Chương 95: Hoàn thúc! Cứu ta

Buổi chiều,

Giả Hoàn mặc một bộ thanh sam sĩ tử xám tro, dạo chơi loanh quanh Tứ Thì phường

Thời gian đã qua giờ ngọ, ánh nắng mặt trời kịch liệt, gay gắt cũng không hề bị ảnh hưởng tới tâm tình của hắn.

Đi ngang qua “hàng xóm” Nhữ Dương Hầu phủ nhà lúc, bên trong phảng phất có tiếng sáo trúc êm ả, liền thả chậm cước bộ lắng nghe một hồi. Kỳ thực, nghe không cảm thụ được gì, chẳng qua trong lòng cao hứng bởi cái gọi là Sảng lại nhi thanh phong sinh, Tiêm ca ngưng nhi bạch vân át.

...

...

Vinh quốc phủ, đại môn,

Người hầu Tiền Hòe trang phục thanh ý, mặt mày hớn hở tới: “Cho Tam gia thỉnh an!”

Giả Hoàn mỉm cười gật đầu:

- “Tiểu tử ngươi thật cơ trí a, trước tiên một bên chờ lấy.” Hắn lần này may mắn qua Thi Phủ, không thể phân tâm nên không có liên hệ trước với Tiền Hòe giống khi Thi Huyện.

“Ài...” Tiền Hòe vui vẻ đáp lời. Tam gia trong phủ địa vị đề cao, hắn người hầu cũng rất có mặt mũi.

...

Chính đại môn phía trước còn có mấy gã người hầu canh cửa đang chờ nghênh đón quý nhân tới thăm.

Giả Hoàn quỳ gối tại cửa chính, dập đầu lạy ba cái liền đứng lên, chuẩn bị hướng về Đông phủ Giả Gia Tự đường mà đi.

Lúc này, một cái gã sai vặt tiến lên, cung kính nói:

- “Tiểu nhân cho Tam gia thỉnh an. Lão gia phân phó: Tam gia trở về , thỉnh Tam gia đến bên ngoài thư phòng chờ đợi. Lão gia có chuyện giao phó.”

.

Giả Hoàn nhìn gã sai vặt một mắt, thầm cười nhạo một tiếng: Hắn nhàn tâm mới suy nghĩ gặp Giả Chính diễn một màn “Cha Nghiêm Tử Hiếu”. Thực sự có bệnh a! Hắn ở trong nội tâm chưa bao giờ đem Giả Chính cái loại đồ ngốc hồ đồ, đối xử bất công, xem như phụ thân,

Phụ thân của hắn a, vẫn còn đang ở “một thế giới khác” là nam nhân đỉnh thiên lập địa, xuất thân nghèo khổ nhưng tự thân dạy dỗ hắn có ý chí kiên cường, có dũng khí đối mặt khó khăn.

Giả Chính chưa đủ tư cách.

...

Giả Hoàn nghiêm mặt nói:

- “Ngươi trở về bẩm báo Lão gia: ‘Hài nhi lập chí ra hương quan, không đạt được thành tựu, thề không bước chân vào phủ. Thi Phủ Đồng sinh, còn chưa tính lấy được công danh tại người, không dám vi phạm lời thề. Mong Lão gia tha thứ.”

Gã sai vặt lập tức mắt trợn tròn.

Nghe đồn Tam gia rất lợi hại, thật đúng là dạng này a! Lão gia triệu kiến, hắn cũng không đi.

Giả Hoàn hất lên ống tay áo, xoay người rời đi.

...

...

Trong Đông phủ.

Nha hoàn Thụy Châu chạy dọc theo hành lang đi vào, thở hỗn hển vịn đỡ khung cửa nói:

- “Nãi nãi, nhanh, nhanh, Tam gia trở về . Tam gia lập tức muốn hướng đi về phía Tổ Tự.”

Trong căn phòng tinh nhã, vẫn bộ đồ trắng nhạt, thanh thanh thoát tục Tần Khả Khanh chờ đợi đến tâm phiền ý loạn, nghe nha hoàn đáp lời, nhỏ giọng nói:

- “Nha, chúng ta nhanh đi!”

- “ Ân, Nãi nãi. Bảo Châu bên kia đã chuẩn bị xong xe ngựa.”

Tiền hòe tự giác đứng chờ tại cổng chính Vinh quốc phủ.

Giả Hoàn xuyên qua con phổ nhỏ nằm giữ Vinh Ninh lưỡng phủ, tiến vào khu viện lạc Ninh Quốc Phủ theo đường hành lang hướng về Giả Gia Tự đường.

Dọc theo đường đi, mấy người hầu Ninh Quốc Phủ thấy hắn đều là tránh đi, mấy người thân phận quản sự, bà tử tự giác tiến lên chào hỏi:

- “Tiểu nhân cho Tam gia thỉnh an.”

