Vân Kiệt thức dậy đã trong vòng tay và bầu sữa mềm mại ấm áp của Lý Nguyệt, một cảm giác thật dễ chịu.
~ Bé cưng dậy rồi ?
- Mẹ...
Lý Nguyệt để hắn thỏa sức nghịch ngợm vuốt ve rồi chải chuốt gọn gàng lại cho Vân Kiệt.
- Con yêu mẹ.
Vân Kiệt ôm lấy nàng . Lý Nguyệt vuốt ve gò má đáng yêu , hôn lên má Vân Kiệt.
~ Ừ, mẹ cũng yêu con !
Chỉ đơn giản như vậy có thể khiến Vân Kiệt thực sự vui vẻ, hạnh phúc.
~ Được rồi, mẹ phải đưa con trở lại với vợ con thôi, nếu không con bé sẽ giận mẹ lắm đó.
Lý Nguyệt cười, nàng ôm lấy Vân Kiệt, cưỡi gió bay đi.
~ Thật là, bé cưng bỏ bùa mê thuốc lú gì khiến con bé đổ đốn như vậy ah ?
Nhìn Huyền Vi luôn chờ ở của , Lý Nguyệt trêu chọc hắn. Nàng hạ xuống bên dưới, thả Vân Kiệt xuống.
~ Mẹ đi vắng một thời gian, có chuyện gì con cứ tìm các chị con nhé ?
- Vâng.
~ Tạm biệt bé cưng !
Lý Nguyệt vẫy tay, thân ảnh nhẹ bay đi, chớp mắt đã đột nhiên biến mất.
Không hỏi thì không biết, hỏi ra mới rõ bên cạnh mình mới lắm người tài, Ngọc Vân cũng rất giỏi Giả Kim Thuật đấy !
Đoàng !!!
Tiếng nổ chói tai vang lên khiến Huyền Vi giật mình, vội chạy tới phòng giả kim, Vân Kiệt nằm sõng soài trên đất, máu me đầy mình.
Hắn đã quá gượng ép rồi, có thể hắn học hỏi tốt, nhưng thực tế lại là 1 chuyện khác, nhất là khi kẻ mới học hỏi và chưa có nhiều kinh nghiệm cũng như kĩ năng như hắn. Cưỡng ép chế tạo, để rồi xảy ra vụ nổ khiến hắn nằm giường nửa tháng. Như vậy còn nhẹ, có những người hoặc là chết, hoặc là không bao giờ toàn vẹn thân thể.
Sau vụ này, Ngọc Vân cũng đã cảnh cáo hắn rất nhiều. Cơ mà ...
3 tháng sau...
Rầm !!!
Căn phòng thoáng chốc bị thổi bay.
Cơ mà lần này thì hắn nhanh tay nhanh chân hơn chút, nếu không sợ rằng sẽ tàn đời mất.
Hắn nắm trong tay lõi năng lượng, có chút run run ngồi phịch xuống .
- Chơi ngu quá mà !
Chưa biết nó liệu có hiệu quả, cơ mà thấy rằng hắn suýt chút đi đời nhà ma.
~ Anh....
Huyền Vi hốt hoảng, vội đỡ lấy hắn.
Vân Kiệt thở phào, cười cợt nhả.
- Không sao rồi, lần này nhanh chân thoát được...
Huyền Vi cảm thấy bàn tay ướt át, có chút sợ hơn khi đó là máu, ma pháp cầm cự để giảm lượng máu thất thoát, liền lập tức gọi người tới.
Mỗi ma pháp sư có một nguồn ma lực , nguồn ma lực ấy chuyển thành nguyên tố ma pháp có sẵn trong mỗi người nên người bình thường chỉ có 1 hệ nguyên tố ma pháp, đặc biệt thì là hai, và sẽ không ai có nhiều hơn 3 hệ, dù có nhiều hơn thì sẽ có hệ bị thui chột.
Người có thể tương tác với nhau qua ma lực đơn thuần, nhưng nó sẽ tổn hao ma lực rất nhanh, còn nếu chuyển sang hệ nguyên tố thì sẽ nhẹ nhàng, tiết kiệm rất nhiều, nhưng mà phải cùng hệ.
