Chương 5: Đặng Xuân Hàm

Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn: Truyện YY

---------------------

Vào lớp cũng không có tiết mục gì đặc biệt, chủ yếu vẫn là hoan nghênh giáo viên chủ nhiệm mới.

Bọn nam sinh trong lớp là những tên vui vẻ nhất, từ trên trời xuất hiện một tuyệt sắc mỹ nữ giáo viên khiến bọn họ nhiệt huyết sôi trào, mỗi người ở trước mặt Tiếu Tư Nhã đều tỏ vẻ tài hoa của mình để lấy lòng.

Hạ Phong Ngân không có ở ký túc xá của trường học, bởi hắn có nhà ở gần trường học, tuy không cũng hơi cũ nhưng khá tách biệt không có quá nhiều ồn ào. Bình thường cuộc sống hắn chỉ ăn ngủ, xem phim, đem nữ sinh tới đây ngủ.

Buối tối hắn quay trở về nhà mình, Hạ Phong Ngân nhớ tới cô gái mình gặp trên xe buýt, nếu không phải thực sự xung quanh quá nhiều người, hắn cũng đã to gan hơn xâm chiếm cô ta. Nghĩ đến vuối ve cặp đùi của cô ta giữa chốn đông người thực khiến người ta thích thú.

Hạ Phong Ngân chịu không nổi suy nghĩ một chút rồi lấy danh thiếp ra, bấm điện thoại gọi đến cho cô ta.

- Alo, ai vậy?

Điện thoại bên kia vang lên giọng nói hết sức ngọt ngào, vừa nghe liền có thể nhận ra giọng của cô gái trên xe buýt bị Hạ Phong Ngân chiếm tiện nghi hôm nay.

Số điện thoại là thật, Hạ Phong Ngân đắc ý nói:

- Tiểu tình lang của em đây.

- Là người.

Cô gái giọng nói trở nên kinh ngạc, cuống quít hỏi:

- Người gọi điện cho ta làm gì?

- Muốn tìm cô, ta là sinh viên đại học, hôm nay lại là sinh nhật năm hai mươi tuổi của ta, tuy nhiên lại không có một người bên cạnh, cô có thể giúp cho ta.

Hạ Phong Ngân suy nghĩ xấu xa trong đầu nhưng ngoài miệng vẫn tìm lời giải thích hết sức chính đáng.

- Là sinh nhật của người, người không gạt ta chứ?

Cô gái nghe hắn nói mình là sinh viên, đối với hắn giảm bớt đi chút cảnh giác.

- Là thật, mỗi người hai mươi tuổi sinh nhật chỉ có một lần, nhưng ta lại thuê phòng ở bên ngoài, không có người thân, không biết người có thể giúp ta hôm nay được không?

Hạ Phong Ngân lời nói tràn đầy đáng thương và cô đơn, giống như mình là một người bị xã hội vứt bỏ.

- Vậy ta sẽ qua.

Cô gái bị chân tình của Hạ Phong Ngân đả động, hỏi rõ địa chỉ liền cúp điện thoại.

Đã thu phục được, Hạ Phong Ngân cầm điện thoại trên tay hôn một cái, bắt đầu dọn dẹp gian phòng của mình, người khác lần đầu tới, hắn muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp.

Cô gái tựa hộ cách Hạ Phong Ngân cũng không quá xa, mới hơn mười phút đồng hồ, cô đã xuất hiện trước cửa nhà trọ của Hạ Phong Ngân.

Cô nàng xuất hiện mặc trên mình bộ áo khoác da, so với lúc trên xe buýt còn mê hoặc gợi cảm hơn.

- Người khỏe chứ? Còn không mời ta vào?

Hạ Phong Ngân nhìn từ trên xuống thấy đôi tất màu đen liền nhớ tới khoảng khắc trên xe buýt, trong lòng nhộn nhạo, mời cô gái vào trong.

- Người là người ở đây hay là mướn ngôi nhà này?

Cô gái đi vào phòng khách ngồi trên ghế salon cười hỏi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Hạ Phong Ngân nhìn mình cô nhất thời ngượng ngùng, lúc mình ở trên xe buýt, bị hắn chiếm tiện nghi thực mắc cỡ.

- Đúng vậy, phong này là nhà cũ của ta.

Hạ Phong Ngân ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm cô gái, trong lòng bắt đầu nóng rực, thực sự bị quyến rũ rồi, phụ nữ ăn mặc gợi cảm như vậy, chính là khiến đàn ông dục hỏa công tâm.

- Không phải hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của người sao? Đúng rồi, ta gọi là Đặng Xuân Hàm, còn người tên gì?

Cô gái cảm giác được Hạ Phong Ngân dường như ánh mắt đang nhìn cặp đùi của mình dò xét, nhất thời không yên, tìm đề tài nói để di chuyển lực chú ý của hắn.

Đặng Xuân Hàm sao, ta thấy tên Đặng Thiền Ngọc nghe hay hơn đấy, Hạ Phong Ngân dâm đãng nghĩ, sau đó đáp:

- Tên tôi gọi là Hạ Phong Ngân hôm nay đúng là sinh nhật hai mươi tuổi, bất quá không cần bánh ngọt, chỉ muốn nhìn cô, cô biết không, hôm nay tại xe buýt nhìn thấy cô, ta liền biết ta thích người. Toàn bộ chiều nay đều nghĩ đến người, hình bóng của cô đều tràn ngập trong suy nghĩ ta.

- Người, người không nên nói bậy.

Đặng Xuân Hàm không nghĩ tới Hạ Phong Ngân sẽ trả lời như vậy, nhất thời lúng túng.

- Ta là người đã có chồng, người làm sao có thể thích ta đây. Giữa chúng ta lại càng không thể.

- Có chồng thì sao?

Hạ Phong Ngân trực tiếp ngồi lên người Đặng Xuân Hàm, bá đạo ôm lấy cô vào ngực rồi vô cùng tình cảm nói:

- Ta là Hạ Phong Ngân tuyệt sẽ không vì người có chồng mà không thích người, người đừng đem chồng của mình ra để làm bức tường ngăn cách hai chúng ta.

- Ta…không phải là ý đo.

Đặng Xuân Hàm nghĩ Hạ Phong Ngân hiểu lầm ý của mình, nhất thời không biết giải thích thế nào, liền tục tìm cách đẩy Hạ Phong Ngân ra.

Sau đó khóe mắt nàng rưng rưng nói:

- Chúng ta như vậy là có lỗi với chồng ta.

- Không có quan hệ, ta cũng không làm cô mất đi thứ gì.

Vừa dứt lời Hạ Phong Ngân trực tiếp hôn Đặng Xuân Hàm, đôi môi mềm mại bị xâm chiếm, nhẹ nhàng cảm nhận dư vị ngọt ngào. Một đôi ma thủ cũng chia hai đường, một bên từ đùi của cô nàng xoa nhẹ, một bên chạm vào ngực Đặng Xuân Hàm.

- Ư…ư!

Đặng Xuân hàm cực kỳ mẫn cảm, không chịu được sự xâm chiếm của Hạ Phong Ngân, nàng cố gắng chống cự một chút, nhưng sau đó nhanh chóng toàn thân mất sức lực, xụi lơ trong lòng Hạ Phong Ngân.

Cái lưỡi khéo léo của Hạ Phong Ngân đưa vào trong cùng đầu lười của Đặng Xuân Hàm hài hòa phối hợp, sự kết hợp triền miên, trêu chọc đối phương khiến Đặng Xuân Hàm không ngừng phát hỏa dục.