Bích Thủy kéo hắn vào tiệm quần áo tốt nhất, lựa những bộ trang phục tốt nhất, đặt may hàng loạt, yêu cầu phải thật tốt nhất.
Và chỉ cần Vân Kiệt mở lời, Bích Thủy sẽ đều mua hết cho hắn , cơ mà hắn chỉ đi bên cạnh nàng, cũng không đòi hỏi thứ gì.
~ Em không ưa thích thứ gì sao ?
Vân Kiệt lắc đầu.
- Đi cùng chị là được rồi.
Bích Thủy xoa đầu hắn khẽ cười.
~ Vậy nếu em thích thứ gì thì nói với chị nha ?
Hắn cũng gật đầu.
Bàn tay nhỏ đột nhiên nắm chặt tay nàng. Bích Thủy xoa nhẹ tay hắn, dắt Vân Kiệt vào con hẻm.
~ Tham kiến tiểu thư.
Người kia 1 bộ trang phục bình thường, ngoại trừ chiếc nón có màn che khiến khó lòng nhìn được mặt mũi ra thì rất khó nhận ra nàng ta là 1 sát thủ.
~ Nói đi.
Có vẻ nàng ta ái ngại sự hiện diện của Vân Kiệt , có chút ngập ngừng.
~ Cứ nói đi.
~ Nhiệm vụ thất bại . Chỉ còn 1 người trở về, có điều, cũng phát hiện ra kho tàng của mục tiêu.
Bích Thủy quay sang nhìn hắn.
~ Vân Kiệt, em có thể trở về trước không ? Chị xin lỗi, hôm khác sẽ đưa em đi chơi .
- Chị...cẩn thận...
Bích Thủy thấy Vân Kiệt viết số 3 lên bàn tay mình. Hắn liền xoay người chạy đi.
Bích Thủy khẽ cười .
~ Xử lí vài con chuột đi...
Người kia có hơi bất ngờ, cẩn trọng quan sát cảm nhận lại , quả nhiên phát hiện vài kẻ theo đuôi.
Bích Thủy vội đuổi theo Vân Kiệt.
Nàng có hơi bất ngờ.
1 trong số 3 tên đã nằm chết trước mặt Vân Kiệt, bụng thủng 1 lỗ lớn. Mà trên tay Vân Kiệt vẫn còn dính máu.
~ Em không sao chứ ?
- Không sao.
~ Vậy là được rồi....
Bích Thủy lấy ra khăn tay của mình, lau sạch vết máu trên tay hắn.
- Em xin lỗi...
~ Không, em không sai . Phải chăng tên này cố bắt em ?
Vân Kiệt gật đầu.
~ Chị nên đi với em mới phải...
Bích Thủy lấy ra bột phấn rắc lên cái xác, nó liền tan chảy thành một vũng máu. Dù sao xô xát tóe máu là chuyện bình thường hơn là 1 cái xác chình ình như vậy.
~ Được rồi, em muốn trở về hay đi chơi đây ?
- Chị không bận nữa sao ?
~ Ừ, không bận nữa, bây giờ quan trọng nhất chính là em mà !
- Vâng, em muốn đi chơi cùng chị !
~ Ừ, vậy đi nào !
Bích Thủy dắt hắn dạo quanh, chỉ là Vân Kiệt như chẳng ưa thích nổi những món đồ ở đây, may mắn thay, đồ ăn là ngoại lệ, nhưng cũng chỉ những món nàng đưa mà thôi.
- Chị, em có thể giúp gì cho chị không ?
~ Ừm... Có lẽ em phải lớn hơn chút nữa...ừm...em biết Giả Kim Thuật không ?
- Giả Kim Thuật ?Không biết .
~ Ah, em muốn học thử chứ ?
- Có thể giúp cho chị chứ ?
~ Ừ...ừm.
Bích Thủy gật đầu.
- Vậy em sẽ học nó .
~ Nó không đơn giản, nhưng em cố gắng thì chắc sẽ được thôi.
Bích Thủy động viên, để Vân Kiệt học tập thêm còn hơn là để theo nàng làm những chuyện vấy bẩn đôi tay.
- Chị....
Bích Thủy đưa hắn trở lại học viện.
~ Hửm ?
- Nhớ cẩn thận đấy !
~ Ừ...
Bích Thủy hiếm hoi thấy được cảm xúc thực sự thể hiện trên gương mặt Vân Kiệt, lại còn là lo lắng không khỏi mỉm cười, vuốt nhẹ má hắn nựng nựng.
~ Nếu chán quá có thể tìm Ngọc Vân, Ngọc Vũ, chị rảnh sẽ lại đưa em đi chơi.
