Sau khi ngồi xuống Từ phu nhân mỉm cười nói :"Tiểu Kiệt đại ca con vào rừng đi săn rồi sao ?"
Lý Kiệt gật đầu nói :"Dạ huynh ấy vào rừng từ sáng ".
"Từ sáng tới giờ con đã ăn gì chưa ? Bánh bao nhân thịt gà đấy do đích thân ta làm đấy "
Từ phu nhân cười hiền từ nói .Trong kí ức được truyền thừa lại Lý Kiệt biết được bánh bao do Từ Tam Nương làm ngon nhất thôn Sơn Điền và đó cũng là nơi phu thê Từ đại phu ở .Lý Kiệt liền cười nói :
" Đa tạ bá mẫu vậy con không khách sáo nữa "
Nói rồi hắn mở túi bánh bao ra ăn lấy ăn để đến cái miệng má của hắn cũng phồng lên hệt như một đứa trẻ con bị bỏ đói lâu ngày (thân xác hắn đúng là một đứa trẻ con 5 tuổi mà ).Thấy hắn như vậy Từ phu nhân không khỏi che miệng cười nhưng vẫn dữ cái nhìn hiền từ như người mẫu thân nhìn con thể hiện sự hài lòng của mình.Nhưng Lý Kiệt bản thân hắn lại không để ý đến điều này không biết có phải vì từ sáng hắn chưa gì hay không lúc này tất cả nhưng gì hắn làm chỉ là ăn ăn và ăn không để ý đến bất kì . Ăn được độ 13 cái bánh bao hắn liền ợ ra tiếc rồi xoa bụng làm bộ khá là hả hê trong thầm nghĩ :"Loại bánh bao này quả là ngon nếu mang về thế giới của kiếp trước của mình hẳn sẽ được vào top đầu thế giới đây hương vị còn ngon hơn cả các loại bánh bao ngon nhất Thượng Hải ".Xong hắn còn liếm mép dường như rất muốn ăn nữa nhưng bất quá cái bụng của hắn đã đầy rồi .Từ phu nhân thấy vậy không khỏi lắc đầu cười trong lòng có chút đắc ý về tài nấu nướng của mình mở miệng nói :
"Cái thằng nhóc này cứ ăn từ từ thôi có ai ăn mất của con đâu ".
"Cũng không thể trách con được tại bánh bá mẫu làm quá ngon thôi quả đúng thiên hạ vô song mà hihi "
Lý Kiệt vừa cười vừa nói rồi dơ ngón tay cái lên trước mặt Từ phu nhân cùng với bộ mặt trẻ con ngây thơ của hắn khiến bà rất hài lòng
"Cái thằng nhóc này mới tý tuổi đã lẻo mép như vậy rồi sau này lớn lên chắc sẽ đào hoa lắm đây haha ".
Từ phu nhân nói rồi cười ròn tan . Lý Kiệt lúc này nhìn Từ phu nhân bĩu môi mặt sị xuống nói với vẻ giận rỗi nói :
"Con nói thật lòng mà bá mẫu không tin vậy con không nói với bá mẫu nữa ".
"Được rồi được rồi ta tin con vậy được chưa ".
Từ phu nhân thấy vậy liền mỉm cười nói với giọng dỗ giành ,thấy hắn cười rồi bà mới nói tiếp với giọng cảm khái :
"Nhanh thật mới đó mà đã bốn năm rồi ".
Lý Kiệt nghe vậy liền hỏi : "bá mẫu người nói vậy là sao ? Bốn năm gì cơ ạ ?".
Từ phu nhân liền cười lắc đầu nói : "à không có gì đâu ta chỉ nhớ lại ngày các con tới đây sống thôi mới đó mà đã 4 năm rồi ".
Nghe vậy Lý Kiệt liền giữ lấy tay phải của Từ phu nhân nói : "Bá mẫu người biết huynh đệ bọn con chuyển đến đây như thế nào sao người nói con biết đi có được không ".
Từ phu nhân thấy vậy cau mày ngạc nhiên rồi hỏi :"Đại ca con chả nhẽ không kể cho con nghe về chuyện này sao ?".
Đối với hành động giữa tay mình của Lý Kiệt Từ phu nhân cũng không tỏ ra khó chịu và cũng không có ý rụt tay về bởi bà nghĩ Lý Kiệt chỉ là một đứa bé 5 tuổi . Nghe Từ phu nhân nói xong Lý Kiệt liền lắc đầu nói :
"Huynh ấy nói rất mập mờ không rõ ràng gì cả ".
Nghe vậy Từ phu nhân liền cười xoa đầu Lý Kiệt nói :
"được được rồi ,con ngồi xuống đây ta sẽ từ từ kể cho con nghe ".
