Giả Hoàn, Giả Lan đứng dậy hướng Giả mẫu thi lễ cáo lui. Hai người bọn hắn không giống Giả Bảo Ngọc, luôn luôn không tốt trộn lẫn ở nội trạch. Hôm nay tham gia tiệc rượu đến giờ này cũng nên chuồn. Trở về tự nhiên sẽ có cơm tối ăn.
Giả mẫu nghĩ nghĩ, nói:
- “Hoàn ca nhi, Lan ca nhi, các ngươi chọn hai loại thích ăn mang về trong phòng ăn.”
- “Tạ Lão tổ tông ban thưởng đồ ăn.” Giả Hoàn, Giả Lan cung kính hành lễ.
...
Lý Hoàn tự mình tới giúp hai người đóng gói đồ ăn. Mỹ nhân phiêu hương.
Giả Hoàn chỉ cần một đĩa bánh cuộn xốp giòn. Giả lan như cũ muốn một món ăn Nổ chim cút. Lý Hoàn hiền lành nhìn Giả Hoàn một mắt, để nha hoàn Tố Vân giúp cầm hộp cơm, nhỏ giọng căn dặn Tố Vân đưa Giả Hoàn trở về.
Giả mẫu do dự cân nhắc, tiếp tục hỏi:
- “Hoàn ca nhi, ngươi tối nay sáng chói đoạt giải đệ nhất. Tổ mẫu nói cho tặng thưởng, ngươi có mong muốn gì?”
Giả Hoàn năng lực thơ văn đè Chân Bảo Ngọc, giữ được văn danh Giả gia, nàng tất nhiên không vui nhưng loại đại sự này đã xuất lực thì nàng muốn ban thưởng. Bảo Ngọc, Đại Ngọc hai người liếc nhau, ngược lại trong lòng có chút khẩn trương.
Đại Ngọc nhìn trúng một cái ngự chế lư hương trong phòng Giả mẫu. Vào đông thêm hương đọc sách rất thoải mái. Bảo Ngọc nhìn trúng một kiện áo khoác lông chồn cầu mao, muốn tặng cho Lâm muội muội. Chắc Lâm muội muội mặc vào ắt hẳn mỹ lệ vô song.
Đám người trong phòng đều nhìn xem Giả Hoàn, có người lo lắng hắn không biết tiến thối muốn bảo vật áp đáy hòm của Giả mẫu. Từ biểu hiện tham lam của Triệu Di nương thì đứa con thứ này rất có khả năng “chọc giận” Giả mẫu.
Đừng để các nàng gặp nạn!
Giả Hoàn hơi sứng sốt, không nghĩ tới Giả mẫu sẽ thật sự nguyện ý giữ lời hứa. Còn tưởng rằng quay đầu phái nha hoàn tới thưởng mấy cái kim trần tử liền xong việc.
Bất giác, trong đầu hiện lên cảnh Như Ý cật lực xách thùng gỗ, nắm lấy chắc chủ ý, liền nói:
- “Lão tổ tông, tôn nhi muốn xin một đại nha hoàn trong phòng để chiếu cố đọc sách.”
Giả mẫu hơi động, lập tức miệng cười, nói:
- “Hoàn ca nhi, ngươi mới bao nhiêu lớn? Liền nhớ thương nha hoàn bên cạnh ta!”
...
...
Nói xong, hơi quay đầu, Uyên Ương hiểu ý, tiến lên bên tai Giả mẫu nhỏ giọng giới thiệu tình huống trong phòng Giả Hoàn, chỉ có một nha hoàn tám tuổi Như Ý phục dịch. Chính xác không thể nào chu toàn.
Đây không phải cái gì yêu cầu quá phận. Vinh quốc phủ quy củ, hơi lớn một chút trong phòng liền dưỡng hai đại nha hoàn. Kim Xuyến Nhi liền cười nhìn Tập Nhân, bởi Tập Nhân chính là nhất đẳng đại nha hoàn trong phòng Giả mẫu tiếp đó ban cho Bảo Ngọc.
.
Vương phu nhân tâm tình vốn là rất không thoải mái, đột nhiên trở nên tốt hơn, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, trong tay vân vê đàn châu.
