Nói một chút lại kéo đến tiến độ học tập tiến độ.của Giả Lan, trước mắt đang học 《 Luận Ngữ 》.
Giả Hoàn nói:
- “Chu Tử có lời, trước tiên đọc 《 Đại học 》, định quy mô; Đọc 《 Luận Ngữ 》, định về căn bản; Sau đọc 《 Mạnh Tử 》, để nâng cao; Rồi đọc 《 Trung dung 》, để hiểu chỗ vi diệu của Cổ Nhân.”
Cổ nhân đọc sách trước tiên từ Ngũ kinh bắt đầu, kể từ Chu Hi chú thích, cho rằng đọc sách tiến hành theo chất lượng. Trước tiên Đại Học, Luận Ngữ, Mạnh Tử, Trung Dung. Trình tự này thục sư bình thường đều áp dụng
Giả Hoàn nói tiếp:
- “Lan ca nhi đọc Luận Ngữ, ta ngược lại có cái đề nghị, đừng ấn chiếu trình tự. Mà là muốn đem Luận Ngữ bên trong giảng ‘Nhân’, ‘Đức Hành’, ‘Quân Tử’, ‘Tiểu Nhân’ phân biệt ra, tập hợp. Dạng này có trợ giúp lý giải.”
Đối với Giả Hoàn đã sớm qua tam quan, không cần dạng này. Nhưng đối với Giả Lan, muốn lĩnh ngộ ý tứ lời nói của Khổng Tử phải thay đổi trình tự.
Lý Hoàn sắc mặt lần nữa biến hóa, hơi có chút khiếp sợ nhìn xem Giả Hoàn. Trình độ học vấn của nàng trong phủ có chút tự phụ, tự nhận có thể đốc xúc tốt Giả Lan, nhưng nghe Giả Hoàn nói lời này, mới biết được nàng chênh lệch.
...
...
Tứ thư Ngũ kinh làm tài liệu đọc, với việc Tứ thư Ngũ kinh làm khảo thí đề cương, khác biệt tự nhiên rất rõ ràng.
Lý Hoàn nhẹ nhàng thở dài, cảm khái nói:
- “Hoàn huynh đệ nếu không xuất phủ đi học, ta ngược lại hy vọng ngươi có nhàn rỗi đến chỗ của ta cùng Lan nhi học.”
Đây là tán thành trình độ Kinh Nghĩ của Giả Hoàn.
Lý Hoàn là người hiểu biết, Giả Hoàn trình độ kinh nghĩa copy trực tiếp từ Lâm Cử Nhân, còn tăng thêm kiến thức của kiếp trước, muốn “chinh phục” trong một khuê phòng thiếu phụ, tự nhiên là không có vấn đề gì cả.
Lúc này, Tần Khả Khanh chen vào nói, âm thanh mềm mại mà hỏi:
- “Hoàn thúc, ngày mai xuất phủ đọc sách, có thể bẩm rõ Lão thái thái với Thái thái?”
…
…
Tần Khả Khanh hiển nhiên là nữ nhân có đầu óc.
Giả Hoàn muốn xuất phủ đọc sách, không được Giả mẫu cùng Vương phu nhân đồng ý, tuyệt đối không thể. Mà Giả Hoàn không được Giả mẫu, Vương phu nhân ưa thích, người sáng suốt đều biết sự tình.
Tần Khả Khanh hỏi như vậy, kỳ thực là thiện ý nhắc nhở Giả Hoàn.
Nàng hôm nay dự thính Giả Hoàn, Lý Hoàn nói chuyện phiếm, quả thực đối với Giả Hoàn cách nhìn cải biến không thiếu. Nàng là một cô nương đơn thuần, thể hiện ra “thiện chí giúp người”. Điều này với “bần nữ vào nhà giàu” có liên quan.
Đương nhiên, ý tứ muốn nhắc nhở Giả Hoàn một câu, nàng vẫn sẽ đứng tại lập trường của Phượng tỷ tỷ bên kia.
Nhìn xem Tần Khả Khanh nói chuyện ôn nhu, xinh xắn làm người khác có thiện cảm, Giả Hoàn hồi đáp:
- “Tạm thời còn chưa có. Ta chờ một lát bẩm báo Lão thái thái, Thái thái.”
Trong lòng khen: Kiều mị vưu vật! Chẳng trách Giả Trân “Đại trọng mã” sẽ không bỏ qua nàng, không quan tâm đạo đức nhân luân, cưỡng ép chiếm đoạt nàng bằng được.
