Người đầu tiên bước ra là một người đàn ông với mái tóc vuốt tóc ngược ra sau, mặc quần short và áo kiểu Hawaii. Hắn tháo kính râm ra.
"Ngài Baek Sangki… Đã lâu không gặp"
Choi Dongsoo cung kính cúi đầu.
"Daehong vẫn còn sống tốt chứ?"
"...Vâng, ngài ấy vẫn ổn"
"Sao nào? Không thích ta gọi Chủ tịch của các người là Daehong sao?"
"Không ạ"
"Chắc chứ?"
"Vâng ạ"
"Ừm. Nếu không thích thì anh biết mà, nếu anh muốn đánh nhau thì ta luôn sẵn lòng"
"Không thưa Ngài"
"Vậy thì thu lại ánh mắt kia của anh đi”
“Vâng thưa Ngài”
Căn phòng không rộng lắm nên đã nhanh chóng chật nít người.
“Eo, cái mùi tởm quá”
Một mỹ nhân lạnh lùng đứng từ xa đang cau mày bịt mũi.
Một người đẹp tóc ngắn khác đứng bên cạnh Kimin, chăm chú nhìn hắn.
“Trông cậu ta ổn hơn chúng ta nghĩ đấy”
“Có vẻ là đã được chữa trị”
Một người đàn ông thân hình rắn rỏi đáp lời Lee Sera.
“Chữa à? Tại sao?”, một người gầy gò nước da trắng nhợt hỏi. Người đàn ông cao to nhún vai.
Beak Sangki vỗ tay hai cái để dừng những tiếng nói đang phát ra.
“Được rồi, được rồi. Ở đây quá hẹp nên ta sẽ đi thẳng vào chủ đề chính. Khốn nạn thật đấy, Dongsoo à. Nếu anh có đồ tốt thế này thì không phải anh nên cho ta biết trước sao. Có vẻ anh đã thử mọi cách, vậy ta đem người đi được rồi đúng không?”
Giọng điệu người đàn ông thản nhiên. Choi Dongsoo do dự một lúc rồi nghiến răng nói
“Xin lỗi nhưng tôi không có quyền. Ngài nên đến gặp Chủ tịch…”
Rầm~
Tay của Beak Sangki di chuyển rất nhanh trong một giây, Choi Dongsoo bị đấm bay và đập vào bức tường phía sau. Hắn trượt xuống sàn và có vẻ đã bất tỉnh.
Cây gậy lăn ra từ túi Choi Dongsoo. Vì mọi thứ đã được thu lại bên trong cây gậy nên không ai để ý đến.
Lăn đến đây đi, xin mày đó!
Kim Kimin, người duy nhất biết được, thầm van xin. Như ý muốn của hắn, cây gậy rơi vào trong tay hắn một cách trót lọt.
Được rồi. Giờ chỉ cần đợi thời cơ thôi
“Sao thằng khốn này dám nói lại chứ!”
“Này, chúng ta có thứ mình muốn rồi, đi thôi. Nơi này bốc mùi quá”
“Được rồi, được rồi. Saehun mở cổng dịch chuyển đi. Nhanh lên, Hyeonjung hối rồi kìa”
Beak Sangki nhếch mép trước cảnh tượng Woo Hyeonjung đang bịt mũi và ra lệnh cho Choi Saehun.
“Beak Sangki. Chẳng phải tôi đã nói nhiều lần là không được nói chuyện với tôi bằng cái giọng ra lệnh đấy à?”
Người đàn ông với làn da trắng nhợt nói với vẻ mặt vô cảm.
Mặt Beak Sangki đanh lại.
“Này, này, được rồi. Nhường nhịn nhau một xíu đi. Tốt cho mọi người mà”
Thấy bầu không khí trở nên nghiêm trọng, Lee Sera, người đẹp tóc ngắn, chen ngang, cố mỉm cười.
Cô ta cần phải có được Kim Kimin.
“Sera, cô không cần nói những lời này. Để Beak Sangki nói mới đúng”
Choi Saehun khoanh tay, không hề nhúc nhích.
Gân xanh nổi trên trán Beak Sangki.
“Bỏ qua đi Saehun. Chúng ta không có thời gian đâu. Anh biết giọng điệu anh ta lúc nào cũng vậy mà”
Người đàn ông thân hình rắn rỏi, Kim Sungkyu lặng lẽ nhìn Choi Saehun. Choi Saehun khó chịu liếc nhìn Baek Sangki một cái, sau đó quay đi gật đầu và giơ ngón tay lên.
