Chương 96: Phía trước cửa Vinh quốc phủ

Nghe được ý tứ phân vân của Giả Hoàn khi nhắc về Thanh Hư quan. Tần Khả Khanh khẽ gật đầu.

Nàng hơi hiểu ra, lấy quỷ thần mà nói, để cho nàng phụng dưỡng Bồ Tát cầu con, tránh công công tiếp xúc gần nàng, kéo dài thời gian. Nhưng Hoàn thúc không có địa điểm thích hợp.

Nghĩ nghĩ, Tần Khả Khanh nói:

- “Hoàn thúc, vùng ngoại ô Kinh thành về phía Tây 20 dặm, bên trong Hương Sơn có một nơi tu hành cho nữ quan rất nổi tiếng, gọi là Tê Hà Quan. Mà Tê Hà công chúa đã ở trong quan tu hành nhiều năm. Cháu dâu khi còn bé từng theo phụ thân đi qua đó. Sơn minh thủy tú, hương hỏa hưng thịnh.”

Giả Hoàn nghe xong hai chữ “Công chúa” cau mày lại, Tần Khả Khanh loại cấp bậc họa thủy Đại mỹ nữ, giờ đây để người Hoàng Thất vừa ý, đoán chừng kết cục còn thảm hại hơn. Nghĩ vậy hắn nói thẳng:

- “Ngươi cùng người trong Hoàng Thất dính vào, sợ là có chút không ổn.”

Tần Khả Khanh nghe vậy cũng hiểu ý nghĩ của Giả Hoàn, gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ, nhỏ giọng giải thích nói:

- “Tê Hà công chúa là đường muội của Thái Thượng Hoàng, sớm đã không được Hoàng Thất xem trọng. Ninh Quốc phủ có trang tử dưới chân núi Hương Sơn. Cháu dâu năm trước có một lần cùng Dung ca tới điền trang, bởi vì tham mộ phong cảnh trên núi, đã ở vài ngày tại Tê Hà quan.”

.

- “Thì ra là thế!”

Giả Hoàn nhẹ nhàng gật đầu, nếu đã vậy hắn tán thành lựa chọn của Tần Khả Khanh. Đây cũng là một nữ nhân thông minh. Cùng nàng tiếp xúc qua một hai lần có thể cảm thụ được.

Cân nhắc vấn đề chu đáo.

Cùng Tần Khả Khanh hàn huyên một hồi, xe ngựa đã đến cửa hông Ninh Quốc Phủ.

.

Giả Hoàn muốn xuống xe, dặn dò:

- “Tần thị, ngươi vạn sự cẩn thận. Đi ra bên ngoài, cần mang đủ tiền bạc. Lấy an toàn của bản thân là ưu tiên hàng đầu, là quan trọng nhất. Nếu xảy ra chuyện gì khó giải quyết, phái người đưa tin đến Văn Đạo thư viện, dưới chân Diệu Phong Sơn.”

.

Tần Khả Khanh trong lòng ấm áp, giọng nói uyển chuyển mềm mại “ Ân” một tiếng, trịnh trọng thi lễ cúi chào Giả Hoàn, cảm kích nói:

- “Hoàn thúc, đại ân đại đức của người, cháu dâu suốt đời không quên.”

Giả Hoàn cười cười, nhảy xuống xe ngựa. Lần nữa hướng về cửa chính Vinh quốc phủ mà đi.

Tâm tình của hắn khá là trầm trọng. Hắn cái chủ ý này chỉ là kéo dài thời gian. Nếu là kéo dài sau một thời gian ngắn, tình huống sẽ không có chuyển biến tốt đẹp gì?

Đôi khi càng kích thích ham muốn chiếm đoạt của Giả Trân.

Giả Hoàn thật sự là có chút không đành lòng đả kích Tần Khả Khanh.

Còn về Giả Dung, hắn không có nhắc tới.

Hắn cùng Tần Khả Khanh đều hiểu: Giả Dung trước mặt Giả Trân giống như cháu nội ngoan, vô cùng hèn nhát, căn bản là không có cách che chở thê tử. Trong tuyệt cảnh, ai nỡ đâm thủng huyễn cảnh mỹ lệ cắt đứt hy vọng đây?

Giả Hoàn bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác “chờ mong”. Tần Khả Khanh đại khái gửi hi vọng ở hắn có thể nghĩ ra biện pháp, liễu ám hoa minh, tuyệt cảnh phùng sinh!

Nghĩ được như vậy, Giả Hoàn khóe miệng không chịu được nổi lên cười khổ.

