Tương truyền để trở thành tu tiên đạo giả thành tiên phải trải qua khổ luyện không ngừng rèn đúc thân thể bài tiết ra hết cặn bã trong cơ thể mới có thể tu đạo thuật, để rút ngắn con đường đó trong tu đạo giả đã luyện chế ra ‘’ Tẩy tủy Gần Cốt Đan “ giúp khư trù gân cốt loại bỏ tạp chất mà không cần thông qua khổ luyện vất vả, Mộ Xuyên ăn song vội gọi tiểu nhị ra tính tiến thì một đường kiếm khí cắt ngang qua chém đôi cái bàn hắn đang ngồi thành hai khí thế hướng hai người áo đen kia mà đánh tới, chỉ thấy người áo đen kia cầm trường kiếm lớn chặn lại đòn công kích hất thẳng kiếm khí lên thẳng trần nhà rầm một tiếng nổ lớn, náo loạn khiến khách nhân trong quán đều bỏ chạy ra ngoài hết.
Mộ Xuyên ngã người về sau lăn quay ra nằm bẹp xuống giả vờ chết, hai bên lao vào chiến đấu kiếm khí chém tỏa ra khắp căn phòng tầng một, ba người một nam một nữ áo trắng chia ra đối phó với người áo đen cầm trọng kiếm, con bốn nam áo trắng còn lại kết thành trận kiếm vô số ảnh kiếm khí hướng người áo đen cầm song kiếm đánh tới.
Bịch một tiếng một chiếc hòm gỗ nhỏ bằng bàn tay rơi từ trên tầng hai nhóm người đánh nhau xuống phía trước mặt Mộ Xuyên, vốn không có ý định hôi của nhưng đang nằm thì vài đạo kiếm khí đánh xuống buộc hắn phải tránh né tiện tay trôm luôn ‘’ Trật Phong bộ ‘’ thân ảnh của Mộ xuyên mờ mờ ảo ảo di chuyển nhanh ra bên ngoài thì một đường kiếm xoẹt chém ngang cổ chặt lại quát lớn: ~ đạo tặc kia ngươi là đồng bọn của hai tên kia còn không mau giao ra chiếc hộp người vừa cướp kia.
Mộ Xuyên bất đắc dĩ xoay người lại đáp nói; ~ Nữ đại hiệp ta thật sự không biết cô đang nói gì cả, tiện dân ta chỉ là khách nhân cớ gì ngăn cản ta ra chạy ra bên ngoài a.
Thác Bạt Dạ Nhi: ~ ngươi tiểu tặc.., đừng nhiều lời còn không mau giao ra đừng trách ta. Lời nói đi đôi với hành động kiếm liền kè kè sát cổ của Mộ Xuyên trực chờ lấy mạng hắn, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng gạt ra rồi ngồi xuống bậc thểm cửa vào nói: ~ Nữ hiệp này ngươi cứ khăng khăng tại hạ lấy trộm thì ở đây chờ sau khi các người đánh song có thể soát người ta xem có không?.
Thác Bạt Dạ Nhi liên điểm huyệt hắn rồi khinh công bay lên trợ chiến cùng với sư huynh đệ của mình, Mộ Xuyên thấy vậy rút từ trong vạt áo ra một cây kim trâm cứu điểm chỉ cắm lên mình mở khai huyệt đạo liền ném hộp gỗ xuống đất chốn xuống.
khoảng gần một canh giờ giao chiến lưỡng bại câu thương khiến cho hai người áo đen kia phải phi thân chạy trốn, toàn bộ bảy người tập lại về chỗ của Thác Bạt dạ Nhi: ~ Đại sư huynh tên tiểu tặc kia chính là kẻ đã nhân lúc chúng ta giao chiến với hai tên hắc y nhân kia mà trộm đan dược, chính muội đã nhìn thấy hắn giấu vào trong vạt áo chạy ra bên ngoài nên mới điểm huyệt hắn chờ các huynh đến sử trí.
Thác bạt Phương Chính: ~ Ta thấy muội làm quá rồi đấy, vị tiểu huynh đệ này ta thấy trên người hắn không hề có đến một chút nội lực nào, há lại có gan lấy trộm đồ của Ảnh Kiếm Các chúng ta. Nói rồi hắn lục xoát dật lấy tay nảy của Mộ xuyên đổ hết toàn bộ ra đất.: ~ trời đất.., ta sơ ý quá, lỡ làm rơi hết đồ của huynh đệ rồi.
Hắn ra hiệu cho đám đồng môn sư đệ của mình lại lục soát gười hắn tỏ thái độ coi thường, một số tên còn dẵm đạp lên y phục và dược liệu, nhưng lục soát một hồi lâu cũng không có kết quả bèn nói: ~ huynh đệ, ta biết ngươi trong lòng đang hả hê khi chúng ta không tìm thấy thứ mình muốn trên người ngươi, nhưng ta cũng khuyên ngươi vẫn là nên thành thật một chút nó ra ngươi đã giấu ở đâu để tránh phải cực hình của Ảnh Kiếm Các bọn ta.
Mộ Xuyên vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng sớm tính toán, ta vốn không có ý định hôi nhà cháy trôm của nhưng vì các ngươi giao đấu đánh đến chỗ ta, nếu không ta đây cũng không sinh ý định ham muốn cướp đồ của các ngươi, chỉ là nếu phục dụng viên đan dược này ta sau này cũng bớt phải khổ luyện các thể rút ngắn năm thành cơ hội trở thành một tu đạo giả.
Thấy không nói gì đại sư huynh Thác Bạc Phương chính liền một quyền hướng bụng Mộ Xuyên đánh tới, mắt thấy quyền đánh tới Mộ Xuyên liền chủ động ngã bay lui về phía sau một miệng máu huyết chảy ra.: ~ Định giả ngốc đến bao giờ nữa đây tiểu tử, giao ra món đó của chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng bằng không sống không bằng chết.
Chỉ thấy Mộ Xuyên đứng dậy phủi phủi bụi trên quần áo nói: ~ Các ngươi lục soát cũng đã lục soát rồi.., lại còn kiếm cớ vu oan giá họa cho ta.., tưởng ỷ đông người hơn là ta sợ sao!. Mộ Xuyên vận nội công đẩy toàn bộ kim châm phong bế chân khí ra liền tỏa ra một luồng chất khí áp bức.
Phương Chính ngạc nhiên chấn kinh thầm nghĩ không ngờ một tiểu tử lại có thể tự phong bế chân khí rồi lại khai mở xem ra chúng ta trọc phải người không dễ trọc rồi.: ~ các huynh đệ muội chuyển bị chiến đấu, tiểu tử này là tà đạo cần phải diệt trừ.
Sung quay Mộ Xuyên bảy người Ảnh Kiếm Các liền vây hãm thành vòng tròn chỉ chờ lệnh của Phương Chính liền ra tay động thủ. Mộ Xuyên mặt không chút biến sắc đi từng bước lại chỗ túi nải dưới đất lượm nhặt đồ của mình lên rồi bất giác liền suất thủ ‘’ Liên Hoa Chỉ “ tay nhanh thoăn thoắt phóng ra ngân kim mỏng dẹt liền cắm thẳng vào các yếu huyết khiến cho đám người đứng im bất động.