-
Giả Hoàn nhìn Dịch Tuấn Kiệt thuần thục giao dịch với Trương chưởng quỹ bên ngoài, nhịn không được mỉm cười. Hình ảnh này thời đại nào cũng có, trước kia hắn học cấp 3, rồi lên Đại học, dạng trèo tường, tuồn đồ ăn vào trường, mua mua bán bán xảy ra nhiều không kể xiết.
.
Nhớ chuyện xưa tranh vanh tuế nguyệt: Đồng học thiếu niên, phong nhã hào hoa!
Giả Hoàn trong lòng dâng lên cảm khái khó tả, không chỉ nghịch ngợm chiêu trò, mà ôn thi Đại học học hành gian khổ, thời gian trôi qua giống như luyện ngục.... rèn luyện tư tưởng, tâm trí học sinh cứng cỏi, kiên trì như sét thép…Chuyện điên cuồng nhất có lẽ là ròng rã một tuần không mở miệng nói một câu, như mộng yểm.
Thời gian vừa qua của hắn, cảm giác tương đồng
…
Khổ cực học tập, canh ba ngủ, canh năm dậy, chờ mong một buổi sáng văn danh thiên hạ;
Lúc này một đám đồng học, trong cái “bể khổ”, coi như cá mè một lứa, trong khổ tìm niềm vui.
Hạnh phúc cùng khoái hoạt, nhỏ bé như thế, cũng khiến người ta thỏa mãn.
…
…
Giả Hoàn, Dịch Tuấn Kiệt 6 người vào trong tiểu đình, vây quanh một băng ghế dài. Khiêm nhường vài câu, Dịch Tuấn Kiệt phân bánh bao thịt, lại đem ống trúc đưa cho Giả Hoàn. Giả Hoàn trước tiên nhấp một miếng. Một người một ngụm rượu, ăn bánh bao thịt, gà nướng nói chuyện, bầu không khí dần dần náo nhiệt.
Trong nhóm một tên học sinh cao gầy như cây sậy, tên Chu Thần, gia đình tiểu địa chủ, môt tệ học sinh mặt mũi nhanh nhẹn, tai nhọn như tai dơi gọi Triển Thành Tế, mang theo vẻ buồn bực thiếu chút nữa rớt xuống Ất Tự ban.
…
Đối diện Giả Hoàn văn nhược sĩ tử mặt trắng, gọi Đô Hoằng, người Vĩnh Thanh huyện, rất ít nói. tên cuối cùng thân hình vạm vỡ, làn da ngăm đen, tên Tần Hoằng Đồ, xuất thân Kế Châu, vùng núi có nhiều thợ săn, trông thô to nhưng học khá, Giáp Tự ban hạng bảy.
Vừa vặn đám Nội Xá sinh ăn xong, thu dọn, nói xã giao một tiếng rời đi. Sáu người cười cười nói nói không cần cố kị, câu chuyện dẫn tới chủ đề bí văn “Danh nhân”:
.
Tỉ như:
-Công Tôn Lượng, ba năm nay trưởng thành anh tuấn vô cùng, khí chất tốt, nhưng mà quả nhân có tật nhớ mỹ nhân;
-Kiều Hậu Đạo, nhân phẩm tốt, gia sản giàu có, trong nhà có hãn thê, vợ hắn dung mạo mỹ lệ, ghen tuông như hổ.
-Viện Thủ năm trước Lưu Dật, Lưu Quốc Sơn, học vấn tú tài chuyển sang thụ giáo tại Thiện thư viện, phụ cận Tuyên Vũ môn, tiền đồ vô lượng.
.
Nhắc tới Thiện thư viện, nơi nay gắn liền với cái tên Đảng Đông Lâm, đảng phái này bắt nguồn từ thời Minh Mạt (cuối nhà Minh). Hiện nay, trên cửa chính của Thiện thư viện vẫn còn câu danh ngôn của Thủ Lĩnh Cố Hiến Thành: Phong thanh vũ thanh độc thư thanh thanh thanh nhập nhĩ, Gia sự quốc sự thiên hạ sự sự sự quan tâm
(ý nói: Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng đọc sách, từng tiếng vào tai; Việc nhà, việc nước, việc thiên hạ, quan tâm mọi chuyện)
Thiện thư viện, một đám sĩ tử, thường xuyên công kích chính sách triều đình, tình hình chính trị đương thời, tại Kinh sư rất nổi danh, có lực ảnh hưởng.
