Chương 97: Lại Gia - chuyện riêng tư

-

Mắng hắn không phải ai khác, là Chính lão cha.

.

Tại niên đại này, chú trọng quân thần cương thường, phong kiến lễ pháp: Quân vi thần cương, phu vi thê cương, phụ vi tử cương.

Hắn có bản lĩnh lớn bằng trời, mang Giả Chính làm giá đỡ, cũng không có biện pháp.

Giả Hoàn thu hồi cảm xúc trong ánh mắt, hậm hực lẩm bẩm: “Chính lão cha, ngôn từ thường ngày đều là “Nghiệt súc” sao? tới tới lui lui liền mấy từ: Nghiệt súc, súc sinh, nghiệt tử, nghiệt chướng…”

Giả Chính mang theo hai người hầu, bên cạnh Tiền Hòe cùng đi ra.

Xe ngựa ra vào, tặng quà hạ lễ lần lượt tránh đương, các quản sự người hầu nhao nhao cung kính hành lễ. Một thân Vinh quốc phủ Nhị lão gia, Đại Chu triều Công bộ viên ngoại lang không phải nói đùa.

.

Thấy đứa con trai bộ dáng ngơ ngác, Giả Chính lửa giận xuất hiện, hắn đã sớm phân phó người cho nghiệt tử này sau khi về tới thư phòng chờ, vậy mà dám không tới, còn đùn đỡ một đống lý do. Bây giờ đứng ngoài cửa định làm trò gì?

- “Nghiệt súc, ngày tiết Đoan Ngọ làm sao không chịu về nhà?”

Giả Hoàn bộ dáng ngơ ngác là giả bộ, tránh đi cái “thủ tục quỳ xuống dập đầu”, mới không coi là thất lễ. Có thể né được thì miễn đi.

Giả Hoàn thở dài hành lễ, nói:

- “Nhi tử bẩm báo phụ thân, hài nhi lập chí ra hương quan, không thành danh, thề không bước vào phủ. Nhi tử thân phận chỉ là Đồng sinh, không lấy được công danh, như thế nào dám vi phạm lời thề? Thỉnh phụ thân thứ tội.”

Giả Chính chán ghét, bất mãn mấy thể loại “ngôn từ đạo lý” của Giả Hoàn, cả giận mắng:

- “Vậy ngươi về đến cửa nhà tính là gì? Để cho người ta nhìn Giả gia ta khắc nghiệt ngươi?”

Giả Hoàn lanh lẹ đáp:

- “Nhi tử Thi Phủ qua ải, là chính sự cố gắng đọc sách của mình, cũng nhờ Tiên Tổ phù hộ. Cho nên trở về dập đầu Tổ tông, trưởng bối. Chờ ở chỗ này, là quan tâm, hỏi thăm một chút tình huống trong phủ.”

- “Ngươi...” Giả Chính tức giận đem tay chỉ chỉ Giả Hoàn, hồi lâu nói không ra lời.

Tên người hầu Lý Thập Nhi tiến lên nói:

- “Tam gia, đến mai là tiết Đoan Ngọ, Lão gia tự mình đi ra mời người về phủ, Tam gia cái này...”

Giả Hoàn liếc nhìn Lý Thập nhi, tên sai vặt trung niên, mặt chữ điền, làn da hơi đen, mặc trang phục màu xám. Hắn có nhớ Nguyên tác Hồi 40: Chính hắn đêm Lão cha lừa xoay vòng vòng, câu thông trong ngoài phủ, dỗ dành chủ tử, vơ vét tiền tài, một tên tiểu nhân không sai.

Giả Hoàn chắp tay, nghiêm mặt nói:

- “Ta đã lập xuống lời thề, cần phải tuân thủ. Tử viết: Ngôn tất hành, Hành tất quả.”

Lý Thập nhi biết cái gì Tử viết với cả Tử không viết, bị Giả Hoàn nói cho không biết tiếp tục phản bác lại thế nào, đành lui xuống, có chút bất mãn, lại có chút kính sợ.

.

Tam gia mở miệng “Tử viết”, trích dẫn kinh điển, điệu bộ người đọc sách, làm cho Lý Thập nhi thấy tự ti, một cảm giác chênh lệch giai tầng cực lớn đập vào mặt.

Tính bức cách quá cao.

Một tên người hầu khác ôn hòa cười cười, hoà giải:

- “Tam gia, Lão gia tự mình đến mời, cũng không thể để Lão gia không công mà lui? Còn xin Tam gia vô luận thế nào nên lưu lại trong phủ hai ngày, qua tiết Đoan Ngọ lại đi thư viện đọc sách.”