Không khí xung quanh bắt đầu rít lên.
"Chờ đã" Baek Sangki nói.
Nhưng Choi Saehun vẫn tiếp tục thi hành kĩ năng.
"Mẹ kiếp. Này. Tao nói dừng lại. Mày không nghe thấy à"
Baek Sangki tiến đến gần Choi Saehun nhưng Saehun chỉ nhướng mày. Hắn vẫn ung dung vung tay.
Kim Sungkyu từ phía sau nhanh chóng bắt lấy Beak Sangki.
"Ở đây không được. Chờ đến nơi đó rồi nói tiếp"
"Không. Tôi phải đánh nhừ tử thằng khốn này đã. Hôm nay nhất định phải phân cao thấp"
"Anh điên rồi"
Kim Sungkyu bất lực. Beak Sangki xoay vai và biến mất. Cùng lúc đó, hắn xuất hiện phía sau Choi Saehun, vung nắm đấm.
Bang~
Một tiếng nổ vang lên, nắm đấm của hắn đã bị chặn lại.
"Thằng khốn. Nếu mày không muốn chết thì bỏ lá chắn ma thuật ra ngay"
Beak Sangki rống lên khi thấy khoảng trống giữa nắm đấm của mình và Choi Saehun. Nhưng Choi Saehun hoàn toàn không quan tâm đến hắn và hoàn thành việc mở cổng dịch chuyển.
"Vào trước đi"
"... Hả?"
Beak Sangki nghi ngờ nhìn Choi Saehun vì giọng điệu bình thản, giống như không để ý đến những gì hắn đã làm.
"Tôi nói là đi trước đi. Anh cần bình tĩnh lại"
"..."
"Thế mới đúng chứ Choi Saehun"
Beak Sangki không nhìn Kim Sungkyu phía sau, nghĩ ngợi.
Thằng này không thể nào hành xử như vậy được. Có thể nào khi mình đi vào hắn sẽ đóng cổng lại không?
Khi nhìn thấy khung cảnh trong cánh cổng khác với lúc đầu đến, Beak Sangki khẳng định suy nghĩ của mình.
Thằng chó này lại mở cổng đến nơi khác
Beak Sangki nảy ra một trò vui, mỉm cười.
Mình cũng chẳng cần đến kĩ năng chữa trị làm gì. Mình chỉ đi theo vì không muốn mấy tên chia nhau đồ tốt mà không có mặt mình thôi.
“Hahaha. Đúng đúng. Choi Saehun thật rộng lượng. Đúng là tôi cần được bình tĩnh lại"
Tất cả đều nghi ngờ nhìn Beak Sangki bỗng dưng cười to như tên điên. Hắn tính làm gì đây?
"Nhân tiện, nếu sau khi tôi đi vào mà anh đóng cổng lại thì tôi sẽ buồn lắm, đúng không? Cho nên, tôi sẽ cho thứ này vào trước nhé!"
"Chờ đã…"
Beak Sangki xảo trá nhìn Kim Kimin, người đã cắt dây và đang giả vờ bị trói. Hắn bắt lấy Kimin và ném vào trong cánh cổng trước khi Choi Saehun kịp hành động.
"Ha… tên điên này"
Choi Saehun bực tức gãi đầu, trong khi đó Beak Sangki đang ôm bụng cười nắc nẻ.
"Sao thế? Bây giờ không phải nên đuổi theo hắn à?"
"..."
Choi Saehun phớt lờ câu hỏi của Beak Sangki.
"Ngài Saehun đã mở cổng đến nơi nào thế?"
"... Bãi biển. Để giúp anh ta làm nguội cái đầu"
Vớ vẩn, hắn muốn vứt mình xuống biển thì có. Sao ở đây không có ai bình thường hết vậy?
"Anh có thể kết nối lại lần nữa không?"
"..."
"Nghĩ hắn có làm được không?"
Baek Sangki trả lời câu hỏi của Woo Hyeonjeong thay cho Choi Saehun và phá lên cười.
----------------
Kim Kimin không hiểu được tình cảnh hiện tại của mình.
Sau khi bị ném vào cánh cổng, hắn rơi xuống một không gian tăm tối.
Ọc ọc~
Hắn cố nín thở, nhưng không thể chịu nổi sau 1 phút.
Kim Kimin vật lộn và sau đó dần mất ý thức.
Một sinh vật khổng lồ lao đến nuốt chửng lấy Kim Kimin đang chìm dần xuống đáy biển.