Chương 8: Ngày Hội Quyết Chiến

Đầu óc có hơi choáng váng, Vân Kiệt gượng dậy, Huyền Vi cũng đỡ hắn dậy.

Có lẽ do khứu giác tốt hơn, hắn có thể ngửi thấy mùi hương của nàng. Nó không chung chung, giống nhau như trước, mà đặc trưng hơn.

Vân Kiệt hôn lấy nàng. Huyền Vi hơi bất ngờ, nàng rồi cũng đón nhận nhẹ nhàng.

Vân Kiệt cảm thấy thật thỏa mãn, Huyền Vi gương mặt ửng đỏ mê người.Hai người chỉ nhìn nhau , khẽ cười, âu yếm.

Vân Kiệt kéo nàng vào lòng, lại muốn nũng nịu, để Huyền Vi chăm sóc.

Vân Kiệt lấy ra 1 chiếc trâm ngọc màu trắng ngà , cài lên cho nàng.

- Anh đói quá, chúng ta ăn một chút gì ha...

~ Đi với em...

Huyền Vi nắm lấy tay hắn dẫn đi.

Một bàn tiệc nhỏ đã được chuẩn bị, thức ăn nghi ngút hương vị khiến bụng hắn réo lên .

Huyền Vi khẽ cười, kéo hắn ngồi xuống.

Ăn uống no nê, hai người quay lại Ma Pháp Viện. Huyền Vi có đến hay không cũng chẳng ai dám bắt bẻ, mà Vân Kiệt trốn học cũng đã có người bảo kê,thành ra, đôi khi nhìn 2 người như học viên mới vậy.

- Ủa, nay ngày gì vậy ?

Trước mắt Ma Pháp Viện trở lên vô cùng náo nhiệt, đông vui hơn bao giờ hết.

~ Là Ngày Hội Quyết Chiến đó anh, một đại hội giao lưu, cũng là dịp các trường trao đổi học sinh với nhau.

- Ra là vậy, có vẻ đông vui nha...

~ Anh muốn đi xem thử không ?

- Được đó !

Năm nay do Ma Pháp Viện Tây Phong Quốc tổ chức, quả nhiên phải thật qui mô , không những khuếch trương tiềm lực còn gián tiếp lôi kéo nhân tài phục vụ đế quốc.

Mà những nơi khác cũng chẳng thể bị áp chế, bọn họ đều cho học viên của mình đi phi thuyền và có quân hộ tống , tuy chẳng phô trương được bằng chủ nhà, nhưng cũng tỏ ra mình chẳng yếu thế.

~ Ủa, hai đứa tới rồi này ?

Hồ Vân ra hiệu, để đoàn tùy tùng đi trước, còn 4 thân vệ nữ kị sĩ ở lại sau nàng.

~ Ah, mẹ cũng tới sao ?

~ Ừ, phải đi chứ, ở nơi này vui hơn trong cung nhiều.

Vân Kiệt cúi chào nàng, Hồ Vân xua tay.

- Con rể à, bớt bớt lễ nghi thôi, nếu không bà chằn kia lột da ta mất !

Huyền Vi phì cười, Vân Kiệt khẽ gật đầu.

Hàng ghế đặc biệt, chỉ dành cho những con người ưu tú, thân phận đặc biệt ,vốn dĩ không có ghế của hai người nhưng đã theo yêu cầu của Hồ Vân mà thêm vào.

Huyền Vi, Vân Kiệt xuất hiện tại vị trí giữa những người trong hoàng tộc khiến ai nấy đều bất ngờ không thôi, đặc biệt là Huyền Vi ngồi bên cạnh Hồ Vân, được nàng yêu chiều. Đám nam nhân thì ghen tị với Vân Kiệt. Hắn ngồi cạnh Bích Thủy đây.

Huyền Từ, Diệp Thất thì tất nhiên phải ngồi cạnh hôn thê Ngọc Vân Ngọc Vũ của mình rồi, khiến không ai dám liếc mắt nhìn loạn.

