Chương 66: Bị ngăn xuất phủ

Giả Chính giữa trưa từ Công bộ nha môn trở lại trong Vinh quốc phủ.

Giả Hoàn lập tức đi tới thư phòng của Chính lão cha, nói sự tình xuất phủ tới thư viện đọc sách.

Giả Chính nhìn một chút Giả Hoàn, trầm ngâm nói:

- “Văn Đạo thư viện tốt thì tốt. Sơn trưởng Trương An Bác là nhị bảng tiến sĩ xuất thân, Xuân Thu chú giả. Trong kinh thành là đại nho có danh tiếng. Ta cũng có nghe qua. Chỉ là, tuổi của ngươi chung quy là nhỏ chút.”

Giả Chính là không thích đứa con thứ gây ra nhiều chuyện, thích giày vò. Nhưng Lâm Cử Nhân lúc gần đi có nói với hắn: Giả gia sau này nhân tố đỗ cao trung, nhất định là Giả Hoàn! Cho nên hắn hơi chần chờ.

Giả Hoàn tiến lên một bước hành lễ, cường điệu ý nguyện của mình:

- “Hài nhi lập chí đọc sách, thỉnh phụ thân thành toàn.”

Giả Chính thở dài, khua tay nói: “Thôi được. Ngươi đi đi.”

...

...

Giả Hoàn bẩm báo xong Chính lão cha liền hướng về Vương phu nhân Đông Khóa Viện mà đến. Tới nơi được Thải Vân thông báo: Vương phu nhân tới phòng Giả mẫu hầu hạ.

Giả Hoàn nghĩ nghĩ không có qua Vinh Hi Đường mà cùng Thải Vân nói một tiếng, trở về chỗ ở.

.

Buổi sáng Tần Khả Khanh vừa nhắc nhở qua hắn, muốn cho Giả mẫu, Vương phu nhân nói qua, mới có thể ra được Vinh quốc phủ.

Trong lòng của hắn tất nhiên rõ ràng.

Giả mẫu một cửa ải kia rất dễ dàng qua,

.

Lão thái thái tuy nói chán ghét hắn, nhưng xem như đại trưởng bối Vinh quốc phủ, nàng không có khả năng ngại người đọc sách trong phủ quá nhiều. Chỉ cần “góp một viên gạch” đem lại vinh quang cho Giả gia, nàng sẽ hoan nghênh.

Ngược lại Vương phu nhân có chút không chắc, tư tâm nàng rất nặng. Nhưng một cái tú tài công danh không đến mức coi là uy hiếp cho Bảo Ngọc cục cưng của nàng.

Trên dưới hai giờ chiều,

Mùa đông dương quang lấp lánh rơi xuống cây hòe già trong đình viện.

Giả Hoàn trong gian phong của mình, viết mấy chữ thể Nhan Chân Khanh. Như Ý ở một bên bồi tiếp, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm vài câu. Chủ tớ thân mật tương đắc.

.

Một lát, Thải Vân đánh một tiểu nha hoàn tới truyền lời: Thái thái trở về.

Giả Hoàn gác lại bút lông, rửa tay, từ hành lang tiểu viện Triệu di nương, xuyên qua trong lâm viên, thẳng đến Đông Khóa Viện. Trong lòng suy xét nên nói cái gì với Vương phu nhân.

Tất nhiên hắn rất hi vọng có thể rời Vinh quốc phủ đi Văn Đạo thư viện, vừa có điều kiện đọc sách tốt, khảo công danh, quan trọng hơn là thoát ra khỏi cái lưới Vinh quốc phủ này.

Đông Khóa Viện,

Vương phu nhân đang tựa tại trên giường êm nghỉ ngơi. Bên cạnh hai Đại nha hoàn Kim Xuyến, Ngọc Xuyến đấm chân, phục dịch.

Giả Hoàn quỳ xuống đất dập đầu, cất cao giọng nói:

- “Nhi tử cho mẫu thân thỉnh an.”

Vương phu nhân chờ Giả Hoàn đem đầu cho đập xong, mới chậm rãi mở to mắt, lười biếng hỏi:

- “Hoàn ca nhi, ngươi lại có sự tình gì?”

Ngữ khí có chút không kiên nhẫn, mang theo một điểm nhàn nhạt trào phúng.

.

Giả Hoàn giống không cảm nhận được gì, trầm ổn nói:

- “Mẫu thân, bởi vì ngày hôm trước Lâm tiên sinh nghỉ dạy học, hồi hương, việc học của nhi tử gián đoạn. Cho nên nhi tử nghĩ xuất phủ tới Văn Đạo thư viện đọc sách.”