- “Tam gia, nếu là bởi lời thề không muốn trở về trong phủ, vậy tại Đông phủ trú tạm mấy đêm. Cứ như vậy, cũng không tính toán vi phạm lời thề của Tam gia, vừa có thể trân trọng sự bảo vệ quan tâm của Lão gia.”

Cái này là lẽ phải.

Giả Chính liếc mắt, tức giận xem đứa con thứ này, tự mình đến thỉnh, thỉnh không được, mặt mũi hắn để đâu?

Giả Hoàn không sợ Lý Thập nhi và tên người hầu trước mặt trang bức, có đôi co cũng không cần thiết, liền nói:

- “Đông phủ, Tây phủ một thể, đều là Giả gia chúng ta. Làm sao có thể trú tạm. Ta lúc trước đã qua Đông phủ, Tổ tông Từ đường bái tạ, lúc này không thể qua đó.”

Giả Chính đột nhiên biến sắc muốn mắng chửi người.

.

Giả Hoàn nói tiếp:

- “Phụ thân nếu muốn lưu Nhi tử ở lại, thỉnh an bài cho nhi tử một gian phòng ốc bên ngoài Phủ!”

Giả Chính một hơi ngắn lại trong cổ họng, hừ một tiếng, trong hàm răng bắn ra một chữ: “Hảo!”

Tiền Hòe trong lòng khâm phục, giơ ngon tay lên cho Giả Tam Gia.

Vốn là Lão gia mệnh lệnh Tam gia lưu lại, như thế nào bây giờ tựa như khẩn cầu Tam gia lưu lại.

Giả Chính an bài Giả Hoàn ở nhà Lại Đại gia, phía Nam Vinh quốc phủ.

Lại gia,

Lại Ma Ma tự mình dẫn đường, cho Giả Hoàn an bài một gian tiểu viện u tĩnh. Tiểu viện dạng tứ hợp viện, bốn gian mở, các buồng ngủ Đông Tây, bày biện lịch sử, tao nhã, phái thêm hai tiểu nha hoàn phục dịch.

Lại Ma Ma cùng Giả Hoàn cười nói một hồi, sai người lên cơm tối mới rời đi.

Giả Hoàn tự mình thưởng thức bữa cơm tối sáu món, chậm rãi uống trà, thư thái đánh giá bốn phía. Trong phòng có bồn cây cảnh, tranh chữ, bài trí, đan xen tinh tế. Có hơi hướng học đòi phong nhã.

Không thể không nói, Lại Ma Ma chính xác biết làm người, đích thân tiếp đãi dạng tiểu bối như hắn, coi như cấp đủ mặt mũi cho Nhị lão gia.

Lại Ma Ma hầu hạ Vinh quốc công và Giả mẫu nhiều năm, trước mặt Giả mẫu có thể ngồi nói chuyện. Đây là đãi ngộ rất cao. Nàng thuộc về nhóm ma ma lớn tuổi có thể diện nhất, chưa kể hai đứa con của nàng,

-Lại Đại, là Vinh quốc phủ đại quản gia.

-Lại Thăng, là Ninh quốc phủ đại quản gia.

.

Hai huynh đệ Lại gia này cùng mẫu thân Lại Ma Ma, người đã hiếu kính Tình Văn cho Giả mẫu, thuộc tầng lớp những nhân vật gây phong vân trong Giả gia, quyền uy rất lớn.

Hồng lâu nguyên tác, Hồi 45: Lại Ma Ma bởi vì đích tôn Lại Thượng Vinh (nhi tử của Lại Đại), quyên quan thành công, thỉnh các chủ tử trong Vinh quốc phủ tới hoa viên Lại gia, dạo chơi uống rượu. Ngay cả Vương Hi Phượng quyền uy cực nặng, gặp Lại ma ma đi vào muốn đứng dậy xưng một tiếng ‘Đại nương’. Đó căn bản không phải thái độ đối đãi tôi tớ.

Đương nhiên, Giả Hoàn không vì mấy thứ thái độ vớ vẩn này mà có kính ý, Lại gia không trung thành, luôn tìm cách vớt bạc của Giả gia. Vinh quốc phủ xây xong Đại quan viên, Lại gia cũng tiêu bạc đẩy Lại Thượng Vinh mua được cái chức Tri Huyện lão gia, vậy là đủ hiểu.

Giả gia bị Lại Gia “ký sinh hút máu”, mà vẫn thiện đãi, tin tưởng. Đến cả son phấn trai phê Giả Sắc phải gọi một tiếng “Lại Gia Gia” khiến người khác gay mũi.

Mấy cái chủ tử Giả gia, đúng là đầu óc đều có vấn đề.