Thái tử Tinh Quân, tứ hoàng tử Thiên Sơn cũng đã có hôn thê cả. Có chăng nữ nhân chỉ có thể nhắm vào những người Dương Thiên, Dương Tiêu , Dương Huy. Để bọn họ chọn thì lại là 1 vấn đề khác.

Ai nấy đều diện những bộ trang phục thật đẹp, thật lộng lẫy !

~ Em đã ổn hơn chưa ?

Bích Thủy hỏi.

Hắn khẽ gật đầu :" Em khỏe rồi chị "

~ Ừm...

Bích Thủy ôm lấy hắn ngồi cùng ghế của nàng, chậm rãi bóc nho cho Vân Kiệt, 1 màn này đủ làm trố mắt hết thảy nam nhân.

- Chị, sự kiện này có gì vui vậy ?

~ Ừm, thì đơn giản là giao lưu với nhau mà thôi, chia làm 2 phần chính là tổ đội và 1vs1 . Chị thấy ở phần tổ đội sẽ vui hơn, ghép đội sẽ là 1 thành viên của 4 bên tạo thành đội 4người. 32 đội như vậy sẽ được đẩy vào chung 1 cái bí cảnh đặc biệt, vừa phải sinh tồn, vừa phải giành chiến thắng.Ngoài ra, còn có chia thành tổ đội để đấu với nhau nữa.Cũng có thể sẽ có nhiều thay đổi mới hơn. Ư.WW.`

- Ah, vậy chị có tham gia không ?

~ Hửm, lần này có lẽ chị chỉ tham gia đấu 1vs 1 , nếu là đấu đội thì Ngọc Vân, Ngọc Vũ tham gia.

- Chị, sao bọn họ nhìn về phía này nhiều vậy, không phải ý tốt nữa...

Bích Thủy khẽ cười, để Vân Kiệt tựa vào ngực mình , nàng nói :" Có những thứ em nên nhắm mắt làm ngơ, không cần phải để ý làm gì."

- Vâng, chị...

Quả thực, không ít người đều hướng về Bích Thủy, bọn họ không quản đường xa tới đây cũng là vì nàng. Tài năng, thông minh và xinh đẹp, quan trọng hơn cả chính là nàng chưa có hôn ước với bất kì ai, ngay cả hoàng thất Tây Phong cũng không .

Với những người đã có địa vị và quyền thế, chỉ cần như vậy là quá đủ. Chẳng là lần này tới đây lại có 1 màn bất ngờ như vậy .

Người người được phái đi điều tra, tìm kiếm thông tin đều có chung 1 kết quả : Em trai lưu lạc được đón trở về .

~ Sắp bắt đầu rồi kìa...

Người hiệu trưởng già đứng trên đài cao bước lên.

Hắn cứ nghĩ là sẽ có một bài phát biểu chán ngán dài dài, nhưng không, có vẻ nó ngắn gọn hơn hắn nghĩ : " Xin gửi lời chào trân trọng nhất với toàn thể khách quý, quý học sinh . Như các vị đã biết, ta là Già Lan Đức ,hiệu trưởng Ma Pháp Viện Tây Phong Quốc. Hân hạnh chào đón quý quốc đã vạn dặm đường xa tới thăm . Chúng ta đều sẽ cử ra những học sinh ưu tú nhất ,mong muốn học hỏi và giao lưu với quý quốc. Sau đây, có lẽ nên nhường lại vị trí cho học viên ưu tú nhất của chúng ta !

~ Đợi chị một chút !

Vân Kiệt khẽ gật đầu.

Bích Thủy chớp mắt đã xuất hiện trên đài cao , phía sau hiệu trưởng.

Hiệu trưởng gật gật, nhường lại chỗ cho nàng, bước xuống đài trở lại chỗ ngồi của mình.

~ Xin chào tất cả mọi người, ta là Lý Bích Thủy, học viên của Ma Pháp Viện Tây Phong Quốc.

Tiếng vỗ tay rầm rầm phát ra .

Bích Thủy ra hiệu mọi người dừng lại, tiếng vỗ tay cũng biến mất.

