Khu phòng học, tầng ba phòng học của lớp 12A, bàn ghế để lộn xộn không có thứ tự,trong phòng hiênn tại có 6 người, một người tóc đỏ, một tóc xanh và một tóc vàng. Ba người còn lại lần lượt là Lang Phong, Kê Tử và một người rất có máu mặt trong trường - Học sinh tài năng và cá biệt gần như bậc nhất trong khối 12.
Lang Phong hiện tại đang hướng về người này mà nói:
-Đại Ca, em đã tìm thấy tung tích thằng khốn đó, nghe nói nó còn trêu ghẹo hoa khôi Bích Phương của anh đấy.
Thấy "bạn thân nhất" của mình có hành động "nói tốt" cho kẻ địch như vậy, Kê Tử sao có thể thua kém, hắn liền hùa theo:
-Đúng đúng đúng, lão đại, hắn còn quấy rối Bích Phương tiểu thư nữa. Hơn nữa em còn nghe nói hắn chửi Đân Huyền lão đại đây là con rùa rụt đầu.
Đân Huyền - anh họ của Lang Phong, đã nghe từ miệng Lang Phong chuyện của hắn, rằng hắn bị thằng phế vật kia đánh, bình thường Đân Huyền dựa vào tiền tài của Lang Phong để tìm vui thú nên hắn phải đặc biệt chiếu cố cho Lang Phong.
Đân Huyền vô cùng tức giận khi nghe hai thằng Lang Phong và Kê Tử bị bắt nạt, lại càng điên máu khi nghe Bích Phương - người mà hắn thầm thương trộm nhớ bị khi dễ, quấy rối, lớn tiếng mắng:
- Khốn kiếp, con mẹ nó, giám không xem lão tử là gì, thằng chó phế vật đó lại còn giám trêu ghẹo người của tao, tên chó chết này đúng là không biết chữ "chết" viết như thế nào.
Sau đó hắn chỉ tay vào mặt Lang Phong quát:
- Nói, con chó phế vật kia đang ở đâu?
Chứng kiến sự tức giận của Đân Huyền, hai tên Lang Phong và Bạch Kê cao hứng cười thầm, tên Đân Huyền này tính khí nóng nảy, một khi hắn tức giận thì phảo có kẻ bị thương, thậm chí còn vong mạng, kế "mượn gió bẻ măng" của Lang Phong và Kê Tử đã thành công hơn phân nửa, không cao hứng mới lạ.
- Đại ca, có người hầu báo cáo, hắn hai tuần nay thường lui tới thư viện, con đường này em biết rất rõ.
Lang Phong kính cẩn đáp.
"Hừ"
Đân Huyền hừ lạnh một tiếng khinh thường nói:
- Nói rõ địa điểm, sáng mai tập kích nó, nếu là nơi vắng vẻ tao sẽ xử hắn, cho hắn toại nguyện ước mơ kiếp sau được đầu thai làm chó.
Lang Phong cười gian, hắn nói ra một vị trí chiến lược địa hình vắng vẻ rất dễ ra tay cho cả đám cùng nghe, sau đó bọn chúng bắt đầu lên kế hoạch tác chiến.
Kế hoạch hoàn mỹ này bị một cô gái vô cùng xinh đẹp ở ngoài cửa lắng nghe hết, Đân Huyền có thể cảm nhận được khí tức đó, chỉ có điều hắn không sợ. Nghe thấy thì sao? Cả trường này có mấy ai đủ khả năng ngăn cản hắn hành động?
Cô gái nghe xong mọi chuyện bèn rời đi. Đi ngang cầu thang thì một âm thanh quen thuộc gọi nàng:
- Bích Phương, cậu vừa trong lớp ra sao? Đúng lúc tớ đang có việc cần, cậu giúp tớ một chút được không?
Người đứng dưới cầu thang là một cô gái ăn mặc sành điệu, là phong cách sành điệu nhất của thế giới này, rườm rà hơn nhiều so với thế giới của Lưu Văn Phong. Cô gái tên là Minh Nguyệt, bạn thân nhất của Bích Phương. Đứng số 18 trong top 20 hoa khôi của trường.
Người vừa nghe lén cuộc nói chuyện của Đân Huyền cũng là một cô gái xinh đẹp duyên dáng, tên của nàng là Bích Phương, đứng thứ 3 trong top 20 hoa khôi toàn trường. Cô nàng có khuôn mặt hoàn hảo, nét thanh xuân mỹ miều, cả người toát lên vẻ thanh cao của một thiên kim tiểu thư.
- Được thôi, dẫu sao tớ cũng đang rảnh.
Bích Phương cười nhẹ đáp ứng, nụ cười như ngàn hoa đua sắc giữa mùa xuân. Sau đó hai người đi xuống khỏi cầu thang.
...
Ngày hôm sau, đúng như kế hoạch, đám người Đân Huyền, Lang Phong, Kê Tử cùng Hồng Mao, Lam Mao, Hoàng Mao (tóc xanh, tóc đỏ, tóc vàng) bố trí mai phục trên một con đường khá vắng vẻ trong trường, con đường mà Lưu Văn Phong sử dụng để đến thư viện.
Bọn chúng đợi từ sáng đến trưa mà không thấy bóng dáng của Phong Phế Phẩm đâu cả, Đân Huyền tức giận vỗ mạnh vào sau đầu Lang Phong mắng:
- Thằng khốn, người đâu? Muỗi cắn tao từ sáng đến giờ mày có biết không? Điều tra kiểu mẹ gì vậy?