Buổi sáng hôm nay một hồi báo tin vui đã sớm truyền khắp Vinh Ninh lưỡng phủ, ai cũng biết Hoàn tam gia rất có tiền đồ.

Giả Hoàn cười gật đầu, thuần thục chào hỏi thăm vài câu. Mức đãi ngộ coi trọng này, rõ ràng không giống khi hắn vừa mới qua Thi Huyện, thêm một số người nhiệt huyết đánh chút quan hệ.

Cảm giác không tệ!

...

Tưởng gần những đi lại một đoạn đường cũng tốn hơn hai khắc (30 phút), Tại bên ngoài Tự đường Giả Hoàn dập đầu, đang định lân cận cửa hông ra ngoài, thì thấy một chiếc xe ngựa tuyệt đẹp chậm rãi từ chỗ hành lang rẽ tới.

Cửa sổ xe bốc lên, lộ ra gương mặt tuyệt đẹp dưới ánh nắng chiều càng tôn lên vẻ mỹ lệ, không phải ai khác chính là Tần Đại mỹ nhân Tần Khả Khanh.

Tần Khả Khanh không giấu sự vội vàng, nói: “Hoàn thúc, trùng hợp như vậy a?”

Giả Hoàn im lặng.

.

Ngẫm lại xem, giả thiết ngươi đi trên đường, đột nhiên bên cạnh chậm rãi chạy qua một chiếc xe ngựa, cửa sổ xe bốc lên, lộ ra một khuôn mặt mỹ nhân quốc sắc thiên hương, không quá quen thuộc, nàng cho ngươi nói một câu, “Trùng hợp như vậy a?”

Thật khéo? Tuổi còn trẻ, quá ngây thơ.

Giả Hoàn hơi hơi gật đầu, cười nói:

- “Dung ca con dâu, đây là muốn xuất phủ sao?” Khẩu khí có chút lớn, nhưng đúng bối phận xưng hô, biểu lộ ra quan hệ không thân cận gì.

Tần Khả Khanh ôn nhu nhu cười khẽ, vẻ mặt mong đợi nhìn ánh mắt Giả Hoàn, nhỏ giọng nói:

- “Hoàn thúc, cháu dâu đưa tiễn người đi.”

...

...

Xem Tần Khả Khanh dung nhan tuyệt đẹp, trong lòng nhịn không được nghĩ ngợi: “Tần Khả Khanh mời tiểu nam hài cùng xe ngựa coi như qua quýt bình bình, cũng không ngờ được hắn đích thực là nam nhân tâm lý trưởng thành".

Tình huống này thật sự hương diễm.

Tất nhiên Tần Khả Khanh ý đồ quá rõ ràng: Tìm hắn có việc, chỉ sợ cùng Giả Trân không thoát khỏi liên quan.

Giả Hoàn không có ý định vì nàng đi giết Giả Trân, hắn không có cao thượng như vậy. Nhưng cũng không cự tuyệt nghe một chút đến cùng chuyện gì xảy ra.

Giả Hoàn tươi cười nói: “Tốt.”

...

Tần Khả Khanh cho xe ngựa dừng lại để Giả Hoàn leo lên, vừa vào trong xe cảm thấy choáng ngợp ập tới, bên trong sang trọng, hoa lệ, một bộ ghế sàn bọc đệm mềm mại, bao trùm màu sắc nhu mỹ nữ tính, hương khí khoan khoái.

Một mỹ nhân trong bộ trường sam trắng hơi nghiêng thân, nhếch lên bờ mông, đường nét cơ thể mềm mại hoàn mỹ, mắt hạnh môi hồng, làn da mịn màng trắng nõn, ánh mắt u sầu lo lắng, bộ ngực nhô cao phập phồng có chút kích động...

.

Bầu không khí chọc người liên tưởng, khơi ngợi bản năng.

Giả Hoàn chui vào trong xe, khi màn cửa rơi xuống. Tần Khả Khanh vội vàng nhổm người dậy, hai tay niết chặt nắm tay Giả Hoàn, giọng thảm thiết khẩn cầu:

- “Hoàn thúc, cứu cháu!”

.

Giả Hoàn đã có tâm lý chuẩn bị, cũng không kỳ quái phản ứng Tần Khả Khanh.

Chứng kiến động tác nàng nắm tay hắn, rướn người về phía trước, mùi thơm cơ thể nhàn nhạt bay vào mũi, khuôn mặt nàng và hắn gần trong gang tấc không tránh khỏi thất thần trong giây lát. Ngay sau đó, lập tức bị thu hút bởi đôi mắt đen nhánh trong suốt, thâm thúy như biển sâu, càng có một cỗ thi thư hoa khí ẩn núp trong đó, làm cho người khác suy tư.