Rốt cuộc Vinh Ninh lưỡng phủ họ Giả hay họ Lại.

Giả Hoàn cười nhạt một tiếng, không có nghĩ quá nhiều cái đống “heo đồng đội” này

Ngược lại dạng hồ đồ Giả Chính làm sao chạy đến cửa hông gặp hắn, có chút kỳ quái, đây là chuyện rất không bình thường.

.

Chỉ một cái Đồng sinh mà thôi, Chính lão cha không đến mức xem trọng như vậy. Vinh quốc phủ còn chưa đến gian đoạn nguy nan, sụp đổ. Đại tỷ Giả Nguyên Xuân của hắn mới vào cung mấy năm, hiện giờ chắc đang làm nữ quan Phượng Tảo Cung...

Cho nên, cái này nhất định là có duyên cớ.

Giả Hoàn trong lòng nghi hoặc, cửa phòng một tiếng kẽo kẹt đẩy ra, chỉ thấy một mỹ phụ mang theo mấy tiểu nha hoàn hấp tấp xông vào.

Mỹ phụ nhìn xem Giả Hoàn đang dùng cơm, sững sờ lệ rơi đầy mặt. Sau đó, một tràng tiếng khóc, mắng the thé:

- “Ngươi cái thứ giòi tâm nghiệt chướng này. Xuất phủ một lần là hơn sáu tháng không thấy bóng dáng. Không phải ta khổ cầu Lão gia lưu ngươi lại, ngươi còn muốn đi ...ô ô”

.

Thật sự là nhật cẩu a.

Giả Hoàn nhìn tràng cảnh này mãi cũng thành quen, không hề tức giận mà còn cười hic hic, đứng dậy chỉnh vạt áo, hành lễ:

- “Nương a!”

Người vừa tới, tất nhiên là Triệu Di Nương, theo sau một đám Tiểu Thước, Tình Văn, Như Ý, Tiểu Cát Tường,...

Tình Văn đôi mắt phiếm đỏ, ướt át. Tiểu cô nương Như Ý đã bật khóc, nước mắt ròng ròng, nàng thực sự rất nhớ Tam gia

- “Hoàn ca nhi, ngươi thứ đồ vật không có lương tâm này. Chỉ biết nhờ người nhắn lời, không biết trở về nhìn ta...ô ô”

Triệu Di Nương chắc chỉ có trước mặt Giả Hoàn mới khóc ra nước mắt, nàng yêu thương đứa con trai vô cùng, tiếp đó quệt nước mắt, liên tục nói nói, mắng mắng, lôi kéo Giả Hoàn ngồi xuống, lại nhìn ngắm hắn một vòng, sờ đầu, sờ mặt, vò tai xem có gầy không, có biến hóa gì không?

...

Giả Hoàn “rùng mình”, tránh khỏi bàn tay đang sờ mó khắp mặt hắn, an ủi Triệu Di Nương mấy câu. Lại kêu gọi mấy nha đầu ngồi xuống, ôn nhu lấy tay khăn lau nước mắt cho Như Ý.

Thật sự khá ngạc nhiên, không nghĩ tới nội trách nữ quyến được ra ngoài, mọi người xa cách nửa năm, gặp lại cảm giác quen thuộc ùa về, trong lòng vui vẻ.

.

Nói một hồi, tâm tình mọi người thoáng hòa hoãn, Giả Hoàn hỏi Triệu di nương:

- “Nương, mọi người đã dùng cơm chưa?”

Lòng nghi hoặc giải khai, Chính lão cha đến Giả Bảo Ngọc học sách gì đều không quan tâm, như thế nào lại quan tâm hắn? Nguyên lai là Triệu Di Nương khổ cầu, một phần hắn trở thành Đồng sinh có chút quan hệ.

...

Triệu Di Nương tức giận:

- “Vì thấy ngươi thứ không có lương tâm, ta vội vội vàng vàng chạy tới, nơi nào đã dùng cơm?”

Giả Hoàn phân phó tiểu nha hoàn đang hầu hạ:

- “Ngươi đi cho chủ tử nhà ngươi nói một tiếng, thêm vài đôi đũa, thêm mấy đạo thịt rượu cùng cơm tới.”

Tiểu Thước ngượng ngùng, khiếp khiếp nói:

- “Tam gia, liệu có phiền phức hay không?”.

Giả Hoàn cười nói:

- “Yên tâm, Lại Đại gia so với mọi người tưởng tượng, rất có tiền.” Lại Ma Ma loại khéo hiểu chuyện, nhất định sẽ thỏa mãn nhu cầu của hắn, huống chi một bữa ăn mà thôi.

.

