Chương 94: Tam gia hồi phủ

-

Trước cổng Phủ nha,

Một đám sĩ tử dù đã biết kết quả nhưng đôi chân vẫn dính chặt trên đất, người trong không muốn ra, người ngoài muốn chen lấn để vào trong, có người còn chưa tin tưởng vào kết quả, muốn xem lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba mới cam tâm, tạo thành khung cảnh hỗn loạn, ồn ào.

.

Có sĩ tử cảm xúc lộ ra ngoài, nói chuyện lớn tiếng.

Hoặc cao hứng, vui sướng, hoặc phẫn nộ, khóc rống.

Giả Hoàn, Hứa Anh Lãng, Trương Tứ Thủy ba người đầu đầy mồ hôi từ trong đám người chui ra, đem tin tức mới nhất mang về trong tửu lâu.

.

-Công Tôn Lượng giật Phủ Án, Thuận Thiên Thi Phủ,

-La Hướng Dương hạng tám,

-Vệ Dương thứ mười lăm,

-Hứa Anh Lãng liệt danh ba mươi bảy,

-Trương Tứ Thủy tên thứ năm mươi sáu,

Giả Hoàn tên thứ bảy mươi hai

.

Lần này, Văn Đạo thư viện mười bảy người tham gia Thi Phủ, cuối cùng chỉ có 6 người qua, tỷ lệ không qua cao, mà hai tháng trước tỷ lệ thông qua thi Huyện là 85%. Thi Phủ không hổ là một quan khó khăn nhất của Tiểu Tam Quan.

Dọc theo đường đi về, Hứa Anh Lãng tràn đầy phấn khởi kể lể một số chỗ tốt khi mọi người trở thành Đồng Sinh:

- “Đừng tưởng rằng trở thành Đồng Sinh không có tác dụng gì. Tỉ như năm nay Thuận Thiên phủ vào hạ tuần tháng ba, đối với những thí sinh qua Thi Huyện các năm trước còn làm một lần Đề Khảo để sàng lọc thi sinh tham gia Thi Phủ (kiểm tra lại tư cách), Công Tôn sư huynh cùng ta đều tham gia đợt này.”

- “Năm nay có thể qua Đề Khảo, sang năm không nhất định a. Mà đã vượt qua Thi Phủ là Đồng sinh công danh, Thi Viện sẽ không còn cửa ải sàng lọc. Mỗi lần diễn ra Thi Viện đều có thể trực tiếp tham gia. Còn nữa, nếu từ bỏ khoa cử có một số con đường khác để mưu sinh. Tất nhiên, chúng ta chí tại khoa cử, không nói những lời nói ủ rũ này.”

Trở thành Đồng sinh, có thể làm tiên sinh tư thục tại các trường xã xa xôi hẻo lánh; cũng có thể làm tây tịch dạy vỡ lòng trong những gia đình sung túc, kiếm một năm 10 lượng bạc tiền thù lao không khó; Nếu có thể ngâm thi tác đối, viết chữ vẽ tranh, hoặc thông hí khúc các loại, làm môn khách gia đình giàu có hoàn toàn có thể.

- “Chính là đạo lý này!” Công Tôn Lượng thoải mái sướng cười.

Sau hai lần thất bại quỷ dị, bây giờ là Phủ Án, cảm giác tự nhiên thư thái hơn nhiều. Mà vị đại sư huynh này còn vô cùng tự tin vào năng lực của mình đối với Thi Viện, thậm chí Thi Hương (cử nhân), Thi Hội (tiến sĩ)

Giả Hoàn nghe vậy chỉ mỉm cười.

...

Trong Vinh quốc phủ, cái đám bàn luận “suông” môn khách của Chính lão cha, đại bộ phận cũng là đồng sinh công danh. Đương nhiên, Chính lão cha nhờ Hương ấm tổ tiên, không có công danh vẫn mang Quan thân. Thật muốn dưỡng mấy môn khách cấp bậc Cử nhân, Tú tài, hắn không chịu đựng không nổi.

Đây là vấn đề thuộc đẳng cấp xã hội, Cử nhân, Tú tài tự có ngạo khí. Tương tự dạng Tổng Tài, Phó Tổng, không thể ngồi chén chú chén anh với nhân viên thường thường.

