Chương 64: Lần đầu giao tiếp Tần Khả Khanh

Giả Hoàn, Giả Tông tiễn đưa Lâm Cử Nhân nhận hành lý, lại tới bên ngoài thư phòng, Giả Chính cùng một đám môn khách chào hỏi từ biệt.

Giả Chính không tiễn đưa, Giả Hoàn đi theo chúng môn khách đưa đến cửa hông, con mắt hơi phiếm hồng, mũi chua chua, nhìn bóng lưng cô đơn của Lâm tiên sinh cõng hành lý, lững thững rời đi.

Giả Hoàn hành lễ, cao giọng nói:

- “Tiên sinh thuận buồm xuôi gió!”

Một năm này, Lâm Cử Nhân giáo thụ hắn tri thức, chính là Lương Sư, thực sự có tình cảm sư đồ.

Dù hắn đã xin địa chỉ Đại Chu, Phúc Kiến, Thừa Tuyên Bố Chính Sử Ti, Diên Bình Phủ, Vĩnh An huyện. Nhưng dưới điều kiện giao thông cổ đại, thật không biết đời này sẽ có ngày tái kiến!

.

Lâm Cử Nhân quay đầu, cười cười, bóng dáng dần dần biến mất ở cuối con đường bên ngoài Vinh quốc phủ.

Ngày mùng một tháng mười một (1/11), mùa đông, năm Ung Trị thứ 8.

Ngọn nến trong phòng ngủ thiêu đốt, mang theo đêm đông tĩnh lặng.

- “Oa oa!” gió lạnh ngoài cửa sổ phốc lướt qua cành khô.

Giả Hoàn phiền muộn ngồi trên ghế sàn. Tâm tình hắn còn đang đắm chìm trong ly biệt.

Trong phòng ngủ, Tình Văn, Như Ý lặng yên im lặng giúp Giả Hoàn đóng gói quần áo, sách, dụng cụ thường ngày, nhất nhất cẩn thận chỉnh lý tốt.

.

Đã tới giờ Tí (12h đêm) cái gì cũng thu thập xong. Như Ý nhịn không được mếu máo, hỏi:

- “Tam gia, người thật sự không mang theo nô tỳ và Tình Văn tỷ tỷ đi Văn Đạo thư viện sao?”

Giả Hoàn hơi mất tập trung bị Như Ý kéo suy nghĩ trở về hiện thực. Lâm Cử Nhân đi, cuộc sống của hắn có khả năng sinh biến hóa cực lớn.

Điều này khiến hắn suy nghĩ rất lâu sau khi từ biệt, một chút phiền miền, lại có cảm giác nhẹ nhõm thoát khỏi khốn cảnh, hướng tới cuộc sống mới.

.

Hắn nghĩ tới rất nhiều cách “thoát đi” Vinh quốc phủ, không nghĩ tới lại lấy phương thức “cầu học” mà rời đi mảnh thiên địa nhỏ hẹp này, gọi là thiên hạ "ba mẫu đất" của Bảo Mặt To, cũng không sai.

Nhưng trong lúc vội vã, hắn có rất nhiều vấn đề cần giải quyết.

...

...

Tuổi của hắn quá nhỏ, không thích hợp lăn lộn trong xã hội, rất nguy hiểm; Thân phận tạm thời không có cách nào lấy lộ dẫn, dạng chứng minh thân phận, không thể rời đi kinh thành. Hơn nữa, hắn lần này không mang được Tình Văn cùng Như Ý. Nếu như bây giờ liền đi thẳng một mạch, đối với Tình Văn, Như Ý thật hổ thẹn.

Giả Hoàn trầm ngâm rất lâu, mới hồi đáp:

- “Như Ý a, ta muốn đi trong thư viện đọc sách cầu học, không phải đi làm Đại thiếu gia, như thế nào mang hai ngươi đi theo được?”

Như Ý sắp sang tuổi thứ 10, bộ dáng thanh tú tiểu cô nương liền nhếch cái miệng nhỏ, ngồi ở ghế, rầu rĩ không vui.

Tình Văn bật cười “Phốc phốc”, tư dung xinh xắn, kéo lại ông tay áo Như Ý:

-“Ài nha, cái này có gì phải tức giận.”