Vương phu nhân vẫn điều bộ nhàn nhạt nhìn xem Giả Hoàn. nha hoàn Kim Xuyến mặt có chút lớn dâng trà lên. Vương phu nhân uống một ngụm, giọng điệu chân thật đáng tin nói:

- “Còn có hai tháng liền muốn đến Tết. Sang năm đầu xuân lại để cho trong phủ thỉnh thục sư dạy ngươi và Lan ca nhi đọc sách a.”

Giả Hoàn sửng sốt mấy giây, rất nhanh hiểu được Vương phu nhân không có ý định thả hắn xuất phủ. Cái này có chút không hợp lý a? Cho dù hắn đã trúng tú tài lại có thể đối với Giả Bảo Ngọc tạo thành cái uy hiếp gì? Tú tài trước mặt Vương Tử Đằng không đáng giá được nhắc tới.

.

Giả Hoàn đi trước lễ, lại trần thuật:

- “Mẫu thân, nhi tử sang năm tháng hai liền muốn tham gia thi huyện, đợi đến đầu xuân mới mời thục sư sợ không kịp, thời gian có chút nhanh.”

Vương phu nhân hơi hơi nghiêng thân đem trong tay bát trà đặt vào trong khay, ý tứ phản bác nói:

- “Năm nay thi huyện không được, liền sang năm thi lại.”

- “Sang năm không có thi đồng tử.” Giả Hoàn đáp lại

Vương phu nhân ánh mắt sắc bén thoáng qua vẻ tức giận:

- “Sang năm không có liền năm sau thi lại.”

Giả Hoàn ẩn nhẫn nhưng cảm giác luồng khí nóng bốc lên. Năm sau? Ngươi có ý tứ gì? Muốn đem ta nhốt tại phủ qua 2 năm? Giả Hoàn đè xuống cảm xúc, trầm giọng nói:

- “Bẩm mẫu thân, nhi tử nghĩ sớm ngày tham gia khoa trường thử xem thân thủ.”

Trăm tốt Hiếu làm đầu.

Hắn chính diện cương liệt tỏ thái độ Vương phu nhân là không được. Bây giờ có tức giận cũng phải đè xuống.

Vương phu nhân buông xuống mi mắt, thản nhiên nói:

- “Ngươi năm nay bất quá 8 tuổi, muộn 2 năm tính cái gì nhanh? Trước đây Châu đại ca của người 14 tuổi mới đậu Tú tài. Ngươi vội làm gì, đi xuống trước đi.”

Giả Châu là trưởng tử Vương phu nhân, là đại ca của Giả Hoàn, 14 tuổi liền trúng tú tài, hết sức ưu tú. Nàng không cho rằng Giả Hoàn có thể so sánh được trưởng tử của nàng.

Giả Hoàn minh bạch một chút ý nghĩ của Vương phu nhân. Mặc kệ hắn có thể thi đậu hay không, trước tiên muốn đè hắn mấy năm lại nói. Chính là bá đạo như vậy, ngang ngược! Cái khác bất quá là mượn cớ. Thật sự là... muốn chửi

Mẹ nó !

Giả Hoàn không có đi, mà ngẩng đầu, nhìn Vương phu nhân. Hắn đã dự đoán nhưng tính không hết, không cam tâm cứ như vậy rút đi. Bây giờ lùi một bước, chẳng khác nào là phí công nhọc sức.

Di hoạ vô tận.

Lùi một bước, mất đi tự do, bị thúc ép gián đoạn kế hoạch, bị giam cầm ở mảnh thiên địa nhỏ hẹp không khác gì ngồi nhà lao.

Đã không thể lui được nữa!

Vương phu nhân hơi hơi ngước cái cằm, nhìn xuống Giả Hoàn, trong mắt lóe lên khinh miệt, khinh bỉ, còn có cường ngạnh.

Giả Hoàn cùng Vương phu nhân ánh mắt trên không trung giao hội. Lời đến khóe miệng nuốt trở về. Hắn từ Vương phu nhân vẻ mặt đã minh bạch: Hắn không có khả năng từ miệng Vương phu nhân đạt được giấy phép xuất phủ.

Khoảnh khắc im lặng được diễn tả như sau:

-“Ngươi nghĩ cùng đừng nghĩ, thành thành thật thật trong phủ a. Ta nhìn ngươi như thế nào lật ra lòng bàn tay của ta.”

- “Ngươi sẽ phải hối hận!”

- “Ngươi đi thử một chút!”

Giả Hoàn quả quyết cho Vương phu nhân thi lễ một cái, xoay người rời đi.

