Cứ thế thu qua đông thấm thoát ba năm trôi qua Lý Kiệt cùng Lý Anh Minh cứ thế dựa vào nhau mà sống .Cuộc sống của hai người tuy không được nói sung sướng gì nhưng cũng có thể tạm coi là ăn đủ no mặc đủ ấm .
Tại nhà của huynh đệ Lý Kiệt có một đứa trẻ thân hình cao lớn đang hì hục tung ra những cú đấm những cú đá những đòn khủy tay vào một bao cát trên khuôn mặt và người cậu bé này mồ hôi chảy ra từng dòng nhưng vẫn không ngừng nghỉ . Nhờ vào sự kiên trì luyện tập Lý Kiệt đã gần như hồi phục tuy không được khỏe mạnh như ở kiếp trước vì thân xác của một đứa bé 8 tuổi nên vẫn còn nhiều hạn chế .Tuy nhiên nhờ quá trình luyện tập đó mà thân xác hắn là một đứa trẻ 8 tuổi nhưng hiện giờ hắn đã cao lớn như đứa trẻ 12 13 tuổi. Nhìn hắn lúc này mắt sáng như sao mặt đầy mồ hôi thể hiện sự mệt mỏi nhưng vẫn không thiếu phần kiên định cộng thêm cái mũi hơi cao nàn da trắng tạo nên một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú .Trong 3 năm liền ngoài cố gắng luyện võ ra Lý Kiệt còn tranh thủ theo Lý Anh Minh học chữ viết của thế giới này .Lý Kiệt từ kiếp trước lúc trong quân ngũ được đào tạo qua lớp học cao cấp nên đã luyện được trí nhớ siêu cấp có thể nhìn qua là có thể nhớ ngay nên đối với hắn làm quen với một kiểu chữ mới cũng không khó khăn gì trong vòng chưa đầy 3 năm hắn đã hoàn toàn thành thạo loại chữ cái của thế giới này.
Được chừng 1 canh giờ sau Lý Kiệt mới dừng tay lại . Lúc này có một thanh niên khôi ngô tuấn tú thân hình khỏe mạnh nhìn người thanh niên này có vài nét giống Lý Kiệt bước từ trong nhà ra nói :
"Đệ đã tập 3 canh giờ rồi đấy đừng tập nữa giờ theo ta đến thác nước tắm ".
Người này không phải ai khác chính là Lý Anh Minh .Lúc này khi nghe vậy Lý Kiệt liền cười nói :" Dạ được đại ca chúng ta đi thôi đệ cũng đang muốn tắm ".
Nói rồi Lý Kiệt liền cùng với Lý Anh Minh đi về phía ngọn thác nước trong núi .Vùng núi huynh đệ họ đang sống có tên gọi Hổ Trúc Sơn nơi đây trải dài gần trăm dặm non xanh nước biếc .Nơi đâu có một ngọn thác nước người dân nơi đây gọi là thác Thủy Niên .Ngọn thác này rất lớn là nguồn cung cấp nước cho cả thôn Sơn Điền và nhiều sơn thôn khác gần đó tất nhiên cũng bao gồm cả huynh đệ Lý Kiệt. Lúc này dưới chân thác đang vang lên tiếng cười đùa của 2 người một lớn một nhỏ hiển nhiên đó là 2 huynh đệ Lý Kiệt .Trước đây Lý Kiệt đối với việc coi Lý Anh Minh là đại ca mình là vấn đề trách nhiệm của hắn khi tới thế giới này thì bây giờ trải qua 3 năm đồng cam cộng khổ dựa vào nhau mà sống Lý Kiệt lúc này đã hoàn toàn coi Lý Anh Minh thực sự là đại ca mình .Tình cảm của huynh đệ họ ngày trở nên bền chắc tựa như thủ túc tình thân.
