"Quý tính đại danh ta không dám nhận ta tên Từ Trung còn phu nhân ta tên là Từ Tam Nương "
Từ đại phu cười nói rồi lại hỏi : "Phụ mẫu con đâu sao lại để huynh đệ con lưu lạc đến nơi này? ".
Lý Anh Minh mặt có hơi biến sắc nhưng rất nhanh bình tĩnh lại trả lời :"Con vốn người Thương châu phụ mẫu con làm nghề nông bán vải sống qua ngày năm trước chiến loạn nổ ra giá lương thực vải vóc tăng lên gia đình con kiếm được chút ít lên định chuyển về vùng Ung châu sinh sống ai ngờ trên đường đi gặp phải bọn cướp phụ mẫu con đều chết chỉ có huynh đệ con trốn thoát ".
Lúc này ,Từ phu nhân liền nói :"Muộn rồi đấy ông phải để 2 đứa nó nghỉ ngơi chứ đúng là già rồi lẩm cẩm ".
Từ đại phu lúc này cười khổ nói :"Phải rồi nàng đưa 2 đứa nó vào phòng trong nghỉ đi ".
Nói rồi Từ phu nhân bế Lý Anh Kiệt vào phòng trong Lý Anh Minh theo sau đi vào .
Nửa năm sau đó 2 huynh đệ Lý Anh Minh và Lý Anh Kiệt ở lại nhà của Từ đại phu một là để Lý Anh Minh chữa thương hai là đợi khi Lý Anh Kiệt cai sữa .Phu thê Từ đại phu nhiều lần khuyên bảo Lý Anh Minh ở lại và muốn nhận huynh đệ họ làm nghĩa tử song Lý Anh Minh nói muốn dựa vào sức lực mình mà sống nên kiên quyết từ chối song mỗi lần vào rừng đi săn cũng đều gửi Lý Anh Kiệt cho phu thê Từ đại phu chăm sóc .Mà nơi huynh đệ họ sống cũng cách thôn Sơn Điền không xa lắm nên phu thê Từ đại phu cũng không gượng ép .
Trải qua nhiều năm Lý Anh Kiệt càng lớn thì số ngày Lý Anh Minh gửi Lý Anh Kiệt cho phu thê Từ đại phu càng ít đi đến năm hắn 4 tuổi thì không gửi nữa .Hàng năm huynh đệ họ cũng tớ thăm phu thê Từ đại phu song rất ít .Phu thê Từ đại phu cũng hiểu được cuộc sống của huynh đệ họ nên cũng không có ý trách móc mà rất cảm thông cho huynh đệ bọn họ thường xuyên tới thăm huynh đệ bọn họ .Tất cả bệnh của Lý Anh Kiệt từ bé đều do một tay Từ đại phu chữa trị .
Sau khi kể xong không biết từ bao giờ nước mắt của Từ phu nhân đã rơi xuống .Lý Kiệt thấy vậy liền lắm lấy tay của Từ phu nhân nói : "Bá mẫu ơn nghĩ của 2 người với huynh đệ con không khác gì phụ mẫu tái sinh ..."
Lý Kiệt chưa kịp nói xong thì Từ Tam Nương đã ngắt lời hắn một tay lau nước mắt cười và nói :"Được rồi con biết vậy là ta vui rồi sau này cố gắng lớn khôn thành người để phu thê bọn ta lúc về già còn có chỗ mà nương tựa ".
Lý Kiệt nghe vậy liền nói :"dạ con biết rồi ".
Lúc này Từ phu nhân đột nhiên quay sang hắn và nói :
"Tiểu Kiệt à ta không biết tại sao đại ca con lại không muốn cho con biết rõ thân thế của mình nhưng ta tin nó làm vậy nhất định là muốn tốt cho con .Vậy nên dù thế nào con cũng không được giận đại ca con biết không ".
