Buổi trưa,
Giả Hoàn cùng Công Tôn Lượng đến Huyện nha tại phố lớn phía Tây, Địa An Môn, Uyển Bình huyện.
Cổng huyện nha mặc dù dòng người không thiếu nhưng không quá lộn xộn.
Công Tôn Lượng, Giả Hoàn ăn mặc là người đọc sách, không bị nha dịch tới ngăn đón, trực tiếp vào bên trong huyện nha. Công Tôn Lượng đã quen đường lối, mang theo Giả Hoàn đến Đại sảnh lễ phòng làm thủ tục ghi danh.
…
Một thư lại gọi hai người đến một gian phòng chuẩn bị ghi chép. Giả Hoàn tại chỗ viết lai lịch đời thứ ba, đồng thời nhận lấy mười trang giấy chuyên dụng cho khảo thí và giấy nháp, lại đưa cho thư lại ít bạc theo thường lệ.
Thư lại thuần thục thu tiền, xem xét ghi chép trong tay, lắc đầu thở dài:
- “Giả công tử nếu sinh ra ở thời Tiền Minh, báo danh thiên tài, chắc chắn tiền đồ vô lượng. Đáng tiếc Triều ta không có tập tục biểu dương thiên tài.”
Giả Hoàn cười cười, chắp tay, cầm mấy trang giấy, cùng đại sư huynh Công Tôn Lượng đi ra huyện nha.
Công Tôn Lượng còn đắm chìm tại lý lịch hiển hách của Giả Hoàn, trong lòng khiếp sợ, ngược lại với vẻ mặt nhà nhạt của thư lại kiến thức rộng rãi, chẳng xem Giả Hoàn ra gì.
...
Tằng Tổ phụ: Giả Nguyên, Vinh Quốc công
Tổ phụ: Giả Đại Thiện, Vinh Quốc công.
Phụ thân: Giả Chính, Công bộ Viên ngoại lang.
…
...
Theo đường hành lang đi ra ngoài, Công Tôn Lượng xem Giả Hoàn gầy nhỏ bùi ngùi mãi thôi:
- “Giả sư đệ, nghĩ không ra, nghĩ không ra...”
Giả Hoàn cười khổ một tiếng:
- “Công Tôn sư huynh, không phải như ngươi nghĩ, Đệ chỉ là con thứ trong nhà, không có đãi ngộ gì tốt đáng kể, đừng nói gì đến có quyền có thế.”
Công Tôn Lượng còn đang nghĩ Giả Hoàn trong thư viện điệu thấp, “giả heo ăn thịt hổ”, tỏ ra rất lý giải vỗ vỗ bả vai Giả Hoàn, nói:
- “Yên tâm, vi huynh nhất định sẽ không nói ra. Bất quá, về sau uống rượu đều do ngươi mời khách.”
Thấy Công Tôn Lượng không tin, bất đắc dĩ nở nụ cười, gật đầu.
…
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên, huyện nha nhị môn truyền đến tiếng cãi vã:
- “Phi, mắt chó coi thường người khác. Tiện dịch! Ngươi không biết Thanh câm hồ?”
“Thanh câm” là biệt xưng của Tú tài.
Chỉ thấy một Tú tài mặt chữ quốc, thân hình cao lớn, mặc thân áo trắng mới tinh, đang thét mắng to vì bị mấy gã sai vặt cản đường ngoài nhị môn. Sai vặt còn phải giải thích vài câu, vậy mà Tú tài một cước đã văng cửa, trực tiếp đi ngênh ngang vào thẳng huyện nha.
Tú tài can đảm như vậy?
Giả Hoàn với Công Tôn Lượng hai người đều có chút trợn tròn mắt.
Làm sai vặt nha dịch đương nhiên không dám tự tiện đánh người có công danh Tú tài. Đó là chán sống. Nhưng Tú tài trước cửa huyện nha mạnh mẽ xông vào, có vẻ như không có loại đặc quyền chính trị này.
Công Tôn Lượng cảm thán nói:
- “Thật là manh sĩ a.” Lôi kéo Giả Hoàn ra huyện nha. Hắn là sợ Giả Hoàn tính tình tiểu hài tử muốn đi xem náo nhiệt.
Giả Hoàn nơi nào nhiều chuyện, nhiều một chuyện, không bằng ít một chuyện.
Hiếu kỳ hại chết mèo.
...
...