"Haha đại ca huynh nói xem nơi này quả thực rất tốt so với tiên cảnh cũng đâu có kém bao nhiêu đâu chứ haha "
Lý Kiệt vừa cười vừa nói với vẻ rất thoải mãn.Lý Anh Minh lúc này lắc đầu cười nói :
"Đệ đúng là chả đi đâu xa nên không biết thiên hạ này rộng lớn như thế nào ta đã từng thấy nhiều nơi còn đẹp hơn nơi đây nhiều "
"Nói vậy tức là huynh từng đến những nơi như thế rồi "
Lý Kiệt thản nhiên hỏi. Lý Anh Minh cười nhạt nói :
"Phải ta từng đến một số nơi năm ta 6 tuổi ".
Lúc này nhìn trên mặt Lý Anh Minh có thể thấy được đang có một lỗi buồn vô hạn .Lý Kiệt thấy liền hỏi :
"Đại ca huynh đang nhớ phụ mẫu phải không ".
Lúc này vẻ mặt Lý Anh Minh có chút thất thố rồi đột nhiên trở nên nghiêm nghị nói :
"Không truyện đã qua lâu rồi ta cũng đã sớm quên rồi ".
Nói rồi hắn đứng dậy mặc quần áo rồi nói :
"Đệ cứ tắm đi ta về trước chuẩn bị cơm tối ".
Biết lúc này tâm trạng Lý Anh Minh không tốt Lý Kiệt cũng không muốn hỏi gì thêm nên nói :"Vậy huynh về trước đi đệ tắm thêm một lúc ".
Lý Anh Minh đi rồi Lý Kiệt ngâm mình trong nước thầm nghĩ :"Rốt cuộc là vì sao nhỉ tại sao mỗi lần nhắc đến phụ mẫu huynh ấy lại tỏ ra kích động như vậy ? ".
Lý Kiệt ngâm mình trong nước suy nghĩ ra rất nhiều giả thiết tuy nhiên sau đó hắn tự nhủ dù là lý do nào thì hắn cũng không thể bỏ mặc Lý Anh Minh được vậy tốt nhất không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì . Nghĩ rồi hắn đứng dậy mặc quần áo trở về nhà.
Tối hôm đó khi huynh đệ đang ngủ thì lúc này khuôn mặt Lý Anh Minh trở nên nhợt nhạt khuôn mặt toát ra đầy mồ hôi miệng không ngừng nói : "Mẫu thân ... mẫu thân đừng bỏ bọn con ... mẫu thân đừng rời xa bọn con ... mẫu thân người đừng đi ..... "
Hiển nhiên lúc này hắn đang mơ thấy ác mộng .Đột nhiên hắn bật dậy hét lớn :" Mẫu thân ...Không ...."
Lúc này hắn chợt nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ.Hắn đưa tay nên lau mồ hôi trên trán. Đột nhiên bên vai trái của hắn có một bàn tay đặt nên theo phản xạ hắn túm lấy bàn tay đó kéo về phía trước rồi theo bàn tay đó đến chạm đến vai đối phương rồi dùng sức đẩy vai đối phương về trước vặn tay hắn về phía đằng sau lưng miệng nói : "Ai?".
"Ai cái đầu huynh ý ngoài đệ ra thì còn ai vào đây nữa ".
Vì nhất thời không đề phòng Lý Kiệt bị Lý Anh Minh vặn ngược tay về phía sau lưng khuôn mặt hắn nhăn nhó nói .Lý Anh Minh trong bóng tối nhất thời không nhìn thấy đối phương là ai nhưng sau khi nghe thấy giọng Lý Kiệt ,hắn liền thở phào nhẹ nhõm buông tay Lý Kiệt ra nhẹ nhàng hỏi :
"Là đệ à ."
Lúc này Lý Kiệt tay vẫn còn đau liền quát :
"Cả nhà có hai huynh đệ không đệ thì còn ai đây".
Biết là Lý Kiệt tay vẫn còn đau lên Lý Anh Minh cũng không có ý trách về thái độ của Lý Kiệt mà chỉ cười khổ nói:
"Đêm hôm khuya khoắt đệ không ngủ lại còn dọa ma ta bị vậy là đáng đời đệ rồi còn gì ".
