Chương 4: Đâu là người , đâu là Chó

Chói lóa.

Người không thấy, chỉ thấy trang sức.

Một đám đi tới, ở giữa là một tên "nhị thế tổ", chắc chắn thế. Lăn lộn ở chỗ này vài tuần, Lăng Phong cũng phân biệt được vài loại người.

Thời đại này nói riêng về trang phục, không hợp mắt người hiện đại như Lăng Phong cho lắm. Những gì hắn biết về thời cổ đều chủ yếu qua phim ảnh. Có điều, trên phim ảnh đều màu sắc đẹp đẽ, thực tế hắn nhìn thấy hoàn toàn khác. Trang phục thời cổ kể cả người giàu, hơi xám và đơn điệu, hoàn toàn không hoa văn màu sắc lòe loẹt như trong phim. Phim ảnh hiện đại đều đã cách điệu nhiều lắm, mấy trường phái phối đồ theo lớp, theo tông màu, mãi sau này mới định hình ra.

Bởi thế, ở thời này, nếu muốn khoe khoang một chút, vậy có lẽ ngoài đem theo gia đinh dạo phố thị uy, chỉ có cách đeo luôn vàng lên người. Cái thằng trước mặt Lăng Phong đây là một ví dụ. Nếu như có bán nước hoa cho nam giới, dám chắc gã cũng sẽ xức đủ các loại mùi lên người, chỉ sợ thiếu đường viết chữ "nhà ta có tiền" lên mặt.

- Ca ca, là vị đại gia kia. - Tiểu Hoa bỗng khép nép trốn ra ra sau lưng Lăng Phong.

- Đừng lo, ta biết rồi.

"Có chuyện rồi đây." Lăng Phong lẩm bẩm.

Quả nhiên.

- Con nhỏ, mau chui ra đây cho Đại Hắc nhà ta hỏi tội. - Tên thiếu gia kia một bộ muốn chơi đùa cười the thé.

- Đại Hắc là ai? - Tiểu Hoa chỉ ló mỗi khuôn mặt ra rụt rè.

- Là ai? Haha, chính nó. Ngươi không nhớ sao? - Tên kia chỉ tay nói.

- Ta ... ta nhớ. - Tiểu Hoa lắp bắp.

- Vừa rồi ngươi dám giành mất miếng bánh của nó. Còn không mau đền tiền. Không làm cho nó vui, đánh chết ngươi.

Lăng Phong bắt đầu thấy không ổn. Đại Hắc gì kia còn tưởng người nào, hóa ra một con chó lai sói, toàn thân lông trắng. Rõ ràng màu trắng, lại đặt tên Đại Hắc, đến sợ thằng nhà giàu này. Hơn nữa, chó mà đền tiền thì mới vui, cũng quá bá đạo đi, chỉ e đền đến sang năm cũng vô ích.

- Muội ... giành đồ ăn với nó? - Lăng Phong quay đầu qua hỏi, tim hắn cũng nhói lên. Tưởng tượng cảnh cô bé dễ thương như vậy, đi tranh miếng ăn với súc vật, Lăng Phong không muốn nghĩ tiếp.

Vừa rồi cô bé còn đưa cho hắn miếng bánh này. Lăng Phong không giận. Hắn biết Tiểu Hoa thực lòng muốn chia sẻ đồ ăn với mình, không hề có ý khác. Quen bấy lâu Lăng Phong biết rõ điều này, người khác Lăng Phong lúc nào cũng nghi ngờ, chỉ riêng Tiểu Hoa hắn luôn tin tưởng. Trong cái đống hỗn tạp này, Lăng Phong một kẻ quen cô độc không dễ gì xưng huynh đệ tỷ muội gì với ai khác được.

- Muội ... không giành, đại gia kia rõ ràng cho muội mà. - Tiểu Hoa mắt bắt đầu đỏ lên nói.

- Ta tin muội. Đừng khóc.

Lăng Phong xoa đầu, một tay chùi má Tiểu Hoa. Cô bé đã nói không cướp của tên kia, tức là không cướp.

Bốn người lão Hùng ngồi cạnh đó xem như chuyện không liên quan, liếc cũng không thèm liếc. Những tên này đã tập thành thói quen giữ mình từ lâu. Chỉ có tên Quyền để ý chút đỉnh.

- Gặp qua đại thiếu gia, tiểu muội ta nhỏ bé như vậy, làm sao mà giành nổi với Đại Hắc uy vũ của ngài chứ, ngài xem có phải ... - Lăng Phong đứng dậy nói.