~ Xin phép giữ bí mật về giải đấu đội, ta xin công bố phần thưởng trước. Về giải đấu đội , giải nhất sẽ là mỗi người đội giải nhất nhận 1 kiện binh khí tùy ý , một phụ kiện trang sức tùy ý, người được tôn vinh sẽ nhận thêm một bộ giáp, trang phục kháng ma pháp cao. Đội giải nhì ,mỗi thành viên sẽ nhận được 1 kiện binh khí tùy ý. Đội giải ba nhận được 1 kiện trang sức tùy ý.Từ giải 4 đến giải 10 nhận được 50000 vàng.Ngoài ra , đấu đơn cũng mở rộng thêm 1 cảnh giống như đấu đội, nhưng sẽ chỉ có một thành viên, phần thưởng cũng nằm ngay trong bí cảnh. Phần thưởng của đấu đơn thể loại khiêu chiến 1 vs 1 cũng sẽ cao hơn giành cho người có thành tích cao nhất. Trang bị kháng ma cao cấp, vũ khí tùy ý, 1 điều kiện yêu cầu đặc biệt được hoàng thất cho phép. Người hạng hai nhận được trang bị kháng ma cao cấp, 1 điều kiện yêu cầu đặc biệt. Hạng 3 nhận được 1điều kiện yêu cầu đặc biệt.

Bích Thủy trở lại chỗ ngồi của mình, ôm lấy Vân Kiệt.

~ Em muốn tham gia thử không ?

- Hửm, tham gia gì vậy chị ?

~ Giao lưu đó ~

- Ạch...thôi chị, em lười lắm !

~ Ừm...Còn tưởng được xem em thể hiện chứ ...

- Ah...có lẽ em sẽ suy nghĩ lại...

~ Ừm...

Bích Thủy khẽ cười, hắn cuối cùng cũng đồng ý.

Bích Thủy vậy mà nhường lại vị trí của nàng cho hắn, nàng vốn được ghi danh ở mọi thể loại, chỉ là nàng muốn tham gia ở thể loại nào thôi. Thí sinh có thể bỏ quyền tham gia mà .

Buổi sáng chủ yếu để nhìn mặt nhau, sau đó tất cả sẽ có 7 ngày nghỉ ngơi phục hồi dưỡng sức , chuẩn bị phong độ.

Danh sách người tham dự cũng được chốt lại.

Hiệu trưởng , nhìn hắn , không mấy bất ngờ khi Bích Thủy dành vị trí của mình cho Vân Kiệt. Chỉ mong là những gì hắn thể hiện xứng với vị trí của Bích Thủy mà thôi.

- Ồ, xin chào Lý đại tiểu thư .

~ Ra là hoàng tử, công chúa của Thiên Long, thất lễ.

Bích Thủy hơi nghiêng người chào.

Huy hiệu hình rồng trên ngực trái đã chứng minh điều đó

10 người, 6 nam 4 nữ, người nào cũng khí chất cao ngất.

~ Đông vui à nha...

Ngọn roi đánh tới cái chát, cắt ngang giữa mấy người.

Lại thêm 1 đoàn người hùng hậu không kém.

Nhưng lần này là nữ nhiều hơn cả. Huy hiệu hình những cánh hoa đào. Vạn Xuân Quốc !

" Còn thiếu ông thần nào nữa ra nốt đi "

Vân Kiệt chắc mẩm.

- Chà, có vẻ đông vui đấy !

Một nam một nữ tiến lại, huy hiệu chính là hình dáng lãnh thổ mà 14 tiểu quốc gộp lại, Liên Minh.

~ Đông đủ làm sao...

Cái chỗ này, có vẻ chỉ có Bích Thủy, Vân Kiệt là thân phận thấp hơn chút, có điều, cũng chính là người mạnh nhất, mà phía nào cũng muốn .Đâu phải tự dưng Bích Thủy có nhiều đặc quyền đâu.

~ Các vị, nếu là nói chuyện, chúng ta cũng nên đổi một chỗ khác mới phải...hơn nữa...đừng coi em trai ta vô hình như thế chứ ?

Bích Thủy cùng Vân Kiệt cứ thế xoay người rời đi.

