Lưu Văn Phong vẫn đi đến thư viện đều đặn, mỗi sáng sau khi dùng điểm tâm hắn lại đến thư viện, bữa trưa hắn dùng luôn trong một chỗ kín đáo của thư viện. Đến mãi 9 giờ tối mới chịu rời khỏi đó.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, hắn bước vào thư viện, liếc qua quầy thu ngân nơi cô nàng thu ngân xinh đẹp Lãnh Tâm Như đang an tọa. Hắn nhìn từ dưới lên trên ngang qua cái eo tuyệt đẹp lên hai gò bồng đảo lớn đẹp mê người. Cuối cùng là khuôn mặt xinh xắn.
Toàn bộ quá trình xảy ra chưa đầy ba giây, khi hắn liếc đến khuôn mặt xinh xắn ấy, cảm giác muốn phạm tội bùng lên rồi một lần nữa bị đè nén khi phát hiện ánh mắt của cô nàng đang nhìn mình có vẻ chán ghét, hắn liền dời ánh mắt về nơi chứa cuốn sách mà hôm qua hắn đọc dở.
Cuốn sách đó là cuốn sách cuối cùng của tầng này, hắn tiến đến gỡ cuốn sách khỏi kệ. Hắn kéo ghế ngồi xuống bàn đọc gần đó, lật những trang sách mà hắn dùng sợi dây để làm dấu hôm qua.
Bên trong nhắc tới thứ mà hắn đã thắc mắc suốt nhiều ngày qua, hình vẽ trên tờ giấy một là cây cà phê hai là quả cà phê và ba là hạt cà phê. Ở thế giới này nó được gọi là Tri Thăng Thông Tuệ, một loại hạt mang cho người sử dụng sức mạnh tuyệt vời cùng khả năng nhìn một lần là nhớ hết tất cả.
Thảo nào từ khi hắn bắt đầu đọc sách của thư viện, tính đến hiện tại ngót đã ngàn cuốn, tốc độ đọc cực nhanh mà hắn lại không có dấu hiệu quên hay bỏ sót thông tin nào, ngay cả tên tác giả lẫn năm viết hắn cũng nhớ như in.
Hắn thầm cười trong lòng, trí tuệ của hắn thật siêu việt, hắn vội nhớ lại tình tiết những tập phim AV mà hắn từng xem, quả thật là sắc nét, chân thực, sống động đến từng khung hình. Để rồi hắn một lần nữa lại giật mình, mình từ lúc nào trở lên dâm dê như vậy? Có vấn đề gì xảy ra với cái cơ thể này chăng?
Hắn đọc nốt những trang còn lại sau đó cất cuốn sách lên kệ rồi bước lên tầng hai. Cô nàng thu ngân Lãnh Tâm Như vẫn ngầm theo dõi vài hành động của Lưu Văn Phong, nhưng ngay cả nàng cũng không biết mình tại sao lại làm vậy, chắc là do tò mò.
Nàng ngach nhiên khi trong một thời gian ngắn hắn đã đọc hết sách của tầng một - tầng có số lượng sách nhiều nhất, chiếm một phần ba tổng sách của thư viện, người bình thường phải tốn ít nhất ba tháng để đọc hết chứ chưa nói đến khả năng ghi nhớ, hắn lại làm được, thật không bình thường.
Chứng kiến hắn rời khỏi tầng một, trong lòng nàng có chút thất vọng, bất giác nghĩ đến thời gian mình có thể nhìn thấy hắn ít đi, không khỏi có chút buồn, nhưng nàng không để nó trong lòng quá lâu, lại tiếp tục công việc như mọi ngày.
Lưu Văn Phong đi lên tầng hai, hắn đọc trong vòng hai ngày, đa số đều là sách chưa thông tin về thế giới này, gọi là đọc nhưng thật ra hắn chỉ lật nhìn rồi lại lật, số sách trong tầng hai cũng thuộc loại nhiều, chắc là do tầng một không đủ chỗ nên mới chuyển lên tầng hai bớt một ít vì tầng hai không có kết giới.