Ngược lại, Văn Đạo thư viện không cho phép đàm luận triều chính. Cho nên, mới nói vài câu, giống như bao nhóm học sinh khác, chủ đề liền chuyển tới: cơm canh khó ăn, lão sư nghiêm khắc, thành tích học tập, lo nghĩ tiền đồ,....
Giả Hoàn mỉm cười nghe, ngẫu nhiên nói vài câu.
...
...
Đang nói chuyện, một cái thanh sam sĩ tử bước nhanh xuyên qua rừng Tùng, chống nạnh, thở hỗn hển nói:
- “Giả Viện Thủ, ngươi quả nhiên ở đây. Lạc Giảng Lang đang tìm ngươi.”
- “Úc! Đa tạ Liễu huynh đến cáo tri.” Giả Hoàn đứng dậy chắp tay nói cám ơn.
Mới tới là Nội Xá sinh Liễu Dật Trần.
Giả Hoàn có việc, bữa tiệc chức mừng danh hiệu Viện Thủ do chúng đồng học mời khách tự nhiên tan.
Tại giao lộ từ biệt mọi người, Giả Hoàn tự mình tới Tây sương, nơi ở Lạc Giảng Lang, trong lòng suy nghĩ Lạc tiên sinh tìm hắn là chuyện gì. 《 Kinh Thi 》chương trình học hôm qua đã học xong.
...
...
Giả Hoàn gõ cửa đi vào, trên bàn Lạc Giảng Lang chất đầy văn quyển, phê chữa văn chương.
Căn phòng diện tích rộng rãi, ước chừng sáu~bảy mươi m². Đầy đủ giường chiếu, bàn đọc sách, tủ sách, tủ quần áo, trác kỷ, dụng cụ thùng gỗ, chậu gỗ ở góc tường nhưng đồ vật đơn sơ quá mức.
.
Lạc Giảng Lang mặc y phục tú tài xanh ngọc giản phác, nghiêng mắt nhỏ nhìn Giả Hoàn, từ trong đống giấy rút ra một trang:
- “Đem đạo đề này ở đây làm một lần.”
- “Vâng, tiên sinh.” Giả Hoàn tiến lên bàn đọc sách cầm lấy đề mục,
Trên viết câu Kinh Thi: “Ngưỡng mộ núi cao, cảnh tưởng chỉ được ngắm. Mặc dù không thể đến, trong lòng mong mỏi”. Đây là xuất từ Kinh Thi - Tiểu Nhã - Xa Hạt.
Giả Hoàn lấy giấy mực, ngồi vào trác kỷ, tư thế chuẩn mực, bắt đầu suy xét phá đề, thừa đề, đoạn khởi...
…
…
Một canh giờ sau, dương quang lẳng lặng từ cửa sổ xuyên thấu, rơi vào trên mặt đất cứng rắn,
Giả Hoàn vắt hết óc viết một thiên Bát cổ đặt trước mặt Lạc Giảng Lang.
Lạc Giảng Lang thô thô liếc mấy cái, rất “ác miệng” nói:
- “Ngươi dạng này trình độ văn chương nếu có thể qua Thi Huyện Uyển Bình, ta ngược lại gọi ngươi một tiếng tiên sinh.”
Giả Hoàn câm nín: “....”
...
Lạc Giảng Lang hếch lỗ mũi, bình phán thẳng thừng rất mất cảm tình, nói:
- “Văn từ thiếu thốn, văn lý còn có thể, văn khí bình thường. Thô lệ lộn xộn. Không đúng ngữ pháp. Ngươi chỉ có trình độ như vậy, còn dám vội vã tham gia khoa cử? Chậc chậc, can đảm lắm!”
Giả Hoàn chỉ có thể im lặng cười khổ.
Hắn mặc dù gần nhất giáo thụ Diệp Giảng Lang, cũng chú tâm khổ luyện Văn Bát cổ, nhưng mà chỉ luyện Tứ thư đề. Với các đề Ngũ kinh, chỉ sờ bậy bạ.
.
Thi Huyện quan trọng nhất là trận đầu khảo thí: Kiểm tra Văn Bát cổ Tứ thư, Ngũ kinh tất cả một đạo, Thí Thiếp, Thơ ngũ ngôn bát vận một đạo. Trong ba đạo đề mục lấy đề Tứ thư quan trọng, được coi trọng nhất. Lâm trận mới mài gươm, tự nhiên ưu tiên đột kích đề Tứ thư.
…
…
Lạc Giảng Lang cuốn giấy bên trong rút ra một trang, để lên bàn, ngón tay chỉ chỉ:
- “Nhìn đây. Nếu không phải xem ở mặt mũi Diệp huynh, ta nhất định muốn thu ngươi 10 lượng bạc.”