Nghe vậy Lý Kiệt liền gật đầu đồng ý rồi ngồi xuống . Lúc này Từ phu nhân bắt đầu nhìn ra ngoài cửa ra vào hướng về một nơi xa xăm từ từ kể về câu truyện khó quên nhất cuộc đời bà.
4 năm về trước , thôn Sơn Điền , vào một đêm mưa to gió lớn ,phu thê Từ đại phu cũng như bao cặp phu thê khác đang ôm nhau ngủ trên chiếc giường ấm áp trong tiệm thuốc của bọn họ .
" Ầm ầm ... ngoa ... ngoa ... cộc cộc ... làm ơn mở cửa ra "
Có 2 tiếng sấm gầm gào trong mưa hòa lẫn trong đó là tiếng trẻ con khóc cùng tiếng gõ cửa và gọi mở cửa của một đứa trẻ đã làm Từ phu nhân thức giấc .Bà năm nay 36 tuổi ngày trước từng sinh con nhưng vừa sinh ra đã chết yểu rồi sau đó bà cũng không sinh con nữa nhưng bà vẫn giữ một tấm lòng đặc biệt với những đứa trẻ con bởi vậy bà cực kì nhạy cảm với tiếng trẻ con nói và trẻ con khóc .Sau khi thức giấc bà liền đánh thức phu quân mình nói : "Tướng công chàng mau dậy đi hình như bên ngoài có tiếng trẻ con khóc ".
Từ đại phu lúc đó đang ngủ thì bị gọi dậy nên liền kéo chăn xoay uể oải đáp : "Tiếng sấm to thế này chắc do mấy đứa trẻ con bên nhà bên sợ quá chúng khóc thôi nàng ngủ đi đừng làm phiền ta ".
"Không thiếp nghe thấy phát ra từ ngoài đường hơn nữa thiếp còn nghe thấy tiếng gõ cửa nữa và tiếng gọi của nữa ". Từ phu nhân đáp
"Khổ quá chắc do nàng nằm mơ thôi trời mưa thế này còn nhà nào để con mình ra ngoài chứ nàng ngủ đi " ,Từ đại phu vẫn nói với giọng uể oải người vẫn xoay mặt vào tường .
"Thiếp không nói với chàng nữa thiếp ra ngoài xem đây "
Từ phu nhân nói với giọng giận dỗi rồi mặc thêm áo rồi đứng dậy bước ra khỏi giường .
"Thật hết cách với nàng luôn nàng không cần phải ra ngoài đâu mở cửa sổ ra nhìn là được rồi ra ngoài trời mưa rét thế này cẩn thận bị phong hàn đó ". Từ đại phu nghe phu nhân mình nói vậy liền xoay người lại nói với giọng điệu đầy quan tâm
Từ phu nhân nghe vậy liền cảm thấy rất vui vẻ liền cười đáp :" Thiếp biết rồi "
Nói rồi liền xỏ 2 chân vào đôi giầy của mình rồi đi về phía cửa sổ .Từ Trung cũng không ngủ nữa mà nhìn về phía phu nhân của mình thầm nghĩ :" Cũng chỉ trách mình bất tài năm đó không thể cứu được đứa con duy nhất hại phu nhân ta đến giờ vẫn bị ám ảnh bởi truyện đó ".
Từ phu nhân sau khi mở cánh cửa sổ ra bà ngó về bên phải dãy nhà đối diện có một cảnh khiến bà sững người ra .Đó là cảnh một đứa bé tầm 7 tuổi đang ôm một đứa bé tầm một tuổi trong cảnh mưa to gió lớn mà chúng chỉ có một chiếc ô rách nát đồng thời chúng chỉ có thể tận dụng mái tre từ cửa căn nhà chúng đang chú tạm để tránh mưa gió vì cánh cửa đó khá cao khoảng tầm 5 thước nên nước mưa cũng theo từng đợt gió hắt vào người chúng khiến cả 2 đứa trẻ lớn ướt toàn bộ còn đứa nhỏ vì được đứa lớn che chắn cho lên không ướt nhiều lắm nhưng nó vẫn khóc rất to .Trong cảnh trời mưa to gió lớn tiếng đứa bé đó khóc dường như rất khó nghe thấy . Sau giây phút sững sờ Từ phu nhân liền chạy về phía góc tường lấy một chiếc ô đang dựng đó đồng thời nói : " Tướng công ngoài kia có 2 đứa trẻ đang đứng dưới mưa thiếp phải ra ngoài đó chàng mau dậy đi ".
Nói rồi bà ta liền nhanh như một con sóc chạy ra khỏi phòng đi xuống cầu thang rồi nhanh chóng mở cửa hiệu thuốc mở rồi mở ô chạy về phía 2 đứa bé đó che cho bọn chúng rồi nói : "Cháu bé sao lại đứng giữa trời mưa thế này mau vào nhà ta chúi mưa đi ".