Lang Phong thấy Đân Huyền nổi nóng bèn vội vàng thanh minh:
- Ấy chết, đại ca, đệ nào giám lừa huynh, đệ muốn báo thù mà, thông tin đệ có tính xác thực chắc chắn, không lẽ hôm nay thằng chó đó bị ốm?
- Ngu, nó mà ốm thì dùng tí ma pháp là lành, làm quái gì đến bây giờ cũng chưa đến.
Đân Huyền vỗ mạnh vào sau đầu Lang Phong lớn tiếng mắng, sau đó chỉ vào ba thằng tóc tai màu mè nói:
- Hồng Mao, đi mua rượu. Lam Mao, Thịt chó. Hoàng Mao, mày về lấy chén bát đũa thìa ra đây. Nhanh lên.
- Vâng thưa đại ca.
- Vâng sao còn đứng đó?
- Dạ dạ bọn...bọn...e...em đi.. Ngay.
- Nhanh lên, bố thằng cà lăm. Thu nhận mày là một sự sai lầm.
Nhìn ba thằng tắc kè nhiều màu ba chân bốn cẳng chạy đi, Đân Huyền liền tự trách.
Thật ra, Lưu Văn Phong sau khi đọc được bí kíp Ngự Nữ Song Tu Thần Công trong cuốn sách lạ ở thư viện, hôm nay hắn không đi thư viện mà đi nghêu ngao khắp trường, khích tướng mấy thằng bố đời nhất. Khiến hắn thất vọng là tiếng đồn của hắn đã vang xa, ngoại trừ đám người Lang Phong - Kê Tử ra thì trong trường không ai muốn đ-ng độ với hắn.
Dĩ nhiên hắn cũng không dại đi khích mấy ông thầy, không khéo không bị đập mà bị đuổi học thì tiêu. Khối 11 - 12 hôm nay được nghỉ nên cũng không có ai để hắn khích.
Mãi đến chiều tối hắn mới thất vọng rời khỏi khu phòng học, hắn muốn ghé qua khu thư viện một lát rồi về, dẫu sao khi về nhà, trừ "hẹn hò" với tay phải ra thì không còn gì để làm. Hơn nữa hắn cũng muốn liếc nhìn vài mỹ nữ một chút.
Đám mấy thằng Đân Huyền, Lang Phong, Kê Tử, Tam Mao trong chỗ nấp nhậu nhẹt tèm nhem, thịt chó lá mơ, rượu ngon liên tục đến miệng. Đến gần tối mới nhìn thấy một bóng người đi qua con đường này.
- Là nó!
Lang Phong nhìn thấy Lưu Văn Phong kích động kêu lên. Nhất thời cả bọn lắc ngắc bò dậy, không có thằng nào có thể đứng vững lâu hơn 10 giây.
Cả bọn hấp tấp xiêu vẹo bao vây Lưu Văn Phong, Đân Huyền mới lớn tiếng quát:
- Con chó, mày biết tội chưa?
Lưu Văn Phong nhàn nhạt trả lời:
- Tội cái cứt bộ đội, bố mày đang đứo rảnh để đùa với thằng Đần, con chó điên và con gà chết bọn mày. À quên còn ba con tắc kè chũng mày nữa.
Lưu Văn Phong đang mừng rỡ vì gặp phải cái đám cô hồn này, hắn đang cần một trận đòn để đả thông kinh mạch.
Đân Huyền điên máu, Đân Huyền Đần, cái tên khiến hắn mất mặt lâu nay, vì hắn có máu mặt nên không ai giám chửi, hôm nay một thằng học sinh khối mười Phế vật lại cả gan mạo phạm, hắn nghiến răng, không phanh thây thằng nhóc khối mười này ra hắn làm sao hả giận cho được.
Lang Phong, Kê Tử và ba thằng tắc kè cũng đen mặt, chửi ngầm: Thằng khốn. Sau đó cả đám nhốn nháo lao lên tấn công, thật mất trật tự, bọn chúng nhất thời quên mất cái tính toán đã vạch ra.
Chúng tấn công nhốn nháo khiên Lưu Văn Phong rất tức giận, hắn tức giận không phải vì kẻ địch ỷ đông hiếp yếu mà là mấy thằng ngu này mhauaj say đấm chả trung phát nào, báo hại Lưu Văn Phong hắn phải tự đưa mặt vào nắm đấm của bọn chúng, dùng lưng chắn ma pháp của bọn chúng.
Má nó, Lưu Văn Phong thật sự tức giận, hắn đỡ biết bao nhiêu đòn, vất vả vì phải tự lao đầu vào đỡ đạn, thế nào mấy thằng ngu này lại uống rượu khi làm nhiệm vụ chứ? Tưởng chừng như Lưu Văn Phong đứng im một chỗ, giám chắc mấy thằng ngu kia đánh không trúng nổi một cái.
Cảm thấy bản thân sắp kiệt sức, Lưu Văn Phong dừng lại, hắn chỉ trừ lại chút lực đủ để làm cho sau thằng ngu này ra bã. Hắn tung cước trúng ngực, bụng, mắt làm bọn chúng ngã nhào đau đớn.
Hắn cười mỉa mai sau đó khó khăn đi từng bước đến thư viện, quần áo có chút cháy sém, trên người có vẩy máu, bụi bặm bám khắp mặt. Mặc dù ở thư viện không có chỗ rửa nhưng hắn vẫn chưa muốn về phòng sớm nên vẫn cố ghé qua thư viện một chút.
Thật ra muốn làm sạch cơ thể một chút rất dễ, có thể dùng thủy ma pháp để rửa sau đó dùng hỏa ma pháp làm khô quần áo, chỉ là hắn chưa có kinh nghiệm nên nhất thời quên mất.