- Im mồm, nó là tiểu muội của ngươi? Vậy được, ngươi trả thay nó.

- Không biết đáng bao tiền?

- 500 lượng bạc.

- Ta ... trả lại miếng bánh. - Tiểu Hoa bước ra chìa miếng bánh nói.

"500 lượng? Con m** nó thật biết cách hiếp người." 500 lượng, đủ cho Lăng Phong sống no đủ cả năm. Lăng Phong biết thằng này muốn tìm trò tiêu khiển cho vui, chuyện trả tiền chỉ lấy cớ. Với loại người gây chuyện này, trừ khi bắt trúng chỗ sướng của hắn mới thôi. Không hẳn cứ yêu cầu gì cũng làm theo sẽ xong chuyện, kể cả ngươi có quỳ xuống lạy cũng vô ích, sợ là càng lạy càng bị hành thêm.

- Làm sao hắn cho muội bánh? - Lăng Phong quay lại hỏi Tiểu Hoa.

- Vị đại gia này nói nếu muội lấy được miếng bánh sẽ cho muội, muội rõ ràng lấy được nên ...

Lăng Phong quay sang nhìn tên nhà giàu kia.

- Hừ, Đại Hắc tướng quân nhà chúng ta còn chưa bắt đầu, con nhỏ kia đã giành chạy mất, làm sao tính được. - Một tên gia đinh đứng một bên chen vào nói.

"Hóa ra là vậy." Lăng Phong cười khinh thường đám kia, đến cô bé nhỏ cũng đi chấp nhặt. Lăng Phong cảm giác rất nhảm nhí. Đám kia chắc muốn vứt bánh ra, xem trò người chó tranh giành nhau cho vui, chẳng may Tiểu Hoa nhanh nhẹn lấy được thật, làm chúng mất hứng. Nhìn con chó kia to gấp đôi Tiểu Hoa, chẳng may lúc đó cô bé chậm chạp, không bị nó vồ chết mới lạ. Vậy đấy, miếng ăn, trong mắt người này là mạng sống, trong mắt kẻ khác là trò chơi. Đám khốn kiếp này rõ ràng vẫn muốn xem trò người chó này, tới đây gây sự. Nhưng có Lăng Phong ở đây, hắn sẽ không bao giờ để cô bé làm thế.

Một tên gia đinh lấy ra một cái túi khăn, trong đó có mấy chục miếng bánh còn nguyên, ném ra đất một cái. Con chó trắng cuồng lên, nhưng bị dây kéo lại.

- Nhanh đi, con nhóc kia yếu quá, rất mất vui. Ông đây thấy mày thay nó cũng được. Làm Đại Hắc vui lên, chuyện này cho qua.

"M**, còn không biết đâu mới là chó đây?" Lăng Phong nghiến răng nghĩ thầm. Hắn rất muốn đấm cho thằng này một cái.

Còn bảo làm cho con chó kia vui lên, một con chó biết thế nào mới là vui? Không bằng nói cho lũ này vui mới đúng. Nhưng Lăng Phong biết lúc này không thể nóng đầu, hắn võ công không có, ăn uống thiếu thốn sức lực chả vào đâu. Kể cả có đấm được đám này đi nữa, chuyện phía sau chờ hắn sẽ rất thảm.

Cả tháng nay ngồi ở đây quan sát, đủ thứ kịch bản xem cũng mòn con mắt rồi. Cái đám con cháu này, con vương hầu chèn ép con quan lại, con quan đi tìm con cái nhà giàu kiếm chuyện, đám nhà giàu này dĩ nhiên hết chỗ giải bực tức, đành kiếm những người dân thường gây sự. Những người như Lăng Phong, có chết cũng không ai quan tâm. Kể cả hắn chấp nhận làm liều, thì còn Tiểu Hoa nữa, cô bé cũng sẽ phải hứng chịu.

- Thiếu gia, ngài xem ta thế này, chẳng may làm thương Đại Hắc của ngài, lại làm các vị mất hứng ... - Lăng Phong cố nặn ra mặt cười nói.

- Bằng vào ngươi? ... Haha. - Đám kia cười rộ lên.

- Ca ca, muội ... - Tiểu Hoa nắm tay hắn, mắt ngân ngấn nước nhìn như cầu xin.

Lăng Phong chỉ biết xoa đầu nàng, biết nói gì đây.