Cậu bé 7 tuổi nhìn về phía khuôn mặt hiền từ phúc hậu của Từ phu nhân rồi nhìn về phía đứa bé 1 tuổi đang khóc rồi gật đầu đồng ý bế đứa bé 1 tuổi theo Từ phu nhân bước vào nhà .Vừa vào đến nhà đứa bé 7 tuổi đã vội quỳ nói :
"Phu nhân cầu xin phu nhân hãy cứu đệ đệ con đã một ngày rồi nó không được ăn sữa nếu còn tiếp tục nó sẽ chết mất ".
Từ phu nhân thấy vậy liền vội vàng đỡ đứa bé đó đứng dậy và nói : "Được rồi được rồi con đứng dậy đi ta đồng ý được chưa con mau đứng dậy "
Đứa bé lớn đứng dậy rồi Từ phu nhân nói : "Được rồi con đưa đệ đệ con cho ta bế để ta cho nó ăn ".
Đứa bé lớn liền vui mừng đưa đứa nhỏ cho Từ phu nhân .Từ phu nhân vừa bế đứa bé đó lên thì thấy đây là một đứa bé bụ bẫm trắng trẻo đôi mắt sáng tròn .Điều kì lạ là khi Từ phu nhân bế đứa bé đó lên đứa bé đó liền không khóc nữa mà nở nụ cười ngây thơ nhìn bà khiến bà nhớ lại đứa con đã mất của mình sinh ra làm bà vui sướng đến rơi lệ .Rồi đứa bé đó dơ ngón tay lên miệng mút mút biểu hiện rất đói bà liền hiểu ý rồi cười lau nước mắt đi rồi kéo một bên áo xuống cho đứa bé đó bú .Nhìn đứa bé bụ bẫm đáng yêu đang say sưa bú trong lòng mình Từ phu nhân lại bất giác rơi lệ. Ở bên một cánh cửa đi ra quầy thuốc có một đôi mắt đang nhìn về phía 3 người bọn họ với ánh mắt đầy phức tạp vừa vui vừa mừng vừa khó hiểu .Người đó chính là Từ đại phu ngay khi Từ phu nhân ra ngoài ông cũng dậy mặc thêm quần áo đi giầy rồi cũng ra khỏi phòng đi xuống lầu một .Ngay khi ông xuống ông đã kịp chúng kiến tất cả mọi việc .Ông cũng như phu nhân mình đều rất thích trẻ con một phần cũng vì nghề nghiệp của ông 2 nữa cũng vì sự áy láy không thể cứu được đứa con duy nhất .Từ ngày mất đi đứa con khi vừa chào đời ông rất khó thấy được nụ cười hạnh phúc của phu nhân mình như hiện nay .Khi thấy được nụ cười này của phu nhân mình bất giác ông cũng thấy rất vui sướng .
Bất chợt ông thấy đằng sau áo của cậu bé 7 tuổi ở phần eo có một vết ố màu đỏ đó là máu . Trong lòng Từ Trung thầm nghĩ :"Cậu bé này bị thương sao mình phải ra xem sao mới được ".Nghĩ là làm Từ đại phu liền tiến về phía cậu bé đó .Vì lúc đó cả Từ phu nhân và cậu bé 7 tuổi đều tập trung lên đứa bé 1 tuổi lên không nhận ra Từ đại phu đang tiến đến gần. Chỉ khi từ đại phu đặt tay phải mình nên vai trái cậu bé này thì cậu bé đó mới nhận ra .Từ đại phu đang định mở miệng nói :"Cháu bé cháu bị thương rồi ta là đại phu để ta xem vết thương của cháu ".Thì bỗng đứa bé xoay người về bên trái ông sau đó chân phải nó đạp vào bụng chân trái ông .Vì không đề phòng thêm nữa là ông cũng không phải khỏe mạnh gì nên chân trái ông nhanh chóng quỳ xuống đất chân phải cũng khụy xuống theo lúc này ông và đứa bé 7 tuổi đó cao bằng nhau .Không biết từ khi nào trên tay đứa bé đó có một con dao và con dao đó giờ đã kề sát vào cổ Từ đại phu. Đứa bé đó lạnh lùng hỏi : "Ông là ai sao lại định đánh nén tôi ".
Từ phu nhân lúc này ngẩng đầu lên thấy cảnh này liền vội nói :"Ông ấy là phu quân ta cậu bé đừng sợ ".
Từ Trung lúc này có con dao trên cổ có phần hơi sợ nhưng nghe những lời đứa bé đó nói thì biết đây là hiểu lầm nên vội nói với giọng lắp bắp :
"Đúng...Đúng... Ta ...Ta không có ác ý gì đây ta thấy cháu đang bị thương lên định ra xem vết thương của cháu thế nào thôi ".
