Chương 3: Giang Hà Thành Phổ

Sau Khi vị quản gia họ Thiều kia rời đi Mộ Xuyên toát ra mồ hôi lạnh, khí tức toát ra một mùi máu tanh khiến cho hắn lúc đó một chút nữa hắn đã nôn, đây là lần đầu tiên cảm nhận được một cỗ sát ý của người khác dành cho mình mà trước đây Bằng lão từng nói, nếu không phải có vị công tử kia nói đỡ cho hắn vị quản gia kia cũng không kiêng kỵ mà ra tay với hắn.: ~ Từ giờ chở đi phải cẩn trọng hơn mới được.., thật sự đáng sợ mà.

[ 7 ngày sau ] Mộ Xuyên dọc theo đường bìa rừng men theo con đường lớn trục chính cuối cùng đã đến được ‘’Giang Hà Thành’’ từ khoảng cách không xa lắm có thể thấy được ba chữ lớn, từ một bụi dậm gần đó hắn lẻn hòa vào dòng người buôn bán hướng đi đến cổng thành, vài ngày trước sau khi từ bìa rừng đi ra đường chính không lâu thì gặp phải một đám thổ phỉ khoảng hơn trục tên đánh cướp một nhóm thương buôn nhỏ, điều này khiến hay cảm thấy sợ phiền phức nên chỉ đứng từ xa dùng “ Liên Hoa Chỉ ‘’ ném đá dấu tay hạ bọn chúng cứu đám người kia.

Vì để tránh bại lộ hành tung danh tính lại phải quay lại lối mòn trong rừng mà đi nên kéo dài thêm hai ngày mới đến được Thành, cổng thành kiểm tra rất nghiêm ngặt Thương buôn muốn vào thành giao thương buôn bán cần phải có giấy phép thông hành đến từ Thành Phủ khác nếu không có nhẹ thì bắt buộc ở ngoài thành, nặng sẽ bị bắt đem sử là tội phạm mạo danh thương buôn nhằm trà trộn vào thành.

Đối với dân thường vào thành phải khai báo tên danh tính, tuổi tác, mục đích vào thành làm gì thời gian là bao lâu, đóng một ngân lượng ở trong thành mười ngày nếu hết mười ngày không rời khỏi sẽ bị quan sai trục xuất, những người nào trên năm ngân lượng ở trên năm mươi ngày sẽ được cấp một lệnh bài danh nghĩa có thể tự do ra vào thành.

Mộ Xuyên nhìn vào trong túi nải chỉ còn lại mười lượng bạc vụn, một số cây thảo dược hái dọc đường đem phơi khô để đến thành phủ này tìm tiệm thu mua dược thảo đem bán cũng có chút đồng ra đồng vào, đàn ngẩn ngơ suy nghĩ thì đã đến lớn mình đăng ký vào thành thì tiếng quan sai cất lời.: ~ Tiểu tử họ tên tuổi, đến Giang Hà Thành làm gì.!

Một lúc sau Mộ Xuyên nhìn vào thành, cầm tấm lệnh bài bằng đồng có khắc nổi hai chữ ‘’ Đồng Tử ‘’ hắn khẽ mỉm cười, kể từ phút này chở đi ta sẽ tạm thời lấy cái tên này làm danh xưng.

{ Khách Tửu Quán }, Đồng tử đi vào từ tầng một nhìn ngó ngắm nghĩa sung quanh một hồi thấy mọi vị trị ngồi đều không an toàn liền trực tiếp bước về hướng cầu thang thì tiểu nhị nói.: ~ khách quan tầng hai có quy định, một lượng sẽ tính cho quan khách tự chọn riêng một bàn ngồi, còn món ăn thì tính riêng a. nghe thấy hắn có chút khựng lại vì quá đắt liền không bược lên nữa mà thay vào đó hướng về phía góc tường gần một cột nhà che chắn nửa bàn ngồi xuống gọi ra nửa cân thịt heo khô tẩm bột ớt, hai cái bánh mì nữa chấm sốt tương.

Tuy đã chọn được góc ngồi phù hợp tương đối an toàn có thể quan sát hai phía trái phải nhưng phía phụ cận thì khác, hai bàn bên chỉ cách chỗ hắn ngồi khoảng hai sải tay người lớn, Mộ Xuyên ngồi xuống dùng đao xé nhỏ thịt heo khô ra nhâm nhi miệng tấm tắc kêu ngon, còn cả bánh mì nữa ngon hơn hồi hắn còn ở Hạ Quan tiểu trấn rất nhiều, đồ ăn ngon đi đôi với giá tiền đắt thật xứng đáng với câu; “ Tiền Nào Thì Của Nấy ‘’.

Vừa ngồi ăn không lâu thì bên ngoài hai nam tử đầu đội nón lá khăn đen che mặt, đồng bộ mặc khôi bào áo đen lưng đeo trọng kiếm, còn người kia thắt lưng đeo hai thanh kiếm một ngắn một dài hướng đi phía bên trái một bàn ngồi xuống, khoảng nửa tách trà sau từ bên ngoài một nhóm bảy người mặc đồ trắng xanh khí thế võ giả hiên ngang đi vào ngồi vào bàn bên phải, Mộ Xuyên ngồi giữa hai bên nhóm người cũng cảm thấy ơn lạnh bởi khí tức tỏa ra giường như sắp sửa chuyển bị một trận đánh lớn, thấy vậy hắn ăn vội vàng từng miếng thịt cho vào miệng mình muốn nhanh chóng rời khỏi.

Mặc dù đang ăn nhưng hắn thỉnh thoảng vẫn liếng nhìn trái, nhìn phải xem tình hình thế nào, thì thấy hai người áo đen bên trái nhìn thì không có vẻ gì là đang giao tiếp với nhau nhưng hắn lại có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người: ‘’ ~ Mẹ nó, cái người của Ảnh kiếm Các đã truy đuổi chúng ta hơn một tháng nay rồi, đợi lão tử ăn no song đánh cho chúng biết điều: ~ Ta cũng muốn dạy cho chúng một bài học, nhưng phải đợi rời khỏi địa phận khu vực mà Ảnh Kiếm Các có thể vươn tay đến được mới ra tay. “ ngược lại phía bên phải nhóm bảy người áo trắng xanh ‘’ ~ đại sư huynh chúng ta có nên ra tay sau từng đó ngày truy đuổi không, ta thấy bây giờ là thời điểm thích hợp nhất. : ~ Các huynh đệ muội cứ bình tĩnh chờ xem tình hình tín báo về Ảnh Kiếm Các thế nào đã. : ~ hiện giờ chúng ta đang ở Giang Hà thành phủ không thuộc địa phận mà chúng ta cai quản nên vẫn phải cẩn trọng tránh bứt dây động rừng. : ~ Phải ăn trước có sức thì mới chiến với hai tên ma đầu này được.

Từ trong cuộc trò chuyện Mộ xuyên biết được hai người áo đen kia là Vân Hóa Nguyên đeo trọng kiếm và Vân Trung Sơn đeo song kiếm một ngắn một dài đã phục kích giết hại một đoàn thương buôn của Ảnh Kiếm Các cướp đi một viên đan phương ‘’ Tẩy Tủy Gân Cốt Đan “.