Chương 54: Xạ điêu Anh hùng truyện

“Cổ động quần chúng, tổ chức quần chúng.”

Câu từ có vẻ rất lạ!

Trên tờ giấy mỗi chữ Thám Xuân nhận biết, nhưng hợp lại nàng không hiểu ý nghĩa.

Đây là phong cách ngôn ngữ gì? Nàng chưa từng nghe thấy.

Nhìn dị thường cổ quái, không hiểu nên càng khó chịu. Chỉ là bút tích phiêu dật, nhanh nhẹn, sắc nét có thể nhìn ra được tâm tình Giả Hoàn viết câu này, thật sự không tệ!.

Tờ giấy là Thúy Mặc cầm về.

.

Nàng phái Thúy Mặc Khứ cho Giả Hoàn tiễn đưa bạc, nhưng hắn không thu. Mà là trả về tờ giấy này để cho nàng yên tâm. Giống như lần trước gửi cho nàng bài thơ Thanh Tùng.

Giả Thám Xuân thở thật dài, trong lòng muôn vàn ý nghĩ

.

Hy vọng, Tam đệ hết thảy thuận lợi!

Tại sao luôn có nhiều cực khổ như vậy để cho Tam đệ an tâm đọc sách mấy năm, thi một cái công danh, lại đi ra ngoài lập một phen sự nghiệp không tốt sao?

Liễn nhị tẩu tử làm việc quá phận

Con thứ a!

...

...

Ngày ba mươi tháng tám, trời trong, không gió.

Đã là ngày thứ hai Giả Hoàn gửi cho Thám Xuân tờ giấy.

Vinh quốc phủ, Giả Hoàn tiểu viện.

Nhà chính không tính rộng rãi, bên trong chen đầy các tiểu nha hoàn không biết từ nơi nào tới, có năm, sáu tuổi, có bảy, tám tuổi, đang ngồi yên lặng, hoặc đứng.

.

Từ trang phục đơn điệu, chất phác, có thể thấy các nàng chỉ là tiểu nha hoàn thân phận thấp. Trái ngược với phong thái các đại nha hoàn tai to mặt lớn trong phủ.

Giả Hoàn đang ngồi ở sau cái bàn, cầm trong tay một cuốn sách, giọng bay bổng kể chuyện cũ:

- “Sự giận dữ, Tựa lan can, mưa rả rích không ngừng. Liếc mắt qua, ngửa mặt lên trời thét dài, Ý chí mạnh mẽ. Ba mươi công danh khổ cực, tám ngàn dặm đường phong sương. Không còn ai, Thiếu niên trẻ tuổi, trống rỗng, bi thiết.”

- “Nam Tống những năm nay người Kim cường thế, nhiều lần xuôi nam, giết Hán gia binh sĩ. Giang hồ hào kiệt phấn khởi chống lại, trong lúc nhất thời các nơi gió nổi mây phun. Đúng lúc xuất hiện một nhân vật anh hùng. Cố sự từ bên ngoài thành Lâm An, Ngưu gia thôn.”

Giả Hoàn kể cho các tiểu nha hoàn tác phẩm kinh điển của Kim Dung tiên sinh 《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》.

Chàng ngốc Quách Tĩnh, tiểu cô nương xinh đẹp Hoàng Dung, Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Giang Nam thất quái. Một nhóm nhân vật lớn, cá tính rõ ràng, dứt khoát được miêu tả sinh động như thật.

Thù nhà hận nước, nhi nữ tình trường, giang hồ nghĩa hiệp, bí kíp võ công,....cố sự phản ánh đầy đủ.

Giả Hoàn nói một ngày mới hết nôn nửa thiên thứ nhất Thiết huyết lòng son, làm cho các tiểu nha hoàn nghe say sưa ngon lành.

Tháng tám thiên thời, một vòng tà dương chiếu rọi, sau náo nhiệt chính là tình cảnh tiêu điều, vỏ dưa khắp mọi nơi trên sàn nhà.

Giả Hoàn lắc đầu ngao ngán, đứng trước cửa ra vào nhìn trời chiều.

Tình Văn, Như Ý hai người quét sân. Tình Văn nhanh mồm nhanh miệng, hướng về phía bóng lưng Giả Hoàn phàn nàn nói:

- “Tam gia, đây là định làm gì a, êm đẹp kể cho các nàng nghe cố sự, còn muốn cung cấp trà nước, hạt dưa.”

.