Trong lòng cười lạnh: Người sống có thể để cho nghẹn nước tiểu sặc chết. Ngươi không để ta xuất phủ, chẳng lẽ ta liền không ra được ngoài phủ sao? Bỏ nhà ra đi cầu học, ngươi dám nói ta là bất hiếu? Nhìn người đọc sách là mắng chửi hay tán dương?

Vương phu nhân nhìn xem Giả Hoàn đi ra, khóe miệng lướt qua một vòng mỉa mai, phân phó Kim Xuyến vài câu.

...

...

Xế chiều hôm đó,

Giả Hoàn cõng bao lớn cùng hành lý, từ cửa hông phía đông Vinh quốc phủ rời đi, nhưng ở bên ngoài giao lộ thị tỳ Chu Thụy mang theo bảy, tám cái tôi tớ dáng người thô to đứng ngăn cản.

Tất cả các cửa Vinh quốc phủ là thông phố Nam, Bắc nhai. Đầu phố nơi này là giao thông yếu đạo.

.

Vài tên kiện bộc đem Giả Hoàn vây lại ở chính giữa. Chu Thụy dậm chân một cái, sửa sang lại mũ, ngoài cười nhưng trong không cười đi tới. Nàng là thị tỳ của Vương phu nhân, là ngoại quản sự hơn bốn mươi tuổi.

- “Tam gia, mời trở về đi! Ngươi phải đi học, Thái thái tự nhiên sẽ an bài. Đừng khiến những nô tài chúng ta khó làm.” Chu Thụy một bĩu môi, liền có người đem hành lý trên người Giả Hoàn cùng bao khỏa cưỡng ép đoạt lấy đi.

Rất thô bạo.

Giả Hoàn bất quá 8 tuổi, chiều cao khiêm tốn, dù rèn luyện có chút khí lực, làm sao là đối thủ của những nam tử, bà tử trưởng thành này. Bao khỏa dễ dàng bị cướp, tiếp theo trên thân bị thụi hai phát, một cỗ cảm giác bị sỉ nhục sâu đậm xông tới.

Giả Hoàn dùng sức ngậm miệng, tay phải tức giận nắm lên nắm đấm.

.

Nhưng, hắn không có động thủ.

Chu Thụy ôm cánh tay, cười khẩy nói:

- “Đi, đi thôi, Tam gia, gây rắc rối, mọi người mặt mũi đều rất khó coi.”

Giả Hoàn nhìn xem Chu Thụy, trong mắt lóe hàn tinh, đem hắn phẫn uất, tuyệt vọng, kiềm chế, từng chữ nói ra:

-“Ngươi... sau này chắc chắn sẽ phải ... hối hận...! Ta... đảm bảo.. chứng nhận.”

Trời đông giá rét sương sớm di tán ra nồng nặc lãnh ý, lạnh ngưng đại địa.

Sáng sớm

Vinh quốc phủ cửa hông bên trong lục tục có người ra vào, từ từ khôi phục sức sống.

Giả Hoàn tính toán từ của hông phía đông Vinh quốc phủ gốc sân tiểu viện của Giả Xá xuất phủ bị Vương phu nhân phái quản sự Chu Thụy dẫn người ngăn lại, tin tức này trong vài ngày truyền khắp Vinh quốc phủ.

.

Có người vỗ tay bảo hay, đại khoái nhân tâm như Phượng tỷ nhi;

Có người rơi lệ phàn nàn Thái thái bất công;

Có người bênh vực kẻ yếu, trong âm thầm mắng Chu Thụy là một cái quản sự, chỉ là nô tài, cũng dám để cho người ta đánh Giả Hoàn;

Có người thông cảm,

Có người thở dài, thật sự là đáng tiếc.

Có nhân tâm sợ, Thái thái quyền uy lớn biết bao? Không thể làm tức giận nàng.

Có người tích tụ;

Có người bi phẫn kêu bất bình, mấy tháng học hành cực khổ sớm chiều liền như vậy hủy hoại chỉ trong chốc lát;

Có người không liên quan, cười ha ha, bất quá là đề tài nói chuyện thôi...

...

Vài nhóm xe ngựa trở lại sau đó, hai xe ngựa cùng nhau từ Vinh quốc phủ đến Ninh Quốc phủ.

Vưu thị, Tần Khả Khanh mời Giả mẫu, Hình phu nhân, Vương phu nhân, Vương Hi Phượng cùng các cô nương tới Phương viên dạo chơi Thưởng Mai.