- Cảm ơn chị...

~ Không cần cảm ơn...

- Em sẽ giành chiến thắng !

~ Ừ, phải như vậy chứ !

Bích Thủy bế hắn lên, ôm lấy, hôn lên má hắn, chỉ là Vân Kiệt ngọ nguậy, từ hôn má biến thành hôn môi.

Nhưng cũng không như hắn nghĩ, Bích Thủy coi nó như một chuyện thường ,nàng còn tận hưởng nó hơn nữa kìa.

~ Thế nào, có thể bằng được với mẹ không ?

Vân Kiệt lúng túng, không biết trả lời ra sao.

~ Chị rất thích em đó, thật muốn làm vợ em mà...

Bích Thủy nói nhỏ ,ánh mắt quan tâm nhiều hơn nhìn Vân Kiệt.

Hắn nuốt nước bọt cái ực.

- Thật...thật sao...

~ Có vẻ không được nhỉ...

Bích Thủy nhẹ thở ra, Vân Kiệt giãy nảy :" Không....không phải vậy...người khác không muốn, em muốn !

Vân Kiệt đối diện nhìn nàng.

Bích Thủy khẽ cười :" Chị em ta...điên thật nhỉ ? "

- Không hề !!!

Vân Kiệt quyết liệt.

~ Fu fu....được rồi, tạm nói tới đây thôi nha em yêu. Bây giờ còn đi đăng ký cho em nữa này...

- Vâng...cảm ơn chị .

~ Hử...vì cái gì?

- Em ....vui lắm !

Vân Kiệt rạng rỡ nhìn nàng , xúc động .

~ Ừm...chị cũng vui lắm !

Bích Thủy hôn lên má hắn , âu yếm.Tiếng cười vui vẻ của 2 người như xóa đi khoảng cách. Cuộc nói chuyện ngắn, nhưng chân thật đã giúp hai người tiến gần nhau hơn.

Mấy ngày này Huyền Vi ở cùng với Hồ Vân nên hắn cũng ở chỗ Bích Thủy.

~ Vân Kiệt, thử tấn công chị đi...

- Chị cẩn thận !

Hắn nhắc nhở, bật người phóng tới. Bích Thủy cũng khá ngạc nhiên, ở tầm tuổi của Vân Kiệt thể chất đạt mức này là dường như không thể, chẳng qua do hoàn cảnh khốc liệt từ nhỏ, không thể không phát triển.

Nàng hơi lùi lại một chút. Vân Kiệt phóng tới, Bích Thủy hai tay hình chưởng , đẩy mạnh hắn qua,Vân Kiệt đạp chân , cùi chỏ thúc ngang bị nàng chặn lại, nàng lấy tay chẻ xuống, Vân Kiệt 2 tay kẹp lấy tay nàng, giật mạnh.

Bích Thủy bị kéo tới, thân mình cong như con tôm, 1 cước đá ngược lên rồi co người, đạp tới vùng bụng.

Vân Kiệt chẳng ham hố gì liền buông tay nàng, lộn nhào cước đối cước, cũng đẩy bản thân hắn ra xa nàng.2 tay chống đất dồn lực bật ngược đứng dậy, chân đà đạp mạnh ngay lập tức lại lao tới.

Bích Thủy thực cao hơn hắn một cái đầu , Vân Kiệt muốn tấn công nàng thực khó hơn, có điều không phải không thể. Hắn thả lỏng những ngón tay,nhẹ thở ra 1 hơi, lần nữa phóng vọt tới.

Lần này, mỗi lần Bích Thủy đánh ra, hắn lại nắm bắt lấy tay nàng, cũng có thể là chân, giống như đu bám lấy nàng, Bích Thủy cảm thấy rất hao lực, cũng không để hắn bắt giữ nữa, mỗi lần như thấy hắn chuẩn bị nắm bắt liền phá chiêu. Mà như vậy, Vân Kiệt liền lại chuyển thành thế công, chuyển từ sẵn sàng nắm bắt thành quyền, trực diện tấn công nàng.

So về thể lực, hắn tự tin sẽ hơn Bích Thủy!