- Vâng.
Vân Kiệt gật đầu, Bích Thủy vẫy tay chào hắn, nàng cũng xoay người rời đi.
Huyền Vi đã chờ sẵn ở cửa.
Nàng kéo hắn vào trong nhà ,nơi đã bày biện đủ những món ngon chào đón.
Nàng thật biết dụ dỗ mà !
Huyền Vi còn kéo hắn vào tắm cùng !
Nếu như cái cơ thể nàng chịu đúng với tuổi một chút thì cũng không đến nỗi nào, chỉ là nó phát dục , tuy chưa hoàn thiện nhưng cũng tính là đơm hoa kết trái chỉ 1 khoảng thời gian nữa sẽ bung nở chín rộ.
Đến nước này rồi, hắn kéo lấy Huyền Vi vào lòng, để nàng dựa vào ngực hắn. Tuy mới đầu có một chút gượng gạo, nhưng chí ít cũng có thể mở lời nói chuyện được rồi.
- Anh có thể biết chuyện gì đang xảy ra được không ?
~ Chỉ là...em ...muốn vậy .
- Thật không ?
Vân Kiệt xoa nhẹ bụng nàng, làn da láng mịn mát rượi , một tay chạm tới bầu vú đang độ lớn , Huyền Vi cúi gằm, ngượng chẳng dám ngẩng đầu lên nữa.
Hắn tì cằm vào vai nàng, dụi má nàng.
~ Ưm...Em...muốn lợi dụng anh...
- Hửm, vậy...em định lợi dụng như thế nào ?
Huyền Vi quay lại nhìn hắn, Vân Kiệt không có chút tức giận nào đối với nàng cả.
~ Sao anh không tức giận chứ ?
- Vậy em nói tại sao anh phải tức giận?
~ Em....em....
- Chỉ cần em muốn...cho đến khi em không cần anh nữa...
~ Không...
Huyền Vi bất chợt thốt lên, nàng xoay người đối diện nhìn hắn.
- Nếu anh có thể làm gì ,hãy cứ nói với anh, không cần phải gượng ép như thế...
Hắn vừa dứt lời, đầu môi đã cảm nhận vị ngọt mềm mại đầy bất ngờ.
" Cô nàng này..."
Hắn ngậm lấy môi nàng , lưỡi từ từ đi qua, cạy ra hàm ngọc chạm tới lưỡi nàng . Huyền Vi rụt rè , đón nhận những lôi cuốn từ hắn, sau cùng là phối hợp chậm rãi.
Huyền Vi tựa vào ngực hắn, nào còn ngại ngùng như lúc trước.
~ Vậy...nếu anh muốn gì...cũng phải nói em biết nha !
- Ừm...cảm ơn ...vợ !
Đổi một chút xưng hô, gương mặt nàng lại bừng đỏ lên rồi , ấp úng :
~ Ừm...chồng !
~ Ah...
Nàng khẽ kêu lên mê người, cũng không có ngăn cản Vân Kiệt hành động. Nếu đã được nàng chấp nhận, vậy thì hắn có thể thỏa sức chăm sóc cơ thể Huyền Vi rồi.
Vân Kiệt bế lấy nàng về giường mà ôm lấy.
- Huyền Vi, anh muốn học giả kim thuật.
~ Vậy để em cho người mang tài liệu và người hướng dẫn đến cho anh !
- Ừm, cảm ơn em.
~ Khoảng 2 năm nữa là em đủ tuổi đính hôn rồi...
- 15 tuổi sao ?
~ Ưm...Anh....chồng....chúng ta cùng cố gắng nhé !
- Được...chúng ta cùng cố gắng!
Vân Kiệt khẽ cười, ôm lấy eo nàng.
Bắt đầu từ hôm đó, hắn tập trung học giả kim thuật. Hắn có lợi thế lớn nhất là lượng ma lực dồi dào , thứ cần thiết để luyện chế . Và 1 cách khác người nữa chính là dùng lôi điện để chạm khắc . Nó đòi hỏi sự khống chế tinh chuẩn !
Lý thuyết thì dễ, nhưng áp dụng thực tế mới khó. Hắn đốt một lượng lớn vật liệu , tài nguyên để có thể thành thạo việc khống chế ma lực và luyện chế đến nỗi chúng không thể tái chế thêm dù chỉ một chút, đúng nghĩa của từ phế liệu !
- Mẹ...
Vân Kiệt để Lý Nguyệt ôm lấy, đầu hắn thỏa sức dụi vào ngực nàng, cảm nhận da thịt thơm mềm cọ xát , khiến hắn như muốn tan chảy, cũng thả nhẹ người hơn rất nhiều.