Như Ý ấm ức nói:

- “Nô tỳ chỉ muốn mỗi ngày nhìn thấy được Tam gia!”

.

Cảm thụ được tình cảm của tiểu cô nương không muốn xa rời hắn, Giả Hoàn cười lắc đầu, nói:

- “Ta xuất phủ đi thư viện đọc sách. Sang năm tháng hai vượt qua Thi Huyện, tháng tư vượt qua Thi Phủ, tháng tám qua Thi Viện. Ba trận khảo thí hoàn thành, liền sẽ trở lại đón hai ngươi.”

- “ Ân.” Như Ý gật gật đầu. Nàng đối với Giả Hoàn không muốn xa rời, có chủ tớ chi tình, có bằng hữu chi tình, có hoạn nạn chi tình, có cả tâm tư đáy lòng của tiểu cô nương: Nàng muốn làm di nương Tam Gia.

Tình Văn cười khẽ, trước tiên ra phòng ngủ. Như Ý đi theo Giả Hoàn thời gian lâu hơn nàng, chừa chút không gian để cho bọn họ nói chuyện.

Sau lưng mơ hồ truyền đến đối thoại của hai người.

- “Tam gia, nếu là kiểm tra không trúng làm sao bây giờ?”

- “Nào có dạng này rủa ta không trúng? Kiểm tra không trúng tú tài, phiền phức của Tam gia liền lớn.”

- “Không... Không phải a. Nô tỳ muốn là, Tam gia kiểm tra không trúng lại phải trong thư viện đọc sách rất lâu đây...”

...

...

Sáng hôm sau, Giả Hoàn đi ra ngoài thư phòng tìm Giả Chính, muốn xin đi Văn Đạo thư viện đọc sách. Nhưng Giả Chính không ở trong nhà, đã đi nha môn công bộ.

Giả Chính là Công bộ viên ngoại lang không có tư cách vào triều. Đại triều, Tiểu triều đều không được tham dự

Nhưng Chính lão cha tính cách như thế, chính trực khô khan, mỗi ngày đi tới nha môn ngồi bất động.

.

Giả Hoàn bên ngoài cửa thư phòng ứng phó vài câu với môn khách Chiêm Quang, Hồ Tư Lai. Trước tiên giải quyết Giả Chính, lại đi Vương phu nhân nói một chút.

Đem tiến thư cất trong ngực, theo đường hành lang hướng về tiểu viện của Giả Lan, hắn tính toán trước khi đi, sẽ xem qua Giả Lan một chút.

Vinh quốc phủ tiểu viện Lý Hoàn

Lâm viên, lạc viện, cảnh trí mang theo phong cách phương bắc: Tráng lệ, Hùng vĩ, Khí thế, không giống vẻ tinh xảo u nhã lâm viên Giang Nam.

Tiểu viện bên trong rộng rãi, trồng đào lý, Tùng bách song song hai bên, Giả Hoàn dưới sự dẫn dắt của tiểu nha hoàn tiến vào.

.

Đại nha hoàn Tố Vân cười mang theo Giả Hoàn đến chính phòng, cười tủm tỉm nói:

- “Tam gia, Lan ca nhi đã tốt hơn nhiều, đang dưỡng. Sợ bệnh khí lây người. Nãi nãi đang trong sảnh bồi Đông phủ Dung Đại nãi nãi nói chuyện.”

Dung Đại nãi nãi, chính là thê tử Giả Dung, Tần Khả Khanh.

Giả Hoàn cười đáp lại, hắn với Tố Vân có mấy lần qua lại, quan hệ không tệ lắm.

Tiến vào tiền phòng, chỉ thấy hai mỹ nữ khí chất khác nhau đang ngồi trên trác kỷ, trải thảm đỏ thẫm, cười đùa, nói chuyện.

Áo khoác lam nhạt thanh lịch là Lý Hoàn, da thịt trắng nõn, dung mạo tú mỹ, chừng hai mươi tuổi, nhất cử nhất động vẫn là vẻ phong tình đặc hữu khuê các thiếu phụ.

Tần Khả Khanh tầm mười sáu, mười bảy tuổi, mặc áo tơ lụa thủy phấn Nghiên Lệ, vóc người trung đẳng, thấp hơn Lý Hoàn một chút nhưng khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, xinh đẹp hơn Lý Hoàn một bậc, quốc sắc thiên hương, kiều mị động lòng người.