Công Tôn Lượng mang theo Giả Hoàn ở trong thành tìm một khách sạn. Ngồi trên ghế phòng khách, Công Tôn Lượng nói:
- “Giả sư đệ, ta buổi tối muốn đi bái phỏng một vị bằng hữu. Sáng sớm ngày mai sẽ trở lại.”
Giả Hoàn nháy mắt nghĩ ngay đến lời nói của Dịch Tuấn Kiệt: Công Tôn Lượng quả nhân có tật, nhớ giai nhân. Hắc, chỗ nào là bằng hữu, sợ là vị mỹ nữ nào đó trong Giáo Phường ti…
Đương nhiên, Giả Hoàn không có ý nghĩ chế giễu vị đại sư huynh. Kiếp trước ôn thi Cao trung rất nhiều nam đồng học viết thư tình truy cầu nữ sinh. Yêu sớm không phải là không có. Công Tôn Lượng mười tám tuổi, mỗi ngày cho nhốt tại thư viện đọc sách, nhớ giai nhân là bình thường. Chỉ có không nhớ giai nhân mới là bất thường.
Vấn đề ở chỗ, một Đồng sinh, tại Giáo Phường ti lẫn vào sao? Có tiền ngủ lại sao? Chẳng lẽ Giáo Phường ti các cô nương chấp nhận cho “dùng khuôn mặt” để trả phí?
Giả Hoàn trong lòng suy nghĩ một lần, nói:
- “Công Tôn sư huynh tuỳ tiện. Đệ hôm nay cũng hơi mệt chút, một mình tại khách sạn nghỉ ngơi.”
Công Tôn Lượng nào biết được Giả Hoàn suy nghĩ gì? Sau khi nói chuyện một hồi, lại căn dặn vài câu, biết được hắn không có ý định đi Vinh quốc phủ, mới khoác một bộ áo trắng, tiêu sái xuống lầu, thân ảnh biến mất trong trời chiều.
Giả Hoàn cười cười.
Hắn thật vất vả “thoát đi” Vinh quốc phủ, làm gì có khả năng tự chui đầu vào lưới?
...
...
Ban đêm
Mưa đã nhỏ tí tách đã tạm ngừng.
Giả Hoàn gọi một bữa ăn tối phong phú, một mình thưởng thức.
Trong lòng có chút buồn cười suy nghĩ về thư viện: Sơn trưởng khoan hậu, Diệp Giảng Lang ôn hòa không mất biến báo, Lạc Giảng Lang tâm địa tốt, nhưng miệng độc.
Mấy người đồng học, cảm thấy tính cách của họ rất tốt, La Quân Tử chính khí, Dịch Tuấn Kiệt ma mãnh, lanh lợi,... cuối cùng Đại sư huynh Công Tôn Lượng, tốt tính, sống chân thật…
Đáng kết giao.
…
Hắn giờ đây tình cảm, lòng trung thành dành cho Thư viện còn nhiều hơn Vinh quốc phủ, Giả gia.
“Thùng thùng” Tiếng đập cửa vang lên.
- “Mời vào.”
Một gã sai vặt thanh y đội nón nhỏ đẩy cửa đi vào, khuôn mặt vui sướng hướng Giả Hoàn hành lễ:
- “Tam gia, ta được tiểu nhị lữ điếm thông tri, còn tưởng rằng ta nghe lầm đây. Không nghĩ tới thực sự là Tam gia.” Gã sai vặt chính là người hầu Tiền Hòe.
.
Giả Hoàn xuất phủ đọc sách, người hầu, nha hoàn, nhà ở, mức đãi ngộ đều bảo lưu, không có bị thủ tiêu. Vậy đại khái là uy danh đấu tranh của hắn trong phủ mang lại kết quả.
Giả Hoàn cười nói:
- “Đi...” chỉ chỉ cái ghế bằng bên bàn cơm, nói tiếp:
- “Ngồi xuống nói cho ta nghe một chút tình huống trong phủ. Mẹ ta, Như Ý, Tình Văn, Tam tỷ tỷ các nàng còn tốt a?”
- “Tốt!. Di nãi nãi, Tam cô nương đều tốt...” Tiền Hòe theo lời ngồi vào bên bàn, từng chuyện, tình huống gần đây báo lại cho Giả Hoàn.
…
Nha đầu Như Ý, Tình Văn trong phòng hắn đều tốt. Bởi Giả Hoàn không tại, các nàng thường ngày rất thanh nhàn.