Mà Chu Di nương lặng lẽ giật giật tay áo Triệu Di nương đang vô cùng vui vẻ, cười cười, nhỏ giọng nói:
- “Hoàn ca nhi thật bản lĩnh. Yêu cầu này nhắc tới vừa đúng lúc”.
Triệu di nương cười đắc ý nói nhỏ: “Hắn niên kỷ mới bao nhiêu lớn, liền muốn nha hoàn, ta trở về phải thật tốt giáo huấn.” Nói vậy thôi, trên mặt thực lộ rõ vẻ đắc ý.
...
...
Vương Hi Phượng cười mắng:
- “Phi, phi, Hoàn ca nhi, ngươi ngược lại không chỉ xấu hổ. Đánh chủ ý, muốn người mà Lão tổ tông dạy dỗ. Ta cũng muốn hai người đây. Lão tổ tông, ngài liền ban thưởng cháu dâu hai nha hoàn a!”
.
Một phòng mọi người đều cười vang, Vương Hi Phượng thật là vui tính.
Giả Hoàn nghe vậy, liền biết đám người hiểu lầm. Hắn kỳ thực chỉ muốn một nha hoàn lớn tuổi có thể nhấc lên thùng gỗ. Không phải muốn nạp thiếp. May mắn xã hội phong kiến đối với nam nhân tốt, độ bao dung với đam mê sắc đẹp là chưa từng có.
Hiểu lầm này sẽ không mang đến phiền phức cho hắn. Có lẽ, ngược lại mang đến cho hắn một vài chỗ tốt. Giả Hoàn trong lòng suy nghĩ một chút, nói:
- “Bẩm Lão tổ tông, tôn nhi không dám yêu cầu giống Bảo nhị ca, chỉ cầu có thể chiếu cố tốt sinh hoạt thường ngày là được.”
...
Hắn buổi tối hôm nay bất ngờ đại xuất danh tiếng đồng thời đắc tội Giả mẫu, Giả Chính, Vương phu nhân, Vương Hi Phượng, Giả Bảo Ngọc, bây giờ cần bổ cứu, liền cho thấy thái độ
Hắn không có ý cùng Bảo Ngọc tranh phong.
Giả Hoàn câu nói này vừa ra, ngoài dự kiến Vương Hi Phượng, vị nhị tẩu tử nghi ngờ nhìn Giả Hoàn một mắt, cười híp mắt, cầm ly trà lên uống, cũng không tiếp tục truy đánh.
.
Giả mẫu nụ cười trên mặt hòa ái, hài lòng gật đầu:
- “Hảo hài tử, ngươi đi thôi.”
…
...
Từ phòng khách ấm áp đi ra, diễn biến bất ngờ tiệc giao thừa liền như vậy kết thúc. Giả Hoàn trong lòng thở ra một hơi thật dài.
Hắn chưa từng có nghĩ đến, tại Vinh quốc phủ lần thứ nhất gây nên đám người chú ý lại là bởi vì một lần đạo thơ sai lầm. Ai có thể ngờ tới, không có triều đại Bắc Tống, không có Tô Đông Pha, Lý Thanh Chiếu,... như vậy trong thế giới này lịch sử sẽ là dạng gì?
Đây thật là làm cho người khác không thể sở liệu, không biết nên khóc hay cười!
...
Trong bóng đêm, hàn phong thổi qua mặt lạnh buốt. Giả Hoàn, Giả Lan sóng vai đi ở trên đường hẻm tĩnh lặng, Tố Vân xách theo hai cái hộp cơm cùng đèn nến đi phía trước.
Tố Vân là nha hoàn mười sáu mười bảy tuổi, nhan sắc trung bình, vóc người nẩy nở, khoác lên áo choàng màu đen, cười nói:
- “Tam gia, chúc mừng người đêm nay được Lão tổ tông tặng thưởng.”
Vừa rồi Lý Hoàn tự mình cho Giả Hoàn, Giả Lan đóng gói, chính là biểu lộ thiện ý với Giả Hoàn, nàng đương nhiên sẽ ngoan ngoãn theo ý tứ chủ mẫu. Sau đêm nay, địa vị Giả Hoàn tại trong Vinh quốc phủ chỉ sợ muốn thăng lên rồi.
Giả Hoàn cười cười:
- “Tố Vân tỷ tỷ, cảm tạ!”
...
