Không rõ đã qua bao lâu.
Kim Kimin dần tỉnh lại và phun nước biển trong bụng ra.
"Hộc… hộc"
Mình đang thở được? Không phải mình rơi xuống nước sao?
Đang chật vật, Kimin nhớ đến đèn pin của Choi Dongsoo và mò mẫm khắp người. May mắn là cây gậy vẫn ở trong túi của hắn.
"Cái nút này để mở dùi… cái này… là đèn pin đúng không nhỉ?"
Click~~
Dù nhỏ nhưng ánh sáng phát ra rất mạnh. Hắn lia đèn ra xung quanh. Là một nơi khá rộng và các bức tường có màu xám hồng.
Chắc là mình đã bị con gì đó nuốt vào bụng. Nó phải rất to vì dạ dày có rất nhiều chỗ trống. Và ở đây có không khí nên nghĩa là nó không thở bằng mang… Là cá voi. Rất có thể nó đã thức tỉnh.
Mình phải làm sao để sống sót đây?
Con cá voi này sẽ lên bờ và nhổ mình ra chứ? Ý nghĩ ngu ngốc gì thế này.
Một chất lỏng rớt xuống vai Kimin.
Xèo~~
"Aaaa"
Hắn ôm lấy bả vai đang đau rát.
Là dịch tiêu hóa. Chết tiệt, mình phải làm sao đây?
Kimin loạng choạng dựa vào bức tường đang nhấp nhô.
Ngay tại khoảnh khắc đó.
[ Bạn có thể hấp thụ các trạng thái bất thường ]
[ Các trạng thái có thể hấp thụ: Tiến hóa hỗn loạn (Thời gian còn lại 15:49:23). Giun chỉ, Bệnh suy tim, Kí sinh trùng, Hàu… ]
Một bảng cửa sổ tin nhắn hiện lên trước mắt hắn.
Kim Kimin tỉnh ngộ.
Tim hắn đang đập dữ dội như cái ngày đầu tiên hắn thức tỉnh.
Hai mắt hắn trở nên rõ ràng hơn hẳn.
Hắn dùng bàn tay run rẩy chạm vào dòng chữ 'Tiến hóa hỗn loạn'.
[ Trạng thái bất thường: Tiến hóa hỗn loạn (Thời gian còn lại: 15:49:02) ]
Không giống như tiến trình tiến hóa bình thường. Bạn sẽ không thể biết cơ thể mình phát triển như thế nào và cũng có khả năng tiến vào trạng thái thoái hóa.
Kimin lo lắng.
Mình có nên hấp thụ nó không?
Hắn nhanh chóng có câu trả lời.
Hỗn loạn thì sao? Ai quan tâm chứ. Dù cho tiến hóa hay thoái hóa thì hắn cũng phải sống sót mới được. Hắn đã sắp tan chảy trong bụng cá voi rồi.
Kim Kimin đặt tay lên bức tường nhấp nhô và hấp thụ trạng thái.
[ Bạn đã hấp thụ trạng thái: Tiến hóa hỗn loạn. Sự Hỗn Loạn đang lan khắp cơ thể bạn ]
[ Đang xác định thời điểm dung nhập Sự Hỗn Loạn. Đã xác định. Ngay bây giờ ]
[ Sự Hỗn Loạn đã tự dung nhập ]
[ Sự Hỗn Loạn đã xác định mục tiêu để tiến hóa ]
[ Sự Hỗn Loạn di chuyển đến kĩ năng Hấp thụ trạng thái bất thường (A) Cấp 0 ]
[ Sự Hỗn Loạn đã xác định phương hướng tiến hóa. Nâng hạng kĩ năng ]
[ Sự Hỗn Loạn đã nâng hạng kĩ năng Hấp thụ trạng thái bất thường từ hạng A lên hạng S ]
[ Hấp thụ trạng thái bất thường (S) Cấp 0 ]
"Tôi sẽ gánh chịu sức nặng thay cho bạn"
"Bởi vì đã trở thành của tôi nên tôi có thể tùy ý sử dụng, đúng chứ?"