Lý Hoàn đắc thể mỉm cười:

“Hoàn huynh đệ tới chơi, mau mời ngồi.” Lại giới thiệu nói: “Đây là Đông phủ Dung Đại nãi nãi!”

Giả Hoàn bây giờ trong Vinh quốc phủ địa vị rất đặc biệt, không phải cao, lại không ai dám coi thường, trêu chọc hắn. Vương Hi Phượng đều ủy khuất nhận thua, không còn dám tìm hắn gây phiền phức. Lý Hoàn là sợ tính khí ương ngạnh của hắn, không dám thân cận.

Tần Khả Khanh tiêm tiêm thanh thoát đứng dậy, hướng Giả Hoàn thi lễ:

- “Tần thị gặp qua Hoàn thúc thúc.” Giả Hoàn niên kỷ tuy nhỏ, xét bối phận cao hơn Giả Dung một bối. Tần Khả Khanh là cháu dâu.

Giả Hoàn đáp lễ lại. Tần Khả Khanh thần sắc ôn nhu, đường nét tinh tế trường mi, trâm cài ngân sức mang trên búi tóc, khuôn mặt trắng nõn mượt mà, nói chuyện như thì thầm, diện mạo vốn có đều mang một chút ý vị ôn nhu.

Trong lòng thầm khen một tiếng, tựa hồ có thể dùng hai câu thơ này để hình dung ấn tượng đầu tiên với Tần Khả Khanh: “Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, Xuy diện bất hàn dương liễu phong”

Dính áo muốn ướt mưa Hạnh Hoa, Thổi mặt không lạnh gió Dương Liễu.

Ôn nhuận như mưa bụi, Nhu hòa như gió thu.

.

Khó trách Vinh quốc phủ trên dưới đều thích nàng. Không chỉ là bởi vì mỹ mạo của nàng, đối nhân xử thế đều rất thỏa đáng. Đối mặt với nàng, đều cho người khác cảm giác thoải mái.

Vưu vật của tạo hóa.

Tố Vân đem sự tình Giả Hoàn muốn thăm Giả Lan nói ra. Lý Hoàn liền cười nói:

- “Tạ Hoàn huynh đệ. Lan nhi sáng sớm trong sân đọc sách nhiễm phong hàn. Đã thỉnh thái y tới xem, lúc này đã lui cơn nóng, còn muốn nghỉ dưỡng mấy ngày.”

Giả Hoàn nghe vậy biết cảm mạo chuyển mùa. Lý Hoàn trong phủ đối nhân xử thế như Đại thiện nhân, chưa từng gây chuyện, danh tiếng rất tốt. Nhưng hắn biết nội tâm nàng là người hiếu thắng, chỉ mong Giả Lan tương lai cao trung, thụ phong cáo mệnh, mũ phượng khăn quàng.

...

Thời đại phong kiến, quả phụ có thể tái giá, nhưng không áp dụng với các thế gia, huân quý, vấn đề liên quan tới mặt mũi, người như Lý Hoàn chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng nhi tử. Chờ nhi tử có tiền đồ, phong quang cáo mệnh là mục tiêu của cuộc đời.

Lúc đó sẽ không cần cẩn thận từng li từng tí, có thể giống người bình thường sống sót mà không bị chỉ trích, tai tiếng.

Giả Hoàn dâng lên đồng tình với nàng.

Trong nguyên tác, lúc Giả Lan cao trung, chính là thời điểm nàng dầu hết đèn tắt, mệnh tang hoàng tuyền. Đây là lễ giao phong kiến “Ăn thịt người”.

Giả Hoàn ngồi xuống nói:

- “Ta nói một câu có thể Đại tẩu không thích nghe. Người đọc sách ngủ canh ba dậy canh năm, cột tóc xà nhà, lấy dùi đâm đùi, cũng là chuyện thường. Nhưng Lan ca nhi đến cùng tuổi còn nhỏ chút, không thích hợp học hành cực khổ. Đợi thêm mấy tuổi là tốt nhất.”

Lý Hoàn khóe miệng liền lướt qua vẻ châm chọc, uống trà, không nói chuyện. Nàng là nữ nhi của Quốc Tử Giám Tế Tửu, là gia đình thư hương. Bọn tỷ muội đều biết chữ, viết văn. Trượng phu quá cố của nàng Giả Châu là Tú Tài.