Lý Kiệt hơi chấn động vì không ngờ Từ phu nhân lại tinh ý đến vậy nhìn ra được suy nghĩ trong đầu hắn tuy nhiên chỉ trong 1 giây ngắn ngủi hắn đã bình tĩnh lại và ngoan ngoãn gật đầu nói :"dạ con biết bá mẫu".
Lúc này Từ phu nhân nhìn Lý Kiệt và nói : "Ta đã sống hơn 40 năm nhưng ta chưa bao giờ thấy được một người đại ca nào đối tốt với đệ đệ như đại ca con với con năm con 2 tuổi con bị phong hàn trong nhà ta thiếu nhân sâm mà thời tiết lúc đó đang vào mùa đông tuyết phủ trắng xóa lạnh đến thấu xương đại ca con mới 9 tuổi đã không ngại khó khăn hiểm nguy lên núi đào nhân sâm mang về chữa bệnh cho con mặc dù lúc đó ta hết lòng ngăn nó vì thời tiết giá rét hơn nữa trên núi nhiều thú dữ nhưng nó vẫn kiên quyết đi .Khi nó trở về đến đầu thôn thì gục ngã may sao lúc đó Tiểu Hà phát hiện ra đại ca con nên đã vội gọi mọi người đưa nó đến chỗ ta.Khi mọi người đưa nó đến toàn thân lạnh cóng hôn mê bất tình toàn thân đầy vết thương song tay phải nó vẫn lắm chặt củ nhân sâm.Thật may vì củ nhân sâm nó tìm được cũng khá lớn nên lúc đó chúng ta có đủ thuốc cứu cả 2 con. .Hơn 4 năm nay nó đã chịu bao khổ cực để nuôi lớn con cho đến ngày hôm nay bởi vậy ta mong các con sau này dù thế nào cũng phải thương yêu đùm bọc bảo vệ lẫn nhau có biết không ".
Lý Kiệt nghe vậy liền tỏ ra rất cương nghị nói :"bá mẫu điều đó là tất nhiên rồi dẫu thế nào chúng con cũng là huynh đệ một nhà mà".
Từ phu nhân nghe vậy rất hài lòng liền cười nói :" Con biết vậy là ta an tâm rồi giờ còn sớm nữa ta phải về nấu cơm cho ông lão nhà ta đây ".
Nói rồi Từ phu nhân liền đứng dậy bước về phía cửa .Lý Kiệt liền đi theo tiễn Từ phu nhân nói :" Bá mẫu đi thong thả ".
Lúc này trong lòng Lý Kiệt thực sự cảm thấy rất thoải mái hắn thực sự rất bội phục vị đại ca hiện giờ của mình .Nếu lúc đầu hắn còn nghi ngờ tại sao Lý Anh Minh lại nói về cái chết của phụ mẫu mình lại là 2 cách khác nhau .Thì giờ hắn không nghĩ vậy nữa vì giờ hắn biết dù là lý do nào thì cũng vì muốn tốt cho mình. Kiếp trước hắn đã trải qua cuộc sống nghèo khổ nên cũng khổ ngại sống thêm lần nữa .Giờ hắn chỉ nghĩ làm sao để sớm khôi phục khả năng của mình như ở kiếp trước vì trí nhớ hắn vẫn còn nên chiêu thức hắn vẫn nhớ nhưng khổ lỗi cái thân xác hắn hiện giờ vô cùng yếu đuối không thể giúp hắn thi triển võ công kiếp trước của mình .Rồi chợt hắn nghĩ mình có thể từ từ rèn luyện cơ thể này mạnh như mình ở kiếp trước rồi dần dần mình sẽ khôi phục lại như ở kiếp trước bởi vậy hắn thầm tự nhủ mình phải bắt đầu luyện tập có như vậy mới sớm khôi phục võ công của mình .Nếu như ở kiếp trước hắn sinh ra đã không có ai thân thích thì giờ hắn đã có một người đại ca luôn hết lòng yêu thương chăm sóc bảo vệ hắn vì vậy hắn cũng phải cố gắng để bảo vệ người thân duy nhất của mình. Con người ta sau khi trải qua 1 cuộc sống không có người thân sẽ cảm thấy người thân đối với mỗi người qua trọng như thế nào .Lý Kiệt là một người như vậy sau khi trải qua một kiếp sống không ai thân thích hằng năm vào những dịp tết đoàn viên hắn thường một mình chứng kiến những gia đình sum họp khiến hắn cũng muốn có một gia đình như vậy .Tuy rằng kiếp này hắn chỉ có 1 người thân duy nhất nhưng như vậy thì cũng có đó vẫn là người thân của hắn người thân duy nhất của hắn ở kiếp này.Điều đó càng khiến hắn hạ quyết tâm cao hơn . Hắn không muốn phải trải qua cuộc sống không có người thân nữa không muốn phải trải qua cuộc sống cô đơn nữa .
