Choi Dongsoo từ từ tiến lại gần Kim Kimin đang ngã dưới mặt đất.
Kim Kimin ngã xuống khi cố gắng thoát khỏi dây trói. Bởi vì đã bị tra tấn rất nhiều lần nên hắn chỉ có thể cử động một chút. Choi Hayeong chỉ làm lành vết thương chứ không hồi phục lại thể lực đã mất.
Choi Dongsoo ngồi xổm xuống trước mặt Kimin.
“Mày là cái quái gì thế hả?”
“Gi…”
“Sức mạnh của mày từ đâu mà có thế. Tao chưa thấy ai như mày cả, làm tao tò mò đấy”
“Giết…”
“Muốn tao giết mày hả? Cuối cùng cũng…”
“Tao…sẽ…giết…mày”
Choi Dongsoo bật cười
“Đừng có nói vớ vẩn nữa. Chỉ cần trả lời câu hỏi của tao thôi”
Không có câu trả lời. Chỉ có tiếng ho của Kimin.
“Ha… Tao cũng nghĩ mày sẽ không nói”
Choi Dongsoo liếm môi.
“Vậy tại sao mày lại bị mấy người bên tuyển dụng phát hiện ra? Mày không biết là không được đi lại tùy tiện khi bản thân có loại dị năng như vậy sao?”
Tao đã rất cẩn thận, đám khốn nạn này.
Kim Kimin hét lên trong lòng.
Hắn đã tránh để không nổi bật, do đó hắn chỉ làm công việc bán thời gian vào buổi tối. Vì khuôn mặt hắn bị vết sẹo do bỏng hủy hoại nên hắn phải làm công việc lao động tay chân.
Sau khi xem xét điều kiện công việc, hắn đã chọn việc bốc dỡ hàng hóa xe tải. Vì không muốn bị chú ý, hắn đã mang khẩu trang khi làm việc.
Tuy nhiên, những nỗ lực của Kimin đã bị đánh bại bởi một tình huống bất ngờ.
Người truy quét thì làm cái quái gì ở chỗ bốc dỡ hàng chứ? Chẳng có việc gì phải ở đó cả.
“Dù sao thì ngài Chủ tịch cũng có sở thích giống tao đấy. Nếu đã không thể sở hữu thứ gì đó thì tốt hơn hết là phá hủy nó”
Choi Dongsoo gật gù, nhìn Kim Kimin.
“Mày có thể làm gì nữa đây. Mày đã từ chối một triệu đô mà. Sao mày không chịu lấy đi. Dù gì thì mày có thể sống được khoảng một năm nữa”
Đôi mắt Kim Kimin nhuốm màu giận dữ.
“Mày không biết ơn gì cả. Không có quyền thì phải khôn chứ”
Choi Dongsoo lại mỉm cười khi nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Kimin.
Sau khi lục tìm trong túi mình, hắn lấy ra một cây gậy. Khi hắn ấn nút, vang lên tiếng click và một cái dùi cui sáng bóng bật ra. Ở mặt bên có gắn thêm một lưỡi dao. Có vẻ là vũ khí được đặt làm.
Sau khi hắn cho Kimin thấy cái dùi, Choi Dongsoo ấn nó trở về cây gậy. Sau đó hắn chìa cây gậy đến trước mắt Kimin.
Click
“Ư!! …?”
Kim Kimin nhắm chặt mắt. Sau đó hắn khẽ mở mắt.
Một luồng sáng phát ra từ cây gậy, nó sáng hơn đèn pin bình thường.
Choi Dongsoo cười một lúc trước khi mở miệng.
“Đèn pin tao đặt làm đấy. Ngạc nhiên không? Tao đặt nó và mấy thứ kia vào đây phòng trường hợp khẩn cấp. Tao không cho ai nhìn thấy hết nhưng mà dù gì thì mày cũng sắp chết rồi, cho nên… Được rồi, hết giờ chơi rồi. Kết thúc chuyện này nào”
Kim Kimin cố gắng giãy dụa.
“Thật là…”
Choi Dongsoo giữ chặt đầu Kimin và hướng mũi dùi đến.
Ngay lúc đó.
“Cái gì…?”
Không khí trong phòng cuộn lại và một vòng tròn hiện lên cùng với những tia lửa điện và tiếng kim loại cọ vào nhau.
Sự căng thẳng ánh lên trong mắt Choi Dongsoo. Hắn biết người có kĩ năng này. Chỉ có một lý do khiến người có sức mạnh này đến tận đây vào lúc này.
"Người cai quản không gian, Choi Saehun… Việc Chủ tịch đang giữ thằng này đã bị phát hiện ra rồi”
Nghe nói Choi Saehun không nhanh nhạy với các tin tức cho lắm. Nghĩa là những người khác đã nói cho hắn biết. Chắc chắn hắn không đến một mình, có lẽ đến cùng với Những Người Thống Trị khác chăng?
Choi Dongsoo nuốt nước bọt.
Mình có nên ra tay ngay kẻo muộn không?
Nhưng tay hắn không cử động. Choi Dongsoo cố nhanh chóng nghĩ ra kế sách.
Nếu mình giết nó trước khi Những Người Thống Trị đến sẽ gây nguy hiểm không chỉ cho mình, mà còn ảnh hưởng đến Chủ tịch. Giờ nên để nó sống.
Trong lúc Choi Dongsoo thu dùi lại vào trong cây gậy và lặng lẽ giấu nó trong túi, không gian đã bị xé toạt lộ ra một lỗ tròn, từng người bước ra từ đó.
“Này, nhìn xem ai kìa! Là Dongsoo đó à”