Cái lõi năng lượng này hắn muốn làm 1 nguồn dự phòng, ai biết được khi hết ma lực thì sẽ có chuyện gì, thế nên có nguồn dự phòng chẳng phải sẽ tốt hơn sao ?
Cũng vì lẽ đó nên mới xảy ra chuyện này.
Bích Thủy, Ngọc Vân, Ngọc Vũ đều tới cả, thật hết nói với đứa em này của mình. Người ta nói có những chuyện sẽ gây ám ảnh tâm lí , cơ mà Vân Kiệt mới trải qua bao lâu, từ lần thứ nhất tới lần thứ hai khoảng chừng ba tháng tính cả thời gian nằm giường, cơ mà các nàng không thấy hắn có biểu hiện sợ chết gì cả !
- Ạch...các chị...cũng lẹ quá ah...
~ Sao, em dám phàn nàn nữa hả ?
Ngọc Vân trừng mắt nhìn hắn.Vân Kiệt cười trừ, không biết nói thế nào, đơn giản vì Ngọc Vân chính là người đã cảnh báo về nguy hiểm của hắn.
- Ạch, chị gái xinh đẹp à...đừng thế chứ ?
Vân Kiệt gượng ngồi dậy, Ngọc Vũ không đề hắn như ý, để Vân Kiệt phải nằm yên tại chỗ.
~ Em tốt nhất là ngoan ngoãn một khoảng thời gian đi .
Ngọc Vũ nhắc nhở.
~ Chị Ngọc Vân...
Hai mắt long lanh hi vọng nhìn nàng, Ngọc Vân không cách nào từ chối.
~ Em muốn chị làm gì ?
Vân Kiệt lấy ra cái lõi.
- Chị hoàn thiện nó giúp em được không ? Có thể chứa đựng và sử dụng ma lực tùy ý, tác dụng của nó là vậy.
Ngọc Vân có chút ngạc nhiên, cầm lấy chiếc lõi. Vẫn là nàng giúp hắn hoàn thiện thì hơn, trước khi nàng lại nhìn thấy hắn nằm giường lần nữa.
Bích Thủy mang tới cho hắn một số ' đồ chơi ' .
~ Mẹ nói em sẽ theo chị rèn luyện .
Ngọc Vũ nói.
Ngọc Vân, Bích Thủy có hơi bất ngờ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có Ngọc Vũ kèm cặp đương nhiên sẽ an toàn hơn là để hắn thế này.Các nàng cũng không có phản đối gì.
Vân Kiệt thở phào, hắn nắm lấy tay Huyền Vi, xoa nhẹ. Nàng chỉ im lặng, nhẹ cười và ở bên cạnh.
...
- Ạch...chị à, nguyên trại sơn tặc á, mình em chơi lại sao ?
Ngọc Vũ và Vân Kiệt dừng trước sơn trại, hắn muốn há hốc. Quái vật và người , tạo hignh bề ngoài cũng rất quan trọng ah, nếu đổi lại bên trong toàn bộ là quái vật, dù mạnh yếu thế nào hắn cũng dám khô máu. Cơ mà thế này thì...
~ Vân Kiệt, không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài, cùng là con người, nhưng đi trái lợi ích, bọn họ sẵn sàng giết em bất cứ lúc nào, em càng yếu đuối, bọn họ càng sướng khoái. Hẳn là mẹ không nói với em vì sao mẹ phải đi đúng không ? Do em quá yếu. Không phải em không có thực lực, mà do em không đủ cứng rắn để đối mặt.
Thấy Vân Kiệt vẫn còn do dự , nàng không khỏi lắc đầu.
~ Từ giờ đến tối, cho chị câu trả lời.
Ngọc Vũ xoay người rời đi, để hắn thẫn thờ.
Có 1 điều hắn bấy lâu vẫn chấp nhất không muốn tin tưởng, nhưng dù không muốn tin tưởng, nó vẫn xảy ra trước mắt hắn.
Bạo lực và giết chóc xảy ra như cơm bữa, không có luật nào bảo vệ hết cả, chỉ có 1 quy tắc cá lớn nuốt cá bé ! Đơn giản, quân vương thống trị một cõi, tay ai không nhuốm máu ?