Cái gọi là dung nhan “Như hoa, như ngọc, quốc sắc thiên hương, kiều mị động lòng người”... vẫn chưa đủ để hình dung đại mỹ nhân trước mắt.

...

Thấy bộ dáng đáng thương như bắt được cây cỏ cứu mạng, hắn trong lòng nổi lên chút xúc động, đem mảnh tư tâm “hương diễm” thu lại, kẽ nói:

- “Tần thị, ngồi xuống hãy nói.”

Tần Khả Khanh ổn định lại, theo lời ngồi ngay ngắn, trong lúc nhất thời lại không biết bắt đầu nói từ đâu. Loại sự tình này nên nói thế nào? Khuôn mặt của nàng phiếm hồng, hơi cúi đầu cảm giác xấu hổ.

Giả Hoàn ngồi xuống thảm sàn, trầm ngâm mấy giây, hỏi lại:

- “Hắn đắc thủ?” Hắn, dĩ nhiên là chỉ Giả Trân.

.

Tần Khả Khanh nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói:

- “Cháu dâu được Hoàn thúc nhắc nhở, từ đó liền rất đề ý và phòng bị. Nhưng... nhưng cháu dâu thật sự sắp không chịu đựng nổi. Mấy ngày trước đây, lúc cháu dâu ...đang ...tắm rửa, hắn xông tới, may mắn đã để cho Thụy Châu canh cửa, thiếu chút nữa thì...”

...

Tần Khả Khanh chực khóc, nước mắt rơi lã chã, tiếp tục nắm lấy tay Giả Hoàn, cầu khẩn nói:

- “Hoàn thúc, hãy cứu ta!”

Giả Hoàn trầm mặc.

Chốc lát, dùng sức nhếch miệng, chậm rãi nói:

- “Tần thị, ta không cứu được ngươi!” Đây đúng là một lời nói thật, chân chân thiết thiết.

...

...

Muốn cứu vớt Tần Khả Khanh biện pháp duy nhất: Chính là giết “Đại trọng mã” Giả Trân. Bằng không, Giả Trân cuối cùng có một ngày xuống tay với nàng.

Tránh được một ngày, không tránh được cả đời.

Hoàn cảnh sống kiếp trước hun đúc tính cách Giả Hoàn tỉnh táo và lý trí. Tuy vậy có sự quan tâm của cha mẹ nên một mặt nào đó hắn không phải người máu lạnh, ngược lại sống khá tình cảm,

Tình huống này, dù xúc động tất nhiên hắn cũng không phải dạng “giận dữ vì hồng nhan” xung quan đi giết Giả Trân.

.

Nếu có thể giết người, “Xong chuyện phủi áo đi, thâm tàng thân dữ danh”, đây chính xác là Hiệp khách Giang hồ, hắn nguyện ý. Ngược lại, giết người bồi đi cái mạng nhỏ của mình, hắn sẽ không làm, tầng quan hệ của hắn và Tần Khả Khanh quá mỏng.

Đạo lý là như thế.

...

...

Tần Khả Khanh sửng sốt, thân thể run lên như bị sét đánh.

Gương mặt trắng nõn mượt mà thêm tái nhợt, đôi mắt rưng rưng nhịn không được lăn xuống hai hàng thanh lệ, rơi xuống cổ tay của Giả Hoàn. Nàng im lặng nức nở khóc, đầu vai run rẩy, tuyệt vọng cầu xin:

- “Hoàn thúc, người nhất định có biện pháp. Nhất định có..., đúng không?”

Nàng nếu để cho công công gian dâm, làm “bẩn” tấm thân trong sạch, để người ta biết, nàng làm sao còn mặt mũi sống chui lủi trên thế gian nữa. Chỉ còn một con đường chết. Nàng mới mười bảy ~ mười tám tuổi, nàng không muốn chết.

.

Tần Khả Khanh khóc, nước mắt như mưa, cho dù là ai lúc này đều sẽ thông cảm tao ngộ bi thảm của nàng sắp gặp gặp phải. Giả Hoàn than nhẹ một tiếng: Vì Tần Khả Khanh hắn sẽ không đánh đổi cái gì, nhưng dù sao cũng phải giúp đỡ nàng, có hiệu quả hay không lại là chuyện khác!

Giả Hoàn trầm giọng nói:

- “Tần thị, ta đã nói qua cho ngươi, khói than có thể giết người. Ngươi nói ngươi không biết, cơ bản sẽ không bị truy cứu trách nhiệm. Hắn chết ở trong phòng ngươi, loại này chuyện xấu này, trong phủ chỉ có thể che lấp, tuyệt đối không truy cứu.”