"Ai dọa ma ai chứ đêm hôm khuya khoắt huynh hét to như vậy ai mà ngủ được chứ ?".
Lý Kiệt bực bội quát lớn ,sau đó hắn nhẹ giọng hỏi :
"huynh mơ thấy mẫu thân à? "
Lý Anh Minh trợn tròn hai mắt quay lại nhìn Lý Kiệt với vẻ kinh ngạc hỏi :
" Hả ?Sao đệ biết? "
Lý Anh Minh chỉ nhớ được rằng là khi hắn thức dậy đã hết "Không" rất lớn chứ không hề gọi mẫu thân bởi vậy khi bị Lý Kiệt đoán ra giấc mơ của mình hắn đã vô cùng ngạc nhiên .Lý Kiệt cười nhạt rồi nói :
"Vừa rồi trong lúc mơ ngủ huynh đã gọi mẫu thân rất nhiều lần đấy .Đứa ngốc mới không biết huynh mơ thấy mẫu thân".
Thấy Lý Anh Minh cúi đầu không nói gì ,Lý Kiệt nói tiếp :
"Huynh đang nhớ mẫu thân phải không ?"
"Không có "
Lý Anh Minh ngẩng đầu lên nói rồi hắn nằm quay lưng về phía Lý Kiệt nói :
"Muộn ta ngủ đây mai ta còn phải vào rừng đi săn nữa mà đệ ngủ đi ".
Lý Kiệt hậm hực nói :"Nhớ mẫu thân thì cứ nói là nhớ đi việc gì phải chối chứ ?Huynh còn nhớ được hình ảnh mẫu thân để nhớ còn đệ muốn nhớ cũng chỉ có thể nhớ trong tưởng tượng mà thôi huynh đúng thật là có phúc mà biết hưởng ".
Nói rồi Lý Kiệt cũng nằm xoay lưng về phía Lý Anh Minh mà ngủ.Lý Anh Minh không nói gì chỉ im lặng làm bộ như đã ngủ bất chợt hắn mở tròn hai mắt hơi ngoải người về phía sau thấy Lý Kiệt đã ngủ hắn liền thở dài thầm nghĩ :"Tiểu Kiệt đôi lúc huynh chỉ ước mình có thể như đệ không nhớ gì hết có như vậy có thể giống như đệ vui vẻ mà sống ".
Nói rồi đôi mắt Lý Anh Minh liền nhìn về một nơi xa xăm .Những hình ảnh trong kí ức hắn không ngừng dội về .Trong đó có những hình ảnh :trên một chiếc giường lớn có giải đệm hoa màu xanh xung quanh trang trí hết sức tao nhã màn màu hồng nhẹ nhàng nhưng vẫn không kém phần sinh động có một mỹ phụ mặc một chiếc áo trắng trông cực kì tôn quý nhưng cũng không thiếu đi sự dịu dàng đang nở một nụ cười hiền thục khi bế một đứa nhỏ đang ngủ trên tay rồi nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt đứa bé đó .Ở bên cạnh mỹ phụ này còn có một đứa bé khác khoảng 8 tuổi đang gối đầu nên đùi mỹ phụ này nằm ngủ .Lúc này mỹ phụ nhìn xuống đứa bé 8 tuổi đưa bàn tay trắng như ngọc của mình xuống nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé đó nở một nụ cười hạnh phúc .Đứa bé 8 tuổi kia chính là Lý Anh Minh còn đứa bé mà mỹ phụ đang bế là Lý Anh Kiệt vậy hiển nhiên mỹ phụ kia chính là mẫu thân của huynh đệ .Rồi cả hình ảnh trong một khu vườn đầy hoa nở .Ở giữa con đường nát đá có một bộ bàn ghế bằng đá cẩm thạch sáng bóng mẫu thân của Lý Anh Minh đang đong đưa đẩy một chiếc nôi cạnh đó đồng thời nở một cười dịu dàng nhìn một đứa bé đang nằm trong chiếc nôi cũng đang cười toe toét nhìn bà Lý Anh Minh lúc đó cũng ở cạnh chiếc nôi sờ má đùa nghịch với Lý Anh Kiệt xung quanh còn có 4 cô gái trẻ đang đứng xung quanh họ qua cách ăn mặc hiển nhiên họ đều là thị nữ của mẫu thân Lý Anh Kiệt .Những hình ảnh đó dần dần khiến Lý Anh Minh nhớ về truyện 7 năm trước.