★ Bạn có thể hấp thụ bất kỳ trạng thái bất thường
★★Ưu đãi nâng hạng S: Bây giờ bạn có thể giải phóng trạng thái bất thường trong cơ thể mình sang cơ thể sống khác.
★★★Ưu đãi của Hỗn Loạn: Kĩ năng này sẽ không bị phát hiện.
Dị năng đã từng giống như một lời nguyền rủa bỗng chốc trở thành lời chúc phúc.
Nhưng Kimin không có thời gian để xúc động bởi vì đột nhiên một tiếng hú vọng xuống.
Con cá voi thức tỉnh đã nổi giận vì Tiến hóa Hỗn Loạn của nó bị lấy mất.
Con cá voi vùng vẫy mạnh khiến Kimin lảo đảo, trượt khỏi nơi hắn đang đứng.
"Arghh"
Kimin rơi xuống vũng sâu chứa đầy dịch tiêu hóa. Hắn rên một tiếng sau đó cắn chặt răng chịu đựng.
"Khốn nạn. Để xem ai mới là người chiến thắng"
Kimin đặt bàn tay đang bị tan chảy một nửa lên bức tường, hổn hển nói:
"Giải phóng...tất cả"
Da và xương của hắn lập tức được tái tạo lại. Về phần vết bỏng trên mặt, hắn cũng không nhớ rõ lắm vì tai nạn xảy ra khi hắn còn nhỏ. Vết sẹo dần dần biến mất như chưa từng có gì xảy ra. Lượng máu bị mất đi vì tra tấn được lấp đầy trở lại. Ngay cả cảm giác mệt mỏi cũng nhanh chóng biến mất .
Đây còn tuyệt vời hơn cả phép màu nữa.
Tuy nhiên, đối với con quái vật thì không phải như vậy.
Nó cứ điên cuồng quằn quại.
Bởi vì bị đau, con quái vật vặn vẹo như cá mắc cạn.
Ngoài ra, trận chiến của Kimin vẫn chưa kết thúc.
Xèo xèo~~
"Aaa"
Kimin vẫn đang ở trong dạ dày của con quái vật. Tuy nhiên hắn đã nhìn thấy một tia hy vọng.
"Được, cứ tiếp tục đi nào. Tao sẽ trả lại cho mày gấp đôi"
Da thịt hắn cứ tản chảy rồi lại hồi phục. Mỗi lần như vậy, con quái vật lại rống lên giãy giụa.
-----------
Hai ngày sau.
Xác một con cá voi trôi dạt vào bờ. Một người đàn ông từ đó bò ra ngoài.
"Tởm quá"
Kim Kimin nhìn bộ quần áo bị cháy lỗ chỗ như miếng giẻ rách. Hắn trông như không mặc gì vì đồ mặc trên người đã bị hỏng quá nhiều.
"Con quái vật đó chịu đựng cũng lâu phết"
Hắn nhìn con quái vật mình đã đánh bại, sau đó quay đầu nhìn về bãi đất.
"Mình đang ở đâu đây…"
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, hắn nhìn thấy trước mắt mình là một khu rừng rậm rạp.
"Có phải mình trở về Hàn Quốc rồi không?"
Mồ hôi bắt đầu túa ra. Kimin giơ tay lau đi những giọt mồ hôi trên mặt. Đột ngột tay hắn ngừng lại.
"Ha?"
Hắn sờ khuôn mặt mình một lần nữa. Cảm giác mềm mại khác hẳn thường ngày. Hắn vuốt ve đôi mắt và sống mũi. Mũi hắn không bị biến dạng.
Nơi nào đó sâu trong tâm trí Kimin vỡ ra. Là nơi chứa đựng những ý nghĩ ghê tởm bản thân mà hắn đã cất giữ từ khi còn nhỏ.
Hắn òa khóc như một đứa trẻ.