Giả Hoàn quay người trở lại, nói đùa:

- “Ta hạ một bàn cờ lớn.”

Bất quá câu đùa hài hước, rõ ràng không thích hợp với Tình Văn cùng Như Ý. Hai người chỉ một hồi mơ hồ. Cặp mắt xinh đẹp tích lưu lưu chuyển nhìn hắn.

Giả Hoàn cười cười, không có giảng giải.

...

...

Ngày mùng sáu tháng chín,

Ngày nghỉ!

Giả Hoàn lần nữa bắt đầu giảng cố sự, nghe chuyện xưa nhân số tăng trưởng ngày càng nhiều, hiện đã lên tới hơn bốn mươi người.

.

Ngày mười hai tháng chín,

Ngày nghỉ!

Giả Hoàn tiếp tục giảng cố sự, tới nghe chuyện xưa đem gian phòng chen chật ních kéo dài ra tận mái hiện. Không khí lại rất tĩnh lặng chỉ còn lại âm thanh của một tiểu hài tử.

.

Ngày mười tám tháng chín,

Ngày nghỉ!

Giả Hoàn vẫn lại giảng cố sự, Xạ Điêu Anh Hùng Truyện vẫn còn.

Trong Vinh quốc phủ một số đại nha hoàn đều tới. Thị Thư, Tử Quyên, Tuyết Nhạn, Mị Nhân, Thiến Tuyết, Ti Kỳ, Nhập Họa, Phỉ Thúy, Thải Hà.

.

Ngày hai mươi bốn tháng chín,

Ngày nghỉ!

Giả Hoàn kể xong Hồi 40: Hoa Sơn Luận Kiếm

- “Quách Tĩnh và Hoàng Dung hướng về di thể Đại Hãn làm lễ xong, từ biệt Đà Lôi, ngay hôm ấy lên đường xuôi Nam. Suốt đường về thấy xương khô rải rác khắp nơi trong bụi cỏ, không kìm được bùi ngùi, nghĩ thầm hai người tuy vẹn tình đôi lứa, có thể nói là không có gì phải ân hận, nhưng người đời khổ nạn càng sâu, không biết ngày nào mới được thái bình”

.

Sau loạn tro còn ấm, Thôn nghèo mấy nóc nhà.

Qua đò không khách sớm, Cát lạnh ánh trăng tà!

Hết trọn bộ!

...

Mấy ngày sau,

Một tin tức đột nhiên lưu truyền trong Vinh quốc phủ: Tiền tháng của mọi người mỗi lần đều phải muộn mấy ngày, còn cắt xén, là bởi vì Liễn Nhị nãi nãi đem bạc ở bên ngoài phủ cho vay nặng lãi, kiếm tiền lời.

Sức mạnh dư luận đang chậm rãi tụ tập, giống như núi lửa tuôn ra mãnh liệt. Như núi kêu biển gầm phun trào, đất rung núi chuyển.

.

Một ít người trở tay không kịp!

Mấy chục gốc tùng bách trước mái hiên xếp thành một hàng, trời chiều chiếu xéo mà đến.

Cuối tháng chín đã là thời gian cuối thu, cỏ dại ven đường bắt đầu khô héo.

Vương Hi Phượng cùng Lâm Chi Hiếu nghị sự dưới mái hiên, lúc nghe Lai Vượng con dâu tới hồi báo mới biết tin tức, tay liền run một cái.

“Bịch!”

Một tiếng vang giòn, bát trà quý giá rơi xuống trên mặt đất lát đá xanh vỡ tan. Nước trà ấm áp tung tóe vãi đầy mặt đất.

Đứng một bên Bình nhi vội vàng đỡ lấy Vương Hi Phượng.

- “Nhị nãi nãi, ta cáo lui trước. Đến mai lại đến nghe Nhị nãi nãi.” Nội quản gia Vinh quốc phủ Lâm Chi Hiếu hành lễ sau đó rời đi phòng nghị sự.

Có một số việc không thể nghe được.

Phong nhi thấy vậy ra ngoài ngăn chặn mấy cái bà tử nha hoàn đang muốn đi vào.

Bình nhi cảm thụ thân thể mềm mại của Vương Hi Phượng, nặng nề tựa trên cánh tay nàng, ánh mắt cấp bách đều đỏ, trong nội tâm nàng tưởng rằng Giả Liễn xảy ra chuyện, vừa rồi Lai Vượng con dâu bên tai Vương Hi Phượng nói điều gì đó.

.