Kể từ hôm đó Lý Kiệt ra sức luyện tập những kĩ thuật và những bài tập tăng cường sức dành cho lính đặc công mà hắn nhớ được từ kiếp trước .Tuy nhiên lúc đầu vì quá nóng lòng muốn khôi phục võ công mình như ngày trước hắn đã tập quá mức dữ dội mà thân xác hắn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi rất mềm yếu không chịu được áp lực mạnh kết quả là bị trẹo tay chữa trị phải mất bảy ngày mới khỏi.Sau lần đó Lý Kiệt đã rút kinh nghiệm luyện tập một cách từ từ không vội vàng như trước nữa .Hắn luôn tự nhủ :" Bây giờ mình từ từ luyện tập ở mức thấp dần mình sẽ nâng mức luyện tập nên dần dần mình sẽ khôi phục được mức luyện tập của mình ở kiếp trước rồi chẳng bao lâu nữa mình sẽ khôi phục võ công .Đến lúc đó mình sẽ không sợ bị ai coi thường nữa.Nhìn qua cuộc sống của mọi người ở đây xem ra cũng không khác thời phong kiến là mấy muốn không bị người khác chà đạp phải có thực đúng vậy phải có thực lực chẳng những có thực lực mà còn phải có thực lực mạnh kiếp trước ta không có ai thân thích nhưng kiếp này ta đã có một người thân người đó là đại ca là người đó đã chịu bao khổ cực vì đệ đệ hắn tuy rằng mình chỉ là người thừa hưởng thân xác cùng kí ức của đệ đệ hắn nhưng dẫu sao xem như mình đã đầu thai làm đệ đệ hắn rồi thì mình xem như cũng đệ đệ hắn .Hắn đã thật tâm đối với mình như đệ đệ hắn thì mình cũng sẽ thật tâm đối với hắn như đại ca mình ".
Cứ như vậy điều đó đã trở thành động lực cho Lý Kiệt kiên trì luyện tập .Cứ như vậy sáng ra hắn liền đeo bao cát vào chân rồi chạy lên đỉnh Vĩnh Sơn gần đó rồi lại chạy về .Rồi hắn tập chống đẩy ,bật cóc,... Tự treo bao cát tập quyền cước .Thấy hắn siêng năng luyện tập như vậy mà cách thức luyện tập cũng hết sức kì lạ Lý Anh Minh bèn tò mò hỏi :"Rốt cuộc mấy ngày hôm nay đệ tập cái gì vậy? ".
Lý Kiệt cười nói :"Đệ đang luyện võ đấy huynh cũng tới đây luyện đi sẽ rất có ích cho việc đi săn của huynh đấy ".
"ừ đệ cứ luyện võ đi luyện võ cũng tốt rèn luyện sức khỏe luôn ".
Lý Anh Minh cười nói rồi hắn giơ chiếc nỏ cùng con dao nhỏ của mình lên nói:
"Ta thì không cần chỉ cần dựa vào cái nỏ và con dao này cũng đủ cho ta mỗi ngày săn được mấy con thỏ, gà rừng với lai cho đệ ăn rồi .Giờ ta phải vào rừng đi săn đây tối ta về ".
Lý Kiệt nghe vậy liền nói :"đệ biết rồi huynh đi đi ".