Chương 84: Chèn ép Thiên tài

-

Sơn trưởng hỏi như vậy, kỳ thực là ý thân cận. Giả Hoàn tất nhiên nguyện ý “chụp” một bài. Nhưng ùng tìm trong đầu không ra một bài điền viên nào tốt.

Nghe Giả Hoàn trả lời như vậy, Công Tôn Lượng hơi lo lắng, có chút khẩn trương. Lão sư ghét nhất người đọc sách tâm lý truy cầu lợi ích và hiệu quả. Làm người, làm việc là hành vi của quân tử. Giả Hoàn nói thế đã phạm vào kỵ húy.

Nhưng...

Sơn trưởng Trương An Bác cười cười: “Không sao. Văn chương bản thiên thành, câu hay ngẫu nhiên đạt được.”

Công Tôn Lượng lặng lẽ thở phào. Hắn đối với người sư đệ này tán tưởng, từ tài hoa hơn người, cử chỉ nói chuyện, làm việc đều chuẩn mực, trầm tĩnh.

Công Tôn Lượng cũng không biết Trương An Bác đối với Giả Hoàn lòng ham muốn công danh lợi lộc đã khoan dung hơn mấy phần.

...

...

Nói chuyện phiếm một lát, xe ngựa từ từ tiến vào trang viên.

Khung cảnh tương tự với biệt thự nông gia hiện đại, chỉ khác một chút kiến trúc. Lầu các đài tạ giữa rừng núi như ẩn như hiện. Sớm đã có người hầu đi lên dẫn tiếp, đem ba người Trương An Bác, Công Tôn Lượng, Giả Hoàn dẫn tới một phòng khách nguy nga lộng lẫy.

Phòng khách xa hoa, lộng lẫy sớm có mấy người đang ngồi, đều là trang phục văn sĩ.

...

Trương An Bác mỉm cười cùng chủ nhân, khách nhân hàn huyên, sau đó ngồi xuống vị trí thứ nhất bên phải bàn trà. Triệu Tri huyện ngồi vị trí thứ nhất bên trái bàn trà. Ở giữa vị chủ nhân một trung niên ba mươi ~ bốn mươi tuổi tuấn lãng bất phàm, mang theo vẻ phong lưu tiêu sái, cảm giác bất kỳ nữ nhân nào cũng sẽ bị hấp dẫn.

Vị nam tử trung niên ngẫu nhiên cười to, chào hỏi mời mọi người an tọa.

Giả Hoàn, Công Tôn Lượng đứng sau lưng Sơn trưởng, không có tư cách tham dự, tới nơi này xem như mở rộng kiến thức. Chờ sau khi Văn Hội kết thúc, Tri huyện sẽ hỏi các chư vị học sinh tính danh, khảo giáo học vấn, điều này có ý vị gì không cần nói cũng biết:

Sinh viên thư viện đề cử, Tri huyện sớm phỏng vấn!

...

Lúc này vừa vặn có một lão giả mang theo hai tên sĩ tử trẻ tuổi đi vào, Công Tôn Lượng thừa cơ nhỏ giọng giới thiệu:

- “Đây là Song Hạc thư viện Dương Sơn Trường. Mặt tròn sĩ tử lớn tuổi sĩ tử gọi Uông Tử Hiên, trẻ tuổi sĩ tử mặt trắng ta không biết. Song Hạc thư viện với thư viện chúng ta quan hệ không được tốt.”

- “Công Tôn sư huynh, đây là vì cái gì?”

- “Cảnh nội Uyển Bình huyện có ba thư viện: Văn Đạo thư viện, Bạch Đàn thư viện, Song Hạc thư viện. Đều dựa vào thân hào nông thôn, phú hộ trong huyện quyên tặng mới có thể duy trì. Thư viện nào quyênđược nhiều bạc, hai nhà còn lại sẽ ít đi. Bạch Đàn thư viện quy mô nhỏ, chỉ có ba mươi mấy người, chi tiêu ít, không lo nghĩ vấn đề này.”

Giả Hoàn nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu. Kéo nhà tài trợ cần kỹ thuật mới xử lý được, nếu không rất chật vật.

...

Trong lúc hắn còn nghĩ liên miên, Văn Hội đã bắt đầu.