Giả Hoàn nghi ngờ đem tờ giấy kia tới xem, lập tức trên mặt lộ ra nét mừng. Chính là giấy bảo lãnh Thi Huyện, cần dùng khi báo danh. Người bảo lãnh là Uyển Bình huyện, Huyện học Bẩm sinh - Lạc Hoành;
Lạc Hoành hẳn là tục danh Lạc Giảng Lang.
.
Giả Hoàn vốn cho rằng Diệp Giảng Lang sẽ giúp hắn tìm năm thí sinh bảo lãnh cùng tham gia Thi Huyện Uyển Bình. Không nghĩ tới Lạc Giảng Lang tự mình ra mặt, càng để hắn không nghĩ tới, bề ngoài xấu xí Lạc Giảng Lang lại là Uyển Bình Huyện học Bẩm sinh.
Thông qua Thi Viện, đều được gọi là Tú Tài. Nhưng Tú tài phân ba đẳng cấp, Bẩm sinh, Tăng Quảng sinh, Phụ sinh, mà Bẩm sinh thuộc dạng người nổi bật của Huyện học, mỗi tháng đều có thể nhận lương thực từ Triều đình, tính chất như học bổng.
...
Giả Hoàn im lặng suy ngẫm: Không hổ ác miệng Lạc Giảng Lang a. Vốn gọi hắn tới là chuyện tốt, lại đem hắn mắng một phen.
Lạc Giảng Lang gặp Giả Hoàn sắc mặt vui mừng, hừ một tiếng, nói:
- “Thi Đồng Sinh không dán tên, theo lý thuyết, Viện Thủ của Văn Đạo thư viện vượt qua Thi Huyện không cần hỏi, chỉ để tranh Huyện Án. Hết lần này tới lần khác, ngươi bản lĩnh Văn Bát cổ thật là...Ta biết trong lòng ngươi có tính toán. Sơn trưởng cùng Uyển Bình Tri Huyện Triệu Tuấn Bác có nhiều qua lại, ngươi bây giờ là Viện Thủ, đi bên cạnh Sơn trưởng phục dịch, nhưng ta muốn tặng ngươi một câu: Vạn lời vạn làm không bằng yên lặng.”
Im lặng là vàng.
...
Đây thật ra là chỉ điểm. Bởi vì, lấy niên kỷ Giả Hoàn, có thể lấy thân phận Viện Thủ đứng bên cạnh Sơn trưởng Trương An Bác, đủ để cho người ta nhớ kỹ hắn. Niên linh chính là danh thiếp của hắn. Không cần hùng biện tranh phong. Chỉ là Lạc Giảng Lang nói chuyện, nhất định phải tổn hại người.
Giả Hoàn hành lễ nói: “Tạ tiên sinh.”
Lạc Giảng Lang khoát khoát tay, đem Giả Hoàn đuổi đi ra.
...
...
Giả Hoàn từ trong phòng Lạc Giảng Lang ra ngoài, xem giấy bảo lãnh trong tay, lòng cảm khái. Hắn bây giờ minh bạch quá trình khoa cử cổ đại. Lại là không dán tên a! Đây quả thực đêm thao tác ngầm hợp thức hóa.
Chỉ cần cùng Tri Huyện chuẩn bị tốt hậu chiêu, qua Thi Huyện không khó.
Bát Cổ văn chương mặc dù có quy định cách thức nhưng đến cùng là thuộc về phạm trù văn viết. Cho bao nhiêu phân, giám khảo có quyền tự chủ rất lớn. Quả nhiên là sự tình người đọc sách, ngươi hiểu mấy vấn đề?
Kế hoạch của Diệp Giảng Lang coi như rõ ràng, đầu tiên lấy Viện Thủ danh hiệu, có tư cách đi theo bên cạnh Sơn trưởng, tiếp đó giao lưu cùng Tri Huyện, lưu lại cái ấn tượng tốt. Vậy chỉ cần Bát Cổ văn của hắn viết không phải dạng rắm chó không kêu, hoặc hành văn vi phạm kiêng kị. Thi Huyện nhất định qua.
Giả Hoàn đứng ở hành lang, gió lất phất thổi qua, cảm giác mát mẻ, một chút thả lỏng, thở một hơi,
Ánh rạng đông xuất hiện!
…
…
Ban đêm trời mưa nhỏ;
Một đêm mưa xuân, đem cảnh sắc rừng núi nhuộm màu tươi sáng, dạt dào.
