Chương 2: Trước Lạ sau quen

Hành trang tay nải cũng không có gì một bộ y phục, một đoản đao ngắn, một kim châm cứu, và mười lượng bạc được Bằng lão cho. Đoạn đường đi lần này dài năm bữa nửa tháng có khi lâu hơn thế, nhưng Mộ Xuyên ý đã định đi thì không bao giờ quay đầu trở về.

18 ngày sau ở một cánh rừng già, một thân ảnh nam tử đang núp lùm trong bụi cây, phóc một tiếng lớn một con gà rừng lớn bị người nọ dùng dây bện làm thành bẫy cột chặt chân kéo lại, hắn vui mừng khôn siết nhảy ra một dao kết liễu con gà rừng. Vặt sạch lông làm sạch sẽ ở bờ suối nhóm một đống lửa đem con gà đi nướng, mùi thơm lan tỏa khắp khu rừng.

Cách đó không xa hai bóng người mặc khôi bào lễ phục lưng đeo cung thợ săn, nữ là uể oải mệt mỏi còn nam thì lo lắng bản thân đã lạc không rõ phương hướng: ~ Biểu ca chúng ta con phải đi bao nhiêu lâu nữa, muội mỏi chân và đói quá rồi đây.

Nam tử kia xoa đầu trấn an mới nói: ~ không xa đâu muội, ta nghĩ chúng ta sắp trở về đến bãi săn của gia tộc rồi đấy. Từ phía xa mùi hương con gà nướng người nọ bay về hai người này khiến cho nữ nhân kia vôi bừng tỉnh đứng dậy khinh công bật thót nhảy băng qua cáng táng đá hướng chỗ mùi thớm đó mà đến bỏ lại vị ca ca kia ở lại. ~ Biểu muội chờ ta, khoan đã.

Người nọ tay cầm đoản đao sẻo từng miếng thịt gà chín cho vào miệng nhai thì chợt phía trên cao vách đá có tiếng nói của nữ nhân: ~ Tên kia mau đưa bản tiểu thư con gà mà ngươi đang nướng mau. ‘’ Nữ tử Hạ Nhược Nhan tuổi 16 ‘’ ‘’ Nam tử phía sau Hạ Nhược Khiêm tuổi 18 “.

Mộ xuyên tay cầm đoàn đao dõng dạc nói: ~ các ngươi là cướp hả, một con gà mà cũng cướp của dân, coi chừng khi ta đến Giang Hà Thành báo quan đem bắt các ngươi.

Nghe thấy Mộ Xuyên nói vậy Hạ Nhược Nhan liền bĩu môi nói: ~ ta không phải là cướp, nhưng có một chút quen biết với quan phủ nếu ngươi giao con gà kia khí nào về đến Giang Hà Thành có khi còn được trọng thưởng. Nam tử phía sau Hạ Nhược Khiêm cũng phụ họa nói theo: ~ tiểu huynh đệ, ngươi nghe ta nói.., ta mua con gà đó hai lượng bạc ngươi thấy thế nào huynh đệ.

Mộ Xuyên nghe thấy đối phương nói sẽ dùng hai lượng bạc để mua liền âm thầm tính toán ‘’ mặc dù ăn mới được một bên chân đùi gà nhưng xét thấy đối phương dùng hai lượng bạc để mua một con gà ta ăn dở thì đây cũng là lời dồi ‘’...: ~ Vị huynh đài kia dễ nói chuyện đấy, ta sẽ bán cho ngươi con gà này với hai lượng bạc.

Phía sau Hạ Nhược Nhan liền nói: ~ tên tiểu tham lam kia con gà mà ngươi dõ ràng ăn dở một bên chân đùi, lại bán cho chúng ta với giá hai lượng bạc ngươi thấy thế mà được hả?.

Mộ Xuyên thấy mình bị đối phương nói chúng tim đen bèn nói: ~ Là biểu ca cô mua của ta chứ có phải cô đâu mà lên tiếng, nếu đã vậy thì ta không bán nữa.