Đem Vương Hi Phượng vịn ở trên ghế ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi:

- “Nãi nãi, như thế nào?”

Vương Hi Phượng cảm giác cổ họng có chút chắn, ngón tay chỉ chỉ về phía vẻ mặt đưa đám của Lai Vượng con dâu.

Bình nhi ánh mắt hòa nhã nhìn phụ nhân xấu xí Lai Vượng.

Lai Vượng phụ nhân đắng tiếng nói:

.

- “Bình nhi cô nương, ta ở trong sương phòng uống rượu đánh bài. Nghe mấy cái quản sự bà tử nói Nãi nãi cầm tiền tháng của mọi người trong phủ cho vay nặng lãi, ăn tiền lợi tức. Vừa hỏi thăm, bây giờ cả nhà đều đang đồn chuyện này, vội vàng tới bẩm báo Nãi nãi.”

- “A...” Bình nhi hít sâu một hơi, phảng phất tâm đều run một cái. Chuyện này vậy mà truyền đi cả nhà đều biết?

Thật sự là muốn mạng!

...

...

Sắc trời dần dần tối.

Sự kiện Vương Hi Phượng trong phòng nghị sự thất thố đánh rơi vỡ bát trà, cực nhanh truyền ra trong phủ.

Vinh quốc phủ, nội quản gia Lâm Chi Hiếu là một người muộn miệng hồ lô, sẽ không nói lung tung. Cho dù là nữ nhi của nàng Tiểu Hồng, làm người hầu trong phòng Bảo nhị gia.

Nhưng, bên ngoài phòng nghị sự, một đám quản sự con dâu đang hướng Vương Hi Phượng hồi báo. Bí mật khó giữ.

.

Vương Hi Phượng lúc chạng vạng tối, đột nhiên lấy lý do “Cơ thể khó chịu” không còn quản lý công việc, mang theo Bình nhi, Phong nhi quay lại trang tử.

Đến tối muộn, các chủ tử Vinh quốc phủ, gần như đều bán công khai đàm luận chuyện Vương Hi Phượng cho vay nặng lãi, kiếm bạc. Vinh quốc phủ dư luận từ tầng dưới chót bạo phát, cuối cùng đem cỗ năng lượng này đè nén truyền đến thượng tầng. Giống như tấm gỗ mục nát trong màn đêm, trước dòng lũ cuồn cuộn trùng kích, phát ra những tiếng kẽo kẹt.

Muốn ngăn chặn cũng không được!

.

Thám Xuân tâm tình mừng rỡ, nàng bừng tỉnh, lúc này minh bạch hàm nghĩa mấy câu Giả Hoàn cho nàng viết

“Cổ động quần chúng, tổ chức quần chúng”;

Nghênh Xuân mừng thầm, nàng vẫn là người ôn nhu dễ thân, tính tình hèn yếu nữ hài, nhưng nàng có nghĩ đến nhận đủ tiền tháng;

Tính cách cô tịch Tích Xuân hiếu kì, nàng đang suy nghĩ Hoàn ca nhi đột nhiên như thế nào biến thành người lớn.

Giả Bảo Ngọc từ trong phòng Lâm Đại Ngọc thảo luận Xạ Điêu Anh Hùng Truyện trở về, nghe được tin tức, nhất thời có chút mờ mịt. Nói chuyện một chút với Mị Nhân, Thiến Tuyết, Xạ Nguyệt, Thu Văn nghị luận kết quả chuyện này

.

Phượng tỷ tỷ khả năng sẽ bị tước đoạt tư cách quản gia con dâu!

Danh tiếng quá xấu rồi.

Sợ lại là cùng Hoàn lão tam có liên quan.

...

...

Giả Hoàn vào lúc này vừa mới nói một câu “Mỗi một nữ hài tử, đều hy vọng có một Tĩnh ca ca thuộc về nàng” xem như lời kết, tiễn đưa mấy người nghe chuyện cuối cùng Thải Hà, Triệu Di Nương, Tiểu Thước, Tiểu Cát Tường.

.

Như Ý chưa thỏa mãn chậc lưỡi, cho Giả Hoàn châm trà.

Tình Văn thở hổn hển từ ngoài cửa chạy vào, nàng đi một chuyến phía Đông, còn nghĩ nhanh trở về nghe phần cuối Giả Hoàn bình luận các nhân vật trong Anh Hùng Xạ Điêu, lại không có kịp, nhịn không được quyệt miệng.

