Chương 7: Nỗi lòng Đặng Xuân Hàm

Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn: truyenyy.com

----------------------------------

- Vừa rồi có thấy sướng không?

Hạ Phong Ngân kéo chăn qua đắp cho Đặng Xuân Hàm, sau đó ôm cô chặt vào ngực, ôn nhu hỏi.

- Ừ…Không…không sướng!

Đặng Xuân Hàm vẫn chưa hoàn toàn phục hồi sau những giây phút lên đỉnh khuôn mặt nhỏ nhắn ủng hồng, toàn thân mồ hôi đầm đìa, ngượng ngụng trốn vào trong chăn, nhưng đầu vẫn tựa vào ngực Hạ Phong Ngân.

Hạ Phong Ngân cười nói:

- Không sướng sao? Khẩu thị tâm phi. Vừa rồi không biết ai vừa rên rỉ vừa kêu lớn tiếng mau hơn nữa, mạnh hơn nữa,…

- Người thật xấu xa, không cho nói nữa.

Đặng Xuân Hàm bị Hạ Phong Ngân đem những lời rên rỉ trong hoan lạc của mình ra bắt chước nói, khiến khuôn mặt cô trở nên xấu hổ, nhẹ nhàng nhéo vào tay Hạ Phong Ngân, sau đó u oán nói:

- Giá như chồng của ta có một nửa mạnh mẽ của người thì tốt rồi.

- Chồng cô?

Hạ Phong Ngân vừa nghe, nhất thời hứng thú:

- Chẳng lẽ chồng của cô yếu sinh lý?

- A!

Đặng Xuân Hàm thở dài thật sau rồi một hơi nói:

- Đúng vậy, chồng ta vốn dĩ là ông chủ của một xí nghiệp nhà nước, tuổi còn trẻ không ngờ lại mắc bệnh lạ, phương diện năng lực càng ngày càng kém, cuối cùng ngay cả va chạm xác thịt với ta còn không có, cho nên hôm nay trên sẽ buýt khi bị người chạm tới liền dục hỏa dâng lên.

Thì ra là vậy, không ngờ chồng của Xuân Hàm lại bị bệnh liệt dương, Hạ Phong Ngân trong lòng mừng rỡ, ôm chặt lấy Xuân Hàm rồi nói:

- Xuân Hàm, cô hãy yên tâm, sau này ta sẽ giúp cô thỏa mãn. Cô vừa rồi cũng đã trải qua cảm giác khi làm tình với ta, có lẽ cũng rõ ràng lời ta nói.

- Ừ. Ta rõ.

Đặng Xuân hàm vẻ mặt sầu tư, mặc dù công không phủ nhận việc mình được Hạ Phong Ngân làm cho thỏa mãn, nhưng tâm lý phản bội chồng của mình khiến cô có chút lo lắng, áy náy liền thở dài nói:

- Cho dù có thỏa mãn thì sao. Nhưng làm như vậy thực sự có lỗi với chồng ta, bình thường hắn đối với ta không tệ, hơn nữ cha của hắn là quan lớn trong tỉnh, nếu không may việc này bị lộ ra, hậu quả không thể lường được đâu.

Hạ Phong Ngân dĩ nhiên tìm cách để dụ dỗ Xuân Hàm nên liền hói:

- Không nên lo lắng, chúng ta lén lút gặp nhau chồng của người sao có thể dễ dàng phát hiện, chẩng lẽ cô nhẫn tâm nhìn ta mỗi ngày đều ôm nỗi tương tư đối với cô.

Nói xong Hạ Phong Ngân giả làm bộ dáng vô cùng thương cảm, vùi đầu vào bộ ngực đầy đặn mà mềm mại của Đặng Xuân Hàm.

- Người thật là, vì cưỡng đoạt ta mà cái gì cũng không sợ.

Đặng Xuân Hàm dùng ngón tay chỉ lên trán hắn rồi cười duyên nói:

- Chỉ sợ tới lúc người bị chồng ta bắt gian, sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ.

- Ta tuyệt đối không đấy.

Hạ Phong Ngân tính cách cứng rắn, từ nhỏ có cha mình bảo bọc nên chưa nơi nào hắn sợ người khác. Hắn lại bá đạo muốn đem Xuân Hàm chơi đùa, liền tiếp tục dùng đôi ma thủ vuốt ve bên dưới cô.

- A!!Người như thế nào còn muốn nữa.

Đặng Xuân Hàm kinh ngạc, khuôn mặt có chút biến sắc, vừa rồi khi đang bị Hạ Phong Ngân vuốt ve cô cũng cảm nhận được thiết côn của hắn lại trỗi dậy.