Trong sảnh xuất hiện một đội tám ca cơ khuôn xinh xắn, biểu diễn vũ đạo khá đều và uyển chuyển. Ở giữa chủ vũ là một vị mỹ nhân cực kỳ xuất sắc, tướng mạo thanh lệ, đôi mắt sáng, dung quang khiếp người, đặc biệt là vẻ vũ mị câu hồn đoạt phách. Vũ động, ống tay áo tung bay, dáng người uyển chuyển, bạch y phiên dời, như tiên hạc nhảy múa.

.

Cho dù Giả Hoàn dạng không hiểu ca múa thái điểu cũng biết nàng nhảy tốt, nhưng không thể so với nghệ thuật múa hiện đại. Công Tôn Lượng nhìn không chớp mắt, tán thán:

- “Thi Thi cô nương không hổ là Kinh thành đệ nhất danh kỹ.”

Ca múa hoàn tất, âm thanh tán dương bên tai không dứt. Nhóm ca cơ sau đó lui ra. Mọi người tùy ý trò chuyện, mỗi người đều nói ít ý kiến của mình.

Một canh giờ sau, Văn Hội tiến hành đến hồi cuối. Triệu Huyện lệnh bắt đầu khảo giáo học sinh. Ba vị Sơn trưởng khoan thai, vướt râu, mỉm cười.

Tiên khảo là học sinh Bạch Đàn thư viện. Triệu Huyện lệnh khảo giáo vài câu kinh nghĩa, cười nói:

- “Hà huynh giáo thụ đệ tử giỏi.”

...

Bạch Đàn thư viện Hà Sơn Trường cười ha hả, cảm tạ cùng uống với nhau một ly. Tiếp theo đem ánh mắt nhìn về phía Văn Đạo thư viện, vị trí của Giả Hoàn, Sơn trưởng giới thiệu:

- “Đây là Viện Thủ năm nay của bản viện, Giả Hoàn.” Hết câu là dừng, với thân phận tiến sĩ sẽ không khen thêm một câu, kiểu khen mèo dài đuôi.

Giả Hoàn đi ra giữa phòng khác, hướng người đang khảo giáo, khom mình hành lễ, cao giọng nói:

- “Học đồng Giả Hoàn gặp qua Lão phụ mẫu.” Lão phụ mẫu tôn xưng đối với Huyện lệnh lão gia.

Xem tuổi còn nhỏ Giả Hoàn, Triệu Huyện lệnh ánh mắt hơi chậm lại, bất động thần sắc, từ từ cầm ly trà lên.

...

...

Đại Chu hấp thu giáo huấn “quyền tướng” thời Tiền Minh, Quyền tướng chính là kẻ sẽ khuynh đảo triều chính, Tỉ như: Minh triều, Dương Đình Hòa, Nghiêm Tung, Trương Cư Chính, cơ bản đều là thiên tài, thành danh rất sớm.

Do đó, sĩ lâm không biểu dương tập tục thiên tài, ngược lại càng lưu hành áp chế thiên tài.

Triệu Huyện lệnh làm người chính trực, nhìn thấy Giả Hoàn niên kỷ quá nhỏ, rõ ràng không có ý điểm hắn qua Thi Huyện.

Thấy Triệu Huyện lệnh uống trà, ngồi phía bên trái vị Dương Sơn Trường, Song Hạc thư viện cười khẩy nói:

- “Trương huynh, năm nay dùng cái gì để cho trẻ con tham gia Thi Huyện? Các ngươi thư viện thật là giảm sút, năm ngoái Đại đệ tử Công Tôn Lượng không có qua Thi Phủ, lần này Viện Thủ lại để cho đồng tử đoạt giải quán quân.”

...

Đứng sau lưng Trương An Bác, Công Tôn Lượng bị người vạch khuyết điểm, da mặt đỏ bừng lên. Tay phải nắm chặt. Văn Đạo thư viện cùng Song Hạc thư viện là đối thủ cũ, mỉa mai rất bình thường nhưng không tránh khỏi khói chịu, phẫn nộ.

Trương An Bác nhàn nhạt cười cười, cường ngạnh mắng trả lại:

- “Dương huynh tài cao, có thể để đệ tử cùng Giả Hoàn tỷ thí thử xem.”