Giả Hoàn cười nói hai câu, ngồi ở trước bàn đọc sách. Dưới phản chiếu ánh nến, ánh mắt sáng ngời đầy hứng thú, mang theo chút lạnh lẽo.

Ban đêm lẳng lặng.

Giống thời tiết trước khi mưa bão tới. Vẫn bình yên chờ đợi.

Hắn đang chờ đợi, chờ đợi cuồng phong mưa rào bao phủ Vinh quốc phủ, đem yêu ma quỷ quái quét ngang!

“Xử lý” Vương Hi Phượng.

...

...

Vinh Hi Đường;

Phòng chính Giả mẫu.

Quyền lực trung tâm Vinh quốc phủ lúc này chưa cảm nhận được dư luận mãnh liệt trong phủ, bình tĩnh an bình như trước.

.

Giả mẫu ăn xong cơm tối, cười ha hả đem Vương phu nhân, Lý Hoàn đuổi đi.

Nhìn Lão thái thái rất có phúc khí, tựa trong ghế uống trà tiêu thực, phía dưới Tập Nhân tận tâm phục thị.

Uyên ương tối nay mặc một bộ nha hoàn thanh sắc, xinh đẹp cao gầy, từ bên ngoài đi vào mang theo thần sắc lo lắng, muốn nói lại thôi

.

Nhị nãi nãi cầm tiền tháng của Di nương, thiếu gia, cô nương, bọn nha hoàn, mang ra bên ngoài phủ cho vay nặng lãi lấy lợi tức. Tin tức không đè ép được.

Vừa rồi Hổ Phách đến tìm nàng thông báo:

Vương Thiện Bảo, thị tỳ của Đại thái thái (Hình phu nhân) cùng với Chu Thụy gia bên người Thái thái đang trong hoa viên châm chọc khiêu khích, cãi nhau ầm ĩ.

Đây là dấu hiệu sự tình ép không được.

Nàng phải quay về bẩm báo Lão thái thái, nếu Lão thái thái từ trong miệng người khác nghe được chuyện này, chứng minh nàng thất trách nghiêm trọng.

.

Nàng giờ cáo tri Nhị nãi nãi hiển nhiên cũng không được. Nàng chỉ có thể tận lực “giúp đỡ” một chút.

Giả mẫu nhìn thấy Uyên ương, cười ha hả đem bát trà đặt trên khay trong tay Tập Nhân, hỏi:

- “Chuyện gì a, Uyên ương?”

Uyên ương nói:

- “Có một chuyện, cần phải bẩm báo Lão tổ tông.”

Chờ Giả mẫu gật gật đầu, Uyên ương nói tiếp:

- “Trong phủ gần đây lưu truyền tin tức Nhị nãi nãi tham ô tiền tháng trong phủ, mang ra ngoài cho vay nặng lãi kiếm bạc lợi tức. Điều này cũng có cơ sở. Nô tỳ tiền tháng trả không đúng hạn là có. Mỗi tháng thời gian đều sai sót, có khi sớm có khi chậm chút. Nguyên bản không phải cái đại sự gì. Chỉ là sự tình bên ngoài phủ, nô tỳ không có kiến thức, không hiểu lắm để nói cho Lão tổ tông nghe.”

Giả mẫu sắc mặt dần dần âm trầm xuống.

Cho vay nặng lãi, kiếm tiền? Đây là chuyện nên làm tại Vinh quốc phủ sao? Quả thực là ô uế danh dự Gia môn!

- “Trong phủ có bao nhiêu người biết?” Giả mẫu trong nội tâm vẫn muốn che giấu đi.

- “Chắc có rất nhiều người.” Uyên ương không dám nói rõ, chỉ phỏng đoán.

Nàng nếu là nói đều truyền khắp phủ, vậy nàng làm sao giảng giải tới giờ mới nói cho Lão thái thái nghe?

.

Giả mẫu trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng thở dài, mệt mỏi nói:

- “Ngày mai để cho Phượng ca tự mình tới nói rõ ràng thôi!”

Chuyện này cứ như vậy quyết định, nhẹ nhàng trôi qua.

Hồi lâu sau, Uyên ương, Tập Nhân hầu hạ Giả mẫu nằm ngủ, cùng một chỗ đi ra, liếc nhau, trong lòng hai người đều biết một hồi phong bạo sẽ tới.

Sau khi ra ngoài, Uyên ương đi suốt đêm tìm Vương Hi Phượng.

......