Giả Hoàn nghĩ thầm nếu hắn mang cái công danh Tú tài trở về, không biết Chính lão cha còn mắng hắn

-“Nghiệt súc”

-“Đi học cho giỏi”

Một số các loại câu dạy đời khác.

Đám người cười cười nói nói đi về phía giao lộ.

Vừa vặn đụng tới một sĩ tử mặc lam sam, lòng đầy căm phẫn cùng bạn bè giận mắng khảo thí bất công, nào là ‘tấm màn đen’, ‘hắc thủ’, không công nhận văn chương của hắn.

.

Sĩ tử nhìn thấy thiếu niên Giả Hoàn mang khuôn mặt tiểu hài tử, giận tím mặt, tay chỉ Giả Hoàn mắng:

- “Bực tiểu thí hài này, vậy mà có thể qua. Biết bao bất công a! Ta muốn gặp...” Đang muốn mắng nữa đã bị bạn bè giữ chặt nhanh chóng kéo đi.

Giả Hoàn im lặng.

Đi trên đường cái còn bị mắng chửi, chẳng lẽ nguyên nhân do Áp đề chính xác, vận khí giờ đã hết?

Tất cả mọi người cười vang.

Giả Hoàn tại lần thi Phủ này, niên kỷ đích xác cực kỳ nổi bật, như Vệ Dương thuộc lứa tuổi thấp nhất, tuy vậy 13~14 tuổi nhìn qua giống bộ dáng thanh niên, khuôn mặt già dặn. Tuyệt đối không gây chú ý như Giả Hoàn.

Nhưng điều này không có trở ngại gì, Thi danh Giả Hoàn sớm đã nổi danh toàn Kinh thành, không ai dùng niên linh công kích thành tích của hắn.

.

La Hướng Dương trấn an nói:

- “Giả huynh, không cần phải lo lắng. Tất nhiên Huyện tôn điểm ngươi qua Thi Huyện, Phủ tôn ở đây sẽ không lấy niên linh để đánh giá văn chương.”

Vệ Dương ngẩng đầu nói:

- “Bực hạng người tầm thường này, oán trời trách đất, hà tất để ở trong lòng. Chư vị đồng học, tại hạ xin cáo từ trước.” Vệ Dương sẽ trực tiếp về nhà mà không cần qua khách điếm lấy hành lý như mọi người.

Đám người cười chắp tay cáo biệt!

...

Vệ thiên tài mặc dù không hoà đồng, nhưng vẫn không quá kiêu ngạo, cực đoan tách biệt với đám người Văn Đạo thư viện. Chút thời gian trước Đấu văn ra danh tiếng, đối với sự kiêu ngạo, tính cách khoe khoang của hắn có chút ảnh hưởng.

Ngoài ra còn sự ‘chấn nhiếp’ bởi tài chọc của Công Tôn đại sư huynh, La Hướng Dương, còn có ‘Thi Danh’ Giả Hoàn, đối thủ nghe tên đã bại lui, không thể không phục.

.

Đến khách sạn lấy hành lý, Văn Đạo thư viện chư vị đồng học tạm biệt tách ra.

Công Tôn Lượng, Trương Tứ Thủy hôm nay liền muốn hồi thư viện.

La Hướng Dương, Liễu Dật Trần, Hứa Anh Lãng dự định về nhà một thời gian ngắn.

Giả Hoàn...còn phải đi Vinh quốc phủ một lượt. Hắn “lập thệ” không trở về Vinh quốc phủ, nhưng vẫn cần diễn một chút dáng vẻ “hiếu tử”.

Ngày mai ngày mùng năm tháng năm, Tiết Đoan Ngọ

...

...

Xe ngựa lắc lư theo Đại lộ tiến ra ngoại thành, hướng đi về phía Tây, Công Tôn Lượng, Trương Tứ Thủy một bên ăn chút bánh ngọt, một bên thưởng thức mỹ cảnh đầu hạ ngoại ô Kinh thành, ruộng lúa mạch kim hoàng, thôn lạc khói bếp lượn lờ.

Bầu trời xanh thăm thẳm, trong vắt không gợn mây, hai bên đường cây xanh sum suê. xa xa viễn sơn hàm đại,...

Trương Tứ Thủy cắn một miếng bánh bột ngô, hiếu kỳ nói:

- “Công Tôn sư huynh, ngày mai là tiết Đoan Ngọ, Giả huynh không về nhà mà lại hồi thư viện?”