Bên này Nhược Khiêm tuy biết hai lượng bình thường ở Giảng Hà Thành tuỳ tiện mua cũng được bốn năm con gà quay nướng, nhưng bây hai huynh muội hắn lạc trong rừng cũng hai ngày trời không săn được gì cả, nếu vì bản thân tiếc tiền thì từ đầu đã không tự mình đem trả giá mua với hai lượng bạc : ~ Vị tiểu huynh đệ này không biết phải xưng hô thế nào a?

Mộ Xuyên thầm nghĩ, trước kia Bằng Lão có nói nhắc qua ra bên ngoài giang hồ tuyệt đối không được dùng tên thật mà xưng hô, đây cũng chính là che giấu thân phận, liền nghĩ vừa ra một cái tên: ~ Ta họ Đồng tên một chữ Tử.

Nhược Khiêm bước lên nói: ~ Ta là Hạ Nhược Khiêm, còn đây là muội muội của ta Hạ Nhược Nhan.

Sau khi tiếp xúc nói chuyện một hồi Mộ Xuyên cũng lấy hai lượng bạc kia, mà đem gà nướng tặng cho Nhược Khiêm, biết được hai người đối phương xuất thân là thế gia giàu có, nếu có thể tận dụng đối phương sau này kiếm không ít chỗ tốt không phải tốt hơn hay sao. Mà vị nữ tiểu thư kia thì tuyệt đối tránh tiếp xúc nếu không lại bị đối phương moi móc những việc giấu diếm.

Đến chiều tối tiếng lá cây sào xạc hơn trục thân ảnh lượt khinh công bay qua từng tán cây tản ra tìm kiếm hai huynh muội Nhược Nhan và Nhược Khiêm, thân hình chợt động nhảy từ trên cây xuống hơn trục thân ảnh gần phía Mộ Xuyên, hắn liền vội đứng dậy cảnh giác rút đoản đao ngắn phòng thủ thì nhược Khiêm vội ngăn cản, từ trong đám người một nam tử tuổi trung niên bước ra nói: ~ Thiếu gia, tiểu thư chúng tôi đến đón hai người trở về, buổi đi săn của gia chủ cũng vừa mới kết thúc hồi chiều.

Nhược Khiêm: ~ Thiều Dương Quản gia các ngươi đến đúng lúc lắm, đưa muội muội ta về trước.

Hai võ nhân khiêng kiệu ra cho Nhược nhan ngồi lên rồi khinh công bay đi, trước khi đi còn ra giấu lè lưỡi chế giễu Mộ Xuyên, nói chuyện một hồi Nhược Khiêm thuyết phục Mộ Xuyên đi cùng trở về thì Thiều Quản Gia ra hiệu đưa thiếu gia đi trước còn mình ở lại nói chuyện với Mộ Xuyên tỏ ra thái độ: ~ Tiểu tử họ Đồng, ta không biết hai ngày qua ngươi gặp Thiếu Gia và Tiểu thư như thế nào?, mọi chuyện sao lại trùng hợp đến thế nhưng khuyên ngươi đừng bao giờ có ý định tiếp cận Hạ Gia, dù cho ngươi có được Nhược Khiêm chiếu cố cũng đừng trách ta vô tình, về chuyện ngươi muốn cùng đoàn đi săn của Gia chủ trở về Giang Hà Thành.., ngươi vẫn là nên tự mình đi thì tốt hơn ngươi hiểu ý của ta chứ “ đây là bản đồ “, tự mình tìm đường đi đi. Nói song hắn bỏ lại Mộ Xuyên ở bìa rừng khinh công bay rời đi.

Mộ Xuyên vừa rồi bị một áp lực vô hình của Thiều quản gia áp bức khiến cho hắn bất động không giám nói một hồi lâu mới bình tâm ngội bệt xuống đất thở hổn hển nói ra : ~ Thật…, thật sự đáng sợ.