Lúc này cậu bé đó liền nhìn xuống chỗ bụng eo mình thấy vết thương mình đang chảy máu liền từ từ đưa con dao dời khỏi cổ Từ đại phu nói :
"Thành thật xin lỗi bá bá đã đắc tội rồi".
Lúc này phu thê từ đại phu mới thở phào nhẹ nhõm .Lúc sau Từ đại phu liền đứng dậy hướng về phía cậu bé đạng bị thương đó nói :
"Ta nhìn qua vết thương của cháu xem ra cũng khá nghiêm trọng đấy nếu giờ không chữa ngay ta e sẽ có nguy hiểm đến tính mạng "
Đứa bé đó chau mày 1 lúc rồi cúi đầu 2 tay ôm quyền nói :"vậy làm phiền bá bá rồi ".
Sau đó đứa bé liền cởi áo ngoài ra chỉ mặc quần .Từ đại phu xem qua vết thương rồi bắt mạch cho cậu bé 1 lúc rồi vào chỗ quầy thuốc lấy một con dao một ngọn nến với một cái khăn nhỏ với một mảnh vải với mấy lọ thuốc ra .
Vừa ra đến nơi ông liền dơ con dao nên hơ nóng với ngọn nến rồi nói :"Vết thương của cháu có độc nếu không phải cháu đã uống giải dược rồi thì chắc cháu đã chết rồi nhưng cháu uống không đủ liều lượng nên độc chỉ bị khống chế chứ không hết vừa rồi cháu mà ở ngoài trời mưa thêm một canh giờ ta dám chắc cháu sẽ chết vì mất máu đấy ".
Đứa bé đó liền nói :"Đại phu ngài nói không sai ".
Sau đó đứa bé đó liền thở dài điệu bộ chán nản .Từ đại phu dường như hiểu được suy nghĩ của cậu bé này nên nói :
"Cháu yên tâm đi chỗ ta có thuốc giải nhưng không phải chỉ uống thuốc giải mà xong trước tiên ta sẽ sát trùng vết thương rồi cầm máu cho cháu đã ".
Đứa bé đó vui vẻ gật đầu chấp nhận .Từ đại phu dơ con dao nên và nói :"Cháu ráng chịu đau chút ".
Đứa bé đó không nói gì chỉ gật đầu cắn răng ánh mắt vô cùng cương nghị .Trong khi Từ đại phu dùng dao sát trùng vết thương cho đứa bé đó dù rất đau nhưng đứa bé đó quyết không kêu một tiếng chỉ cắn răng chịu đựng .Điều này khiến Từ đại phu thầm nghĩ :"Đứa bé này quả là rất có khí phách còn nhỏ tuổi như vậy đã có được khí phách không thua gì nam tử mai này lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất ".
Sau khi sát trùng xong Từ đại phu lấy một lọ thuốc rồi đổ lên một chiếc khăn rồi đắp chiếc khăn đó lên vết thương rồi lấy mảnh vải buộc chặt vết thương đó lại . Sau đó ông lấy một lọ thuốc đổ từ đó ra một viên thuốc rồi nói :
"Cháu uống viên thuốc này đi đây là giải dược uống vào cháu sẽ độc dược trong người cháu sẽ được giải còn vết thương thì chừng 7 đến 10 ngày nữa cháu sẽ hoàn toàn bình phục ".
Đứa bé đó nghe vậy liền nhận lấy viên thuốc rồi uống vào luôn. Sau đó đứa bé nhìn về phía Từ phu nhân và đứa bé 1 tuổi . Lúc này đứa bé 1 tuổi lúc này đã ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay của Từ phu nhân .Từ phu nhân vẫn đang ân cần bế đứa bé đó nhìn nó với ánh mắt trìu mến .
Lúc này Từ đại phu lên tiếng :"Giờ vết thương của cháu không còn gì đáng ngại nữa ".
Lúc này đứa bé liền quỳ xuống nói :"Đa tạ ơn cứu mạng của đại phu cháu Lý Anh Minh sau này nhất định sẽ đền đáp ơn cứu mạng của người người ".
Từ đại phu liền đỡ lấy 2 tay Lý Anh Minh lên nói :"Được rồi đứng lên đi trị bệnh cứu người là thiên chức của người làm nghề y như ta sao có thể nói truyện ơn nghĩa được ".
Lý Anh Minh đứng lên nhưng vẫn nói :"Bất luận thế nào ơn nghĩa của đại phu sau này con nhất định sẽ báo đáp ".
Từ Trung nghe vậy liền cười nói :"Được rồi , đứa bé kia là đệ đệ con sao ?".
"Dạ phải !Nó là đệ đệ con tên là Lý Anh Kiệt không biết quý tính đại danh của đại phu là gì ?" Lý Anh Minh lễ phép nói.