Có lẽ do hắn đến từ thế giới kia, một thế giới được bảo vệ bởi những luật lệ, tuy không phải tất cả, nhưng chí ít nó có những sự yên bình, dù giả tạo thì cũng là yên bình hơn nơi này nhiều.
Bất giác, hắn thẫn thờ hướng vào trong sơn trại.
Vừa nhìn thấy kẻ lạ, 2 đường đao sáng loáng đã vung chém tới. Lôi điện đánh ra chỉ khiến bọn họ tê liệt. Nhưng hắn đã lầm, ngay từ khi lộ diện, hắn đã chắc chắn phải chết, nào ai có suy nghĩ nương tay như hắn đâu ?
Lôi điện cũng dần mạnh hơn, ác liệt hơn.
...
- Chị...
~ Vân Kiệt...
Một ngọn giáo vụt bay tới.
Vân Kiệt xoay người, muốn nắm bắt lấy nó, nhưng không, nó xuyên thủng cánh tay hắn, đâm vào Ngọc Vũ.
Máu văng ra tung tóe , Ngọc Vũ vẫn mỉm cười đứng trước mắt hắn
Vân Kiệt lao như điên tới đỡ lấy nàng.
- Chị !!!
~ Vân Kiệt....
- Chị !!!
Mặt hắn biến sắc , hai tay run run ôm lấy thân thể của nàng.
- Chị à !!! Đừng...Khực...
Mũi giáo cũng đâm xuyên qua lồng ngực hắn .
Hắn dần mơ hồ dần, chết lặng, dù muốn nói gì cũng không được nữa rồi.
...
Ánh nắng chói mắt chiếu vào mặt hắn, bàn tay mềm mại vuốt ve gương mặt, hắn nắm lấy bàn tay ấy, 2 mắt mở ra.
- Chị....
Vân Kiệt ôm trầm lấy nàng , hai tay run run .
~ Chị xin lỗi, có vẻ chị làm hơi quá rồi...
Vân Kiệt lắc đầu nguầy nguậy, ôm chặt lấy nàng.
~ Được rồi, chị không sao mà, chỉ là một chút ảo tượng do chị tạo ra mà thôi...
Vân Kiệt vẫn không buông, nàng cũng hết cách, nhẹ xoa tấm lưng hắn.
- Chị...chị sẽ không chết chứ ?
~ Chị không biết, có điều, mẹ sẽ luôn bảo vệ chúng ta. Mẹ rất mạnh. Tuy người có không đúng đắn đôi chút,nhưng tuyệt nhiên có thể tin tưởng dựa vào .
- Vâng...em xin lỗi...làm chị thất vọng rồi....
Ngọc Vũ nâng cằm hắn ngẩng lên nhìn nàng.
~ Em làm rất tốt, chị không thất vọng về điều đó, chúng ta không hoàn mĩ nên chúng ta mới cần phải rèn luyện. Em tạm nghỉ ngơi đi.
Chiếc xe ngựa chạy tới chân núi thì dừng lại.
~ Tới rồi, Mật Cung Vô Vọng, có lẽ sẽ phù hợp với khả năng hiện tại của em.Sử dụng vũ khí mà mẹ đưa cho em và làm quen với nó đi.
Hắn khẽ gật đầu.
Hắn nhận ra lôi điện của mình biến đổi khác biệt, vừa mang màu vàng hoàng kim ,lại mang cả màu đen hắc ám hòa quyện, uy lực còn mạnh hơn cả khi trước.
Tuy vậy, cái tên Mật Cung Vô Vọng cũng chẳng phải để chơi, quái vật đúng nghĩa quái vật, hắn mài kiếm nửa buổi mới cắt nó được chút thịt.
Nhưng lần này hắn sẽ không quay lưng nữa một khi quay lưng, kẻ địch của mình chết chắc, hoặc là người thân mình nằm xuống.
Quái càng trâu cũng như một bao cát rắn chắc hơn để hắn tôi luyện thêm mà thôi.
- Chị, hay là chị ở trên này được chứ ?
~ Mình em liệu có ổn không ?
- Có gương mặt mà em không muốn chị nhìn thấy đâu...
~ Vậy, nhớ phải cẩn thận, không ổn chị sẽ lập tức can thiệp.