Sau hai ngày hắn lại tiến đến tầng ba, tầng này chứa đủ sách giáo khoa cơ bản từ lớp một đến lớp chín, tầng này cũng không có kết giới. Hắn chả thèm nhìn lấy một cái, sở dĩ chủ nhân cơ thể này đã học qua rồi, chỉ là mấy kiến thức sơ cấp như học phổ thông ở thế giới cũ của hắn.
Tiếp đó hắn lại đi tới tầng bốn, tầng này chứa kết giới đặc biệt, chỉ có học sinh cấp III mang theo thẻ ma pháp chứng minh thân phận mới có thể vào, tầng này chứa sách giáo khoa về Võ Thuật và Ma Pháp cơ bản, hắn thích thú đọc từng trang sách.
Có một số quyển sách nói về Ma Pháp của tộc Tinh Linh, Thiên tộc, Hải Yêu tộc chứa hình ảnh minh họa sống động, dâm ý lại nổi lên trong đầu hắn, hắn dừng lại ở những trang sách này rất lâu, trong đầu lại hoài niệm về những cuốn tạp chí người mẫu mà cứ "đến hẹn lại lên" trong hòm thư nhà hắn.
Sặc, từ bao giờ mình trở lên dâm đãng như vậy? Khốn nạn. Hắn tự chửi.
Hắn phải cố gắng lắm mới loại bỏ được những hình ảnh nữ nhân tộc Tinh linh xinh đẹp có đôi trai nhọn, đôi cánh mỏng manh, bộ ngực lớn, làn da có chút màu xanh. Những nữ nhân Thiên tộc thanh cao, bộ dáng sexy chả kém gì em Ngọc Trinh hay Angela Phương Trinh trong thế giới của hắn.
Hắn đọc nốt những cuốn sách cuối cùng của tầng bốn, trời cũng sắp về khuya, hắn quyết định tiến lên tầng năm nhìn qua một lần. Nghĩ là làm, để tiết kiệm thời gian, hắn xếp lại những quyển sách trở về vị trí cũ vốn có của chúng một cách gọn gàng, ngay sau đó hắn bước đến cầu thang đi thẳng lên tầng năm.
Vượt qua kết giới một cách dễ dàng, trong lòng hắn chợt động. Từ trong một góc tối, định mệnh như thôi thúc hắn, ở đó có một tiếng gọi mời gọi hắn tới.
Hắn nuốt nước miếng cái ực, rón rén từng bước đi vào góc tối, nhìn có vẻ âm u nguy hiểm lắm. Hắn đến nơi nhìn kỹ một lượt, hậm hực nói:"Mẹ, tiên sư bố thằng nào xếp cái kệ này vào đây che hết cả ánh sáng, định dọa chết bố mày à?".
Hắn tức tối đẩy cái kệ ra, ánh sáng từ viên Phát Quang Thạch chiếu vào, để lộ một cuốn sách dày cộm cũ kỹ có cả bụi lẫn mạng nhện, hẳn là cái chỗ tối này mấy người giúp việc lười biếng kia không có lau tới.
Hắn tò mò với hoa văn trang trí trên cuốn sách, hắn thốt lên:"Mẹ ơi! Ở đây cũng có nữ thần Maria Ozawoa sao?". Hắn lật lại xem trang bìa phía sau, một lần nữa hắn phải thốt lên:"Ôi trời ơi! Cụ Shigeo Tokuda mà ta thần tượng bấy lâu nay, ngôi sao sáng giá của ngành điện ảnh nhật bản sao lại có thể xuất hiện ở dị giới này?"
Chợt hắn nhìn xuống dưới bìa sách nơi có dòng chữ chú thích:"Nếu mày biết được hai người này thì mày cũng giống như tao! Hãy sống cho thật tốt, ở nơi nào đó tao vẫn đang theo dõi mày và khiến mày trở nên mạnh mẽ - Ký tên: Hoàng Thạch.
"Đậu xanh rau má! Hắn cũng xuyên không giống mình sao?" Lưu Văn Phong nghĩ thầm.
Không chút do dự hắn mở trang đầu tiên, có ghi: Ngự Nữ Song Tu Thần Công!
Trang tiếp theo ghi: Phải tự cung mới có thể luyện.