Tiểu Thước ung dung cười lên: “Tam gia đã nói, vậy thì...được rồi”

Một lát sau, tiểu nha hoàn một lần nữa mang đồ ăn lên, còn một bình thượng đẳng Trúc Diệp Thanh, mọi người ăn uống, cười cười nói nói, phảng phất trở về thời gian năm ngoái trong gian phòng nhỏ.

Bầu không khí ấm áp.

...

Thời gian trôi qua rất mau, trời tối đen như mực, gió đêm thanh u,

Bàn đồ ăn vừa tận, mâm bát la liệt, giờ chắc chỉ tầm 8~9 giờ tối, nhưng cổ đại không có điện, lúc này mọi người đã chuẩn bị trở về.

Như Ý nắm vuốt góc áo, cúi đầu nói:

- “Di nãi nãi, nô tỳ muốn lưu lại bồi Tam gia nói chuyện.”

Tình Văn vốn là còn chút do dự, gặp Như Ý đã nói toạc hết ra, cũng thuận gật đầu.

Triệu Di Nương buồn cười xem hai nha đầu của Giả Hoàn, biết tâm tư các nàng, cười nói:

- “Tùy các ngươi a. Tiểu Thước, chúng ta đi.”

Sau thời gian dài Triệu Di Nương mới gặp Giả Hoàn, nàng không biết cái gì là trầm ổn, đáng tin, với cả khí chất,...chỉ biết rằng đứa con trai của nàng lợi hại.

...

...

Triệu Di Nương, Tiểu Thước rời đi,

Giả Hoàn, Như Ý, Tình Văn lẳng lặng nhìn nhau, gian phòng rơi vào khoảng không yêu tĩnh.

Như Ý nhịn không được lại khóc, nước mắt ngắn nước mắt dài, không có cách nào biểu đạt cảm xúc, là mừng rỡ, là vui vẻ, là nhớ mong. Nàng nghĩ rằng sẽ nhiều năm không gặp lại Tam gia đây.

..

Giả Hoàn cười, choàng tay ôm lấy Như Ý, nhẹ nhàng nói:

- “Không khóc. Cứ khóc nhiều, trên mặt trang điểm sẽ phá hủy.”

Như Ý lớn hơn hắn một tuổi, bây giờ dáng dấp còn cao hơn hắn một chút, nữ hài tử phát triển tương đối sớm, mười tuổi tiểu cô nương đã rất yểu điệu.

Như Ý nín khóc, mà cười, vội vàng chạy xung quanh tìm gương đồng vừa nhìn vừa sửa sang trang điểm, trông đáng yêu vô cùng. Nàng hôm nay cố ý tô son phấn đề gặp Tam gia đây.

...

Tình Văn một bên vẻ mặt tươi cười mà hai hàng nước mắt cũng lăn xuống. Không biết đang cười Như Ý ngây thơ hay đang khóc. Nhớ tới, ngày tuyết rơi mùa đông năm trước, bóng dáng Tam gia tự mình cõng hành lý, lẻ loi bước ra cửa phủ. Nàng từng nghĩ duyên phận chủ tớ đời này có lẽ chấm dứt. Vậy mà lúc này,...

Giả Hoàn cười nhìn Tình Văn, ngày càng xinh đẹp, vẻ đẹp lanh lợi, rất có cá tính, đôi mắt to sáng long lanh phủ sương, trên đầu búi tóc đen nhánh cài hoa trâm, đường nét khuôn mặt tinh mỹ, duyên dáng pha nét ngây thơ hồn nhiên.

.

Giả Hoàn mỉm cười:

- “Tình Văn, ta không trong phủ, ngươi không cùng người khác cãi nhau chứ?”

Tình Văn hé miệng cười xinh, đôi mắt xinh đẹp nghiêng nhìn Giả Hoàn, tựa như giận lại không phải giận, thần thái động lòng người, nói:

- “Tam gia a, người đã giao phó cho nô tỳ, nào dám cãi nhau đâu!”

Nói là “không dám cãi nhau” nhưng cái phong thái, cử chỉ thật không hổ Hồng lâu nha hoàn đệ nhất nhân. Mấy lời này có quỷ mới tin. Tình Văn tính cách bạo than, khô khốc, lại mạnh mẽ, không sợ trời, không sợ đất, há miệng sắc bén lợi hại.

...

Nói chuyện một hồi, Tình Văn, Như Ý phục thị Giả Hoàn tắm nước nóng, ba người thu thập thỏa đáng trời cũng đã rất muộn.

Sau cùng là tắt đèn,

Cả ba người năm chung trên một chiếc giường, nói chuyện phiếm, kể lể những ngày tháng trước đây xảy ra chuyện gì.

…...