Làm náo động vốn không phải kết quả hắn mong muốn. May mắn hắn bổ cứu kịp thời, tranh đấu nội trạch hắn lần đầu trải nghiệm, chỉ cần một lời không hay người ta sẽ suy đoán ra ý tứ khác, dù qua miệng tiểu hài tử không đáng tin cậy nhưng có người phía sau đây.
Giả mẫu một câu “Hảo hài tử” để cho hắn yên tâm.
Bằng không, đồng thời cả Giả mẫu, Vương phu nhân trong lòng lưu lại một bút tính toán, thời gian về sau sẽ không dễ chịu. Có thể mẹ hắn, Triệu Di nương phải cõng nồi thay không chừng.
- “Không khách khí!” Tố Vân che miệng cười yêu kiều, thanh âm trong trẻo, Tam gia thực sự là chững chạc đây.
.
Giả Lan hâm mộ nói:
- “Tam thúc, cháu là làm không ra thơ tốt như vậy! Người thật lợi hại a.” Hắn đêm nay nếu có thể náo động lớn giống Tam thúc, chắc chắn mẫu thân rất cao hứng.
...
Giả Hoàn vỗ vỗ vai Giả Lan, an ủi:
- “Lan ca nhi, đương kim thiên tử trọng văn chương, giảng Hán Đường. Kinh nghĩa, Văn chương mới là đường lớn đại đạo, một bước lên trời.”
Hành vi cử chỉ Giả Lan nhìn như tiểu đại nhân, nhưng tư duy hình thức vẫn là tiểu hài tử, không có gì khác biệt. Nghe lời nói của Giả Hoàn gật đầu tin phục.
Đi hơn hai mươi phút sau liền đến viện tử của Giả Hoàn, đứng ngoài cửa đón là Như Ý giúp hắn mang theo hộp cơm đi vào, tò mò hỏi:
- “Tam gia, đây là cái gì a?”
- “Trên tiệc rượu, đóng gói mang về chút đồ, Bánh cuộn xốp giòn. Lấy hai cái đưa cho Nương của ta. Còn lại chính các điểm tâm của các ngươi”.
.
Giả Hoàn vừa nói vừa đi vào phòng. Sau lưng truyền đến tiếng cười vui, hưng phấn của Như Ý, cùng mấy tiểu nha hoàn. Hắn cười lắc đầu, tâm tình buông lỏng ngồi vào bàn đọc sách, suy xét đêm nay ra đủ danh tiếng sẽ mang tới ảnh hưởng gì.
...
...
Yến tiệc giao thừa Vinh quốc phủ không có kéo dài đến khuya. Giả mẫu lớn tuổi tinh thần không tốt. Mà Giả Bảo Ngọc, Đại Ngọc mấy người tuổi còn nhỏ, chính là cái tuổi ham ngủ.
Vương phu nhân, Vương Hi Phượng, Bình nhi, Lý Hoàn dắt theo một đám nha hoàn, bà tử liền tản.
Bảo Ngọc, Đại Ngọc từ hai năm trước đã sống chung một gian phòng bên cạnh phòng của Giả mẫu, cùng ăn cùng ở rất thân cận.
Trong gian phòng ngủ, Giả Bảo Ngọc nhìn xem dung mạo mỹ lệ không tỳ vết của Đại Ngọc, cau mày hỏi:
- “Muội muội cảm thấy Hoàn ca nhi hôm nay cái kia thơ như thế nào?”
.
Lâm Đại Ngọc ngồi ở trên mềm đôn, nói khẽ: “Tất nhiên là cực tốt.”
Giả Bảo Ngọc đồng ý gật đầu:
- “Vậy chúng ta ngày mai đi hỏi một chút hắn nghĩ như thế nào ra thơ này!” Hắn bây giờ đã đánh giá cao Giả Hoàn.
Lâm Đại Ngọc che miệng cười khẽ, tự có một cỗ di nhân phong tình, nói:
- “Cữu cữu mới để cho hắn trong tháng giêng đóng cửa đọc sách đấy, ngươi hào hứng tới cửa, nếu là có người nói cho cữu cữu, ngươi ước chừng ....”
- “Nha!” Giả Bảo Ngọc bừng tỉnh sờ lấy đầu của mình.
Lâm Đại Ngọc nói:
- “Chờ qua tháng giêng, chúng ta lại cùng đi hỏi, không gấp nhất thời.”