Công Tôn Lượng mê hoặc lắc đầu:

- “Ta đây cũng không tinh tường!” Trong lòng nhẹ nhàng thở dài, hắn nhớ kỹ Giả sư đệ đã nói qua với hắn vài câu về gia thế, sự tình cũng không dễ dàng như hắn nghĩ.

- “Hy vọng, Giả sư đệ về nhà hết thảy thuận lợi!” Buông một câu, Công Tôn Lượng rơi vào trầm mặc.

...

...

Giả Hoàn từ Ngoại thành tiến về Nội Thành, trước mắt tìm một khách điếm để ngủ trọ hôm nay..

Mà lúc này,

Vinh quốc phủ,

Trong tiểu viện của Giả Hoàn, Tình Văn, Như Ý hai đại nha hoàn đang vểnh tai ngóng trông tin tức. Trước mặt là hộp đựng thức ăn căn bản chưa ai động đũa..

Như Ý hơi hơi mín cái miệng nhỏ, tiểu cô nương càng lớn nét thanh tú càng rõ rệt, không nổi bật như Tình Văn nhưng mang nét dịu dàng, ôn nhu nhu. Nàng tâm tình dường như khá khẩn trương, thỉnh thoảng cẩn thận chỉnh trang y phục một phen:

- “Tình Văn tỷ tỷ, Tam gia làm sao còn chưa trở lại a?”

Tình Văn tức giận trừng nàng một mắt, đứng lên, giọng nói khô khan nói:

- “Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết? Chờ Tiền Hòe tên tiểu tử kia thông tri!”

Tam gia vượt qua Thi Phủ, sẽ trở về cửa chính dập đầu, Tiền Hòe vẫn đang chờ tại cửa lớn.

Nghe Như Ý than vãn, Tình Văn cũng rất gấp đây.

...

...

Vinh Hi Đường;

Căn phòng hảo hạng của Giả mẫu;

Đã qua giờ ngọ, tràng diện nhiệt nhiệt nháo nháo vừa mới tán đi.

Buổi sáng hôm nay liền có người tới báo tin vui: “Lão gia Giả Hoàn của quý phủ, Thuận Thiên phủ Phủ Doãn Lục đại nhân điểm trúng Đồng sinh, đứng thứ bảy mươi hai (72), Tân Hợi, Thi Phủ, năm Ung Trị thứ 9”.

Tình cảnh bên ngoài có Giả Liễn chiếu cố, để ý. Tin tức truyền đến nội trạch vào đúng lúc cơm trưa,

Giả mẫu nụ cười trên mặt nhiều hơn mấy phần.

Vương phu nhân nhàn nhạt cười cười, không biểu lộ gì.

Vương Hi Phượng theo “Thượng ý”, nói vài lời hay.

Hình phu nhân, Tiết di mụ, Lý Hoàn, nhóm tiểu thư Đại, Trâm, Sử, Tam Xuân đều tại, góp phần làm không khí thêm náo nhiệt.

Ai cũng biết Đồng sinh, khoảng cách đến Tú Tài là một kỳ Thi Viện, nhưng bước này cũng rất xa. Vượt qua Tiểu Tam Nguyên, có người cả đời không đạt được!

Không khí vui vẻ mấu chốt nằm ở tiềm lực đọc sách của Giả Hoàn, hắn mới bao nhiêu tuổi, đọc sách mới được bao nhiêu năm.

Năm ngoái xuất phủ đọc sách cách đây có nửa năm, tham gia hai kỳ thi, khoa trường liên tiệp. Khí thế hung mãnh!

.

Giả mẫu cho dù trong lòng không thích Giả Hoàn, nhưng chính xác đứng trên vai trò người Lãnh đạo nhìn toàn cục, Vinh quốc phủ có khả năng xuất hiện một Tú Tài trẻ tuổi, cảm thấy cao hứng. Giả gia cũng là thế gia thi thư chi tộc, từ khi Giả Châu chết sớm, sáu bảy năm qua chưa có xuất hiện một người đọc sách có công danh.

Hữu danh vô thực.