Nguyên lại Lý Anh Minh và Lý Anh Kiệt đều là con trai của Bắc Bình vương Lý Phong và Dương Tú Lệ -con gái độc nhất của Bình Đông vương Dương Hoành.Năm đó Dương Hoành dẫn quân ra trận đánh tan quân Đông Tần xâm lược tuy nhiên không may bị thương nặng .Dương Tú Lệ thân là con gái của Dương Hoành cũng không ngại bản thân lúc đó đang mang thai Lý Anh Kiệt đã cùng Lý Phong và Lý Anh Minh không ngại đường xa từ thành Long Triều -Kinh đô Thăng Long quốc đến thành Đông Nguyên-thủ phủ Bình Đông vương thăm cha.Lúc Dương Tú Lệ mới đến vì vết thương của Dương Hoành có độc phải cắt bỏ phần thịt đã trúng độc đi mà phần thịt bị trúng độc đó kéo dài đến tận xương nên khi tiến hành sẽ vô cùng đau đớn .Dương Hoành tuy là lão tướng chinh chiến nhiều năm nhưng tuổi cũng đã gần 50 nên lúc đầu còn cố gắng nén không kêu sau không chịu được hét nên rất to .Người nhà của Bình Đông vương cùng Dương Tú Lệ tái mặt tỏ vẻ vô cùng lo lắng .Lý Anh Minh cũng ở bên cạnh tỏ vẻ lo sợ lắm chặt tay Dương Tú Lệ.Dương Tú Lệ cũng lắm chặt tay con mình nhìn nó âu yếm mỉm cười nhằm trấn an Lý Anh Minh.Lúc này có một thanh niên thân hình cao hớn khuôn mặt lại rất nho nhã mặc một chiếc áo màu đen trông thập phần uy nghiêm khoác vai Dương Tú Lệ nhẹ nhàng nói :"Nàng yên tâm đi nhạc phụ chắc sẽ không sao đâu ".
Người này hiển nhiên là Bắc Bình vương Lý Phong. Dương Tú Lệ không nói gì chỉ gật đầu mỉm cười rồi tựa đầu vào vai Lý Phong .Lúc này trong phòng của Dương Hoành phát ra những tiếng hét thê hương hỗn loạn :
"Phụ thân người tỉnh lại đi phụ thân người không thể chết được "
"Vương gia người tỉnh lại đi "
"Tên khốn kia ngươi dám hại chết Vương gia ta phải giết ngươi".
Vừa nghe được những tiếng này người nhà của Dương Hoành đang ở ngoài cùng Dương Tú Lệ ,Lý Phong và Lý Anh Minh đều xông vào phòng .Trong phòng , hầu hết tất cả mọi người cả nam lẫn nữ đều quỳ xuống cúi mặt có một số người đang khóc nức nở xung quanh một ông lão râu tóc đã có vài phần bạc đi đang nằm im bất động trên chiếc giường lớn rất xa hoa bên cạnh giường có một chiếc chậu vàng chứa đầy nước màu đỏ hiển nhiên là máu ngoài ra còn có rất nhiều mảnh vải trắng đã sớm chuyển thành màu đỏ vì máu. Có một thanh niên đang ôm ông lão đó khóc rất lớn miệng không ngừng gọi "phụ thân ".Ông lão kia hiển nhiên Bình Đông vương Dương Hoành ,còn thanh niên đang khóc bên cạnh ông là con trai cả của ông Dương Dũng -là đệ đệ cùng cha cùng mẹ với Dương Tú Lệ.Lúc này thấy cảnh này Dương Tú Lệ nước mắt bắt đầu chảy xuống nhưng rồi đột nhiên bụng của Dương Tú Lệ trở lên đau đớn vô cùng khiến cô hét "A" rồi ngã xuống đất .