- “Muội muội đã nói liền tốt.” Giả Bảo Ngọc mặt mày hớn hở nói.
Hắn tự nhiên là lấy ý kiến Lâm muội muội làm chuẩn.
...
...
Vương Hi Phượng an bài nha hoàn, bà tử dọn dẹp yến tiệc trong khách sảnh, mang theo mấy cái thiếp thân nha hoàn, vú già đến nơi ở Vương phu nhân.
Giữ cửa chính là Thải Hà, gặp Vương Hi Phượng hỏi thăm, liền nói:
- “Bẩm Nhị nãi nãi, Lão gia đêm nay tại phòng của Triệu Di nương. Thái thái còn chưa có nghỉ ngơi.”
Vương Hi Phượng cười, đi vào phòng. Nha hoàn, vú già chờ ở ngoài cửa.
Đèn đêm sáng tỏ, Vương phu nhân còn tại trên ghế trong phòng ngồi niệm Phật, trong tay đàn châu từng hạt đếm, thấy Vương Hi Phượng đi vào, nhẹ nhàng gật đầu.
...
Vương Hi Phượng khẽ cười nói: “Hoàn ca nhi thật không có chí khí, lúc này mới bao lớn, còn biết muốn nha hoàn trong phòng.”
Vương phu nhân cười cười, mặt mũi hiền lành: “Cái này không phải vô cùng tốt sao? Trong phủ cũng có lệ cũ dạng này.”
Đối với thái độ của Vương phu nhân, như vậy Giả Hoàn không đáng để lo. Thái thái không có đem hắn để ở trong lòng. Suy nghĩ chút, Vương Hi Phượng chủ động nói:
- “Cháu hỏi ý tứ Uyên ương, ước chừng sẽ chỉ phái một cái nha hoàn nhị đẳng cho hắn.”
.
Vương phu nhân gật đầu, ý tứ sao cũng được.
Nói giỡn vài câu, Vương Hi Phượng liền cáo từ rời đi. Trở lại nơi ở, Giả Liễn vẫn chưa về, nha hoàn hồi báo nói tại Đông phủ tiệc rượu.
...
...
Ninh Vinh nhị phủ được gọi là Đông phủ, Tây phủ.
Ninh quốc phủ từ Ninh Quốc Công Giả Diễn bắt đầu, truyền đến đời thứ hai Tiết Độ Sứ nhất đẳng Thần uy tướng quân Giả Đại Hóa, rồi truyền đời thứ ba Giả Kính. Chỉ là Giả Kính một mực hảo luyện đan tu đạo, sớm đem thế tước truyền cho đời thứ tư Giả Trân.
Vương Hi Phượng mệt mỏi ngồi ở trên giường, đưa tay cởi bỏ dần y phục, bất mãn gắt một cái:
- “Phi, đồ không mặt mũi. Đêm giao thừa còn muốn đi Đông phủ uống rượu, vui vẻ. Có trời mới biết là dạng gì?”
Bình nhi bưng tới nước nóng rửa mặt, đưa khăn mặt cho Phượng tỷ tỷ, hỏi:
- “Nãi nãi, Hoàn ca nhi nơi đó, như thế nào xử trí?”
Vương Hi Phượng cầm lấy khăn mặt thoa nhẹ, “Nàng vừa rồi tại trong khách sảnh phản ứng so Vương phu nhân còn chậm chút, khi Giả Hoàn nói ra yêu cầu còn đuổi đánh hắn tới cùng, giờ nghĩ lại tuổi nhỏ đã muốn nữ nhân thì sẽ có bao nhiêu triển vọng?”
- “A!, Nhị lão gia nói là dương danh, còn không biết cái kia thơ có thể hay không dương danh đây! Hôm nay Lão thái thái thưởng hắn. Ta liền không tham gia náo nhiệt...”.
- “Thường ngày vẫn như cũ, đem tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn và Triệu di nương đều trả đi thôi.”
Vương Hi Phượng tại trong Vinh quốc phủ thông qua cắt xén, trì hoãn tiền tháng của nha hoàn, bà tử, coi như tiền vốn mang cho vay nặng lãi. Giả Hoàn với Triệu Di nương yếu thế như vậy, tự nhiên là thuộc về đối tượng ưu tiên cắt xén.
……