Giả Trân tập tước Tam phẩm Uy liệt tướng quân, đảm nhiệm Giả gia Tộc trưởng, chủ nhân Ninh Quốc Phủ, không phải hắn muốn giết liền nhất định giết được . Chớ nói chi kết quả sau khi ra tay.

.

Không cầm tới công danh cử nhân, hắn không cách nào nghĩ tiếp được. Có công danh trên người, mới tốt mưa đồ một phen. Về thời gian có kịp hay không, có thể giúp Tần Khả Khanh? Hắn không nắm chắc.

Trong xe ngựa, Tần Khả Khanh ngẩn ngơ một hồi, vẫn dõi mắt nhìn theo bóng dáng Giả Hoàn đi xa.

Trong lòng sốt ruột diệt hết, trở lại yên tĩnh nhu hòa, nàng có hy vọng, còn một người để nàng dựa vào.

Bỗng nhiên, ảo não “nha” một tiếng. Nàng quên một sự kiện: Vòng thúc mới qua Thi Phủ, nàng không có nói một câu chúc mừng.

...

- “Nãi nãi, người không sao chứ?” Ngồi bên ngoài, Bảo Châu tạm thời làm người đánh xe, quan tâm hỏi.

- “Không có việc gì!” Tần Khả Khanh nhẹ giọng trả lời một câu, cầm khăn tay trắng noãn nhẹ thoa vệt nước mắt bên mặt, dần dần kiên định.

Người phu xe đang ngồi chờ ở cửa hông Ninh quốc phủ nghe Tần Khả Khanh phân phó đem ngựa xe chạy trở về cửa thuỳ hoa chờ. Tần Khả Khanh một đường mang theo Bảo Châu trở lại Ninh Quốc Phủ, thu thập hành lý, vàng bạc tế nhuyễn,...

.

Vừa xuyên qua một chỗ hành lang, đột nhiên đụng tới bà bà Vưu thị, thạch thanh sắc cân cao sang quý phái, dù đã bước sang tuổi từ nương bán lão, phong vận vẫn còn nguyên, vây xung quanh là nhóm nha hoàn, Di nãi nãi, đeo phượng trâm giai loan, toàn thân đều là tơ lụa thượng đẳng.

Tần Khả Khanh thân là vãn bối vội vàng cho mọi người vấn an.

Vưu thị cười tủm tỉm: “Dung ca con dâu, đây là muốn đi nơi nào?”

Tần Khả Khanh nghiêm mặt nói:

- “Bà bà, vừa Tần gia đánh người tới thông báo, phụ thân của con dâu đang bị phong hàn, con dâu về nhà một chuyến xem sao.”

.

Vưu thị không có gì nghi ngờ gì, phụ thân Tần Nghiệp của Tần Khả Khanh, tuổi già sức yếu, chợt nhiễm phong hàn rất bình thường, nên nói:

- “Ngươi cũng là hiếu thuận, về nhà thăm phụ thân đang bệnh, nguyên là phải. Ta nói nhiều một câu, đến mai là tiết Đoan Ngọ, chuyện Đông Tây hai phủ, ta không thiếu được ngươi cánh tay này.”

...

Lời nói này thể hiện coi trọng Tần Khả Khanh. Mấy Di nương của Giả Trân đều cười phụ hoạ.

Tần Khả Khanh là trưởng tôn tức phụ tại Vinh Ninh Nhị phủ, dung mạo rất đẹp, tính tình ôn nhu, dễ thân cận, được hạ nhân phủ thượng kính trọng, cũng rất được Tây phủ Lão thái thái ưa thích. Ngay cả Nãi nãi (Vưu thị) trước mặt Lão thái thái đều không có thể diện này.

- “ Ân.” Tần Khả Khanh cảm xúc áy náy, nhưng trấn định nói:

- “Con dâu đi một lát sẽ trở lại.”

.

Vưu thị phân phó đại nha hoàn Ngân Điệp lấy dược liệu, hạ lễ cho Tần Khả Khanh tiễn đưa Tần gia, đưa mắt nhìn bóng lưng yêu kiều thướt tha Tần thị mang theo nha hoàn rời khỏi, Vưu thị có chút cảm thán khó tả.

Tâm tư trượng phu của nàng, nàng có thể không biết?

Khuyên ư?, nàng không dám khuyên. Chỉ là đáng tiếc...

...

Tần Khả Khanh bước ra cửa thuỳ hoa, rất nhanh cùng Bảo Châu, Thụy Châu vào xe ngựa rời đi, thật dài thở phào nhẹ nhõm, tâm tình khẩn trương hoà dịu.

Nỗi lòng dâng lên cảm giác mừng rỡ.