Mà hắn tin không chỉ Giả Trân, cơ hồ mọi nam nhân đối với bậc đại mỹ nhân kiều mị như hoa, khuynh quốc khuynh thành, đều nổi lên ý niệm tà ác muốn chiếm hữu, kể cả dùng sức mạnh...Nhưng khi xảy ra hậu quả, nam nhân sẽ không bị trừng phạt mà mọi tội lỗi đổ lên đầu nữ nhân.
Hồng nhạn họa thủy là vậy!
...
Giả Hoàn tất nhiên thưởng thức vẻ đẹp nhưng không nổi lên suy nghĩ tà ác như vậy. Tư tưởng hiện đại mưu cầu tình cảm nam nữ người tình ta nguyện.
Đối với Tần Khả Khanh dạng đại mỹ nhân, hắn vui lòng thân cận, ái mộ nữ nhân mỹ lệ cũng là ý nghĩ rất bình thường của nam nhân, cảnh đẹp ý vui.
Chỉ là, hắn sẽ không quỳ dưới váy nàng.
Tỉ như:Theo nguyên tác Hồng Lâu, Giả Bảo Ngọc hình như trong một, hai năm tới, vào mùa đông tiến về Đông phủ thưởng mai, ngủ trên giường Tần Khả Khanh, đem cháu dâu Tần Đại mỹ nhân dâm ý một phen. Lúc tỉnh ngủ, quần ướt, coi như lần đầu mộng tinh.
Sự kiện này tương đối dung tục, hèn hạ! May mắn hắn không để người khác biết.
Kỳ thực, Giả Hoàn không biết, hôm nay Tần Khả Khanh có mặt ở đây, chính là mời Lý Hoàn mấy ngày nữa, qua Đông phủ Thưởng Mai.
...
...
Nghe Giả Hoàn trả lời, Tần Khả Khanh biết Giả Hoàn trong lòng hiểu rõ, gật đầu một cái, không nói nữa.
Cảm nhận được thiện ý của Tần Khả Khanh, thời gian niên đại này không thể phỏng đoán theo nguyên tác nhưng không lâu sau sự kiện “thưởng mai”, Giả Trân sẽ dùng sức mạnh động thủ đối với Tần Khả Khanh.
Bây giờ dường như là Hồng lâu mùa đông năm thứ 8, đến năm thứ 10, Tần Khả Khanh bắt đầu sinh bệnh và chết ở năm thứ 11,
Theo ấn tượng kiếp trước, trên đạo nghĩa, Giả Hoàn hẳn nên nhắc nhở Tần Khả Khanh.
Đối với một nữ nhân mà nói, bị người dùng sức mạnh cưỡng bức, tao ngộ vô cùng bi thảm. Giả Hoàn thân hắn còn lo không nổi, không có tâm tư bảo mẫu, nhưng không phải lãnh huyết. Đã sớm biết số phận của Tần Khả Khanh, cơ hội ở trước mặt nói chuyện mà không nhắc nhở, cái này quá lạnh lùng.
...
Có nhiều quan điểm Hồng học cho rằng Tần Khả Khanh là con người không đoan chính, trong phòng treo ảnh Triệu Phi Yến, Dương Quí Phi, Võ Tắc Thiên, Tây Thi, mà 2 người Dương Quí Phi, Võ Tắc Thiên có quan hệ với bố chồng, cho rằng lúc đầu Giả Trân cường liễu, sau đó nảy sinh tình cảm với Giả Trân
Đây quả thực là hoang đường, nói bậy nói bạ!
Giả thiết Tần Khả Khanh nguyện ý, nàng còn đáng được thông cảm sao? Trên mặt đạo đức hẳn là bị khinh bỉ, làm sao Hồng Lâu còn viết đây là một bi kịch, “Thiên hồng vừa khóc, Vạn diễm cùng buồn”.
Giả Hoàn trong lòng ý niệm trong nháy mắt, sắp xếp ngôn ngữ, nói:
- “Dung ca nhi con dâu, trong phủ hiện tại dùng lò lửa nhỏ, thời điểm sử dụng nhất định phải chú ý. Nếu lúc ngủ đem cửa sổ phòng đều đóng lại, sẽ trúng độc tử vong. Ngươi phải cẩn thận. Trân đại ca nguyên là hảo ý, đừng gây ra sự cố gì.”
…
Giả Hoàn tiểu hài tử 8 tuổi, ngông nghênh gọi Tần Khả Khanh là “Dung ca nhi con dâu” thực sự có chút hài hước. Nhưng sự thật như thế.
