ngày qua Lăng Phong liên tục tránh ánh mắt của bà. Không phải hắn ngại ngùng gì, mà vì sợ. Người ta luôn có thứ cảm giác kỳ diệu đối với người thân, nhất là người mẹ đối với con cái. Lăng Phong sợ mình bị phát hiện tráo hồn đổi xác với con trai bà. Càng thấy Lâm thị cuộc sống khó khăn vẫn chăm sóc hắn ân cần, hắn càng không nỡ để bà biết sự thật.

Lăng Phong quyểt định đi dạo một vòng. Hắn cần biết mình chuyển kiếp đến nơi nào.

- Đại thẩm. Chỗ này là chỗ nào?

- Xúi quẩy, ta không biết.

- Thằng con nhà Lâm thị, bị bệnh điên rồi sao?

- Có lẽ vậy. Tội nghiệp.

- Lão bá, chỗ này ...

- Công tử, sao lại đi ra đây?

Lăng Phong quay lại nheo mắt nhìn, trong đầu liền nhớ ra. Người này là Mặc lão.

Lão nhân này mặc trang phục nông dân màu xám, râu tóc đều bạc cả, xem ra đã quá 60. Nhưng da dẻ lão vẫn rất hồng hào, cơ thịt săn chắc, trên mặt có vết sẹo, xem chừng thời trẻ cũng xông pha không ít. Điểm đặc biệt nhất là ánh mắt của lão, trong và sâu, giống như lão nhìn thấu một việc vậy. Lăng Phong tuy trải hai kiếp người, cũng bất giác thấy như bị nhìn ra chân tướng.

- Ta mới bệnh dậy, tự nhiên quên đi vài chuyện. Đây là đâu? - Lăng Phong bịa ra cái lý do, hỏi chuyện.

- Đây là kinh thành. - Mặc lão hơi bất ngờ, nhưng vẫn đáp. Lão kỳ lạ không phải chuyện Lăng Phong mất trí nhớ gì kia, mà bởi trước nay Lăng Phong không bao giờ có thái độ hỏi chuyện kiểu này.

"Kinh thành?" Lăng Phong trầm tư. "Thủ đô có chỗ nghèo thế này sao? Sao ta không biết? Vả lại không khí hoàn toàn khác, ngay cả nhà cửa chọc trời xa xa cũng không có. Thật vô lý."

- Công tử, bệnh khỏi giống như biến thành người khác?

- Haha, làm sao có thể. - Lăng Phong chột dạ, toát mồ hôi cười trừ. Lão già này, thật nhanh nhạy, tránh đi vẫn hơn.

Lăng Phong qua loa vài câu rồi tiếp tục đi dạo. Càng đi càng giật mình.

Xóm nghèo không rộng, đi một lát đã ra đường lớn. Nhìn nhà cửa, nhìn trang phục, nghe cách nói chuyện, Lăng Phong dần nhận định một điều.

Hắn có lẽ đã quay về thời cổ đại.

Lần đầu thai chuyển kiếp này, không chỉ số phận thay đổi, địa điểm thay đổi, mà thời gian cũng bị quay ngược rồi.

"Nếu ta quay về quá khứ, chẳng may làm lịch sử đổi thay. Vậy về sau làm sao có ta ở kiếp trước? Không có kiếp trước kia làm sao lại sinh ra chuyện kiếp này? Hay bởi kiếp này của ta đã bị sắp sẵn tất cả, hoặc vô cùng tệ hại, không thể thay đổi cái gì trong lịch sử?" Lăng Phong vừa đi vừa nghĩ không biết bao lần vấn đề này.

Bỏ qua vấn đề kia, phải mất cả ngày nghe ngóng, Lăng Phong mới thu về vài thông tin.

Chỗ hắn ở là một làng nghèo tập trung dân làm thuê mướn, nằm ở góc tây kinh thành Trường An, thuộc đạo Kinh Kỳ, là kinh đô của Nam Tống. Còn bây giờ chính xác năm nào thời nào, 500 hay 1000 thì Lăng Phong không hỏi ra được, người cổ không dùng lịch phương Tây, chỉ nghe niên hiệu là Bảo Nguyên gì đó.

Nam Tống này ở phía bắc có một nhà Bắc Kim đối thủ, tranh chấp quanh năm. Ngoài ra nghe đâu còn một Bắc Ngụy ở phía tây bắc.

"Xem ra thời Kim-Tống chăng? Vậy không biết lúc nào sẽ xuất hiện quân Mông Cổ đây, hy vọng muộn một chút, kẻo lại dính vào chạy nạn thì khổ." Lăng Phong nghĩ nghĩ.

Có điều, Nam Tống kinh đô đâu phải Trường An? Lại ở đâu ra còn có Bắc Ngụy, phải là Tây Hạ mới hợp lý. Vả lại, ngay cả Nhạc Phi, Tần Cối hỏi cũng không ai biết, chẳng lẽ chưa tới thời hai người này? Không biết cái Nam Tống này là Nam Tống nào nữa?

Thực ra, khá nhiều chuyện khác khiến Lăng Phong nhận ra thế giới này không giống thế giới của hắn. Ví dụ hắn nghe mấy tên bốc vác lúc chém gió, kể rằng vua khai quốc Nam Tống lật đổ nhà Minh của họ Chu mà thành. Điều này vô cùng phi lý, Lăng Phong có thể không giỏi sử cổ đại, nhưng trình tự cơ bản thì biết một chút, trước Tống là Đường, sau Minh đến Thanh, làm sao lại loạn thế này được.

"Hay lúc này đang loạn lạc Minh-Thanh?" Lăng Phong nhớ mang máng cuối nhà Minh có một giai đoạn loạn lạc, sử gọi là Nam Minh Tứ Quốc. Trong đó có nước Đại Thuận của Lý Tự Thành. Như vậy nếu lòi ra một cái Nam Tống hay Bắc Kim nhỏ nào đó cũng không có gì lạ. Thời kỳ này đất đai rộng lớn mà thông tin bó hẹp, nếu một tên nào đó tự lập quốc ở một cái tỉnh nhỏ, dân đen dốt chữ mù tịt cũng chỉ biết thế thôi.

Lăng Phong cố hỏi một vài cái tên Lý Tự Thành, Ngô Tam Quế, thậm chí đại mỹ nữ Trần Viên Viên, cũng không ai biết. Báo hại hắn còn mơ tưởng sẽ có một ngày được gặp mặt mỹ nhân này nhìn cho biết.

Chuyện này là thế nào? Dị giới?

Lăng Phong đến đó cũng chả quan tâm nữa, âm phủ đều ghé qua chơi, Diêm Vương còn chửi cả vào mặt, thì Nam Tống với chả Bắc Tống gì cũng chả quan trọng nữa.