Thời gian đã là giờ Thân, xa xa thấp thoáng lầu đình đài các, ngói đỏ tường gạch xanh, tựa được bao phủ bởi ánh nắng kim hồng sắc, xe ngựa kẽo kẹt, lắc lư ra giao lộ, để lại trên con đường yên tĩnh một cái bóng dài.

.

Tần Khả Khanh nhẹ gạt màn cửa, nhìn trở lại Đông phủ nơi nàng gắn bó mấy năm, đôi mắt long lanh trong như nước, thoáng qua một tia phức tạp: “Bà bà, trượng phu đối với nàng cực tốt. Ninh Quốc Phủ dạng gia tộc giàu sang như vậy,... Chỉ là....”

Nàng nhẹ nhàng thở dài, “Ai...”

Không biết đời này có thể có ngày trở lại hay không?

...

...

Chạng vạng tối,

Giả Trân hào hứng từ bên ngoài trở về phủ. Trong đầu không lúc nào không nghĩ về vưu vật yêu kiều bách mị kia, trong người hừng hực lửa nóng, rất cần giải tỏa...

Tần thị xinh đẹp khiến ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, Giả Trân ngay lập tức hỏi cưới cho đứa con trai Giả Dung.

Ninh Quốc Phủ, Ninh An Đường

Trong sảnh chính phòng đèn đuốc sáng trưng, trang trí hào phóng xa hoa đến cực điểm, từ đời Giả Đại Hóa tập tước, khởi nghiệp, Ninh quốc phủ có đặc tính thích xa xỉ, mấy đời người tu bổ, trang hoàng, toà Ninh quốc phủ hoa lệ ở Kinh thành cũng là một trong nhiều phủ đệ khá có tên tuổi.

.

Giả Trân là một tên nam tử trung niên, dáng người cao gầy, một thân hoa lệ bào phục sang trọng ngồi thượng tọa cùng Vưu thị ăn cơm, tâm tình của hắn rất tốt, thỉnh thoảng còn đùa giỡn hai thị thiếp phục thị bên cạnh,...

Trong Đông phủ, lấy Giả Trân vi tôn, hắn chính là một tồn tại “duy ngã độc tôn”, ngay cả Giả mẫu cũng không dám can thiệp chuyện của hắn.

Giả Trân nhấp một miếng rượu ngon, hỏi Vưu thị:

- “Tần thị đâu? Nàng bây giờ càng không thể chấp nhận được. Buổi tối đều không tới đây cho ta thỉnh an.”

Con dâu Tần thị hơn một năm nay, trổ mã xinh đẹp tuyệt luân, mỗi lần nhìn thấy hắn khó mà khống chế tâm tình, bản năng nam nhân cũng bị khơi dậy mãnh liệt, không thể kìm chế,...

Nghĩ lại thời gian đầu Tần thị mới qua cửa, thực sự uổng phí cho thằng con nghiệt súc. Cho nên, thời gian này, Giả Trân cấm tiệt Giả Dung và con dâu Tần thị qua lại,... bởi hắn đã lên kế hoạch chiếm hữu, làm sao chấp nhận cho thằng ranh con tiếp tục hưởng dụng...

Hắn sốt sắng mấy tháng, nhiều lần muốn hành động, tâm lý còn chút e ngại nên chưa thành công, chờ đợi quá lâu, sự tình cấp bách, ngày càng mất kiên nhẫn.

Đến một thời điểm nào đó, hắn sẽ bất chấp tất cả để chiếm hữu.

Giả Trân hỏi Tần thị, một phòng âm thanh cười đùa rớt xuống. “Tần thị” chính là một đề tài nhạy cảm tại Ninh Quốc Phủ.

.

Một đám nữ nhân trong lòng đều nghĩ “Ngươi mấy ngày trước lúc con dâu tắm còn xông vào. Có trời mới biết đã phát sinh cái chuyện gì. Nàng nào còn dám tới gặp mặt ngươi? Đây không phải là dê vào miệng cọp sao?

Vưu thị bồi tiếu đáp:

- “Dung ca con dâu, phụ thân bệnh. Nàng trở về thăm phụ thân nàng, đến mai liền sẽ trở lại.”

Giả Trân sắc mặt trầm xuống, tâm tình trở nên cực kỳ ác liệt, đem đũa trong tay đập trên mặt bàn “ba” một tiếng, “hừ” lạnh, bất mãn nói:

- “Nàng ngược lại biết hiếu thuận. Ta không phải là phụ thân nàng sao?”

Biết tính khí Giả Trân, một phòng người câm như hến!

Hắn đem Ninh Quốc Phủ lật qua lật lại, không ai dám quản.