~ Đúng thật là không thể xem thường em được...

- Chị còn hơn cả quái vật đấy !

2 người ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng đành dừng lại . Hắn trong lòng thầm sướng khoái, cơ mà bên ngoài cũng chỉ vui mừng sơ sơ...

Bích Thủy kéo hắn vào 1 hồ nước trong mà ngâm mình.

Vân Kiệt cảm thấy chân tay như uống thuốc tăng lực vậy, mọi mệt mỏi đều biến mất.

Chưa kể, gò bông đào mềm mịn phía sau lưng áp lấy vai lưng hắn, sướng khoái không thôi.

Bích Thủy vòng tay ôm lấy cổ hắn, Vân Kiệt thả lỏng, dựa vào nàng mà hưởng thụ.

- Chị...

~ Hẳn là trước đây em khổ sở lắm nhỉ...

Bích Thủy nhẹ vuốt ve thân thể nở nang, cũng không ít vết sẹo còn lưu lại, có chút đau lòng.

- Cũng...bình thường mà chị...

Thời gian chơi một trò chơi duy nhất đuổi và bắt, hắn suýt chết không ít lần. Có những con quái vật hắn đánh không lại, bị chúng nó đuổi giết, lúc nào tinh thần cũng căng như dây đàn, lắm lúc hắn tưởng chừng mình sắp chết nữa. Nhưng bị nhiều rồi cũng quen , hắn cũng không mấy bận tâm về nó nữa. Đánh không lại thì chạy, đánh đến khi nào con quái vật đó chết thì thôi.

~ Bình thường sao....

Bích Thủy hôn lên 1 vết sẹo trên vai hắn.

- Chị...

Trong lòng Vân Kiệt gào thét, nhưng hắn vẫn phải thật trấn tĩnh bên ngoài, cuối cùng, hắn vẫn quay người lại.

Thân thể nàng thật đẹp, đôi mắt đỏ ngọc, lấp lánh hơn lúc nào hết. Nàng ôm lấy hắn vào lòng, gò ngực chèn ép lên mặt hắn. Bích Thủy vuốt ve lưng hắn.

Dục vọng trong hắn thoáng lại biến mất. Ấm áp. Ở bên cạnh những con người nơi đây khiến hắn ấm áp, thật vui. Hắn có thể dựa dẫm vào các nàng, có thể ngủ thật ngon, được các nàng chiều chuộng.

Vân Kiệt bất giác ôm chặt lấy nàng.

...

Bích Thủy chống tay, vuốt ve Vân Kiệt, thay vì những nụ cười mặc định được hắn treo trên mặt hoặc không biểu cảm, nụ cười khi ngủ của hắn tự nhiên hơn nhiều.

~ Ra là bé cưng ở cùng con à...

Lý Nguyệt bất ngờ xuất hiện, nàng khoác bộ váy ngủ mỏng manh nằm xuống đối diện ,bên cạnh Vân Kiệt.

~ Không phải mẹ bận giải quyết công việc sao ?

~ Bận thì cũng phải nhìn ngắm những đứa trẻ của mẹ chứ ? Tiểu bảo bối cũng thích bé cưng rồi sao ?

Bích Thủy hơi ngừng lại, nhưng rồi tiếp tục vuốt ve cho hắn.

~ Con muốn....

~ Mẹ không phản đối...nhưng con cũng phải bảo vệ cho bé cưng cận thận...mẹ không biết là đúng hay sai...chỉ là tương lai bé cưng...không may...mẹ muốn con chuẩn bị tất cả cho tình huống đó...

~ Không may ? Tại sao lại không may ?

~ Mẹ không biết . 1 thiên thần cầm thương chính là người gây ra đại nạn của bé cưng...

~ Em ấy đã làm gì chứ ?

~ Mẹ không rõ, thấy bất an, nên mới phải nhắc nhở con nè.

~ Con hiểu rồi.

~ Ừm...

~ Mẹ không ngủ sao ?

~ Một chút....

Đến khi Bích Thủy tỉnh lại thì Lý Nguyệt đã đi rồi.