Trong vườn từng cây, từng mảnh từng mảnh thành rừng, nghênh đón hàn phong mà nở rộ. Có Hồng Mai, Bạch Mai, Lục Mai, Cung Phấn Mai, Tịch Mai. Mỹ Nhân Mai, tiên diễm chói mắt.

Trước tiên trà sau rượu, đến giữa trưa, Tần Khả Khanh dẫn Giả Bảo Ngọc đi tới phòng của nàng nghỉ ngơi, sau đó trở lại phòng sưởi ấm cùng Vương Hi Phượng nói chuyện riêng tư. Lưu lại Giả Bảo Ngọc cùng bốn nha hoàn: Mị Nhân, Thiến Tuyết, Xạ Nguyệt, Thu Văn hầu hạ.

...

Buồng lò sưởi,

Trong bộ áo bông diễm lệ, Vương Hi Phượng cười tủm tỉm ngồi ở trác kỷ uống trà, bên cạnh Bình nhi, Phong nhi phục dịch. Nhìn xuyên thấu qua dãy hành lang dài dằng dặc, có thể thấy xa xa Giả mẫu cùng Vương phu nhân đang nói cười.

.

Vương Hi Phượng thấy Tần Khả Khanh đi vào, đối với bọn nha hoàn cười nói:

- “Các ngươi tất cả đi xuống, ta cùng nàng nói chuyện riêng tư.” Chờ trong phòng nha hoàn, bà tử lui ra. Vương Hi Phượng thân mật lôi kéo Tần Khả Khanh tay tán dóc.

Hàn huyên một hồi, Tần Khả Khanh nhẹ giọng hỏi:

- “Nhị thẩm, trước mấy ngày ta đi mời Châu đại thẩm tới thưởng Mai, vừa vặn đụng tới Hoàn Tam thúc. Hắn nói muốn xuất phủ đọc sách, có thể đi được không? Ta tựa hồ nghe một chút phong thanh...”

Vương Hi Phượng lên tiếng cười lên, mười phần hưng phấn, cười nói:

- “Khanh khách, ngươi không hỏi, ta cũng dự định muốn cùng ngươi nói một chút. Việc này a, Hoàn lão tam đi trước cầu Nhị lão gia ân chuẩn. Nhị lão gia là người thích đọc sách, nghe nói Nghiệp sư của Hoàn lão tam Lâm Cử Nhân trước mặt Nhị lão gia nói cho hắn không thiếu lời hữu ích. Tựa như nói trong phủ chúng ta muốn ra người có công danh, nhất định trước tiên từ Giả Hoàn.”

- “Hoàn lão tam là người thông minh, nhìn thấy Thái thái, liền không có xách chuyện Nhị lão gia ân chuẩn. Mà là trực tiếp khẩn cầu Thái thái thả hắn xuất phủ đọc sách. Thái thái là người nào, sớm tinh tường bộ mặt của hắn, căn bản là không hỏi hắn: Lão gia là có ý gì, trực tiếp không đồng ý hắn xuất phủ đọc sách. Hôm qua Lão thái thái còn hỏi lên. ‘Thái thái nói niên kỷ của hắn quá nhỏ, sợ hắn chiếu cố bản thân không chu toàn. Lớn một chút lại đi thư viện. Lại nói, chúng ta dạng này thể diện, nào có đạo lý mời không nổi thục sư’?”

Tần Khả Khanh trong lòng minh bạch, trong miệng nói:

- “Cái này nguyên bản cũng là ý tứ bảo vệ hắn.”

Vương Hi Phượng một đôi mắt phượng ngắm lấy khuôn mặt ôn nhu của Tần Khả Khanh, cười tủm tỉm nói:

- “Ngươi ở trước mặt ta giả bộ ngớ ngẩn. Ta cũng không tin ngươi không rõ. Thái thái chính là muốn ép hắn. Một năm qua, Hoàn lão tam quá làm càn! Mắng cái này, mắng cái kia. Ngươi cũng là tận mắt nhìn thấy. Ta không còn dám chọc hắn. Theo ta nói a, Thái thái muốn giam cầm hắn, thủ đoạn rất nhiều. May mà tiểu tử kia hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hắn mấy ngày trước nếu mang Nhị lão gia trực tiếp đè Thái thái. Hắc..., Thái thái giận chỉ sợ hắn đang phải nằm trên giường dưỡng mấy tháng.”

.

Làm mẫu thân, giáo dục nhi tử “tinh nghịch” thiên kinh địa nghĩa.

Tần Khả Khanh kiều mị cười khẽ:

- “Cháu nào có giả bộ ngớ ngẩn...”

…...