- Vâng, cho em 6 tháng... Không....2 tháng, nhất định 2 tháng, em sẽ giết tới tầng cuối cùng !
~ Ừ, cho em 2 tháng, vượt quá thì dù em ở đâu chị cũng sẽ kéo em lên !
Vân Kiệt khẽ cười.
- Tạm biệt chị !
Hắn vẫy tay, thả người ngã xuống tầng bên dưới, lôi điện hùng mạnh toàn bộ phát ra. 2 tháng là điều viển vông, nhưng hắn muốn xem mình đạt được đến đâu ?
Vân Kiệt dần quên đi thời gian, say máu trong những trận tàn sát. Y phục của hắn cũng nát tươm , mệt nhoài, nhưng hắn không muốn dừng lại.
Một bài kiểm tra thì không có thời gian nghỉ. Tay hắn run run lên, xé miếng thịt xuống, cố nuốt.
Dù sao thì nó cũng không quá khó ăn nữa rồi.
Chém giết và chém giết. Máu vấy khắp người, nhưng lòng hắn lại vô cùng tĩnh lặng , những đường kiếm mang theo hắc lôi khiến nó trở thành đòn chí tử.
Hắn tìm thấy một niềm vui nho nhỏ, thu lượm những gì đẹp nhất có trong hầm ngục này.
Và rồi , Ngọc Vũ xuất hiện.
Không nói khôngg rằng, nhưng biểu hiện của sự thất vọng rõ ràng trên gương mặt.
Nàng đi lại gần. Hắn lại có chút chạnh lòng, cảm giác thất bại.
Vân Kiệt bất chợt cảm thấy có gì đó sai sai. Ngọc Vũ dùng huyễn tượng với hắn 1 lần cũng coi như rất có ích. Một cái ảo ảnh suýt nữa đã đánh lừa hắn.
Lôi điện giáng xuống Ngọc Vũ giả, cơ mà chỉ khiến nó hiện nguyên hình là 1 cây khô cao lớn, cành là chết chóc quăn queo phát ra một mùi lạ .
Hẳn là nó dùng mùi đó kết hợp với không gian nơi này tạo thành ảo ảnh lừa hắn.
Vân Kiệt nhẹ thở ra, hắc lôi bọc kín lấy cơ thể và thanh kiếm .
- Ta ghét nhất kẻ giả mạo thành họ !
Hắn gằn lên từng chữ, hắc lôi bùng nổ như 1 ngọn lửa rực cháy, Vân Kiệt lao tới , trong khoảnh khắc, thời gian như chậm lại, hắn như có thể quan sát rõ cái cây kia.
Mỗi kiếm chém xuống rạch trên thân cây 1 đường nhỏ, từng vết chém chồng chất lên nhau, chằng chịt, đến khi xé toạc cái cây thành mảnh vụn Vân Kiệt mới dừng lại.
Hắn còn phát hiện 1 cây hoa trắng tinh khiết ở cách đó không xa, tinh thần hắn thanh tịnh, tỉnh táo hơn hẳn.
Vân Kiệt cũng nhặt vài mảnh vụn, còn có quả của cái cây bị hắn chém vừa rồi, cất gọn chúng đi.
Vân Kiệt lang thang trong một khu vực rộng lớn mà không có quái vật, hắn không được thỏa lòng cho lắm, lại thêm, giống như vòng lặp không có lối thoát.
~ Vân Kiệt, chúng ta trở về thôi...
1 cánh cửa dịch chuyển hiện ra trước mắt hắn, Ngọc Vũ mỉm cười chờ đợi.
Vân Kiệt tiến lại gần, Ngọc Vũ cũng ôm lấy hắn, mặc cho máu và bụi đất bám đầy trên người.
~ Chúng ta trở về thôi.
- Vâng , chị.
Vân Kiệt ôm lấy eo nàng, dựa vào nàng, bước vào cánh cổng.
Hắn chỉ kịp nhìn Huyền Vi, Ngọc Vân, còn cả Bích Thủy đón chờ, vui vẻ mà thiếp đi, tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm, nhưng hắn mỉm cười vui vẻ. Hắn đã có mục đích để cầm kiếm, cũng có mong ước của mình. Những người hắn muốn giúp đỡ, bảo vệ. Gia đình.