.

Tần Khả Khanh lắc đầu, chỉ khóc.

Giả Hoàn biết nàng không sẽ chọn. Tần Khả Khanh tính tình quá yếu nhược, căn bản không dám giết người. Kỳ thực, nàng động thủ, phương thức này không hẳn không có hậu di chứng, có thể nàng phải bỏ ra đại giới tương đối lớn, cho Giả Trân được “thỏa mãn” một lần.

Để lại vết thương tinh thần, cuộc sống sau này của nàng sẽ không còn ý nghĩa.

Giả Hoàn tiếp tục nói: “Vậy ta giúp ngươi giết hắn, xong mọi chuyện.”

...

Tần Khả Khanh sững sờ ngẩng đầu lên nhìn xem Giả Hoàn, gương mặt tinh xảo hiển hiện vẻ ngạc nhiên, nước mắt vẫn còn đọng trên mi liễu cong cong, tư dung mềm mại.

Trong nháy mắt nàng đối với đề nghị này hơi động tâm, cuối cùng bản chất nàng vẫn là con người thiện lương, nhẹ nhàng lắc đầu, nức nở nói:

- “Hoàn thúc người có phần tâm này là đủ rồi. Cháu dâu kiếp sau ngậm thảo kết vành báo đại ân. Ô ô...”

Hoàn thúc giúp nàng giết người, kết quả nhất định là giết người đền mạng. Nàng không muốn chết, nhưng làm sao có thể yêu cầu Hoàn thúc vì nàng mà chết?

.

Giả Hoàn ánh mắt nhìn chằm chằm vào dung mạo tuyệt đẹp của Tần Khả Khanh, đem biểu hiện do dự thu hết vào mắt. Nếu Tần Khả Khanh với đề nghị này nói một chữ “Hảo”, hắn sẽ xoay người rời đi. Bây giờ tất nhiên sẽ không thể.

Giả Hoàn một tay nắm bàn tay mềm mại không xương Tần Khả Khanh, tay phải nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng, an ủi tâm tình, nhẹ giọng:

- “Ngươi trước tiên tìm cớ, tránh ra ngoài Ninh Quốc Phủ. Kéo dài một chút thời gian, có lẽ, sự tình sau này có chuyể biến,...”

Tần Khả Khanh chậm rãi ngừng tiếng khóc, đôi mắt khóc đã sưng đỏ nhìn Giả Hoàn, vẻ ngơ ngác hiển nhiên không rõ ràng ý tứ của Hoàn thúc.

...

...

Giả Hoàn trầm giọng nói:

- “Ngươi cùng Dung ca nhi mấy năm rồi không con. Ngươi để cho hắn dẫn ngươi đi Kim Lăng các vùng dạo chơi một, hai năm rồi trở lại.” Hai năm sau, hắn hẳn là cầm tới công danh Cử nhân, có thể tìm được biện pháp giải quyết Giả Trân.

Tần Khả Khanh thu tay lại, lấy khăn tay lau lau nước mắt, ôn nhu nói:

- “Hoàn thúc, Dung ca hơn phân nửa sẽ không chịu! Hắn trong Kinh thành mỗi ngày đá gà, đấu chó, ngắm hoa duyệt liễu, chơi quên cả trời đất. Như thế nào chịu mang ta ly biệt Đông phủ đi Kim Lăng?”

...

Giả Hoàn âm thầm cười một tiếng hổ thẹn, thời đại xuất hành không tiện, ra ngoài sống là chuyện khổ cực, sẽ chẳng ai muốn đi, hắn nghĩ nghĩ, nói:

- “Vậy ngươi lấy danh nghĩ cầu con, đi Thanh Hư Quan ở lại đó nửa năm, một năm. Lấy chút ngân bảo hối lộ Trương Đạo Sĩ, để cho hắn nói như thế. Hoặc lấy danh nghĩa báo mộng. Ách.., Thanh Hư Quan là đạo quán, ngươi ở nơi này cũng không thích hợp.”

.

Thanh Hư Quan là đạo quan nằm ở ngoại ô Kinh thành, là nơi Vinh quốc phủ thường xuyên thắp hương. Trong đạo quán là Trương Đạo Sĩ, coi là Giả Đại Thiện xuất gia thế thân. Giả Nguyên Xuân bởi vì trong cung địa vị bất ổn, hay gửi tin cho người nhà đến Thanh Hư Quan lập đàn làm phép, cầu an.

Loại này đạo quan chuyên tiếp đãi quyền quý, Giả Trân chắc chắn không dám làm loạn. Nhưng Tần Khả Khanh một cái nũng nịu thiếu phụ ở trong đạo quan không thích hợp.

......