Sáng sớm, mưa nhỏ dần dần tạnh. Một chiếc xe ngựa lung la lung lay đi ở trên đại lộ, hướng Kinh thành. Trong xe ngựa, Giả Hoàn cùng Công Tôn Lượng đang trò chuyện.
.
Giả Hoàn chiều hôm qua cầm tới giấy bảo lãnh, hướng Diệp Giảng Lang xin phép nghỉ, quay lại Kinh thành báo danh. Cuối cùng, Sơn trưởng Trương An Bác an bài Công Tôn Lượng sáng sớm hôm sau cùng đi Kinh thành với hắn.
Tiểu hài 9 tuổi tự mình đi ghi danh Thi Huyện, chỉ sợ tiểu lại lễ phòng huyện thự sẽ gây khó dễ.
Công Tôn Lượng phiên phiên quân tử, ôn tồn lễ độ, đi theo giúp đỡ, cũng để có bạn đồng hành, cùng Giả Hoàn trò chuyện dọc tuyến phong thổ:
- “Giả sư đệ, đừng nhìn thư viện chúng ta vị trí vắng vẻ, kỳ thật là Sơn trưởng ưa thích phong cảnh Diệu Phong Sơn. Từ Đông Trang trấn đi thêm 10 dặm chính là quan đạo. Than đá từ địa khu Tây Sơn xuôi theo đầu này quan đạo vận chuyển về Kinh thành, trong đó Đại Cốc Sơn có ba mươi mỏ than đá đen, cách bốn mươi lăm dặm về phía Tây; Đào Hoa Câu có hơn mười mỏ cách năm mươi dặm về phía Tây Nam.”
- “Minh triều, những năm Vạn Lịch, đại học sĩ Lữ Thân nói: ‘Nay kinh sư dân nghèo, không giảm trăm vạn. Cửu môn phong bế, thì than đá không thông. Một ngày không than đá, thì khói lửa tức tuyệt.’ cổ nhân nói, củi tận than đá ra, quả thật như thế.”
…
Giả Hoàn cười nói: “Công Tôn sư huynh nghe nhiều biết rộng, để cho người ta bội phục.”
Kinh thành xung quanh vật liệu gỗ bị phạt quang, tự nhiên là cần sử dụng vật liệu mới thay thế, đảm bảo sinh hoạt của mấy triệu người. Giả Hoàn đã từng trong kinh thành bốn phía khảo sát, sử dụng than đá từ giờ trở đi sẽ là nhiên liệu phổ biến.
...
Hắn chế tác than tổ ong, không phải sáng tạo ra cái gì oanh liệt, mà đơn giản chỉ nâng cao hiệu suất sử dụng than. Than củi, than nắm đã sớm sử dụng rộng rãi. Cho nên, Giả Liễn chào hàng than tổ ong không cần chứng minh an toàn.
Cho nên, ngày đó đột nhiên đề tỉnh Tần Khả Khanh sử dụng than tổ ong sẽ trúng độc tử vong, kỳ thực là vẽ vời thêm chuyện. Nói ra đột ngột, là hiệu quả hắn mong muốn, bản ý nhắc nhở Tần Khả Khanh cẩn thận Giả Trân làm ra cử chỉ cầm thú.
.
Công Tôn Lượng tính tình ôn nhuận, cười cười:
- “Giả sư đệ, Uyển Bình huyện vùng núi cảnh nội lệ thuộc dư mạch Thái Hành Sơn, núi non trùng điệp, phong cảnh dĩ lệ. Cảnh sắc Linh Sơn, Bách Hoa Sơn, Diệu Phong Sơn đẹp nhất. Chờ năm nay khoa khảo kết thúc. Ta dẫn ngươi lên núi dạo chơi. Xứng danh ‘Thiên nham cạnh tú’, cảnh đẹp như vẽ.”
Giả Hoàn nghe vậy, hướng tới: “Tạ Công Tôn sư huynh.”
Công Tôn Lượng là môn quan đệ tử của Sơn trưởng Trương An Bác, nhận truyền thừa học vấn y bát. Văn Đạo thư viện chính là tâm huyết của Sơn trưởng, nếu không có gì ngoài ý muốn, mấy chục năm sau, tiếp nhận chức Sơn trưởng thư viện chính là vị sư huynh này.
.
Cho nên, trong thư viện rất nhiều đồng học đều gọi đùa là Đại sư huynh.
Một đường nói chuyện, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn.
Trên quan đạo xe ngựa lui tới, thỉnh thoảng có thể thấy “Xe chở than đá”, xa phu áo ngắn vận chuyển than, mặt mũi đen như mực, tràn đầy vể khắc khổ, sương gió năm tháng.
......