Chuyện học tập, đọc sách nàng hiểu hơn Giả Hoàn nhiều lắm!

Giả Hoàn là người nào, chỉ nhìn biểu lộ Lý Hoàn biết nàng không nghe lọt tai. Đến cùng là người quen sơ, có chút tự giễu: Ngươi thông cảm người khác, người khác chưa hẳn muốn ngươi thông cảm!

Nghĩ nghĩ, nói:

- “Ta ngày mai muốn xuất phủ đi Văn Đạo thư viện đọc sách. Ta và Lan ca nhi bối phận thúc cháu, cũng là đồng học, bằng hữu. Ta có mấy câu, thỉnh Đại tẩu chuyển cáo Lan ca nhi: ‘Thân thể là tiền vốn học tập. Thân thể khỏe mạnh, mới có thể tai thính, mắt tinh, đầu óc nhạy bén. Lan ca nhi có thời gian có thể thử xem biện pháp này: Sau bữa ăn không ngồi, cần đi trăm bước. Mỗi ngày kiên trì vận động vừa phải, không ngồi lâu tại bàn học. Học tập phải tốn khổ công là đúng nhưng trọng yếu tại hiệu suất, không tại thời gian'.”

...

...

Sau khi nói xong, Giả Hoàn mặc kệ Lý Hoàn nghe vào không có, liền đứng lên, chắp tay thi lễ, chuẩn bị rời đi. Hắn đến thăm bệnh đồng học, tận tình nghĩa đồng học. Lý Hoàn không nghe, hắn không bắt buộc.

- “A? Hoàn huynh đệ muốn xuất phủ đọc sách?” Lý Hoàn hơi ngẩn ngơ mấy giây, nói:

- “Hoàn huynh đệ ngồi một hồi nữa.” Lại phân phó Thúy Vân đi lấy ít bánh ngọt, trái cây tới bày ra chiêu đãi.

Giả Hoàn gật đầu nói:

- “ Ân. Lâm tiên sinh đã nghỉ dạy, ta dự định đi Văn Đạo thư viện đọc sách, tiếp tục việc học.”

Lý Hoàn cười nói:

- “Hoàn huynh đệ thực sự là khắc khổ. Lan ca nhi còn nhỏ, ta không nỡ hắn xuất phủ đọc sách. Còn không biết Lão gia có tiếp tục thỉnh thục sư hay không?”

.

Giả Hoàn biết chắc chắn Giả Chính một, hai năm tới sẽ không vì nhi tử, cháu trai thỉnh thục sư, không tốt nói rõ.

Lý Hoàn hơi vẻ ân cần đưa một cái quýt cho Giả Hoàn, hỏi:

- “Ta trì hoãn Hoàn huynh đệ chút thời gian. Vừa rồi Hoàn huynh đệ nói một phen rất có đạo lý, có thể hay không lại nói kỹ càng một chút?”

Giả Lan sinh bệnh, nàng đau lòng, lo âu cả đêm ngủ không được. Giả Hoàn nói biện pháp điều dưỡng, tựa hồ có mấy phần đạo lý, nàng muốn nghe thêm. Trước mặt Giả Hoàn hạ thấp tư thái.

Giả Hoàn đối với đạo dưỡng sinh không lành nghề. Xã hội hiện đại đối với thanh thiếu niên, kỳ thực đề xướng là khổ nhàn kết hợp. Người già tự nhiên lại là một bộ khác. Mặt khác Trung Y xem trọng ăn uống theo mùa, không rượu chè các loại

...

Cùng Lý Hoàn nói đến thuật dưỡng sinh, nâng cao sức khỏe, một bên Tần Khả Khanh, đôi mắt sáng như thanh thủy một dạng, hiếu kỳ đánh giá vị Hoàn thúc thúc gầy nhỏ.

Nàng và Vương Hi Phượng giao hảo. Phượng tỷ tỷ gần nhất buồn bực không vui, nàng đối với Giả Hoàn không có gì ấn tượng tốt. Nhưng hôm nay nghe Giả Hoàn nói những lời này, là một người hiểu chuyện. Hơn nữa tựa hồ, hắn biết được rất nhiều.

......