Tần Khả Khanh đôi mắt sáng như thanh thủy rơi trên khuôn mặt Giả Hoàn, không hiểu thấu. Như thế nào đột nhiên nói tới lò than đây? Nhưng vẫn là ôn nhu nhẹ giọng nói cám ơn:
- “Tạ Hoàn thúc nhắc nhở.”
Nàng biết trong Đông phủ dùng than tổ ong. Nghe nói là Giả Hoàn phát minh ra. Tuy nhiên than tổ ong có mùi.
Trong phòng sưởi của nàng mùa đông đốt than bồn, dùng than tốt Hồng La thượng phẩm, đốt bền bỉ, không có mùi, không bốc khói.
Giả Hoàn cười cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngay trước mặt Lý Hoàn, hắn không có khả năng đem lời nói quá rõ.
Tần Khả Khanh sinh hoạt tại Ninh Quốc Phủ, chính nàng biết Giả Trân là hạng người gì, Giả Trân đối với nàng có ý đồ gì, nội tâm nàng chắc rõ ràng hơn ai hết.
Tính cách của Tần Khả Khanh thế nào? Ý mảnh, tâm trọng, đa nghĩ, Giả Hoàn chính là biết tính cách như vậy mới nhắc nhở nàng.
Hắn đột ngột ám chỉ, Tần Khả Khanh không suy nghĩ mấy ngày mới là lạ. Giả Hoàn câu nói sau cùng kia, đổi lại một ý khác có thể hiểu là: Ngươi phải cẩn thận Trân đại ca, nguyên là hảo ý, đừng xảy ra sự cố gì!
...
...
Rảnh rỗi hàn huyên một hồi, Lý Hoàn tự mình mang theo Tố Vân, Bích Nguyệt tiễn Giả Hoàn ra đến cửa viện. Nàng hôm nay bị trình độ kinh nghĩa của Giả Hoàn chinh phục, tất nhiên là muốn vì nhi tử Giả Lan kết giao dạng “Thầy tốt bạn hiền”.
Đưa tới cửa sân, Lý Hoàn đắc thể chúc mừng nói:
- “Hoàn huynh đệ, ngày mai xuất phủ đọc sách, Đại tẩu ở đây chúc Hoàn huynh đệ sớm ngày cao trung!”
Hoàn ca nhi xưng hô đã biến thành Hoàn huynh đệ, đây là đối với Giả Hoàn tôn xưng. Biểu thị là người cùng thế hệ. Mà “ca nhi” xưng hô giống ý tứ trưởng bối.
Mỹ nhân tương cận, u hương xông vào mũi. Lý Hoàn giơ tay nhấc chân đều có một cỗ uyển nhu, như nữ sĩ cổ điển bước ra từ tranh thuỷ mặc.
Xã hội hiện đại, dung nhan nữ nhân nhiều hơn mấy trăm năm tiến hóa, thẩm mỹ, mỹ phẩm, thật sự xinh đẹp nhưng lại dính đầy khói bụi hoặc khí tức tiền bạc, vô luận thế nào không sánh bằng dạng nữ tử cổ đại này.
...
Giả Hoàn hoàn lễ:
- “Tạ Đại tẩu cát ngôn.” tiếp đó cáo từ rời đi.
Giả Hoàn trong lòng rất ưa thích Lý Hoàn mỹ nhân tri thức, lễ nghĩa, có tài hoa mang theo vận vị thiếu phụ, so với Tần Khả Khanh thiếu đi vài phần kiều mị.
Hai người khí chất khác biệt, mỗi người một vẻ.
…
…
Giả Hoàn biết cho dù hắn có nhắc nhở Tần Khả Khanh, hơn nữa còn cung cấp “một cây đao” giết người, ô-xít-các-bon trong phòng kín gây tử vong.
Giả Trân ép buộc Tần Khả Khanh rõ ràng không chỉ một lần. Vốn lấy Tần Khả Khanh yếu đuối, kiều khiếp chưa hẳn dám kịch liệt phản kháng, đem Giả Trân xử lý. Nhưng biết đâu...
Giả Trân chủ nhân Ninh Quốc phủ, duy ngã độc tôn, mắng mỏ, xỉ nhục Giả Dung không khác gì con chó. Hắn muốn cường liễu Tần Khả Khanh, nàng tuyệt đối không tránh thoát. Bởi Giả Trân cơ hội hạ thủ thực sự rất nhiều.
Đối với Tần Khả Khanh mà nói, không cách nào rời đi Ninh Quốc phủ. Trượng phu Giả Dung lại không thể bảo hộ nàng. Cơ hồ là một đóa hoa tươi chờ heo ủi.