Tất cả mọi người trong phòng đang trong phòng lúc này còn đang đau buồn vì cái chết của Dương Hoành thì bỗng ngưng lại tất cả đều tập trung nhìn về phía Dương Tú Lệ .Lý Phong hoảng nhất trước tiên vội hỏi : "Phu nhân nàng làm sao vậy ".
"Phu quân bụng ..bụng thiếp đau quá ...a..."
Dương Tú Lệ vừa nói vừa hét lên một tiếng rồi nói tiếp với vẻ rất đau đớn :
"Thiếp ...thiếp sắp sinh rồi...a...a... "
Nghe xong câu này Lý Phong hét lớn:"Người đâu phu nhân ta sắp sinh rồi mau đến đây ".
Thế là một chàng cảnh hốt loạn xảy ra các giọng nói hốt hoảng vang lên khắp nới :
"Nhanh lên mau đưa đại tỷ ta sang phòng bên cạnh "
"Mau đưa phu nhân sang phòng bên cạnh ".
"Mau chuẩn bị nước nóng ".
"Mau đi gọi bà đỡ tới".
"Mẫu thân ơi ... huhu... ".
"Phu nhân nàng hãy cố lên nàng sẽ không sao đâu ".
Lúc này ở bên ngoài tất cả mọi người đang hết sức khẩn chương Lý Phong không ngừng đi đi lại lại ngoài cửa chốc chốc lại ngoái nhìn vào trong.Tất cả người nhà của Dương Tú Lệ thì mặt mày ủ dũ nhưng có chút lo lắng .Trong phòng thì những tiếng kêu la của Dương Tú Lệ không ngừng kêu lên dường như át hết mọi âm thanh ở bên trong .Điều này làm cho mọi người càng thêm lo lắng sốt ruột đặc biệt là Lý Phong và Lý Anh Minh .Lý Anh Minh lúc này mặt đã đầy nước mắt kéo tay Lý Phong nói :"Phụ thân mẫu thân đang rất đau con muốn vào với mẫu thân .Con phải bảo vệ mẫu thân ".
Nghe những lời nói ngây thơ của Lý Anh Minh khuôn mặt Lý Phong bớt căng thẳng đi vài phần nhẹ nhàng khuyên Lý Anh Minh :
"Minh nhi ngoan ở ngoài này với phụ thân con sắp có thêm một người thân nữa rồi con sắp có thêm người chơi cùng con mỗi ngày rồi .Mẫu thân con sẽ không sao đâu ".
Lý Anh Minh nghe vậy liền gật đầu nói :"Dạ phụ thân ".
Lúc này trên trời cao mây đen đang dần kéo về , gió bắt đầu nổi lên.Độ hơn một canh giờ sau các đám mây đều tụ lại một chỗ chúng va vào nhau kết quả là "Oành ...".Một tiếng sấm vang lên trên bầu trời khiến rất nhiều người trong vương phủ giật mình.Ngay sau đó từ trong phòng Dương Tú Lệ đang sinh .
"Ngoa ...ngoa ..."
Một tiếng khóc vang lên làm xua tan không căng thẳng của Bình Đông vương phủ thay vào đó không khí có chút hân hoan của một bộ phận người trong vương phủ .Lúc này 1 thị nữ đi ra từ trong phòng sinh của Dương Tú Lệ vẻ mặt hân hoan có chút kích động cười nói :
"Vương gia chúc mừng ngài là con trai phu nhân đã sinh được một tiểu công tử rất đáng yêu ".