Bạch Đàn thư viện Hà Sơn Trường nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- “Trương huynh, ngươi cái này làm có chút thiếu sót a. Bây giờ sĩ lâm tập tục như thế. Cho dù lệnh đệ tử có tài cao, chỉ khiến cho Minh phủ khó xử.” Minh phủ là biệt xưng mang ý tôn trọng của Huyện lệnh.

.

Song Hạc thư viện Dương Sơn Trường khẽ cười nói:

- “Không biết lệnh đệ tử có đại tài trên phương diện nào để Trương huynh tự tin như vậy? Nếu là Trương huynh nghĩ tạo ra thiên tài, ta xem hay là miễn đi. Chỉ có bề ngoài.!”.

Bị đồng loạt chỉ trích, cảm giác áp lực lớn, Giả Hoàn khẽ hơi trầm xuống một cái. Vừa rồi Triệu Huyện lệnh đối với hắn ấn tượng không tốt, thêm hai lão sơn trưởng còn phụ hoạ. Triệu Huyện lệnh chỉ cần thuận nước đẩy thuyền..., hắn Thi Huyện qua không được.

Mẹ nó.

...

...

Giả Hoàn đâu có muốn danh xưng Thiên Tài ở cái thời đại này, ai chả muốn chơi, muốn du lịch khắp nơi, trải nghiệm cuộc sống, vô lo vô nghĩ, nhưng hắn không có cái quyền hưởng thụ đó. Hắn không thể lui bước, hắn phải có công danh.

Tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ đi ngang qua sân khấu mà cục diện đã trở nên tệ như vậy,

Nhưng hắn không chống lại, không phản bác, không hành động, cơ hội từ trước tới nay sẽ trôi qua trước mắt, tất cả nỗ lực đều đổ xuống sông xuống biển.

.

Giả Hoàn hít nhẹ một hơi định lên tiếng nói chuyện, thì nam tử trung niên hoa lệ ở giữa phòng khách đột nhiên mở miệng hỏi:

- “Vị đồng tử này có phải là Giả Hoàn, Giả Thanh Tùng ‘Dục vấn giang mai sấu kỷ phân’?”

Giả Hoàn nắm lấy cơ hội, dõng dạc nói: “Đúng vậy”

Một lời vừa ra, phòng khách vang lên tiếng thán phục trầm thấp. Bạch Đàn thư viện Hà Sơn Trường, Song Hạc thư viện Dương Sơn Trường mang theo bốn đệ tử, trên mặt đều hiện lên biểu tình khiếp sợ.

...

Trong kinh thành đang lưu truyền ba thi từ của Giả Hoàn: Luận thơ, Vịnh Hải Đường, Hoán Khê Sa, đại danh đỉnh đỉnh, nhưng chẳng ai có thể đem Giả Hoàn cùng người thiếu niên trước mắt này liên tưởng chung một chỗ.

Song Hạc thư viện Dương Sơn Trường sắc diện hơi trầm xuống, hắn mới vừa rồi còn nói Giả Hoàn chỉ có bề ngoài, hữu danh vô thực. Điều này thật sự là... mất mặt.

Nam tử trung niên vỗ tay cười to, hành vi phóng túng rất tự nhiên, nói:

- “Khoái chăng. Đã nghe qua chi danh Giả Thanh Tùng, thi tài có thể so với Sơ Đường Lạc, Vương. Hôm nay nhìn thấy thực sự là một niềm vui lớn. Người tới, thêm chỗ thỉnh Giả Thanh Tùng vào vị trí.”

...

Ngay tức thì có người hầu thêm một chỗ ngồi.

Cái tràng diện này dĩ nhiên Giả Hoàn hắn làm sao dám nhận, tâm tư thay đổi nhanh chóng, hướng vị trung niên chủ nhân thi lễ, cự tuyệt nói:

- “Giả Hoàn đang đi cùng Sư trưởng, không dám vào tọa. Kính xin tiên sinh thứ lỗi!”

Nam tử trung niên cười ha ha, khen:

- “Quả nhiên là tôn sư trọng đạo, phẩm hạnh đoan chính.” Nói xong, quay đầu nói với Triệu Huyện lệnh:

- “Triệu đại Lệnh, kẻ này đại tài, có thể là Kim khoa Huyện án.” Đại lệnh lại là một cái tên biệt xưng của Huyện lệnh.