Sau khi hầu hạ Giả mẫu nằm nghỉ trưa,

Uyên ương trở lại trong buồng lò sưởi, bên cạnh đi theo Hổ Phách. Hổ Phách ngạc nhiên nói:

- “Chậc chậc..., Uyên ương, thực sự là nghĩ không ra a.”

Uyên ương mặc một bộ váy tơ mỏng vẩy chấm hồng, dáng người cao gầy, đôi chân dài hơn tỷ lệ thông thường, eo nhỏ, mông lớn mà cong, đơn giản trong mắt nam nhân cực kỳ dụ hoặc, dễ liên tưởng tới những hình ảnh giường chiếu, khẽ cười nói:

- “Có cái gì nghĩ không ra a? Ngươi còn không phục Tam gia sao?”

Hổ Phách lạc lạc cười yêu kiều:

- “Trong phủ từ trên xuống dưới ai dám không phục hắn a!”

Đây dĩ nhiên là câu nói thật. Lai Vượng con dâu, Chu Thụy chính là ví dụ. Ai dám không phục? Nàng và vị Tam gia này không có giao tình gì, thậm chí còn có điểm chán ghét hắn. Không phục không được. Hắn nếu thật mang về một cái Tú tài công danh, cả nhà trên dưới ai dám chậm trễ hắn?

Uyên ương cười rộ lên, quay sang hỏi tiểu nha hoàn:

- “Hoàn Tam gia trở về rồi sao?” Tam gia sẽ không bước vào phủ mà sẽ trước cổng chính dập đầu. Sự tình này bây giờ ai cũng biết.

- “Uyên ương tỷ tỷ, Tam gia còn chưa có trở về đâu!” Một cái tiểu nha hoàn trả lời.

Uyên ương gật gật đầu, nhìn ra phía bên ngoài cửa, phương hướng cửa chính, trong lòng hơi kì quái: Tam gia, giờ này còn chưa trở về?

Nàng đã cảm thấy được tâm tình Lão thái thái có chút biến hóa vi diệu, chứng tỏ địa vị xã hội của Tam gia thăng lên, gây ra biến hóa. Nàng về sau không thể thiếu cùng Tam gia giao tiếp.

Chỉ là, suy nghĩ một chút quan hệ nàng và Tam gia, nhớ lại chút chuyện cũ, thoáng có chút lúng túng. Đương nhiên, hiểu rõ vài chuyện, tiếp xúc vài lần, nội tâm nàng đã không bài xích Tam gia.

Có lẽ, còn có chờ mong a!

...

...

Ninh Quốc phủ, trong một gian tiểu viện.

Tần Khả Khanh khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vể lo âu, đi tới đi lui.

Một thân hoa phục màu trắng nhạt, trên có thêu hoa mẫu đơn, dáng người tinh xảo, thướt tha, mỗi bước đi mang theo rung rinh âm vang hoàn bội êm tai, có chút lắng đọng...

Giờ này, thiếp thân nha hoàn Thụy Châu của nàng vẫn đang đứng ngoài cửa Vinh quốc phủ chờ lấy, chỉ cần Hoàn thúc vừa về đến, sẽ trở lại báo tin ngay...

Nàng vội vàng muốn gặp Hoàn thúc một lần. Hy vọng Hoàn thúc có thể cấp cho nàng ý kiến. Dù cho Hoàn thúc mới hơn 9 tuổi, mặc dù nàng chỉ gặp có hai lần, những thứ nàng tận mắt chứng kiến, cảm nhận lại vượt xa suy nghĩ của nàng,...

Lúc này cảm giác nguy cơ, nàng hồi tưởng lại trước đây mới thấy Hoàn thúc rất đặc biệt, xử lý sự tình “tài tử giai nhân” trầm ổn, luôn đứng ở thế chủ động, dẫn dắt toàn bộ mọi người chạy theo,...nhớ đôi mắt thanh tịnh, mang theo thiện ý khi nhắc nhở nàng,... còn có thứ khí chất rất khó giải thích, đầy tự tin và trí tuệ,...đâu có giống tiểu hài tử.

Nàng ngẫm nghĩ lại từng câu từng chữ, càng cho nàng tin tưởng chỉ Hoàn thúc mới có thể giúp nàng.

Chuyện này không thể ký thác hy vọng vào bất kỳ người nào, Lão thái thái sẽ không can thiệp vào chuyện Đông phủ,...

......