~ Nghe nói con học Giả Kim Thuật sao ?
- Vâng...
~ Có vẻ có chút mệt mỏi nhỉ ?
- Không sao đâu mẹ...mẹ, người có thể nói cho con biết người và chị Bích Thủy làm gì không ?
Dù đoán được phân nửa, nhưng hắn vẫn muốn nghe nàng nói rõ thì hơn việc đoán già đoán non.
~ Ừm...quản lí một cái hội sát thủ nhỏ mà thôi, gọi là Bách Lý Hồng Hoa.
- Hội sát thủ sao...cũng giống như Hiệp hội mạo hiểm, kị sĩ, và lính đánh thuê ?
~ Ừm...nếu con có ý định thì mẹ nói trước , mẹ từ chối !
- Mẹ !!!
Vân Kiệt quay lại nhìn nàng, mang theo bao nhiêu hi vọng nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh tràn ngập như không muốn nàng từ chối.
- Mẹ à...
Hắn tựa vào ngực nàng, dụi dụi, ánh mắt như van lơn, mong muốn được nàng đáp ứng.
~ Không được, con muốn gì cũng được, nhưng mẹ không đồng ý để con làm chuyện này.
- Con không thể giúp gì được cho mọi người sao ?
~ Bé cưng, mẹ không muốn con phải làm những việc thế này...ít nhất thì không phải bây giờ, được chứ ?
- Vâng...
Vân Kiệt gật đầu .
~ Bé ngoan...
Lý Nguyệt hôn lấy má hắn.
Vân Kiệt còn được nàng chỉ dạy rất nhiều , về giả kim, về cách sử dụng ma lực. Và 1 điều quan trọng nữa, nàng rất mạnh, vô cùng mạnh, sức mạnh đơn thuần thôi cũng khiến hắn phải thầm sợ hãi.
Không giống bình thường, Lý Nguyệt điều khiển được luồng khí đen, có lẽ là hắc ám, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm của nó.
Vân Kiệt hâm mộ nhìn nàng không thôi. Lý Nguyệt xoa xoa mái tóc Vân Kiệt, nhẹ cười, nàng lấy ra 1 chiếc dây chuyền với mặt lam ngọc trong trẻo.Cũng đưa cho hắn 1 thanh kiếm được gói bọc cẩn thận.
~ Chỉ những lúc thật cần thiết mới sử dụng nó, hoặc là không ai có thể cướp nó từ tay con, được chứ ?
- Vâng, mẹ...Con hỏi người 1 câu được chứ ?
~ Ừ . Bé cưng, hỏi đi ...
- Người là ma vương sao ?
Vân Kiệt tròn mắt nhìn nàng , Lý Nguyệt thấy có chút buồn cười.
~ Là vậy, con không sợ sao ?
- Vì sao ạ ?
Vân Kiệt ôm chặt lấy nàng như sợ nàng sẽ vất bỏ hắn vậy.
~ Bé cưng, đừng lo nghĩ nhiều như vậy...bây giờ con muốn trốn cũng không thoát được đâu.
Lý Nguyệt trêu chọc, đứa trẻ này có vẻ hơi ám ảnh với việc mất đi gia đình , có thể thấy rõ lo sợ trên gương mặt đó. Nàng ôm lấy Vân Kiệt vào lòng , vỗ về.
Tuy ban đầu cũng chỉ để tồn tại được ,nhưng trải qua 1 thời gian, không thể phủ nhận được tình cảm mà hắn nhận được. Khắc nghiệt hơn ,nhưng cũng có cảm xúc hơn.Dù là thật hay là giả, nhưng nó vẫn là những gì đẹp nhất đối với hắn.
Rồi bất chợt, Lý Nguyệt hôn lấy hắn, giống như 1 luồng sức mạnh được truyền qua, nhưng nó rất nhanh rồi biến mất không dấu vết, Lý Nguyệt kinh ngạc, Vân Kiệt cũng kinh ngạc.
Lý Nguyệt kinh ngạc vì sức hấp thụ của hắn...gọi là biến thái cũng nên, một lần nuốt trọn mà không xảy ra vấn đề gì ?
Vân Kiệt kinh ngạc vì cảm giác thân thiết hơn với Lý Nguyệt.
~ Tuy không phải thân sinh con, nhưng bây giờ con cũng mang dòng máu của mẹ rồi đó.
Vân Kiệt không nói, chỉ bám dính lấy nàng mà thôi, hắn cũng thiếp đi lúc nào không hay.