Giả Trân hậm hực nghĩ: “Ngày mai là tiết Đoan Ngọ, theo thường lệ muốn uống rượu. Nhìn ngươi như thế nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta”.

Chẳng ai nghĩ tới Tần Khả Khanh vậy mà tìm được chỗ dựa, ý chí trở nên kiên định, xuất phủ sau đó không có ý định trở lại. Những ý đồ bẩn thỉu, đê hèn … chỉ có thể thất bại.

Bởi theo kế hoạch, tiết Đoan Ngọ Tần Khả Khanh sẽ ở Tần gia giả bệnh, không về lại Đông phủ. Sau vài ngày, sẽ đi tới Hương Sơn, Tê Hà quan.

Chuyến đi này, Chim thoát trói buộc, Cá thoát lao tù.

Một cánh bướm vỗ, đã làm thay đổi cuộc đời nàng.

...

...

Một diễn biến khác cùng thời điểm.

Giả Hoàn xuống xe ngựa, rõ ràng tâm lý nam nhân trưởng thành đối mặt Tần Khả Khanh không thể tránh khỏi xao động, là “thương hoa tiếc ngọc” hay “rung động”? Dù cũng biết Tần Khả Khanh đối với hắn đơn thuần cầu một lối thoát, chắc không có cảm xúc gì khác với một tiểu hài tử…

Thu thập lại tâm tình, Giả Hoàn tụ họp với Tiền Hòe tại cổng chính Vinh quốc phủ, hướng về cửa hông. Một bên hỏi trong Vinh quốc phủ tình huống gần đây.

Đến cửa hông, Giả Hoàn ở bên cửa chờ tin tức, để Tiền Hòe chạy đi hỏi thăm, truyền lời nhắn cho Triệu Di Nương, Tình Văn, Như Ý. Đến nỗi, Tam tỷ tỷ Thám Xuân nơi đó, hắn dự định về khách điếm sẽ viết thư cho nàng.

Muốn nói tưởng niệm Triệu Di nương, lời này quá đạo đức giả,

Hắn không lo lắng tình cảnh Triệu Di Nương, bị Vương phu nhân gõ là bình thường, theo nguyên tác dù có mưu hại Giả Bảo Ngọc, Vương Hi Phượng cũng chỉ bị chửi bới, trừng phạt, tuyệt đối sẽ không nguy hại tính mạng..

Sắp tiết Đoan Ngọ, cửa hông phía Tây nườm nượp ngựa xe qua lại.

Trung Quốc thời xưa rất trọng lễ tiết, trong năm có 3 tiết khí đi thăm hỏi, tặng lễ: Đoan ngọ, Trung thu, Tết xuân (sau này gọi là Nguyên đán). Vinh quốc phủ trong Kinh thành bất quá là gia tộc trung đẳng nhưng tự có giao hảo, mấy nhà huân quý đều lui tới.

Ngoài cửa, một quản sự cùng vài tên người hầu nhìn thấy Giả Hoàn, vội vàng cùng nhau tới chào:

- “Tiểu nhân cho Tam gia thỉnh an. Tam gia, ngài như thế nào đến cửa nhà không tiến vào?”

Giả Hoàn nói:

- “Ngươi cứ làm việc của ngươi. Ta tự có đạo lý của ta.”

Quản sự rất nhanh che lấp nụ cười mỉa mai. Lại không thể không thừa nhận Tam gia nói, nên nghe. Chuyện Tam gia, đừng mù mắt trộn lẫn vào

...

Ai chẳng biết Chu Thụy cưỡng ép ngăn Tam gia, Lão tiểu tử đoán chừng hối hận phát điên, không chỉ ném đi chức quản sự, còn để Đại lão gia bóc lột tận xương, nếu không có Thái thái che chở, con rể hắn Lãnh Tử Hưng giúp đỡ, cả nhà đều hủy.

Đợi chờ lâu, tâm tình cũng chập chờn, đích thật Giả Hoàn có nhớ hai tiểu cô nương Tình Văn, Như Ý, các nàng không biết chữ nên chỉ có thể truyền lời,... chỉ là lễ giáo sâm nghiêm, nữ quyến khó được đi ra ngoài cửa.

.

Giả Hoàn đang nghĩ ngợi, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh: “Nghiệt súc!”

Giật mình kinh hãi, lấy lại tinh thần, ánh mắt Giả Hoàn bất thiện nhìn lại, đang muốn xem ai dám dạng này mắng hắn, bất quá, chờ Giả Hoàn nhìn thấy người tới, hắn chỉ muốn chửi thề một câu

Em gái ngươi!”.

.......