Hắn cười thầm:"định lừa bố mày à? Bố mày đâu có ngu!" nói rồi hắn dỡ luôn trang cuối cùng, có ghi:"Thật ra không tự cung mới luyện được, tự cung rồi thì Ngự Nữ cái nỗi gì? Hahahaha".
Hắn vỗ đùi một cái, than:"Đấy, bố mày biết ngay mà!".
Rồi hắn lại dở lại những trang đầu và bắt đầu đọc, hắn từng đợt khẩu ngốc vì phương pháp tu luyện ở trong này ghi. Cách tu luyện là phải lên giường "song tu" cùng nữ nhân, sức mạnh cả hai sẽ tăng lên mạnh mẽ cùng nhau!
Đồng thời khi luyện môn thần công này, nữ nhân có quan hệ với mình sẽ không thể yêu ai khác người luyện, mà bản thân người luyện cũng sẽ hết lòng yêu thương người nữ nhân đó.
"Tác dụng phụ:..." Hắn đọc trong đầu rồi nói thầm:"Đến phần căng rồi à nha!"
Tác dụng phụ: Khi tu luyện bị trường sinh bất lão cho cả người luyện lẫn người nữ nhân có quan hệ xác thịt với hắn, nhu cầu chuyện ấy cũng trở nên mạnh mẽ nên một nữ nhân không thể nào thỏa mãn được.
Đọc xong phần Tác dụng phụ hắn liền mắng:"Lạy sư phụ viết ra Thần Công này, làm ơn đổi chữ Tác dụng phụ thành Lợi ích đặc biệt giùm con!"
-Trước khi bắt đầu luyện phải đả thông kinh mạch, ra khỏi đây tìm một đám côn đồ, phải khiêu khích để tụi nó chấn cho mày một trận thật mạnh, sau đó có thể luyện, nhớ cẩn thận đừng khích quá lố, coi chừng không toàn mạng trở về.
"Ặc. Được thôi, dễ ợt, nghề của bố... Các em xinh tươi, anh đến đây hehehe...Ách. Mình đang nghĩ cái quái gì vậy?"
"Cũng tối rồi, về thôi mai quay lại đọc tiếp" tự nhủ với bản thân sau đó hắn trở về phòng, soạn sửa một số lời thoại độc đáo cho ngày mai, vừa nghĩ vừa cười gian xảo khiến máy phòng xung quanh được một phen mất ngủ vì sợ ma.
...
Phong trốn tránh mọi ánh mắt để lẻn vào thư viện, đã hai tuần nay Phong vẫn đều đặn đến nơi này, Lãnh Tâm như đã quen với sự có mặt của hắn. Cái cách mà hắn nhìn nàng thật giống một tên dâm tặc, nhưng lạ ở chỗ hắn không để yên ánh mắt đó mà đã vội vã dời ánh mắt về phía những kệ sách.
Ta xấu đến vậy ư? Tại sao hắn lại không thèm nhìn ta chằm chằm như những gã khác? Hay là ta không đủ hấp dẫn để mê hoặc hắn? Nàng tự hỏi.
Hôm nay hắn không đến, khuôn mặt anh tuấn với ánh mắt có chút lạnh từng là phế vật bị mọi người chê cười đã trở thành thần tượng trong mắt cánh phụ nữ trong trường, kẻ vẫn có thói quen nhìn nàng một cái trước khi vào thư viện hôm nay không xuất hiện.
Trong lòng nàng rối bời, mỗi lần hắn xuất hiện khiến nàng có cảm giác chán ghét tức giận, nhưng hôm nay không thấy hắn, tâm lý nàng khẩn trương đến lạ, trong thâm tâm nàng thật ra muốn nhìn thấy hắn, lẽ nào hắn xảy ra chuyện?
Nàng vội lắc đầu lấy lại bình tĩnh tự nói với lòng rằng:"Mình sao vậy? Cớ sao phải nghĩ đến cái tên đáng ghét đó? Không được, không thể được."
Cảm giác chờ đợi, bứt rứt, khó chịu cứ bám lấy nàng đến tận chiều tối cho đến khi hắn xuất hiện trong bộ đồng phục quen thuộc bị cháy sém mất vài chỗ, trên mặt cho vết bẩn, một chút vết máu, thâm tím vài chỗ. Bỗng trong lòng nàng cảm thấy vô cùng xót xa.