Muốn cứu vãn bi kịch Tần Khả Khanh, trừ phi là trong vòng một hai năm tới tìm cơ hội xử lý Giả Trân. Bất quá Giả Hoàn cùng Tần Khả Khanh gặp mấy lần? Hôm nay là lần chính thức đầu tiên. Hán không phải là người “cao thượng” như vậy, gặp qua mỹ nữ là đi giết người.
Đây không phải suy nghĩ thực tế của một người bình thường.
Chưa kể lộ ra một mạng thường một mạng, từ nay về sau Giả Dung, Tần Khả Khanh vui vẻ sinh hoạt chung một chỗ.
...
Về tới phòng, Giả Hoàn ngồi xuống bàn, tâm trí vẫn còn suy nghĩ miên man về nữ nhân xưng danh Hồng Lâu đệ nhất mỹ nhân này, nâng bút trên giấy viết vài câu:
.
“Họa lương xuân tẫn lạc hương trần.”
“Thiện phong tình, bỉnh nguyệt mạo, tiện thị bại gia căn bản.”
“Cơ cừu đồi đọa giai tòng kính, gia sự tiêu vong tội ninh. Túc nghiệt tổng nhân tình”,
“Vẽ mùa xuân rơi hết hương trần. dáng phong tình, dung nguyệt mạo, căn bản của bại gia. Gia đình tiêu vong. Ác nghiệp cuối cùng bởi vì tình”
Thân thế của Tần Khả Khanh rất mơ hồ!.
Cuộc sống và cái chết của Tần Khả Khanh có rất nhiều điều bí ẩn
...
...
Ngược lại là nhớ tới một sự tình liên quan tới Tần Khả Khanh.
Tần Khả Khanh, nhũ danh đẹp, tên chữ Khả Khanh, tiên diễm vũ mị, vừa mang phong thái thướt tha của Bảo Trâm, mang nét tinh xảo của Đại Ngọc, cử chỉ, tính cách ôn nhu.
Cho nên rất nhiều người đem nàng ca tụng là “Hồng lâu đệ nhất mỹ nữ”.
Nhưng Giả Hoàn không quá đồng ý cái quan điểm này.
Bởi mị lực của nữ nhân không phải nói khuôn mặt, dáng người. Đây là tương đương nhận thức nông cạn. Cần xem xét 3 phương diện: Dung mạo, Khí chất, Tài hoa. Tần Khả Khanh dung mạo tự nhiên là nhất lưu, khí chất cũng là nhất lưu. Nhưng mà tài hoa?
…
Tiết Bảo Trâm tài hoa không phải bàn, đọc nhiều hiểu rộng, có tài năng quản lý, nhạy bén,... Tỉ như bài thơ Vịnh Con Cua: “Nhãn tiền đạo lộ vô kinh vĩ bì lý xuân thu không hắc hoàng” đem một ít người châm chọc ăn vào gỗ sâu ba phân.
Đại Ngọc tài hoa, một khúc Táng Hoa Ngâm, là Hồng lâu thi từ tối cường âm: “Hoa tạ hoa phi hoa mãn thiên, Hồng tiêu hương đoạn hữu thùy liên?” Mặc dù không có bản sự đãi nhân tiếp vật, không có năng lực xử lý thế sự, nhưng nàng là tinh thần quý tộc!
Một câu “Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ, Cường vu ô náo hãm cừ câu”, đem phẩm cách, phong phạm của nàng viết tận không bỏ sót.
Phẩm chất quý giá!
Chưa nói tới theo đánh giá của hắn, Bảo Trâm, Đại Ngọc khi trưởng thành, dung mạo, khí chất so với Tần Khả Khanh là ở cùng một cấp bậc, không thua kém chút nào.
Nghĩ đến, Giả Hoàn tự giễu, cười một tiếng, vừa cùng Tần Khả Khanh hàn huyên vài câu, lãnh hội phong thái mỹ lệ của nàng, âm thầm tán thưởng nàng là một cái tuyệt sắc vưu vật.
Bây giờ lại nghĩ đến Bảo Trâm, Đại Ngọc, chính mình giống như thật không phúc hậu.
...
...
Giả Hoàn lắc đầu, đem mấy thứ suy nghĩ, cảm xúc xua tan.
Cùng Tình Văn, Như Ý nói giỡn vài câu, ngồi vào bàn, sửa sang lại một chút suy nghĩ, kế hoạch tiếp theo.
Lúc Giả Hoàn đang chìm trong suy nghĩ, Tình Văn bước nhanh đi vào nói:
- “Tam gia, Lão gia trở về .”
…..