Triệu di nương thỉnh thoảng vẫn để Vương phu nhân lập quy củ, gõ mấy cái.
Thám Xuân trong Vinh quốc phủ không chịu liên lụy bởi Giả Hoàn hắn, sống thật tốt.
Có một chuyện bởi Giả Hoàn tới thư viện đọc sách, nghe nói Giả Bảo Ngọc cũng tỏ thái độ muốn lấy cái công danh. Vì thế, Giả mẫu lại đem Tập Nhân thưởng trở về cho hắn. Bất quá, trong phòng Bảo Mặt To, đại nha hoàn tâm phúc giờ đây là Mị Nhân.
.
Giả Hoàn tinh tường, đây có thể là hiệu ứng Hồ Điệp mà hắn xuyên qua mang lại.
Sau khi Bảo Mặt To rơi vào huyễn cảnh với Tần thị, ngay buổi tối, người cùng hắn mây mưa lần đầu tiên chắc chắn là Mị Nhân vì thời điểm đó … Tập Nhân còn chưa trở về.
Tiểu hài tử 9~10 tuổi, thật khó mà tưởng tượng!
…
…
Mưa đêm từng trận.
Nói chuyện một canh giờ, Giả Hoàn không có lưu Tiền Hòe ở lại, hỏi xong tình huống trong phủ, căn dặn hắn tiện thể nhắn: Tình Văn, Như Ý giúp hắn chế tác mấy cái bút lông ngỗng. Rồi để Tiền Hòe ngồi xe ngựa trở về phủ.
Giả Hoàn một người tại phòng ngủ, ngàn nghĩ vạn nghĩ.
Trong Vinh quốc phủ, Giả Hoàn hắn lo lắng rải rác có mấy người.
Nếu là lớn hơn vài tuổi, thật sự có thể cân nhắc kế hoạch kiếm tiền, kinh doanh đường lui, chuẩn bị rời đi Kinh thành, rời bỏ Giả gia. Vấn đề là, hắn một cái tiểu thí hài, không có công danh tại người, cái gì cũng không làm được.
Mục tiêu hiện nay vẫn là trước qua Thi Huyện, qua Thi Phủ, Thi Viện..., theo khoa cử đến khi có công danh Cử nhân thì trở lại.
Sang năm chính là Thi Hương rồi, hắn hy vọng hát vang tiến mạnh, nhất cử thành công. Không cầu thứ tự, chỉ cầu công danh.
…
...
Đại Chu, mùa xuân năm Ung Trị thứ 9,
Giả gia, Vinh quốc phủ, cơ bản không có đại sự gì xảy ra.
Muốn chú ý, Giả Hoàn ngược lại đang nghĩ tới Đông phủ, vị Đại nãi nãi kiều mị xinh đẹp, rung động lòng người - Tần Khả Khanh. Theo như tin tức hắn nhận được, tình huống của nàng năm nay sẽ tương đối nguy hiểm.
…
Giả Trân có thể đã xuống tay với nàng, kịch bản vẫn sẽ lăn theo bánh xe lịch sử, sự kiện nàng treo cổ tại Thiên Hương lâu một, hai năm sau, cũng bắt đầu cho quá trình xuống dốc của Giả gia.
Hắn mặc dù nhắc nhở Tần Khả Khanh, nhưng Tần Khả Khanh tránh thoát xác suất rất thấp.
Giả Hoàn sâu kín thở dài. Ai sẽ ưa thích bi kịch đâu? Nhưng hắn lại có thể làm sao? Hắn ...chỉ là một người khách qua đường...
Quan ải khó vượt, không biết đi về đâu; Bèo nước gặp nhau, đều là khách tha hương!
…
…
Mưa xuân rả rích, mưa phùn như tơ.
Kinh sư nội thành, một nơi biệt phủ tư nhân, phong cảnh tuyệt đẹp, mấy tên sĩ tử tụ tập trong đại đường ngâm thi tác đối, phân án mà ngồi, ăn uống linh đình, bầu không khí nhiệt liệt. Mỗi người bên cạnh có một vị mỹ nhân bồi tửu, dung mạo xuất chúng.
Ngồi chính giữa là một nam tử mặc nho sam, dung mạo tuấn lãng, tầm ba~ bốn mươi tuổi, thỉnh thoảng cất tiếng cười to, phóng đãng không bị trói buộc.
Công Tôn Lượng vẫn y phục trắng, gương mặt tuấn tú, như quan ngọc, ngồi bên phải, huy sái tự nhiên cùng mỹ nhân trò chuyện.