- Đó là bởi vì Xuân Hàm bảo bối khiến ta say đắm.

Hạ Phong Ngân không ngừng dùng tay mình phát huy hết công phu vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ chốc lát khiến cơ thể Đặng Xuân Hàm nóng rực lên lại, cô không tự chủ được tay sờ lấy thiết côn rắn chắc của hắn, toàn bộ tâm trí chỉ muốn cùng hắn hòa hợp thành một, vĩnh cửu kéo dài cảm giác hoan lạc khoái cảm này.

- Bảo bối, ta hôm nay sẽ khiến người thật sung sướng, cũng xem như giúp chồng của em trút nhẹ gánh nặng.

Hạ Phong Ngân cười dâm đãnng, ngay cả xưng hô cũng đã thay đổi.

Hắn tiền vào nơi hắc động ẩm ướt trơn mềm của Xuân Hàm, dùng cái lưỡi mềm mại của mình liếm lấy nó, khiến cơ thể cô run rẩy. Vị trí mà bao đàn ông thiết tha mơ ước đang bị Hạ Phong Ngân không ngừng kích thích.

- Xuân Hàm bảo bối, giờ tới lượt người.

Hạ Phong Ngân đưa thiết bổng của mình đến trước mặt của Xuân Hàm, cô có chút đỏ mặt nhưng cũng liền hiểu. Cái miệng nhỏ nhắn liền há ra để đón nhận bảo vật vừa làm mình lên đỉnh cách đây ít lâu.

Hạ Phong Ngân không nhanh không chậm lắc cái mông của mình để phối hợp với động tác miệng của Xuân Hàm. Ước chừng vài phút, Hạ Phong Ngân có chút cảm giác không chịu nổi liền nói.

- Chúng ta đổi tư thế nào.

- Ừ….

Đặng Xuân Hàm bây giờ hoàn toàn phối hợp với Hạ Phong Ngân, hai chân quỳ ở trên giường, cánh tay đỡ lấy cơ thể.

Hạ Phong Ngân nuốt nước miếng một cái liền dùng thiết bổng của mình đâm vào hắc động chậm rãi ma sát.

- A…a…a! Khó chịu chết ta mất.

Đặng Xuân Hàm lúc này đã lên đỉnh, cơ thể bị Hạ Phong Ngân kích thích tới cực điểm, dục hỏa đã khống chế cô hoàn toàn… Chỉ tận hưởng cảm giác được lấp đầy bên trong hắc động của mình.

- Bây giờ em có thích tiểu đệ anh chưa?

Hạ Phong Ngân cười cười, càng nói nhấp càng hăng, từ hắc động của Xuân Hàm chảy ra vài giọt dâm thủy bị ép ra ngoài.

- A!A!A! Phong Ngân, ta yêu người chết mất, mau nhanh hơn chút nữa.

Đặng Xuân Hàm một bên giãy dụa, một bên rên rỉ.

Hạ Phong Ngân vừa nhấp, hai tay vừa vuốt ve vú của Đặng Xuân Hàm, hắn nghe những lời rên rỉ của Xuân Hàm vô cùng kích thích.

- Hạ Phong Ngân, nhấp mạnh nữa đi, xin người đấy sâu chút nữa.

Đặng Xuân Hàm nói những lời này khuôn mặt đã trở nên đỏ bừng, từ xưa tới nay cô không hề nghĩ mình lại trở nên dâm loằn đến như vậy.

- Tuân lệnh.

Hạ Phong Ngân cười dâm một tiếng, trong lòng vô cùng thoải mái, từng chút từng chút một đem lực cắm sâu vào nơi hắc động của Xuân Hàm.

- Của người thật lớn, thật khiến ta sung sướng. Đặng Xuân Hàm toàn thân tê dại, ý nghĩ hoàn toàn trống rỗng, cả người bây giờ chỉ chìm vào hoan lạc.

Trong lúc cao trào, từ hắc động nhỏ nhắn của cô phun ra từng đợt dâm thủy, Hạ Phong Ngân cũng không thể cầm giữ được nữa, nhanh chóng đút vài cái rồi như pháo bắn vào trong động của Đặng Xuân Hàm.

Không biết đã trải qua bao lâu, cả hai hoạt động quá kịch liệt rốt cuộc đã yên tĩnh trở lại, cả hai đều đã hoạt động thể lực quá lớn. Sau đó lẳng lặng nằm trên giường không nói gì mà im lặng hưởng thụ.