Bình thường trong phim ảnh mà nói, lúc thế này nên có vài đồng chí trị an tới dẹp loạn, hoặc cao thủ nào đó hành hiệp trượng nghĩa mới phải. Có điều thực tế lại khác, xung quanh hầu hết đều đứng xa xa xem trò, tốt lắm thì lắc đầu bỏ đi, chắc đã nhìn quen rồi.

"M**, nhịn." Lăng Phong mắt long lên, dần ngồi xuống.

- Haha, tốt lắm, tản ra xem nào. - Xung quanh ồn ào lên.

- Ca ca ... - Tiểu Hoa muốn khóc lắc lắc tay Lăng Phong nói.

- Đừng lo, ca ca khỏe thế này, sợ gì chứ.

- Quyền, canh chừng Tiểu Hoa giúp.

- Được. - A Quyền đi tới kéo Tiểu Hoa ra sau.

Lăng Phong ngồi xổm, mắt trừng lên nhìn vào con Đại Hắc kia. Con chó chỉ lo vẫy đuôi với chủ của nó, như kiểu khinh thường đối thủ vậy. Lăng Phong định ngồi thủ thế rồi nhìn vào mắt con chó kia để trấn áp, hắn nhớ mang máng đâu đó người đi rừng khi gặp ác thú có thể dùng cách này để đuổi chúng đi. Tiếc là dùng ánh mắt thì phải đủ sự bình tĩnh và uy hiếp, trong khi ánh mắt của Lăng Phong chỉ có sự tức giận và hỗn loạn.

"Ào"

Lúc Lăng Phong còn đang tính xem tiếp theo nên làm gì thì tên gia đinh kia đã thả dây, ngay tức khắc Đại Hắc thay đổi 180 độ, vồ tới chỗ Lăng Phong.

Lăng Phong giật mình. Hắn theo phản xạ đưa cánh tay lên chắn. Hắn không thể ngờ con thú vừa vẫy vẫy đuôi bình thường kia chỉ trong tích tắc biến thành một thứ uy hiếp đáng sợ đến thế này.

"Aaa."

Đại Hắc ngoạm nguyên hàm răng vào cánh tay Lăng Phong, có lẽ tận xương tay. Hắn đau đến muốn hôn mê đi, nhói đến tận phổi, không thể kêu nổi, tiếng kêu là của Tiểu Hoa. Con chó này quá to khỏe, Lăng Phong không khác gì cái bao cát để nó cắn. Lại thêm một nhát nữa vào tay trái.

Lăng Phong trong đầu chỉ còn biết đưa tay ra che mặt. Hắn không phải quá yếu ớt, mà con chó quá khủng bố. Lăng Phong trước lúc bị tấn công cũng nghĩ trò này chỉ đùa qua loa. Chỉ một con chó thôi có cái gì to tát, chờ nó xông tới, đạp cho nó một cái là xong. Có lẽ ai cũng thế, bình thường đứng ngoài nhìn suy nghĩ luôn giản đơn, nói đùa chém gió như kiểu ta đây vô địch. Có điều, có rơi vào tình hình của Lăng Phong hiện tại mới biết, con Đại Hắc này căn bản không phải thứ để đùa. Xem ra nó đã được huấn luyện cho cái trò vồ người này từ lâu, chưa kể thân hình còn to ngang Lăng Phong.

Lăng Phong nhắm mắt, thân hình run lên vì đau. Hắn cố gắng vừa đỡ đòn cắn vừa cuộn người lăn ra sau, hai chân cố gắng đạp mạnh ra trước. Có lẽ nhờ may mắn, hắn đạp trúng con chó kia, tạm thời tránh ra được một đoạn.

Lăng Phong cố mở mắt nhìn. Xung quanh một mảnh cười đùa. Kể cả những người qua đường, những kẻ làm thuê cũng không ngoại trừ. Lăng Phong cảm giác thật cô độc và căm hận. Con người, hàng ngày bị chèn ép khinh nhục, đến lúc thấy người cùng cảnh, thay vì cảm thông thì sẽ lấy đó làm thứ giải tỏa cho mình, âu cũng là điều dễ hiểu.

- Ca ca, chạy đi. Huhu. - Tiểu Hoa khóc lớn lên.

- Haha, Đại Hắc uy vũ, có chạy đằng trời. - Đám gia đinh thích thú vỗ tay.

"Bịch." Một cái bao tay bằng vải tròn rơi trước mặt Lăng Phong.

- Mang vào đi. - Tiếng của tên Hùng từ đằng sau vang lên.