...
...
Sáng ngày thứ hai,
Giả Hoàn cùng với Công Tôn Lượng mặt mày hớn hở, hai người tại Xa Mã Hành mướn xe ngựa trở về Văn Đạo thư viện.
Công Tôn Lượng tâm tình rất tốt, một đường cười cười nói nói, như mộc xuân phong.
Giả Hoàn tưởng rằng Công Tôn Lượng du hí tại Giáo Phường ti cho nên chỉ cười cười. Tối qua cũng là khoảng thời gian hiếm hoi Giả Hoàn đa sầu đa cảm, nhưng rất nhanh sốc lại tinh thần, con người lúc nào cũng phải hướng về phía trước.
Ngươi nghiêm túc đối xử với cuộc sống, Cuộc sống liền nghiêm túc đối đãi ngươi.
…
Trở lại thư viện, Giả Hoàn lập tức khôi phục lại thói quen, tiến độ sinh hoạt, đọc sách nghiêm ngặt. Dưới sự chỉ bảo của Diệp Giảng Lang dưới sự chỉ đạo, mỗi ngày ba thiên Bát Cổ văn, hăng hái chuẩn bị cho ngày hai mươi sáu Uyển Bình Thi Huyện.
Ngày mười lăm tháng hai,
Sóc khảo tại thư viện. Giả Hoàn thứ hạng nhảy lên 15, Ngoại Xá Giáp Tự ban. Tiến bộ rõ ràng, kỹ năng viết Văn Bát cổ đột nhiên tăng mạnh.
…
Ngày khảo thí tới gần, không khí học tập càng dầy đặc, nghiêm túc. Giả Hoàn hơi sốt ruột, hắn có danh hiệu Viện Thủ, tuy nhiên chưa được theo Sơn trưởng đi gặp tri Huyện Uyển Bình, đến lúc kiểm tra, tất nhiên không thể viết dòng chữ Văn Đạo, Viện Thủ - Giả Hoàn
Buổi sáng ngày mười bảy tháng hai (17/2), Giả Hoàn cuối cùng cũng chờ được thời khắc này, hai ngày sau sẽ diễn ra Uyển Bình Văn Hội mùa xuân.
Hắn đương nhiên rõ ràng trình độ của bản thân, càng là nhân sĩ Kinh Sư, trình độ càng cao hơn các nơi khác, muốn thông qua Thi Huyện không đơn giản chút nào. Nên bây giờ chắn chắn nhất là lưu lại ấn tượng với Tri huyện, lợi dụng quy tắc ngầm thông qua thi Huyện.
Lúc đó, sẽ có thêm mấy tháng cố gắng rèn luyện để Thi Phủ, Thi Viện.
...
...
Từ Văn Đạo thư viện đi về phía Đông hơn hai mươi dặm, qua Đông Trang trấn, Long Tuyền Trấn, Ngọa Ngưu trấn đến Hương Sơn, chếch hướng quan đạo gặp mảnh trang viên rộng lớn.
Hai bên đường hàng Bạch Dương, Thuỷ Sam, hình ảnh thôn xóm,nông hộ, trâu nước, đồng ruộng, mùa màng,.. tạo thành bức tranh sinh động trước mắt, cảnh tượng này đối với một người kiếp trước xuất thân hàn môn như Giả Hoàn vô cùng quen thuộc, thân thiết.
Sơn trưởng Trương An Bác ngồi dựa giường êm trên chiếc xe ngựa xa hoa, khi nhấp một ngụm trà, thư sướng, thoải mái, khuôn mặt mang theo ý cười hiền hòa:
- “Mỗi năm đầu mùa xuân tới đây, đều cảm giác tinh thần thư sướng. Để cho ta có cảm giác trở lại tuổi thanh xuân. Hai người các ngươi có tác phẩm xuất sắc?”
Công Tôn Lượng trước mặt sư phụ buông lỏng, thoải mái trêu ghẹo:
- “Trước mặt Giả Thanh Tùng, đệ tử bêu xấu không bằng giấu dốt.”
Giả Hoàn có chút xấu hổ, moi ruột gan một phen, thực sự không nghĩ tới câu thơ nào thích hợp để “chụp”, áy náy nói:
- “Sơn trưởng, đệ tử hổ thẹn, không có sở trường thơ điền viên. Chỉ vì hôm nay Văn Hội mà chuẩn bị một bài ngư dân ngạo.”
......