...

Triệu Huyện lệnh mặt nghiêm túc nổi lên vẻ cười khổ.

Trưởng bối còn chưa nói, vị thiếu niên mặt trắng sau lưng Song Hạc thư viện Dương Sơn Trường hiên ngang bước ra, cất giọng:

- “Long Giang tiên sinh, Đồng sinh Chương Phách bất tài, nguyện cùng Giả Hoàn tỷ thí.”

Nói xong, nhìn về phía Giả Hoàn:

- “Giả Bằng Hữu, thế nhân giai truyền ngươi có thi tài, vốn lấy ta xem, ngươi chỉ có tiếng không có miếng. ‘Dục Vấn Giang Mai Sấu Kỷ Phân’ dạng câu hay này, há ngươi cái tuổi này có thể viết được? Hôm nay, ta muốn vạch trần chân diện mục lừa đời lấy tiếng của ngươi, có dám tại chỗ cùng ta tỷ thí thi từ?”

Mặt trắng sĩ tử thiếu niên, tên Chương Phách hơi hất cằm lên, nhìn xem Giả Hoàn.

Giả Hoàn đột nhiên thấy một vị cứu tinh, rất muốn đối với sĩ tử mặt trắng nói hai chữ: Cảm tạ! Ha ha.

Với một người xuyên không, trong đầu một loạt “thi từ kinh điển” chờ diễn thế trong văn đàn lịch sử, thật sự cảm thấy nực cười.

Giả Hoàn có thể hiểu được tên sĩ tử mặt trắng Chương Phách đang nghĩ gì, chính là muốn tại sở trường của ngươi, đánh bại ngươi, chà đạp thanh danh của ngươi để thượng vị.

Vô cùng tự tin!

Mà nơi đây, vị chủ nhân Long Giang tiên sinh rõ ràng có thân phận không đơn giản, mà tên Chương Phách này cũng có lai lịch, bối cảnh. Bằng không, tuyệt không có khả năng tại nơi này, nhảy ra tìm Giả Hoàn gây phiền phức.

...

Long Giang tiên sinh liếc qua sĩ tử mặt trắng, vẻ mặt không vui, lạnh nhạt hỏi:

- “Đây phải chăng là cháu ruột của Chương Đại học sĩ?”

Chương Phách cao giọng tự tin đáp:

- “Chính là Mạt Học.”

...

Long Giang tiên sinh có tiến sĩ công danh, là khoa trường tiền bối, tự đề điểm Huyện Án Giả Hoàn, hắn hoàn toàn không đồng ý, vị trí đó phải là của hắn, sao có thể cho phép tiểu thí hài đạt được, cho nên mới lên tiếng khiêu chiến.

Song Hạc thư viện Dương Sơn Trường khuôn mặt tươi cười, tự đắc. Bản Triều vì ngăn ngừa xuất hiện quyền tướng, bãi bỏ quy định Nội các Thủ phụ từ Minh triều, Thái tổ thiết lập Nam Thư Phòng, Quân Cơ Xử, phân công quản lý hành chính, quân sự.

.

Nhưng trải qua mấy đời Thiên tử, chức năng có chỗ biến hóa. Quân Cơ xử địa vị cao hơn Nam Thư Phòng. Tuy nhiên, Nam Thư Phòng vẫn là thanh quý chi địa của văn thần, thiết lập hai Đại học sĩ, gồm Chương Đại học sĩ, Lý đại học sĩ, quan cư nhất phẩm.

Triệu Huyện lệnh, Trương An Bác, Hà Sơn Trường, Công Tôn Lượng mấy người nét mặt hơi động, nguyên lai cháu ruột Chương Đại học sĩ, khó trách làm việc khoa trương như vậy.

.

Long Giang tiên sinh nhìn về phía Giả Hoàn, hỏi:

- “Giả Tiểu Hữu nghĩ thế nào?”

Giả Hoàn đối với Chương Phách vừa “tự bạo” Gia thế chẳng có cảm giác gì, một dạng đời thứ ba quan cư nhất phẩm thôi mà, mới nói:

- “Vãn bối nguyện ý ứng chiến.”

....